Muốn làm phi công lái máy bay bà già

"Ê bà già, lái máy bay đi!"

Một câu nói đầy bình thản này khiến toàn bộ học sinh khối 12 đồng loạt nhìn về phía cậu học sinh non choẹt kia.

Cao Lãng, thành phần siêu cá biệt của khối 10. Thành tích học tập có thể coi là khá, nhan sắc thuộc loại top 3 của khối.

Giờ phút này cậu ta miệng nhai kẹo cao su, gương mặt còn búng ra sữa lại vô cùng hống hách nhìn thẳng vào lớp 12 chuyên Văn.

Đám học sinh tò mò ngó đầu hóng chuyện, vài thành viên trong lớp 12 chuyên Văn nhìn về cái bàn cuối lớp cạnh cửa sổ.

Một chân duỗi thẳng trên mặt bàn, chân còn lại đút vào hộc bàn. Hai cánh tay trắng nõn thả tùy ý bên người, trên mặt úp cuốn truyện tranh Namaikizakari.

Làn tóc đen tuyền buộc hờ tùy ý thả trên thành ghế, thêm thắt vào ánh nắng nhè nhẹ từ cửa sổ hắt vào. Khiến cho khung cảnh không khác gì một bộ phim thần tượng thanh xuân.

Ngụy Trình Khiết, chị đại của trường với thành tích học tập siêu học bá và siêu lạnh lùng.

Có vẻ như cô đang ngủ nên không hề nghe thấy câu nói ngạo mạn kia của Cao Lãng. Vả lại trong câu nói của cậu ta cũng không hề nhắc đến cô.

"Bà già Trình Khiết! Tôi muốn lái máy bay với bà."

Lần này thì chỉ đích danh chị đại, con dân xung quanh vô cùng sững sờ nhìn Cao Lãng như thằng ngốc tìm chết.

Sau vài tiếng xì xầm, Trình Khiết cuối cùng cũng cử động, đám đông theo đó lập tức im phăng phắc.

Những ngón tay thon dài được chăm sóc tỉ mỉ lười nhác nhấc cuốn truyện lên. Sống mũi cao thẳng cùng làn môi đỏ rượu của cô càng hấp dẫn hơn dưới những tia nắng.

Trình Khiết không có ý định ngồi dậy, cô chỉ nhàn nhạt nghiêng đầu về phía tên nhóc kia. Làn tóc như suối thác đen tuyền của cô cũng di chuyển theo. Vài lọn mảnh mai như cố ý phủ lên mặt cô, che đi vài phần lạnh lùng nơi khóe mắt.

Nhưng trong mắt Cao Lãng và con dân xung quanh nhịp tim của họ đã dừng lại vào khoảnh khắc đó. Khó có thể dùng từ nào để diễn tả được vẻ đẹp của Trình Khiết. Cô tựa như một ác quỷ với đôi cánh lông vũ đen dưới ánh nắng, kết hợp cùng ánh mắt lạnh lùng như cuốn lấy họ vào đó.

Lớp son đỏ rượu được quết mỏng nhẹ trong lòng môi, càng làm nổi bật cái nhếch môi âm lãnh kia.

Trình Khiết càng không có ý định mở miệng, cô chỉ nhàn nhạt nhìn bộ dạng thất thần của Cao Lãng rồi nhếch môi.

Cao Lãng bị nụ cười kia chọc tức không nhẹ, cậu ta vươn đôi chân dài đi về phía Trình Khiết, dùng tốc độ nhanh nhất áp môi mình lên môi cô.

Xung quanh ngay lập tức vang lên tiếng hít thở sâu của đám con dân nhiều chuyện.

Cao Lãng từ đầu chí cuối chỉ nhìn thấy sự hờ hững dưới hàng mi dài kia, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Nhưng ngay khi cậu ta định dời môi thì một bàn tay thình lình túm lấy cổ áo Cao Lãng, ngay trong chớp mắt cậu ta đã bị ghì lên mặt bàn. Màu đỏ rượu chói mắt kia áp xuống, hệt như một cơn bão cướp sạch hơi thở của Cao Lãng, nhưng đôi mắt kia vẫn hoàn toàn không thay đổi.

Cao Lãng chưa bao giờ hôn, cậu ta đúng thật là một tên nhóc non choẹt chưa hiểu sự đời. Nụ hôn của Trình Khiết lại quá mức thuần thục, đến mức chưa tới 10s cậu ta đã hết hơi hoàn toàn. Nhìn gương mặt kia đỏ như lò nung và sự vùng vẫy muốn thoát khỏi mình, Trình Khiết càng hôn sâu thêm.

Rõ ràng, cô muốn chỉnh Cao Lãng.

Khoảng thời gian 30s trôi qua chậm như cả thế kỉ, Cao Lãng có cảm giác mình sẽ hết hơi mà chết. Nhưng sự chống cự của cậu căn bản không là gì trong mắt cô.

Cuối cùng, đôi mắt của Trình Khiết gia tăng khoảng cách, Cao Lãng mới liều chết ôm ngực hít thở, nhưng Trình Khiết vẫn giữ chặt thắt lưng cậu ta. Cô nhìn tên nhóc đang hô hấp đến quên trời quên đất mà nở nụ cười khinh miệt, ánh mắt không chút e ngại nhìn thẳng vào vị trí giữa hai chân của Cao Lãng:

"Bằng với kích thước mà cậu cũng đòi lái máy bay với tôi? Sao không về uống sữa mẹ cho mau lớn đi nhóc con?"

Trở lại với thực tại 6 năm sau ngày đó, trước bàn lễ tân tập đoàn Ngụy thị, một người đàn ông với gương mặt có hơi chút baby đang gào khóc vô cùng oan ức:

"Sao chị có thể đối xử như vậy với tôi chứ? Rõ ràng đêm đó chị bức ép tôi, bây giờ lại rũ bỏ trách nhiệm. Tôi biết ăn nói thế nào với gia đình đây chứ?"

Toàn bộ nhân viên lớn nhỏ của Ngụy thị đều vô cùng kinh hãi khi nghe thấy tên giám đốc bị người đàn ông này gào lên.

Kết hợp cùng nước mắt giàn giụa, bộ dáng chật vật và câu chuyện kia, Ngụy Trình Khiết bị gắn vào cái tên: cưỡng bức trai nhà lành.

Bộ phận lễ tân vô cùng bối rối gọi lên hỏi thư kí của giám đốc, bộ phận bảo vệ lại vô cùng mệt mỏi muốn lôi người đàn ông này ra cửa.

Ngay khi hai bên đang giằng co, từ thang máy chuyên dụng có người bước ra, những âm thanh thở phào nhẹ nhõm đồng loạt vang lên.

Ngụy Trình Khiết vẫn là gương mặt bất biến đó, cô nhìn Cao Lãng đang khóc lóc vô cùng chân thật trước nhân viên của mình, khóe môi giật giật vài cái rất khó nhận ra.

Cao Lãng nhìn thấy Trình Khiết càng tỏ ra oan ức hơn, tiếng khóc nhỏ nhẹ cùng tiếng nấc khiến cậu ta không khác gì mấy cô nữ chính bị ruồng bỏ.

Trình Khiết bước đến trước mặt Cao Lãng, mặc kệ mình đang mặc váy ngắn ôm sát, cô thản nhiên nhìn cậu ta từ trên cao. Trong ánh mắt hiện lên vài tia ý vị tán thưởng.

"Sao? Cậu muốn báo án?" Thanh âm của cô vẫn như vậy không đổi, thanh thoát nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng khó gần.

Cao Lãng nhìn Trình Khiết đầy sợ sệt, cậu ta thu lại tiếng nấc của mình, nói nhỏ nhẹ như một cô gái: "Tôi chỉ muốn cô chịu trách nhiệm."

"Hửm?" Một thanh âm ngắn ngủi như vậy cùng với tiếng cười trầm thấp của Trình Khiết khiến cái mác: cưỡng bức trai nhà lành càng sâu thêm.

Cao Lãng hơi sợ sệt, cậu ta muốn mở miệng nhưng cánh tay của Trình Khiết lại nhanh hơn kéo cậu ta dậy.

Lần này cô vô cùng hào phóng nở nụ cười đến híp cả mắt mà nói: "Được, nếu muốn báo án thì lên phòng tôi báo án."

Giọt nước mắt đang trực chờ rơi ra của Cao Lãng như được hút ngược trở lại, cậu ta vô cùng điềm tĩnh vuốt phẳng áo quần bị chính mình làm nhàu nhĩ. Sau đó điềm nhiên nở nụ cười tươi rói nắm lấy tay Trình Khiết. Chủ động dẫn cô đi trước cái nhìn ngơ ngác của bàn dân thiên hạ.

Sau đó, dĩ nhiên là hai người họ thật sự lên phòng tổng giám đốc. Còn báo án hay không, không ai biết.

"Ha.. a."

Tiếng thở dốc trầm đục của Cao Lãng như lấp đầy cả căn phòng, hòa cùng với âm thanh cơ thể chạm nhau càng khiến người nghe nhịn không được tim đập chân run.

Không có báo án, không có khóc lóc. Trong căn phòng chỉ có ánh đèn mờ nhạt, Cao Lãng vẫn nhịp nhàng ra vào cơ thể Trình Khiết.

Giấy tờ trên bàn đều bị lùa hết xuống đất, mặt bàn gỗ sang trọng hoàn toàn bị lu mờ dưới cơ thể tuyệt mĩ của Trình Khiết.

Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn Cao Lãng như con sói đói khát lâu ngày đang vồ vập trước ngực mình. Hoàn toàn khác xa gã đàn ông ban nãy ăn vạ trước toàn thể nhân viên công ty cô.

Thuận theo Cao Lãng đổi tư thế, Trình Khiết hai tay chống lên bàn cảm nhận cậu ta đang hưng phấn ra vào. Động tác thuần thục đến mức ngoài thở dốc và rên rỉ thì không hề nói nổi một lời nào.

Trình Khiết biết nguyên nhân Cao Lãng vì sao lại phát tiết như vậy. Một tuần trước trong lúc đang lửa cháy hừng hực thì cậu ta đeo vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn kim cương, vô cùng nhạt nhẽo nói:

"Chị, chúng ta kết hôn đi."

Trình Khiết vẫn nhàn nhạt nhìn Cao Lãng, không thể hiện chút cảm xúc nào mà rời đi.

Sau đó im lặng một tuần không nhận bất cứ cuộc gọi, tin nhắn nào của cậu ta. Thẳng đến khi mẹ cô gọi điện báo Cao Lãng tuyệt thực cô vẫn như cũ không quan tâm.

Rốt cuộc thì vừa lên đến phòng làm việc đã bị thằng nhóc này xé sạch đồ. Hàng hiệu cũng dễ rách thật ấy.

Một giờ đồng hồ trôi qua, Cao Lãng vẫn không có ý định dừng lại. Trình Khiết không có cách nào là phối hợp theo cậu ta. Cô đẩy Cao Lãng ngồi trên ghế da của mình, hai cánh tay thon dài ôm lấy bờ vai rộng rãi kia, tự mình luận động.

Mỗi một lần lên xuống đều khiến cậu ta hít thở không thông, cảm nhận tư vị tiêu hồn thực cốt mà cô mang lại, Cao Lãng càng nhớ đến đêm đó. Cơn tức giận trào lên khiến hạ thân cũng nóng nảy theo.

Hai tay cậu ta ôm lấy bờ mông đầy đặn của Trình Khiết, vô cùng tàn ác ghì mạnh xuống, khiến cô không thể nào không hét lên một tiếng, sau đó phóng thích toàn bộ vào cô.

Tiếng thở dốc của Cao Lãng dừng lại trước ngực Trình Khiết, cậu ta áp mặt vào vị trí tim cô, nặng nề thở dốc từng hơi. Không gian xung quanh cũng theo đó dần im lặng.

Đau đớn cùng sung sướng qua đi, Trình Khiết vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cô cúi đầu nhìn mái tóc đen tuyền trước ngực mình. Những ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc kia, dỗ dành như một đứa trẻ.

Cao Lãng bất giác thít chặt vòng eo mảnh khảnh của Trình Khiết, thanh âm vang lên có phần bất lực và tuyệt vọng:

"Hai năm cấp 3 và sáu năm qua, chị vẫn chưa yêu tôi sao?"

Không gian xung quanh càng lắng đọng hơn sau câu hỏi kia. Nhưng đáy mắt Trình Khiết như đang nổi bão, cô nhìn Cao Lãng thật lâu sau đó mới nhẹ nhàng cất lời:

"Tôi chưa bao giờ để ai bên cạnh mình quá một tháng."

Một câu này hoàn toàn khiến Cao Lãng ngẩng đầu. Cậu ta nhìn người con gái mình đã yêu 8 năm nay. Đã quá quen với việc cô không nói lời thừa thãi, cậu biết cô đang nói gì.

Trình Khiết có rất nhiều bạn trai cũ, nhưng chưa ai trong số họ hẹn hò với cô quá một tháng. Chỉ có Cao Lãng này là cùng cô đi gặp mặt gia đình hai bên, là cùng cô ngủ một giường suốt 8 năm qua.

Cậu là ngoại lệ.

"Vậy tại sao chị vẫn không muốn cùng tôi kết hôn."

Cao Lãng nhìn cô, hi vọng cô đưa ra cho mình một đáp án thật thuyết phục, vòng tay bên eo cô càng thít chặt hơn.

Nhìn sự lo lắng trong mắt Cao Lãng, khóe môi Trình Khiết hơi nâng lên, cô dịu dàng ôm lấy mặt cậu, đáp nhẹ lên môi một nụ hôn, giọng nói nhẹ nhàng bình thản như nước chảy mây trôi:

"Tôi vô sinh!"

Ba chữ ngắn gọn nói ra, cô thấy lòng mình nhẹ hơn bao giờ hết.

Kết quả xét nghiệm đưa đến 3 năm trước, tận ba năm sau cô mới nói ra được 3 chữ này.

"Vậy thì sao?" Cao Lãng không hề có chút để ý đến vẫn đề kia. Cậu ta dùng đôi mắt chân thành nhất nhìn Trình Khiết, từng lời nói ra đều kiên định và ấm áp:

"Tôi yêu chị, chúng ta có con hay không cũng chẳng sao. Trình Khiết, chúng ta luôn có cho đi và nhận lại. Ông trời đã đưa chị đến bên tôi, ông ấy phải lấy lại điều gì đó. Đây là luật cân bằng. Tôi rất muốn có con với chị, nhưng nếu vì điều đó mà đánh mất chị, thì tôi đành xin lỗi với tổ tiên thôi."

Từng câu chữ của Cao Lãng đều chân thành đến mức khiến nhịp tim Trình Khiết tăng cao, cô cúi đầu thả một nụ hôn sâu. Tựa như tình yêu cô dành cho Cao Lãng, càng phẳng lặng càng sâu.

Nụ hôn kết thúc, Trình Khiết mới dịu dàng cười: "Cao Lãng, đừng hối hận. Trừ khi tôi chết đi, cậu đừng hòng rời khỏi tôi."

Cao Lãng nhìn cô, khóe môi không nhịn được giương cao:

"Trình Khiết, ở bên chị tôi dù 26 vẫn như đứa trẻ 6 tuổi, rời khỏi chị? Tôi đâu có ngu."

"Khi nào chúng ta đi đăng kí kết hôn nhỉ?" Trình Khiết nhướng mày trêu chọc hắn.

"Đợi tôi lái máy bay xong đã." Cao Lãng cũng không chút gấp gáp ôm lấy cô, tiếp tục rong ruổi theo từng nhịp thở.

Cao Lãng không cần trưởng thành, anh đã gặp được người con gái của cuộc đời này. Một nhà hai người, một người trưởng thành là đủ.

"Trình Khiết, thật hạnh phúc khi làm phi công trẻ của chị."

Video liên quan

Chủ Đề