NaruSasu con đường đến với tình yêu của cậu

Author : Tử Thiên

Disclaimer : Naruto thuộc về Kishimoto Masashi, còn fic thuộc về SuLi.

Pairing : Naruto (seme) × Sasuke (uke)

Rating : K

Status : Oneshot (1 shot)

Summary : Naruto ăn trúng một loại thuốc nào đó rơi vào trong tô ramen ở quán Ichiraku. Sau đó anh phải ở chung nhà với Sasuke vì sự an toàn của mình. Từ đó sinh ra một vài tình huống khó xử và vài màn ghen tuông của Sasuke lẫn Naruto.

Note :  

  • Tính cách của Naruto và Sasuke ở trong đây không theo sát Kishimoto. Sasuke không quá lạnh lùng và Naruto không quá sôi nổi.
  • Có thể có một vài tình huống rất vô lý nên mong mọi người bỏ qua
  • Trình độ viết, cách hành văn, xây dựng cốt truyện của SuLi không được tốt lắm nên có gì xin mọi người chỉ giáo.

      NaruSasu con đường đến với tình yêu của cậu

      Sasuke có một khuôn mặt rất đẹp.

      Điều đó ai ai cũng biết.

      Cậu ta sở hữu nước da trắng tái mịn màng, mái tóc đen tuyền dù khá rối nhưng vẫn làm nổi bật khuôn mặt cậu ta. Đôi đồng tử đen sau thẩm u khuất hay huyết kế giới hạn của tộc Uchiha đều đem đến cho cậu ta một vẻ đẹp đến kì lạ. 

      Và Naruto, người nhận ra sự thật đó lâu nhất, đang tìm mọi cách kiềm chế bản thân trước khi anh nhào đến và hôn và cắn và…..

      .

      Cô nàng kunoichi tóc hồng từ khi nào đã xuất hiện ở chỗ trống duy nhất kế bên anh. “Cậu lại ăn ramen nữa sao. Ăn chút rau vào đi.”

      Sakura đã gọi thêm một đĩa salad và đổ hết vào tô mỳ của Naruto. Chính miệng Sakura kêu thì Naruto có chết cũng không dám bỏ, đành tủi thân ăn chúng như bò nhai cỏ. 

      Naruto nhíu mày, hình như anh mới ăn trúng thứ gì đó rồi lại nói. “Cậu chẳng phải đang bận tối mặt tối mũi ở bệnh viện à? Sao lại có thời gian ra đây?” 

      “Tớ được nghỉ, dù gì cũng đã làm liên tục 4,5 ngày rồi.” Sakura đón lấy ly nước từ bác chủ quán Ichiraku, đôi mắt lục bảo đảo quanh ra cửa trông chờ hình bóng ai đó xuất hiện. 

      Cùng lúc đó, dáng vẻ quen thuộc của chàng thiếu niên da trắng, mắt đen lướt qua. Lạnh lùng đến mức chẳng ngó ngang ngó dọc hai bên đường phố như những người đi dạo khác đã làm.
      Sakura vui lên hẳn, chạy ra như có thể ôm lấy cậu bất cứ lúc nào.

      “Sasuke-kun. Bọn tớ ở đây.”
      Khóe môi cậu con trai tóc đen nhếch lên, nụ cười không rõ ý nghĩa. “Sakura đó hả?”

      “Cậu vào đây ăn với bọn tớ đi. Có cả Naruto nữa.” Sakura khoác tay cậu, kéo vào.

      Naruto đã sặc nước vì sự hiện diện của Sasuke bên cạnh. Anh cố phớt lờ đi đôi mắt đen đang dõi theo mình và vài ba lời khen nhảm nhí về việc Sasuke có mùi hương thật tuyệt của Kurama.

      Sakura không ngừng kể về những sự kiện (mà Naruto nghĩ rằng cậu sẽ chẳng muốn nghe) cho Sasuke. Và bằng cách gì đó mà tên nổi tiếng lạnh lùng nhất Konoha đang chăm chú nghe cô kể chuyện dù mỗi câu hỏi cậu chỉ trả lời qua loa.


      ‘Có lẽ Sasuke hôm nay tâm trạng khá tốt.’ 


      ‘Hoặc cậu ta đã trúng thưởng thì gì đó yêu thích.


      ‘Cũng có thể Sasuke thích Sakura.’

      Lạy chúa, Naruto có thể cảm nhận được charka Kurama đã rỉ ra ngoài một ít khi nghĩ đến trường hợp cuối cùng.

      Dẫu sao thì đó cũng chỉ là giả dụ của bản thân, Naruto quyết định hành động thay vì ngồi suy nghĩ.

      Và hành động mà Naruto nói trên là việc xách đít bỏ chạy về nhà ngủ để lại tiền trả ramen cho Saura thanh toán.

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      .

      End

      Ồ không, đó chỉ là phần mở đầu câu chuyện. Naruto chắc chắn là vậy khi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon lành từ sáng đến chiều của mình trong thân thể một đứa con nít ranh đích thật.

      Bộ quần áo hiện nay tụt khỏi người anh, bàn tay nhỏ nhắn giơ lên cao ngắm nghía một hồi rồi lại hạ xuống. Đôi mắt xanh biếc chớp chớp vài cái mới kịp nhận thức ra vấn đề đang xảy ra với bản thân mình.

      Anh – Uzumaki Naruto – Jinchuriki Cửu Vĩ – con trai Hokage Đệ Tứ – đang bị teo nhỏ lại lúc 5 tuổi một cách vô lý.
      Di chuyển bước chân nhỏ bé lại gần tủ quần áo, lục tung hết cái tủ chỉ kiếm được một bộ đồ hồi nhỏ của anh giữ lại làm kỷ niệm. Naruro chưa bao giờ biết ơn như thế vì mình đã quý trọng “kỷ niệm” ấy.

      Mặc nhanh nó vào và lập tức chạy đến văn phòng Hokage là điều anh đang làm.

      Văn phòng Hokage vắng vẻ đến lạ thường, những chồng giấy tờ đã được duyệt xong hết, còn bà Tsunade đang ngã lưng ra sau ghế, mắt nhắm hờ nghỉ ngơi.

      “Bà già. Cứu tôi.” Naruto mở cửa chạy vào, khó khăn nhón chân để tiện nhìn thấy mặt Hokage Đệ Ngũ.

      “Naruto, nói năng cho cẩn thận.” Tsunade mở mắt, nhìn dáo dác xung quanh ngạc nhiên. Bà chẳng thấy Naruto đâu cả trong khi tiếng nói của cậu ta vẫn đang phát ra đều đặn.

      Cho đến khi cúi đầu nhìn xuống chân bàn mới thấy cục bông vàng hoe đang ấm ức kể với bà về mọi việc.

      Thề với chúa, Tsunade đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội để không gào ầm lên vì độ cute của cậu nhóc phía dưới. Nó khác xa với tên ngốc ngỗ nghịch mà bà biết.

      “Naruto, ngươi có ăn bậy bạ cái gì không đấy?”

      “Kh-” Naruto chống tay lên bàn, anh vừa mới nhớ ra một điều kỳ lạ. “Tôi đã ăn phải cái gì đó đắng nghét ở quán Ichiraku hồi sáng.”

      “Chắc là do nó.” Tsunade xoay xoay ghế, quay lại nói tiếp. “Ngươi sẽ gặp nguy hiểm với những kẻ thù địch ngươi nếu như tin này được lan ra ngoài. Vì thế ta sẽ thông báo Naruto đã đi làm nhiệm vụ dài hạn ngoài làng còn ngươi phải tìm nơi khác để ở.”

      Naruto nhíu mày, đôi đồng tử xanh sáng lên trong vài giây, chất giọng phấn khích hỏi lại “Nơi khác để ở sao? Nhà Sasuke có được không?”

      “Được chứ. Nhưng phải để coi cậu nhóc ấy có đồng ý hay không.”

      Ngay sau đó lệnh triệu tập đội trưởng đội Anbu khẩn cấp được Hokage Đệ Ngũ sử dụng bừa bãi vào trường hợp này.

      Sasuke xuất hiện một cách nhanh chóng, vẻ mặt cau có thường ngày giờ càng đáng sợ hơn khi nhìn thấy thằng nhóc giống hệt Naruto ở trước mắt.
      “Ngài vừa mới sinh con?”

      Tsunade phớt lờ câu nói xỉ xói của tên Uchiha trước mắt, tay đẩy lưng Naruto đến cho Sasuke.

      “Nhiệm vụ tiếp theo của ngươi rất quan trọng, bằng mọi giá phải thực hiện được.” Bà hắt giọng. “Chăm sóc thằng oát con này.”

      Sasuke liếc mắt nhìn xuống, Naruto liền rúc người lại. Cậu ngồi xổm xuống, hai tay đặt hai bên nách anh, bế lên. Nhìn tóc, nhìn mặt, kéo áo lên nhìn phong ấn của Cửu Vĩ, Sasuke đưa mắt qua Tsunade rồi lại trở về với Naruto. Giọng trách móc bảo.

      “Naruto, cậu đã phá phách cấm thuật gì để bị teo nhỏ thế này?”

      “Cậu nhận ra tớ sao?”
      Sasuke nhíu mày, khinh bỉ nói. “Ngoài cậu ra trong làng còn ai có charka Cửu Vĩ nữa chứ.”

      Naruto “à” lên một tiếng sau khi đã hiểu. Cọ quậy cơ thể bé nhỏ tìm tư thế dễ chịu trên người Sasuke, Naruto giờ chỉ còn biết im lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện.

      Anh gục đầu vào hõm cổ người kia, mùi hương dễ chịu bay vào cánh mũi, kích thích từng sợi dây nơron trong đầu anh. Nước da trắng ngần và mái tóc đen ôm sát mặt làm cho cậu ta trông rất quyến rũ khi nhìn từ góc độ của Naruto.

      Tsunade phì cười nhìn Naruto cứ liên tục cọ cọ, dụi dụi vào cổ của vị Anbu trẻ. Không những thế, nét mặt còn hạnh phúc ngất ngây. Jiraiya dạy học trò giỏi quá nhỉ. 

      “Ta sẽ nhờ đội y tế của Sakura nghiên cứu thử. Giờ hai ngươi về nhà trước đi.”

      “Vâng thưa Đệ Ngũ.” Sasuke cúi đầu chào, tay chân hơi run run vì chịu nhột từ cục bông đang cọ vào cổ cậu.

      Naruto không quan tâm Sasuke đang đưa anh đi đâu vì giờ anh bận tận hưởng hương thơm từ người Sasuke tỏa ra. Hôn nhẹ lên làn da trắng trẻo, lưỡi bắt đầu phối hợp hành động, Naruro vô (cố) tình để lại vài ba dấu hôn đỏ ửng nổi bật trên nước da sáng màu.

      “DOBE. Cậu đang làm trò khỉ gì vậy?” Sasuke nghiến răng, đẩy đầu Naruto ra. ” Cậu vừa mới để lại vài thứ đáng nghi ngờ trên cổ tôi đấy.”

      “Oh! Xin lỗi, teme. Tớ lỡ dại.” Naruto cười hì hì.

      Trong khi Sasuke đang cảm thấy tức ói máu vì nhận ra thằng bạn thân đang được lợi khi ở hình dáng nhỏ nhắn cần bế này thì Naruto đang thầm cảm ơn vì điều đó.

      ———————————————————–

      ‘Sasuke, tôi thề với cậu, cậu thật sự rất hấp dẫn.’

      Naruto luồn bàn tay nhỏ nhắn vào mái tóc đen mượt, khẽ cười khúc khích đáng yêu. Sasuke dừng chân, mắt đen nhìn chằm chằm quả đầu vàng như vừa phát hiện ra thứ gì đó đẹp đẽ.

      “Naruto, cậu trông bộ dạng này rất đáng yêu.” Sasuke vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cùng tông giọng đều đều, nghe thoáng qua không giống như đang khen người khác.

      Nhưng vẫn khiến người nghe hiểu ý, chỉ tiếc rằng Naruto là kẻ chậm tiêu, lại nghĩ rằng Sasuke đang trêu chọc mình, tức giận nắm lấy mớ tóc đen giật mạnh.

      Sasuke đau nhức tức điên quăng thẳng cậu nhóc trên tay xuống, miệng chửi rủa. “Con mẹ nó, cậu bị điên à?”

      “Cậu chọc tức tôi trước.”

      “Tôi chọc tức cậu khi nào chứ, usuratonkachi!” Sasuke làu bàu, bế anh lên tiếp tục đi.

      Naruto bĩu môi, cái mặt giận dữ đáng ghét thường bị dáng vẻ trẻ con làm cho đáng yêu vô cùng.

      Họ cứ im lặng suốt quãng đường còn lại, cho đến khi Kiba và Shikamaru vô tình đi ngang qua.

      “Oh Sasuke, cậu hôm nay trông có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?” Shikamaru ngáp một cái dài, hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn chằm chằm vào vật thể lạ trên tay cậu.

      Sasuke biết tên IQ 200 kia đang nghĩ gì, nói trước. “Naruto bị teo nhỏ. Đó là thông tin tuyệt mật.”

      Kiba ồ lên, chạy lại véo véo hai bên má phúng phính. Naruto mặt bị nhéo khó chịu gạt tay hắn ra, hét to vào mặt cậu con trai mê chó. “Bỏ cái tay thối của cậu ra. Làm như cậu thích con nít lắm vậy.”

      “Tớ chỉ đang thử xem đó là ảo thuật hay thật thôi mà.”

      “Đừng có giỡn nữa.” Sasuke nhăn mặt. “Nếu cậu thích thì lấy luôn đi. ”

      Sasuke đẩy Naruto sang Kiba, một mình đi về. Naruto đương nhiên không chấp nhận việc đó, nhưng thay vì la lối như mọi hôm thì anh lại bật khóc nức nở như một đứa con nít đòi mẹ.

      Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của anh làm Kiba và Shikamaru ngẩn người đồng thời Sasuke cũng đứng lại.

      “Sasuke…Sasuke….quay…lại…” Chất giọng nũng nịu của một đứa trẻ 5 tuổi được Naruto bộc lộ khá tốt.

      Shikamaru : “Cậu ta thực sự trở thành con nít rồi.”

      “Chịu thôi. Naruto đã trở thành con nít kể từ khi Sasuke về làng rồi.” Kiba tay vẫn bế Naruto, nhìn về phía cậu con trai tóc đen đang lưỡng lự không biết có nên quay lại hay không.

      Sasuke xin thề, sau khi Naruto trở lại hình dạng cũ cậu sẽ xiên qua người anh bằng Chidori và thanh kiếm bảo bối của mình.

      Đôi đồng tử xanh biếc đẫm nước ngước nhìn Sasuke, bàn tay nhỏ mũm mỉm chìa ra phía trước đòi ẫm.

      “Sasuke…cậu đưa tôi theo…” Lời nói ngắt quãng bởi những tiếng ức đáng thương, trông Naruto có vẻ sắp khóc lần nữa.

      Sasuke mắt giật giật, quay gót trở lại bế theo Naruto, miệng không ngừng lầm bầm. “Dobe, cậu hay lắm. Thù này tôi nhất định trả.”

      “Chúc hai cậu thượng lộ bình an.” Kiba nhìn theo bóng lưng họ khuất đi, nói lời trêu chọc.

      Sasuke không buồn liếc lại, một mạch bỏ đi. Naruto (lại) được ngồi trên tay hít hà mùi hương của Sasuke liền trở nên thích thú vô cùng, đôi mắt xanh ngây thơ ban nãy bỗng chốc trở nên dịu dàng, ôn nhu đến kì lạ.

      Naruto không ước muốn gì cao sang, ngoài trở thành Hokage và được ăn ramen miễn phí thì Sasuke là mong ước mãnh liệt nhất đời anh.

      Nay nhờ teo nhỏ mà được ở gần cậu như vậy khiến anh chẳng muốn trở lại bình thường. Nhắm mắt và tận hưởng cuộc sống được cưng chiều thế này sướng hơn nhiều.

      “Naruto, khi về nhà cậu nên đi tắm.”

      “Hả?” Naruto đang mơ màng ảo tưởng chưa kịp tiếp thu hết lời nói của Sasuke.

      “Ừm.” 

      “….”

      “Sasuke này.” Naruto nghiêng người để thấy mặt của cậu bạn. “Ban nãy, đột nhiên tớ không điều khiển được bản thân.”

      “Cậu đang nói gì thế?”

      “Khi nãy tớ đã khóc khi cậu đi, hành động đó không phải tớ muốn. Tớ không điều khiển được bản thân.”

      Sasuke quay lại cụng trán với Naruto, từ từ phun ra từng chữ. “Cho dù cậu mít ướt tớ cũng sẽ không cười cậu đâu.”

      “Không, Sasuke. Ý tớ không phải như thế.” Naruto được Sasuke hạ xuống đất, cánh cửa nhà Uchiha mở ra.

      Naruto lẽo đẽo theo sau Sasuke, đến khi cậu đặt lưng xuống giường và Naruto nhỏ bé nằm bên cạnh mới cất lời. “Thế ý cậu là gì?” 

      “Tớ gần như không thể điều khiển được bản thân. Hay nói đúng hơn là ý thức lúc lớn của tớ, khi ấy, tớ gần như hoàn toàn là con nít, cả thân thể lẫn tâm hồn.” Naruto nói lằng nhằng, anh thậm chí còn không nghĩ ra được từ nào ngắn gọn hơn để giải thích cho dễ hiểu cho đến khi Sasuke hỏi lại. 

      “Ý cậu là cậu sẽ trở thành trẻ con thật nếu đội y tế không mau chóng tìm ra thuốc giải?”

      “Yep! Chính nó.” Naruto reo lên. “Tớ nghĩ mình nên đi báo cáo cho bà già biết chuyện này.” 

      Sasuke gật gù rồi lại nói. “Chúng ta nên theo dõi kĩ hơn hãy báo cáo. Giờ cậu ngủ đi.”

      Sasuke nhắm chặt mắt, đầu hơi nghiêng sang Naruto, tay đặt hờ trên cái bụng nhỏ của anh. Cho đến khi hơi thở của cậu phát ra đều đều anh mới dám cử động. Vài ba sợi tóc của Sasuke rủ xuống, che đi phần trán cao, Naruto vén chúng sang một bên bàn tay mũm mĩm chạm vào khuôn mặt đẹp như tượng kia.

      Naruto từng nghĩ không biết một họa sĩ giỏi như Sai có thể vẽ lại hết vẻ đẹp của người con trai này hay không.

      Sasuke là một phần cuộc sống của anh, cậu là nghị lực sống của anh. Là tâm điểm của vòng tròn cuộc đời Naruto. Anh yêu cậu con trai này rất nhiều, anh có thể chết vì Konoha nhưng lại tồn tại trên đời vì Sasuke.

      Naruto chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sống mà không có Sasuke.

      Naruto nhướm người lên, đặt lên đôi môi mềm mại kia một nụ hôn. Nhẹ nhàng, sâu lắng.

      “Teme, tớ yêu cậu.”

      ———————————————————–

      Naruto ngâm mình trong chiếc bồn tắm quá kích cỡ với bản thân, cố bám chặt vào thành bồn để không trượt chân mà chết chìm trong đấy.

      Anh khẽ thở dài, lải nhải một mình về đủ thứ việc.

      “Tớ muốn ăn ramen, Sasuke….từ lúc teo nhỏ tớ đã không ăn nó 1 tuần rồi”

      Sasuke ở ngoài gấp đồ, cất tiếng. “Được tôi, sẵn đi báo cáo luôn.”

      Trong một tuần qua, nếu trừ lần trước khi gặp Kiba và Shikamaru, thì Naruto đã biến thành “trẻ con” hai lần. Lần thứ nhất là lúc cậu ôm anh ngủ, đột nhiên anh giật mình tỉnh dậy khóc lóc đòi ăn kẹo. Khó lắm Sasuke mới dỗ được Naruto, nhưng bản thân bị đánh thức không thể ngủ lại được. Hậu quả là sáng hôm sau cậu ngủ đến quên cả nhiệm vụ Bà Tsunade giao.

      Lần tiếp theo là khi Naruto đang ở cùng với Sakura. Khi Sakura đem Naruto đến nhà cậu thì anh đang khóc rất dữ dội, làm cô nàng tóc hồng một phen hú hồn hú vía.

      Naruto rời khỏi phòng tắm với bộ đồ chỉnh chu, tập tễnh bước đến Sasuke. Cả hai rời nhà ngay sau đó, từ nhà cậu đến văn phòng Hokage không phải đoạn đường dài nhưng Sasuke buộc phải chạy trên mái nhà vì không muốn bắt gặp hay nói chuyện với bất cứ ai nữa.

      “Tớ muốn ăn ramen.” Naruto giật giật áo Sasuke.

      “Đến gặp bà Tsunade trước.”

      Naruto im lặng, giờ mà đòi hỏi có khi cậu ta quăng anh xuống đó cũng không chừng.

      Văn phòng Hokage hôm nay không được gọn gàng như những lần trước, hàng tá giấy tờ vẫn còn đang chờ Tsunade duyệt trong khi bà đang thong thả ngắm cảnh từ của sổ.

      Sasuke gõ cửa ba lần mới mở cửa vào, Tsunade không biểu hiện gì khi thấy thấy họ, hít một hơi thật sâu rối nói.

      “Đội y tế đã báo cáo lại với ta, họ đang sáng chế loại thuốc teo nhỏ nhưng lại bị mất viên thuốc thử nghiệm đầu tiên, ta nghĩ nó bị con quạ hay chim nào đó gắp đi và thả nhằm vào tô mỳ của Naruto.”

      Sasuke nhíu mày. “Sao lần trước Sakura không nói gì với chúng tôi về việc này nhỉ?”

      “Con bé không tham gia đợt nghiên cứu này.” Tsunade đưa cho cậu một xấp giấy. “Đội y tế nói thời gian thuốc có tác dụng chỉ khoảng một tháng, nên cậu ráng chịu thêm vài ba tuần nữa nhé, Naruto!”

      Naruto định nói nhưng bị cái nhướm mày của Sasuke chặn lại. “Nhưng cậu ta đang dần mất ý thức của người lớn”

      “Không sao đâu, khi nào trở lại bình thường sẽ ổn cả.”

      Naruto ngáp ngắn ngáp dài, hoàn toàn không xem cuộc đối thoại của hai người kia liên quan đến mình. Sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, nói khẽ vào tai Sasuke. “Tớ đói quá, teme!”

      “Đồ tham ăn, cậu không lo việc của mình sao mà đòi ăn mãi thế.” Sasuke lườm cậu trai râu mèo, cúi chào Hokage rồi rời đi.

      Naruto cười tươi rói, được cậu đưa đến quán Ichiraku. Bác chủ quán vừa nhìn thấy Naruto ngạc nhiên vô cùng, nhưng rồi vui vẻ làm hai tô mỳ đặt trước mặt họ.

      “Sasuke, nếu tớ trở lại bình thường, tớ nhất định sẽ trả ơn cậu.”

      “Được rồi được rồi.”

      ———————————————————–

      1 tháng sau :

      Naruto liếm dọc chiếc cổ trắng nõn của Sasuke, lần lên xương đòn mút mạnh, để lại vài dấu hôn trên đó.

      “Đến lúc tớ trả ơn rồi, Sasuke-teme”

      .

      Sao viết xong thấy nó nhảm nhảm.