Bàn trước học bá bàn sau học tra

Ngày hôm sau, chính là ngày thi đại học.

Tống Thu vừa thức dậy, đập ngay vào mắt là gương mặt phóng đại của An Thứ Khải.

“Á!” Cậu sợ tới mức tru một tiếng..

An Thứ Khải bất đắc dĩ “To mồm thiệt a! Hôm nay cố lo mà thi cho tốt, thi xong dắt mày ra ngoài chơi.”

“Đi chơi chỗ nào?” Tống Thu vừa nghe đến đi chơi liền hứng thú.

“Thi xong lại nói.” Xem Tống Thu cái dạng này, An Thứ Khải cảm thấy chính mình hoàn toàn không cần phải lo lắng, thằng quỷ này từ trước đến nay không biết cái gì gọi là khẩn trương hết.

Thi đại học hai ngày, hai người đều không nhiều thời giờ để nói chuyện phiếm. Thẳng đến khi tiếng vuông vang kết thúc kỳ thi, từ trong ra ngoài, ai nấy cũng gàp thét ê cổ họng. Bọn học sinh rốt cuộc đem đống áp lực tích góp bấy lâu nàu, vất vả phóng thích hết thảy, giờ khắc này, bọn họ đợi lâu lắm rồi.

Tống Thu chạy ra khỏi lớp, thấy An Thứ Khải đang ở cửa chờ cậu. Vội vàng chạy tới ôm lấy An Thứ Khải kêu lên “Án Thụ! Thi xong rồi, giải phóng rồi! Ha ha!”

“Mày đúng là điên.” An Thứ Khải cười xoa đầu cậu.

An gia cùng Tống gia cha mẹ hai nhà đều ở ngoài cổng trường chờ, vừa thấy đến bọn họ ra tới, chạy lên đón. Bốn người họ đều ăn ý mà không hỏi hai người cậu thi như thế nào. Chỉ nói là họ đã đặt nhà hàng, mau chạy nhanh đi ăn cơm.

Một bữa cơm được giải quyết, mọi người đều thật cao hứng. Kỳ thật cảm thấy giải phóng không chỉ có mỗi học sinh mà còn có cha mẹ bọn họ.

Về đến nhà, Tống Thu tuy rảnh rỗi thế nhưng không biết nên làm cái gì. Đượt người ở trong phòng sững sờ.

Lúc này di động nhận được tin nhắn của Thẩm Trạch Phương, hỏi cậu sao không online game.

Cậu liền choàng tỉnh, vội vàng mở máy tính, bắt đầu đăng nhập vào game.

“Thi xong đúng là thoải mái a, Án Thụ có tới mình cũng không sợ nó, ha ha.” Một bên oán niệm các thứ, một bên tiến vào giao diện trò chơi.

Mới vừa vào trận không lâu, cậu còn ở trong thành, liền thấy một người nghênh diện lại đây. Xem cấp bậc so với chính mình cao hơn rất nhiều. Một đường chạy thẳng đến Lạc Sương Hoa của cậu.

“Hello Gấu.” Người đối diện tên “Đam mê ngược Koala” cùng cậu chào hỏi.

“Hả?” Tống Thu đôi mắt sáng lên. Tiểu Hùng? Trừ bỏ cài thằng tró cách vách kia thì còn ai dám gọi cậu như vậy?

Tống Thu lại cẩn thận nhìn nhìn người này “Đam mê ngược Koala? Đệt cụ! Án Thụ, thì ra là mày!” Tống Thu kêu to. Đồng thời đánh qua một chuỗi biểu cảm. '∆'!!!

“Là tao đó.”

Tống Thu hiện tại rất muốn vọt qua cách vách, đem cái thằng An Thứ Khải ác ma kia ngược đãi một phen. Khó trách hắn có thể phát hiện mình nửa đêm chơi game, nó chơi game này, so với cấp bậc của mình cao hơn rất nhiều.

“Cái này không khoa học nha!” Tống Thu thở dài. Đầu năm nay, học bá cũng chơi game sao?

Kết quả đêm nay, Tống Thu cũng không cùng Thẩm Trạch Phương solo, liền ở trong game nghênh ngang đánh phó bản với An Thứ Khải cả buổi tối.

Tống Thu kinh hỉ phát hiện, phương thức cãi nhau kiểu này cực kì hiệu quả, ít nhất cậu không cần lo lắng An Thứ Khải sẽ vung quyền. Vì thế, lúc đi lướt qua nhau, các loại lời nói sắc bén thường xuyên từ trong đầu phát ra. Bọn họ đánh chữ tốc độ đều thực kinh người, quả thực y như đang thi đấu ai nói nhiều hơn ai.

Đặc biệt hơn chính là, theo thời gian càng ngày càng dài, người chơi vây xem bên cạnh cũng càng ngày càng nhiều. Sau cùng mới có một người anh em mạnh dạn lại đây hỏi “Hai người các cậu chát chít trên cổng world ba giờ rồi đấy, không thấy chán à, giải tán đi.”

“Sao cậu biết chúng tôi xào chat ba giờ?” Tống Thu hỏi.

“Lão huynh đệ à, cậu không chú ý sao? Too vẫn luôn ở bên cạnh xem đấy a!”

“Cậu vây xem tận ba giờ? Nói như cậu không nhàm chán chắc?” Tống Thu nói xong lời này liền lắc đầu.

Nhóm người vây xem thấy những lời này đều cười ha ha. Đối phương cũng tựa hồ mới phản ứng lại “Quên mất. Ai nha, nhiệm vụ cũng chưa làm xong nữa, bay đây!” Nói xong, vội vội vàng vàng mà lóe người.

Bên kia An Thứ Khải nhìn thấy đoạn này cũng giương khóe miệng. Không thể không nói, cái thằng này ở phương diện nào đó phản ứng rất nhanh.

Tám chuyện cả một đêm, bị vây xem lâu như vậy, Tống Thu rốt cuộc phát hiện đây thực sự là một chuyện rất nhàm chán. Thoát game, thời gian đã gần rạng sáng. Tống Thu nằm ở trên giường, muốn ngủ lại ngủ không được.

Rốt cuộc thi xong rồi.

Lúc trước Tống Thu cảm thấy chính mình sau khi thi xong có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, hiện tại lại mờ mịt. Kỳ thật…… Cũng không có gì phải làm a. Thi đại học xong rồi, không phải trời vẫn sáng đêm vẫn tối sao?

Ngày hôm sau, Tống Thu ngủ đến giữa trưa mới mở mắt.

Cậu nhìn lên đồng hồ rồi lập tức ngồi dậy, suy nghĩ một chút mới ý thức được đã thi xong, hiện tại là giai đoạn nghỉ ngơi a. Sờ sờ đầu, Tống Thu một lần nữa nằm xuống, ôm gối lăn lộn trên giường. Lăn trong chốc lát, cậu liền bị tiếng tiếng kêu ồn ào của cái bụng quấy cho đến rời giường.

Vào phòng khách, phát hiên cha mẹ đều đã đi làm. Trên bàn cơm mẹ Tống có để sẵn đồ ăn, Tống Thu cũng không thèm hâm nóng, trực tiếp ăn. Đang rửa bát, nghe thấy tiếng cửa mở, Tống Thu quay đầu lại, liền thấy An Thứ Khải đang đổi giày trước cửa.

“Sao mày lại tới nữa?” Tống Thu tiếp tục công tác rửa bát trong tay.

“Thế nào, mới vừa thi xong liền trở mặt không nhận vợ a?” An Thứ Khải trực tiếp vào phòng bếp.

“Ai, mày cút ra xa một chút.” Tống Thu cảm thấy cùng hắn bảo trì khoảng cách là vô cùng quan trọng..

An Thứ Khải nhìn cậu, chưa nói gì, trực tiếp ra phòng khách xem TV. Tống Thu đem rửa sạch chén bát sắp xếp gọn gàng, cầm hai chai Coca, cũng đi ra phòng khách.

Đem Coca để trên bàn, Tống Thu ở một góc sô pha ngồi xuống “Hỏi mày lần nữa, mày tới làm gì?”

“Nhàm chán a, trong nhà không ai. Buồn muốn chớt~” Bố mẹ An Thứ Khải cũng đi làm.

“Sao không cùng đám bạn học…… Ách……” Tống Thu vốn dĩ muốn nói “Sao không cùng đám bạn học đi ra ngoài chơi.” Bất quá lời này nói đến một nửa liền cảm thấy rất vô nghĩa. Bọn họ hai người cùng lớp, bạn của An Thứ Khải còn không phải là bạn học của cậu sao. Lại nói, thằng này vẫn luôn không lên trường học, trừ bỏ mình ra, lấy đâu ra bạn học?

“Sao không cùng bạn bè…… Ách……” Tống Thu suýt cắn phải đầu lưỡi. An Thứ Khải này cũng không phải dạng người khó ở chung, bất quá nói đến một đứa bạn thân đúng là không có thật. Trong trí nhớ Tống Thu, thằng này trước nay đều chỉ chơi với mỗi mình cậu.

An Thứ Khải nhìn vẻ mặt buồn bực của Tống Thu, cười nói “Cái này chắc mày cũng biết đi? Đứa vừa là bạn học vừa là bạn thân của tao cũng chỉ có duy nhất mình mày thôi, mày nói tao không tìm mày thì đi tìm ai.”

Đù! Không thể nào! Tống Thu cũng nhanh chóng ý thức được vấn đề này.

“Mày thật sự không có một đứa bạn khác cũng ư?” Lúc mình bị An học bá khi dễ còn có hai đứa bạn bè tốt, coi bộ so với mình thì thằng này còn thảm hơn nhiều?

“Bạn bè khác thì thật không có.”

Kẻ không có bạn học lẫn bạn thân An Thứ Khải cư nhiên công khai mà nằm lỳ ở Tống gia suốt một buổi chiều. Làm hại Tống Thu cũng không có biện pháp nào để đi ra cửa chơi.

“Tao nói mày không muốn ra ngoài thì thôi, làm gì mà không cho tao đi ra ngoài?” Tống Thu hỏa đại.

“Tao chưa nói không cho mày ra ngoài a.” An Thứ Khải vẻ mặt vô tội.

“Mẹ mày!” Tống Thu vẻ mặt ghét bỏ.

“Tiểu Hùng, tao tốt xấu cũng giúp mày học ba năm, mày thật là không biết xấu hổ mà đem tao bỏ xó, một mình ra ngoài chơi?” An Thứ Khải biểu tình, ánh mắt kia, nhìn y như cô vợ ủy khuất bị ông chồng lãnh đạm.

Tống Thu mắt lạnh nhìn hắn, trong lòng ngẫm lại nghĩ. Ở đời có một thằng học bá lôi kéo thằng học tra như mình học tập, không vứt bỏ, không buông tay, kiên trì giúp đỡ mình đến cùng. Mình đây…… Cũng không nên quay đầu liền trở mặt đi? Nhưng mà....

“Đệt! Tao quan tâm làm đéo gì! Gì mà tao bỏ mày một mình oẻ nhà tao? Ai bảo mày mò sang nhà tao? Mày đây cũng không phải không nhà để về! Cút nhanh xíu, biến về nhà mày đi.” Tống Thu bắt đầu đuổi người như xua ruồi đuổi bọ.

“Mày đúng là nhẫn tâm a, trở mặt còn nhanh hơn đạp cớt chó. Mẹ mày.”

“Ha hả.” Tống Thu cười gượng “Án Thụ, mày bình thường chút đi? Nhìn mày như vậy lòng ta e ngại lắm a.” Tống Thu nói rồi hướng sô pha xê dịch ra chỗ khác.

“Bình thường hửm?” An Thứ Khải cười, thân mình đột nhiên di chuyển, liền đem Tống Thu kéo đến trong lồng ngực “Nguyên lai thì ra mày thích như vậy.”

Tống Thu trong lòng thầm hận “Buông tay ra coi! Mày chơi bố đây thú vị lắm đúng không? Sao mày nhàm chán như vậy a?”

“Đúng vậy. Tao sớm nói với mày rồi, tao hiện tại rất nhàm chán.” An Thứ Khải tay giam cầm trụ lại giãy giụa của Tống Thu, sau đó vẻ mặt đầy ý cười mà nhìn cậu.

“Thằng chó biến thái, cút ra xa bố mày một chút!” Tống Thu trong miệng kiên cường kêu la, thân lại nỗ lực giật mạnh về phía sau.

“Có nghĩ xem vì sao tao biến thái không?” An Thứ Khải tươi cười trên mặt biến mất, dùng một cái tay khác cố định đầu Tống Thu, nhích sát lại gần.

Tống Thu giãy giụa càng kịch liệt “Phi lễ a! Phi lễ a! Mày bềnh tễnh……” Tống Thu vừa khoa trương mà hô to đột nhiên ngừng lại. Biến hóa này làm An Thứ Khải sửng sốt.

“Sao không la nữa?”

“Án Thụ, hơ hơ, trên trán mày có cục mụn to đùng kìa.”

Mụn....

“……”

Đù má...... [👈 Chỗ này là của anh An đó 😂]

Hai đôi mắt đối diện nhìn nhau, An Thứ Khải tay đã buông lỏng.

“Mày nhìn cái gì?” Tống Thu vừa được tự do lập tức lui về phía sau, lui đến một góc sô pha mà đề phòng.

An Thứ Khải không nhúc nhích, xoa huyệt Thái Dương đau đầu mà nói “Tao kiếp trước nhất định là làm rất nhiều chuyện xấu, cho nên đời này mới gặp mày a.”

“Cút mẹ mày đi! Lời này phải là do tao nói mới đúng!” Tống Thu không chừa chút mặt mũi mà nói.

Hai người cãi nhau nửa ngày toàn ba cái đề tài đâu đâu, An Thứ Khải mới nhớ tới cần phải dò đáp án của Tống Thu. Xuất phát từ nguyện vọng từ đôi bên, bọn họ tự nhiên sẽ đem đáp án các môn thi ra dò với nhau. Đặc biệt là những đáp án của những câu khó. Tống Thu không tình nguyện mà giao ra đáp án của mình. Tuy rằng đáp án chính thức còn chưa công bố, nhưng trước mặt là An học bá, tựa hồ  không phải vấn đề gì to tát

“Nói trước, vô luận so với đáp án của mày giống nhau không giống nhau, mày đừng nói cho tao biết. Cấm spoil! Trước để tao đi chơi mấy ngày rồi lại nói.” Tống Thu hiện tại có cảm giác bất an trong lòng.

An Thứ Khải trong lòng cũng có chút khẩn trương. Khẩn trương với thành tích cuối cùng của Tống Thu. Đối với đáp án của mình, hắn luôn luôn phi thường tin tưởng.

Thời gian còn lại, An Thứ Khải ở trong phòng Tống Thu dò đáp án, Tống Thu thì ra phòng khách xem TV.

Một giờ sau, An Thứ Khải đi ra, Tống Thu liền có cảm giác như đang đứng trước phiên toà xét xử. Tâm tình không yên mà nhìn biểu tình của An Thứ Khải. Tuy rằng lúc trước cậu nói là không muốn biết kết quả, nhưng cậu đâu phải thực sự không muốn biết đâu?

An Thứ Khải biểu tình bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn..

Video liên quan

Chủ Đề