Phim Gió ấm không bằng anh thâm tình

Chương 131: Lời Quý Noãn nói ra khiến sự bình tĩnh duy trì suốt hai mươi mấy năm qua suýt chút sụp đổ.

Giọng nói của anh vừa khàn lại vừa trêu chọc, Quý Noãn nghe thấy cũng đã không chịu nổi.

Huống hồ bây giờ anh... phải chịu đựng giày vò khủng khiếp như vậy...

Quý Noãn cho rằng Mặc Cảnh Thâm ngượng, nghĩ thầm đến cả cô cũng không quan tâm, cần gì phải xấu hổ. Cô bèn đưa tay muốn tháo dây thắt lưng ẩn dưới áo sơ mi của anh.

Mặc Cảnh Thâm chợt giữ tay cô lại, ánh mắt anh vừa nặng nề u ám lại vừa tối sẫm sâu xa nhìn cô nhóc không biết sống chết này.

"Máy quay cũng có góc chết. Chúng ta tìm góc chết mà camera không quay được." Quý Noãn không muốn nhìn anh nhẫn nhịn chịu đựng như vậy, chủ động quay đầu nhìn bốn phía phòng tắm và xung quanh bồn tắm: "Ở đây, tắt đèn đi còn có cửa che, chắc chắn không quay đến được."

Nói rồi cô như muốn lùi từng bước về phía cửa phòng tắm, tay vẫn nắm chặt góc áo sơ mi của anh, không cho anh lùi ra.

Lúc Quý Noãn vừa nép vào phía sau cánh cửa, Mặc Cảnh Thâm thở dài không cho cô cởi thắt lưng của mình ra, còn nắm chặt cổ tay của cô, cúi người hôn mạnh vào môi cô, vừa sâu vừa mạnh, như thể định cứ thế mà ăn tươi nuốt sống cô.

Cuối cùng anh mạnh mẽ ghì chặt tay Quý Noãn đang làm loạn trên người anh, trầm giọng rên một tiếng khó chịu, nghiến răng nói khẽ: "Em muốn anh chết sao?"

Cánh tay Quý Noãn bị anh khống chế không thể cử động, cô chỉ có thể giương mắt nhìn anh, nói rất chân thành: "Dùng tay thôi mà, em thật sự chỉ dùng tay thôi! Trước kia em có từng lén xem với Hạ Điềm cái... cái... phim... đó..."

Nhìn thấy mắt Mặc Cảnh Thâm trong khoảnh khắc như có lửa, Quý Noãn liền ra vẻ háo hức muốn thử nghiệm: "Khó lắm mới có cơ hội em chủ động như vậy! Anh còn không biết quý trọng!?"

"Tất nhiên anh muốn quý trọng." Mặc Cảnh Thâm khẽ cười, vẫn nắm cổ tay cô: "Vết thương trong lòng bàn tay em tuy không sâu, nhưng lúc trèo lên bị những góc nhọn kim loại làm bị thương. Vết thương kiểu này vốn cần phải tiêm phòng uốn ván. Mà em lại còn bị dính mưa, bây giờ đã bắt đầu sưng tấy nhiễm trùng rồi."

Nói rồi anh trấn an ngược lại cô, dịu dàng hôn lên trán cô: "Anh không thể mạo hiểm để vết thương này của em bị biến chứng nguy hiểm. Nhịn qua đêm nay thôi, anh không sao."

Giờ phút này Quý Noãn vô cùng hối hận, cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ, vậy mà lúc trèo lên lại quên mất không dự phòng một đôi găng tay cao su.

Cô nhìn một lúc thì thấy lòng bàn tay của mình hơi tấy lên thật, trên bề mặt vết thương còn lấm tấm rịn lên tia máu.

Cô rũ mắt ngồi đó, Mặc Cảnh Thâm còn tưởng cô đang nghĩ đến lòng bàn tay bị thương. Kết quả sau một lúc, lời Quý Noãn nói ra khiến sự bình tĩnh mà anh duy trì suốt hai mươi mấy năm qua suýt chút sụp đổ.

"Hay là... em dùng miệng... thử?"

"..."

Thấy anh đột nhiên không đáp, thật ra Quý Noãn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Dù sao mười năm sau này cô cũng xem không ít phim ảnh, tuy rằng chưa làm qua nhưng tóm lại cũng không đến mức xa lạ.

"Vậy, em đi tắt đèn phòng tắm..." Quý Noãn đứng lên định vòng qua người anh đi ra ngoài phòng tắm tắt đèn.

Nhưng vừa mới đứng dậy thì cổ tay cô căng lên. Anh xoay người cô đè vào tường, cúi đầu vùi khuôn mặt nóng rẫy vào cần cổ cô, không kiềm chế được mà ôm cô thật chặt, giọng nói khàn không tưởng tượng nổi vang lên từ cổ cô: "Anh rất muốn thử. Chờ rời khỏi đây rồi, anh sẽ cho em cơ hội này."

Lập tức Quý Noãn đỏ mặt lên: "Ai nói là em muốn thử. Chỉ là em thấy anh bây giờ bị giày vò quá..."

Mặc Cảnh Thâm khàn giọng cười nhẹ, ôm lấy cô: "Không cần, cứ ôm như vậy, cứ đứng đây đừng cựa."

"Anh chắc chắn... chỉ cần ôm là được sao?"

"Ừ." Giọng anh vẫn khản đặc.

"Nhưng em cảm thấy dường như anh rất khó chịu..."

Anh không nói nữa, ôm chặt cô. Quý Noãn dựa lưng vào tường, để mặc cho cả cơ thể căng thẳng của anh dính sát vào người cô, giữa hai cơ thể không hề có khe hở. Nhiệt độ trên người anh cũng dần dần sưởi ấm người cô.

Quý Noãn ngoan ngoãn vươn tay vòng ra sau ôm lưng anh, ghé mặt vào ngực anh. Cô nhắm mắt lại lắng nghe nhịp tim không nhẹ nhàng trầm ổn như bình thường của anh.

Nhưng cho dù như vậy, cho dù mái tóc ngắn màu đen của Mặc Cảnh Thâm hơi rối, nhưng anh vẫn khôi ngô tuấn tú. Cho dù quần áo của anh bị cô làm ướt một nửa, nhưng anh vẫn giữ được nét quyến rũ bình thản chỉ của riêng anh.

So với Quý Noãn vừa mới liều mạng trèo từ tầng 30 lên đây, cả bộ quần áo bị giội ướt, còn bị vết máu dây lên, trên mặt có vết xước nhỏ, cả người nhếch nhác không tưởng tượng được.

Không ngờ đến mức này rồi mà cô lại còn nhếch nhác hơn cả anh.

Ôm một lúc lâu, đến khi Quý Noãn cảm giác như mình sắp bị nhiệt độ nóng bỏng trong ngực anh đốt cháy thì cảm xúc từ chiều đến giờ mới được thả lỏng một chút, cứ như vậy tựa vào ngực anh mà suýt ngủ gục.

Bất chợt anh khàn giọng nói: "Em ra ngoài trước đi, để anh tắm."

Quý Noãn mở mắt ra, sắp ngủ thiếp đi, nhất thời ý thức chưa tỉnh táo lại, cô mơ hồ hỏi: "Tắm nước lạnh sao?"

"Ừ."

Quý Noãn gật đầu, vô cùng phối hợp xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Bỗng trên đầu bị quăng đến một chiếc khăn tắm khô.

"Ở đây không tiện cởi quần áo. Người em còn ướt, đắp khăn tắm lên người đi."

Quý Noãn lại gật đầu, ôm khăn tắm đi ra ngoài.

Hậu quả của tâm lý trấn tĩnh lại chính là rất thèm ngủ. Cô quấn khăn tắm quanh người, theo bản năng định đi tìm giường hoặc ghế sofa nằm một lát. Thế nhưng cô vừa đến gần mép giường, nhìn thấy một ụ lớn nằm dưới chăn, thì cơn buồn ngủ trong đầu lập tức bay biến mất.

Cô lấy lại bình tình, bật chiếc đèn mờ mờ ở tường đầu giường, từ từ đưa tay ra khe khẽ vén chăn.

Quả nhiên cô nhìn thấy một cô gái trẻ đang im lặng nằm ngủ, hơi thở đều đặn. Trong hoàn cảnh này mà vẫn ngủ liên tục như vậy thì rõ ràng cô ta đã bị chuốc thuốc.

Không biết cô gái trẻ nằm trên giường đã ngủ mê man bao lâu, nhưng cô thấy quần áo trên người cô ta vẫn rất ngay ngắn, không lộ ra chỗ nào không nên lộ. Hơn nữa cô đoán chắc chăn này cũng là do Mặc Cảnh Thâm quăng trùm lên, đến cả mặt của cô ta cũng không bị lộ ra.

Dù gì đây cũng là một thư ký của Tập đoàn Mặc thị, nếu không phải vì uống cà phê với An Thư Ngôn thì cô ta cũng sẽ không bị đưa đến trước mặt ông chủ lớn mà không hay biết gì cả. Nói cho cùng thì cô ta cũng chỉ là người vô tội.

Quý Noãn kéo chăn lại khẽ đắp lên người cô ta. Tuy phủ chăn lên mặt cô ta nhưng Quý Noãn cũng vẫn gấp một góc bên trên chừa lại chút khe hở, tránh làm cho người ta ngạt thở.

Ngoài cửa sổ mưa đã rơi thưa hơn lúc trước, tiếng sấm cũng nhỏ hơn một chút.

Quý Noãn đứng trước cửa sổ nhìn về mặt biển cách đó không xa. Cho đến bây giờ cô cũng không dám nhìn thẳng xuống dưới từ góc độ này. Ở độ cao 33 tầng, ngay cả vườn hoa phía dưới cũng trở nên mơ hồ, xe qua lại đều chỉ nhỏ như móng tay cái.

Một chữ yêu, quả nhiên là sự mê tín thiên thời địa lợi, có thể mang lại cho con người dũng khí can đảm không thể giải thích được, thậm chí còn không để ý đến chuyện sinh tử.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại. Mặc Cảnh Thâm đi ra, nhìn thấy Quý Noãn đứng trước cửa sổ đang ngắm mặt biển ngay trước mặt.

Chương 132: Cha anh thật sự vẫn là cha anh.

Đối với Quý Noãn, mấy tiếng trước hừng đông cũng dằn vặt không kém anh.

Cả hai người đều ngủ trên ghế sofa, Mặc Cảnh Thâm ôm Quý Noãn vào ngực. Quý Noãn nằm trong lòng anh ngủ rất sâu, nhưng cô vẫn mơ màng cảm nhận được cơ thể anh vẫn nóng bỏng khác thường.

Cho đến bốn năm giờ sáng, mặt trời dần dần mọc lên đằng chân trời. Quý Noãn ngủ một giấc, mở mắt ra nhìn gian phòng lờ mờ tối, đồng thời cũng cảm nhận được dường như cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cũng đã ngủ thiếp đi.

Tuy nhiệt độ trên người anh vẫn nóng hơn bình thường một chút nhưng không còn nóng rẫy như đêm qua. Chắc hẳn anh đã trải qua giai đoạn vật vã nhất rồi, cuối cùng thể xác và tinh thần cũng mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.

Quý Noãn cứ tựa vào ngực anh không nhúc khích. Cô lắng nghe tiếng nhịp tim của anh, chậm rãi giơ tay lên ôm cổ anh, nhắm mắt lại.

Không biết đã tỉnh dậy hay theo bản năng mà anh đang ngủ say lại ôm Quý Noãn chặt hơn, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô. Nụ hôn như vô thức này lại khiến cho Quý Noãn nằm trong lòng anh không nhịn được cười.

Quý Noãn ngủ lại thêm khoảng tầm hai tiếng nữa. Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng.

Cô ngẩng đầu lên thấy cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cũng đã ngủ sâu hơn, mà nhiệt độ trên người anh cũng đã hoàn toàn dịu lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, cử động rất nhẹ nhàng chậm rãi chui ra khỏi lòng anh, lấy áo khoác của anh đắp lên cho anh.

Cô rón rén đi đến mép giường kéo rèm cửa sổ ra nhìn sắc trời. Mặc dù tối qua mưa tầm tã sấm sét vang dội, nhưng sáng sớm hôm nay ánh mặt trời đã chói chang, thoạt nhìn bây giờ cũng đã hơn bảy giờ sáng.

Ngoài cửa lúc này có tiếng bước chân đến gần, Quý Noãn cảnh giác xoay người lại. Lúc nghe thấy rõ là tiếng của ông cụ Mặc thì cô đi thẳng đến cửa.

"Anh thế mà lại giấu Cảnh Thâm kỹ thật đấy! Chẳng trách tôi cử người đi mà vẫn không tìm ra được!" Ông cụ Mặc đứng ở ngoài cửa nổi giận đùng đùng mắng mỏ: "Anh bây giờ có thể tự xưng là cáo già thâm độc rồi đấy nhỉ!"

Giọng Mặc Thiệu Tắc vang lên từ ngoài cửa: "Trước mặt ba, con sợ là không kham nổi bốn chữ này."

Ông cụ Mặc lạnh giọng lầm bầm: "Dù sao cái anh tính toán chính là lòng người! Lần này, đúng là anh vẫn bị thua!"

"Còn ba thì vẫn tin tưởng sự tự chủ của Cảnh Thâm quá nhỉ, mới sáng sớm mà đã nhất định đi theo đến đây. Con cũng không đoán già đoán non với ba, để sau khi cửa mở ra, ba nhìn cho rõ sự thật rồi mau chóng cưới Thư Ngôn về nhà, cũng đỡ cho con tiếp tục phải nhọc lòng." Giọng nói của Mặc Thiệu Tắc tràn đầy tự tin.

"Ha." Ông cụ Mặc cười chế nhạo: "Vậy anh mở cửa nhanh ra cho tôi xem."

Quý Noãn ghé vào cửa nghe cuộc nói chuyện bên ngoài. Cho đến khi nghe thấy tiếng thẻ phòng quẹt rồi vang lên một đoạn nhạc rất ngắn thì cô mới khẽ nhíu mi tâm, đưa tay lên mở cửa phòng ra từ bên trong trước.

Gương mặt Mặc Thiệu Tắc vẫn còn nét cười tự đắc. Nét mặt đó thật sự giống với câu nói của ông cụ Mặc, đúng là cáo già thâm độc.

Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Quý Noãn chợt xuất hiện bên trong cửa phòng thì sắc mặt Mặc Thiệu Tắc lập tức cứng đờ, nhanh chóng lạnh xuống. Ông ta lạnh mắt nhìn cô chằm chằm: "Tại sao lại là cô?"

Quý Noãn khẽ mỉm cười với ông ta, nụ cười không chút ấm áp: "Xin chào Mặc đổng."

Khuôn mặt Mặc Thiệu Tắc khó chịu nhìn cô chằm chằm, bất chợt như muốn vào trong xem tình hình bên trong. Nhưng Quý Noãn vẫn đứng trước cửa không mở ra. Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, còn là ba của Mặc Cảnh Thâm, nên tóm lại ở trước mặt cô, ông ta cũng không đến mức đưa tay đẩy cô ra.

Ông cụ Mặc chống ba toong đi đến, lặng lẽ giơ ngón cái với Quý Noãn, trong mắt tràn ngập vui mừng và tán thưởng.

Sau đó ông cụ lại cười, nhìn khuôn mặt vô cùng khó coi của Mặc Thiệu Tắc: "Sao hả? Tôi nói anh thua thì đúng là thua. Ba của anh dù sao vẫn là ba của anh. Trong chuyện cháu dâu, anh không lung lay được đâu."

"Sao cô có thể tìm đến đây?" Dù sao Mặc Thiệu Tắc cũng là người từng trải, sắc mặt chỉ sa sầm trong chốc lát rồi lại lạnh lùng chất vấn Quý Noãn.

Quý Noãn thản nhiên điềm đạm cười: "Làm sao cháu tìm đến đây không quan trọng. Quan trọng là... đêm hôm qua, người ở bên cạnh Cảnh Thâm là cháu."

Mặc Thiệu Tắc nheo cặp mắt lạnh lùng.

Không đợi ông ta lên tiếng, ông cụ Mặc đứng bên cạnh nói thêm vào: "Con bé Noãn này, gả vào nhà lâu như vậy rồi mà còn gọi cái gì Mặc đổng? Có ông nội ở đây phân xử, nó là ba của Cảnh Thâm, cũng đến lúc cháu thay đổi cách gọi rồi."

Sắc mặt Mặc Thiệu Tắc vẫn sa sầm. Cảnh ông ta mong chờ được thấy thì lại không có, ngược lại mới sáng sớm còn bị Quý Noãn và ông cụ chiếu tướng một nước. Mặt mũi hay âm mưu của ông ta đều mất sạch, ánh mắt ông ta tối sầm lại đầy phẫn nộ.

Quý Noãn do dự nhưng dù sao cô cũng muốn giữ thể diện cho ông nội, khẽ mỉm cười: "Ba."

Mặc Thiệu Tắc lạnh mắt nhìn cô: "Cô Quý, tôi không nhận nổi một chữ "ba" này của cô đâu. Cô thích gọi thì cứ gọi, dù sao cô cũng không gọi được mấy ngày đâu."

Quý Noãn cười không để tâm, không chút bối rối với sự lạnh lùng và uy hiếp trong câu nói của ông ta. Cô vẫn đứng chắn ở cửa phòng không cho ông ta đi vào.

Không nói đến cô gái vô tội vẫn đang nằm ngủ mê man trên giường không thể để bị liên lụy, cũng không thể bị ông ta nhìn thấy, bên trong phòng còn có Mặc Cảnh Thâm chịu đựng cả đêm, cuối cùng đến khi trời gần sáng mới vừa chợp mắt. Dù sao cô cũng phải giữ để anh ngủ thêm một lát.

Ông cụ Mặc không hài lòng nhìn chằm chằm Mặc Thiệu Tắc: "Con bé gọi anh một tiếng ba là đã đủ giữ thể diện cho anh rồi. Anh không thể thu lại cái tính khí cố chấp của anh được à? Hôn nhân của Cảnh Thâm là lựa chọn của nó. Kể cả anh có là ba nó đi nữa thì cũng không có tư cách khoa tay múa chân! Con bé Noãn cũng đã là người nhà họ Mặc rồi, huống hồ con bé cũng mới chỉ là đứa trẻ hai mươi tuổi. Anh dịu giọng với người ta một chút không được à? Sao cứ phải ngang ngược như vậy?"

Ông cụ Mặc lại nói: "Có câu nói, thà phá một tòa miếu cũng không phá một đám cưới. Anh cũng trưởng thành rồi, ở nước Mỹ đã lâu, còn không biết viết hai chữ tôn trọng sao? Cứ gây gổ mãi như thế thì còn ra thể thống gì!"

"Tương lai của Cảnh Thâm thuộc về nước Mỹ, thuộc về Shine." Mặc Thiệu Tắc lạnh giọng nói: "Con không muốn lặp đi lặp lại lời này nhiều lần nữa. Thư Ngôn là người thích hợp nhất!"

"An Thư Ngôn thích hợp chỗ nào? Bàn về gia thế thì Quý Noãn cũng không thua kém Thư Ngôn nhiều, chỉ có điều nhà họ Quý là ở Hải Thành! Sau này nếu Cảnh Thâm quay về Mỹ tiếp nhận Shine, Quý Noãn ở bên cạnh hỗ trợ nó cũng chưa chắc đã kém An Thư Ngôn! Anh còn chưa so sánh xem mà đã từ chối Quý Noãn. Thật là già đầu ngoan cố!"

Bị cha già tám mươi tuổi mắng là già đầu ngoan cố, Mặc Thiệu Tắc đen mặt rồi lại lạnh lùng nhìn Quý Noãn.

Mặc Thiệu Tắc chợt sai bảo vệ sĩ đứng đằng sau: "Kéo cô ta ra cho tôi!"

Vệ sĩ lập tức bước nhanh lên trước. Ông cụ Mặc thấy vậy liền gõ mạnh gậy ba toong xuống đất, giận dữ nói: "Ai dám đụng đến cháu dâu của ta!"

Mặc Thiệu Tắc lạnh mắt nhìn về phía ông cụ Mặc, vẫn tiếp tục lạnh giọng sai: "Điếc hết rồi hả? Kéo người phụ nữ này ra!"

"Đủ rồi."

Một giọng nói lạnh lùng trong vắt rành mạch vang lên sau lưng Quý Noãn.

Mặc Cảnh Thâm mặt không cảm xúc đứng ở đó, giọng nói trong vắt ẩn chứa hơi lạnh thấu xương, ánh mắt thâm trầm nhàn nhạt nhìn ra ngoài.

Chương 133: Cả đời con chỉ cưới một mình Quý Noãn là đủ rồi!

Hai vệ sĩ đang định giơ tay kéo Quý Noãn ra, nhìn thấy ánh mắt Mặc Cảnh Thâm thì cả trán và lưng đều toát mồ hôi lạnh, không dám duỗi tay ra đụng vào người cô nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả trong phòng và nguyên cả tầng 33 của khách sạn này bỗng im lặng như tờ.

Đây không phải là lần đầu tiên Quý Noãn nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng khắc nghiệt như vậy. Nhưng ánh mắt của anh bây giờ khiến cho người ta lạnh đến tận xương, cũng làm cho cô thoáng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm quét qua bọn họ: "Ai dám đụng đến cô ấy?"

"Mặc tổng, chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của Mặc đổng. Ông ấy lo lắng cho tình hình của Mặc tổng ở trong phòng nên mới phải sai chúng tôi..." Hai vệ sĩ rùng mình giải thích.

Gương mặt Mặc Cảnh Thâm âm u nhưng sắc lạnh, tầm mắt rơi xuống một trong hai tên vệ sĩ, trên môi hiện lên nụ cười châm chọc: "Nghe theo lệnh à?"

Quý Noãn đứng yên lặng bên cửa.

Từ lúc đầu cô đã biết Mặc Thiệu Tắc không thể khống chế được Mặc Cảnh Thâm, nếu không ông ta cũng sẽ không dùng đến thủ đoạn cưỡng chế này đâu.

Mà hành động đêm qua của Mặc Thiệu Tắc sẽ chỉ càng đẩy Mặc Cảnh Thâm ra xa hơn. Ai cũng có thể cảm nhận được điều đó từ thái độ bây giờ của Mặc Cảnh Thâm

Trong mắt của anh không hề còn có người gọi là ba này nữa.

Rét lạnh, vô cùng lạnh.

Mặc Cảnh Thâm bước đến cạnh Quý Noãn, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn từ đầu đến cuối không chút sợ hãi, cầm tay cô.

Nhìn thấy động tác Mặc Cảnh Thâm vừa làm khi đi đến trước cửa, chỉ trong nháy mắt, mặt Mặc Thiệu Tắc như băng ngàn năm, vô cùng khó chịu.

Quý Noãn cho rằng Mặc Cảnh Thâm đang dùng cách này để trấn an cô. Bàn tay cô đang bị anh nắm khẽ nhúc nhích, ngón tay cô chà xát lòng bàn tay anh, muốn xoa dịu không khí quá mức căng thẳng này.

Thế mà chỉ một giây tiếp theo, cô chợt bị kéo mạnh, cả người cô đâm thẳng vào ngực Mặc Cảnh Thâm, trong thoáng chốc chân không đứng vững. Cánh tay mạnh mẽ của Mặc Cảnh Thâm cứ ôm cô như vậy như muốn tuyên bố quyền sở hữu, điềm tĩnh thản nhiên ôm cô vào lòng.

Giọng nói lạnh lùng kiên định của Mặc Cảnh Thâm xẹt qua đỉnh đầu cô: "Quý Noãn là vợ của tôi, có tôi ở đây, không ai có thể làm lung lay vị trí bà Mặc của cô ấy."

Ánh mắt Mặc Thiệu Tắc lạnh như băng: "Thư Ngôn đâu? Tối qua con bé không ở cùng anh sao?"

Đúng lúc này ở cửa thang máy gần đó vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Chú Mặc, cháu xin lỗi..."

Mặc Thiệu Tắc bất chợt quay sang nhìn về phía An Thư Ngôn.

Không cần nói ông ta cũng hiểu rõ tất cả mọi chuyện bây giờ.

Ánh mắt Mặc Thiệu Tắc tàn nhẫn, con ngươi sắc bén nhíu lại: "Xem ra Thư Ngôn không muốn dùng đến cách thức khiến người khác khó chịu. Tôi có thể hiểu được sự do dự của con bé. Một cô gái tốt như vậy, lúc nào cũng đều suy nghĩ cho anh, đến mức này rồi mà con bé vẫn vứt bỏ cơ hội, có thể thấy được tình cảm của con bé với anh sâu sắc đến mức nào. Quý Noãn này đã là gì? Cảnh Thâm, tốt hơn anh nên nhìn cho rõ ràng!"

"Con nhìn rất rõ." Giọng Mặc Cảnh Thâm ẩn chứa nụ cười chế giễu lạnh lẽo: "Con không từ bỏ cuộc hôn nhân này, cũng sẽ không cưới Thư Ngôn. Cả đời con chỉ cưới một mình Quý Noãn là đủ rồi."

An Thư Ngôn đứng ở xa không bước đến gần. Tuy Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm không cao giọng, nhưng cũng đủ để cô ta có thể nghe thấy rõ ràng.

Cô ta cụp mắt xuống không nói gì nữa. Khóe mắt lóe lên tia đau khổ.

Từ lúc Quý Noãn lái xe lao ra khỏi nhà họ Mặc trong đêm sấm sét vang dội thì cô ta đã biết rồi...

Từ ánh mắt tin tưởng kiên định mà Quý Noãn dành cho Mặc Cảnh Thâm, cô ta đã biết rồi...

Mặt Mặc Thiệu Tắc sa sầm, hà khắc tức giận. Ông ta đảo mắt nhìn thấy khuôn mặt An Thư Ngôn mệt mỏi lặng lẽ thì cặp mắt sắc bén lại càng híp chặt.

An Thư Ngôn lại khách sáo nhẹ nhàng gật đầu với ông ta rồi xoay người đi, không muốn đứng ở đây chứng kiến tiếp nữa.

Mặc Thiệu Tắc đột nhiên chuyển mắt sang nhìn Quý Noãn, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: "Cảnh Thâm, anh để ý đến Quý Noãn này thì thế nào? Dù sao phụ nữ cũng chỉ là vật trang trí cho sự nghiệp của đàn ông. Nếu như không phải vì quyền thế nhà họ Mặc thì Quý Noãn có tiếng mắt cao hơn đầu này làm sao có thể cam tâm tình nguyện kết hôn khi mới hai mươi tuổi? Trước khi anh chị kết hôn, sợ rằng cô ta không hiểu những người như Mặc Cảnh Thâm anh là người như thế nào! Đến bây giờ, sợ rằng cô ta cũng vẫn còn chưa hiểu rõ!"

"Đ**, cái của nợ nhà anh!" Ông cụ Mặc đứng bên cạnh chợt mắng một câu: "Phụ nữ là vật trang sức cho sự nghiệp? Có bản lĩnh thì sau khi về Mỹ anh nói những lời này với mẹ của Cảnh Thâm đi!"

Mắt Mặc Thiệu Tắc híp lại, lạnh lùng nhìn ông cụ, rõ ràng là hoàn toàn bất mãn với ông.

"Anh trừng cái gì mà trừng? Mấy chục năm trước, nếu không phải ba anh có mắt nhìn người để anh ôm được người đẹp về nhà, thì liệu anh có thể cưới mẹ Cảnh Thâm không? Lúc đầu người ta cũng là đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, không xem trọng tên nhóc sa đọa nóng nảy là anh kia. Cuối cùng chẳng phải hai người bọn anh đã hòa hợp cả đời hay sao? Rồi sinh cho tôi đứa cháu nội Cảnh Thâm ngoan như vậy còn gì!"

"..."

Lồng ngực Mặc Thiệu Tắc phập phồng giận dữ, lúc này ông ta cũng không muốn cãi lại ông cụ, chỉ lạnh mắt nhìn Quý Noãn: "Tại sao không trả lời? Cô có biết rõ quá khứ của Cảnh Thâm không? Có biết nó là loại người gì không?"

Nét mặt Mặc Cảnh Thâm vô cùng lãnh đạm, anh kéo Quý Noãn ra phía sau.

Có điều Quý Noãn bất chợt cười khẽ, từ phía sau anh bước lên, ngẩng đầu đối mặt với Mặc Thiệu Tắc: "Mẹ của Cảnh Thâm có biết khi còn bé ông cai sữa lúc mấy tuổi không? Có biết mấy tuổi thì ông hết đái dầm không? Có biết lúc bảy tuổi ông rụng mấy cái răng không? Có biết lần đầu tiên ông yêu một cô gái trẻ nắm tay ôm hôn như thế nào không? Có biết trước khi kết hôn ông là người như thế nào không?"

Sắc mặt Mặc Thiệu Tắc sa sầm rét lạnh, lập tức trừng mắt nhìn cô.

"Bà ấy nhất định không biết!" Quý Noãn vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng khóe miệng vẫn lạnh lẽo, ánh mắt trong trẻo không chút tránh né, cứ như vậy đón lấy ánh mắt rét lạnh của ông ta: "Nếu đến cả quá khứ đó của ông mà bà cũng không biết, thì tôi nghĩ đến tuổi này ông ly hôn cũng được rồi. Bây giờ cặp đôi lệch tuổi cũng rất phổ biến, tự ông cưới An Thư Ngôn ưu tú vô ngần kia đi, chẳng phải rất hợp ý ông sao?"

"Cô hỗn láo!" Mặc Thiệu Tắc chợt nghiêm giọng quát lớn: "Tuổi chưa lớn mà mồm miệng đã xấc xược. Nhà họ Quý các người dạy cô bất kính với trưởng bối như vậy sao?"

"Tôi là con dâu ông, nhưng một tiếng ba cũng không được gọi, như vậy đã là bất kính với ông lắm rồi. Ông còn thiếu mấy câu bất kính như vậy sao?" Quý Noãn hỏi ngược lại.

"Nói không sai!" Ông cụ Mặc thiếu điều muốn đi qua vỗ tay ủng hộ Quý Noãn.

Mặc Thiệu Tắc tức giận nhắm mắt lại, chỉ về phía Quý Noãn, rồi lại nhìn ông cụ đang cười ha ha: "Đây chính là cháu dâu ba lựa chọn sao?"

Ông cụ Mặc gật gù liên tục, gương mặt tươi cười: "Đúng vậy, cháu dâu ta chọn đấy!"

Mặc Thiệu Tắc: "..."

Chương 134: Chỉ sợ bạc đầu trong một đêm.

"Thật giỏi mà." Mặc Thiệu Tắc tức giận: "Tôi muốn tự mắt nhìn xem, Quý Noãn này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể để cho người nhà họ Mặc từ bé đến lớn đều bênh vực cô ta như vậy!"

"Cô ấy không cần bất kỳ bản lĩnh gì cả, chỉ cần cô ấy là Quý Noãn là đủ rồi." Mặc Cảnh Thâm hờ hững đáp lại.

Ông cụ Mặc lại phụ họa: "Vừa khéo, lão đây cũng muốn nhìn xem An Thư Ngôn có bản lĩnh gì mà có thể khiến anh dùng đến thủ đoạn cưỡng ép này với cả con ruột mình."

Ông cụ Mặc nhìn chằm chằm vào sắc mặt bây giờ đã đen sì của Mặc Thiệu Tắc: "Củ cải hay rau cải mỗi người một sở thích. Anh thích củ cải An Thư Ngôn, nhưng không thể cứ giả vờ đó là rau cải mà ép buộc dí cho Cảnh Thâm! Mỗi người đều là một cá thể độc lập, đều có sở thích riêng. Chỉ cần Cảnh Thâm thích, chỉ cần vợ chồng son chúng nó ngày ngày bình yên hòa hợp, thì anh không nên để cho bất kỳ ai chen vào giữa hai đứa nó! Dù gì anh cũng là ba của Cảnh Thâm!"

Mặc Thiệu Tắc cười lạnh: "Với Quý Noãn bất kính, không biết tôn trọng trưởng bối này thì cả đời này cũng đừng hi vọng con sẽ chấp nhận cô ta."

"Nếu ba có thể dùng thái độ đối xử đúng mực với con dâu, thì Quý Noãn cũng có thể biểu hiện sự tôn kính nên có với bậc trưởng bối." Giọng Mặc Cảnh Thâm không hề có hơi ấm: "Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất giữa người với người."

Ông cụ Mặc cũng gật đầu: "Không sai. Người với người phải có qua có lại. Đơn phương ngang ngược không phải là cách hành xử của bậc trưởng bối, mà là không biết đúng sai!"

Mặt Mặc Thiệu Tắc đen lại, bất chợt trừng mắt nhìn sang hai tên vệ sĩ đang đứng ở cửa không dám nhúc nhích, muốn mắng bọn họ một câu vô dụng, tối qua Quý Noãn xông vào phòng lúc nào cũng không biết. Nhưng ông ta tức giận đến mức không muốn nói nữa, mặt sa sầm lại xoay người rời đi.

Mặc Thiệu Tắc bỏ đi một mạch, không ai cản ông ta, cả tầng yên tĩnh trở lại.

Ông cụ Mặc nhìn Mặc Cảnh Thâm, hiền lành nói: "Cảnh Thâm, đêm qua cháu không sao chứ?"

"Cháu không sao, để ông nội lo lắng rồi." Mặc Cảnh Thâm khẽ cười.

Ông cụ gật đầu: "Tính tình ba cháu khó chịu, từ nhỏ đã như vậy rồi. Bây giờ xem ra cái mặt dày của nó chắc cũng đã khó chịu lắm rồi, chẳng kiên trì được mấy ngày nữa đâu. Chỉ cần cháu và con bé nhà họ Quý không phát sinh hiểu lầm là tốt rồi."

"Ông nội yên tâm, cháu lúc nào cũng tỉnh táo mà." Quý Noãn nháy mắt với ông cụ Mặc.

"Này, bây giờ thì cháu đắc ý rồi, đảo mắt đã không còn thấy cái dáng vẻ tự giam mình ôm gối rúc trên giường không dám khóc trong phòng Cảnh Thâm hôm qua nữa hả?" Ông cụ trêu cô.

Da mặt Quý Noãn như bị bỏng: "Ông nội, ông cứ cười cháu!"

Ông cụ Mặc cười ha ha: "Không cười, ông không cười! Ha ha ha..."

Khuôn mặt ông cụ Mặc tươi cười rạng rỡ nhìn Mặc Cảnh Thâm: "Cảnh Thâm, cháu phải giữ chặt người vợ này của cháu cho ông, không được phép ruồng bỏ nó. Nếu cháu có lỗi với con bé, thì coi chừng lão già này cắt chân cháu!"

Quý Noãn nhìn thấy ông cụ giơ gậy ba toong lên thì theo phản xạ đứng chắn trước người Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm cười, theo bản năng kéo cô nhóc đang đứng chắn trước mặt anh ra đằng sau, giọng nói du dương như suối chảy: "Cháu biết rồi."

Lúc này ông cụ Mặc mới hài lòng ậm ừ, nhìn thoáng qua người Quý Noãn: "Tóm lại tối qua cháu làm cách nào mà lẻn vào đây được?"

Quý Noãn cười nháy mắt với ông cụ: "Bí mật ông ạ."

"Nhóc con, lại còn úp úp mở mở với cả ông nội! Được rồi. Đêm qua chắc hai đứa cũng ngủ không ngon, mau về nghỉ ngơi đi. Còn về phía ba Cảnh Thâm thì để ông nghĩ cách điều chỉnh." Ông cụ Mặc nói rồi chống gậy ba toong bước từng bước ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thiệu Tắc ở Mỹ nhiều năm như vậy rồi, có thói quen cường quyền hô to gọi nhỏ với cấp dưới, mọi chuyện phải nghe nó sắp đặt, tham vọng kiểm soát quá mạnh mẽ. Ta thấy nó chán ngồi ở vị trí này rồi..."

***

Quý Noãn quay xuống phòng ở tầng 30, lấy chiếc túi cô để lại đây từ tối qua, rồi gọi điện cho người đến phòng ở tầng 33 lặng lẽ đưa cô gái vô tội đi về.

Cô để điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa sổ phòng cô.

Cửa sổ sàn không mở, anh đứng ở đó, ánh mắt xuyên cửa sổ sàn nhìn ra ban công.

Quý Noãn bước đến sau lưng anh, vươn tay nhẹ nhàng ôm ngang hông anh, dán mặt vào lưng anh. Hơi thở trên người anh mát lạnh như hương cỏ lúc sớm mai. Cô sờ người anh đã thấy nhiệt độ trở về bình thường, liền cười chà mặt vào lưng anh.

"Sau này em không muốn quay lại khách sạn này nữa. Đêm hôm qua anh không được ngủ ngon, chúng mình đổi chỗ đi. Anh cần phải nghỉ ngơi." Cô dính vào lưng anh nói.

Đôi tay duỗi trước ngực anh bị anh nắm lấy. Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn nhìn ra ngoài ban công, hướng xuống dưới độ cao 30 tầng nhìn về mặt biển bao la. Ngọn gió thu ngoài cửa thổi qua khiến cho cây cối dưới tầng lay động.

Anh không lên tiếng, chỉ ghì lấy tay cô nắm nhẹ nhàng, ấm áp và dịu dàng.

Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu. Quý Noãn quyết định bước vòng lên trước người anh, nhõng nhẽo dán vào ngực anh, ngửa đầu lên nói: "Em biết tối qua em làm như vậy là mạo hiểm, là lỗi của em. Em đảm bảo lần sau nhất định..."

"Không có lần sau." Cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cũng lên tiếng, rũ mắt xuống. Sự nghiêm nghị trong ánh mắt sắc bén của anh lọt vào mắt cô.

"Được, không có lần sau!" Quý Noãn giơ tay chỉ lên trời thề thốt: "Em không bao giờ... trèo tầng cao như vậy nữa! Em hứa!"

Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn nghiêm nghị lạnh lùng nhìn cô. Quý Noãn mạnh mẽ níu cổ áo để anh cúi xuống, hôn lên cằm dưới của anh hai cái, rồi vẫn làm ra vẻ nũng nịu cười nói: "Em đã hứa rồi! Anh cũng đừng tức giận nữa! Nếu tối hôm qua cứ bắt em ngồi đợi trong nhà thì sợ là qua một đêm em đã bạc cả đầu rồi. Như bây giờ cũng tốt mà..."

Mặc Cảnh Thâm nhéo má cô, chạm vào vết xước ngày hôm qua giờ đã không còn đỏ lắm. Ngón tay anh ấm áp khẽ vuốt vết thương, ánh mắt thâm trầm tỉnh táo, cặp mắt cứ nhìn cô đăm đăm, như thể muốn nhìn thấu vào tận sâu thẳm tâm hồn cô.

Quý Noãn bị anh nhìn đến rung động cả tim, nhưng cô vẫn nhớ rõ không tiện ở khách sạn này lâu, định chui ra khỏi lòng anh.

Cánh tay của anh chợt siết chặt cô lại, anh đắm đuối nhìn vào mắt cô rồi hôn xuống.

"A, đừng... bẩn..." Quý Noãn bị hôn một cái liền vội vàng quay mặt đi: "Từ hôm qua đến giờ em còn chưa tắm sạch. Sáng nay tỉnh dậy còn chưa đánh răng rửa mặt, hẳn là bẩn chết đi được, anh đừng hôn..."

Nhưng cô còn chưa nói xong thì mặt đã bị anh xoay lại. Tay anh giữ một bên má không cho cô né tránh, rồi lại hôn xuống, cạy hàm răng đang ngậm chặt của cô, nhanh chóng xâm nhập hôn sâu, không cho cô cơ hội né tránh.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh.

Chỉ trong nháy mắt, anh ép cô vào vách tường cạnh cửa sổ. Buổi sáng Quý Noãn chưa đánh răng nên bây giờ cũng không dám mở miệng, cả người cứng ngắc không chịu phối hợp. Tay anh hết lần này đến lần khác ôm siết lấy lưng cô, càng dây dưa càng ôm chặt, như muốn ép cả người cô vào ngực mình, như muốn khảm cô hòa làm một với cơ thể anh.

Chương 135: Giờ mới thấy ngượng có muộn quá không?

Phải đến khi rời khỏi khách sạn và ngồi lên xe, Quý Noãn mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tâm trạng nặng trĩu cũng thư thả ít nhiều.

"Tối qua em dầm mưa lại nghỉ ngơi không đủ, giờ về ngủ một giấc đã nhé!" Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng xoa đầu Quý Noãn: "Mình về thẳng Ngự Viên chứ?"

Nghe thấy hai chữ này, Quý Noãn không giấu nổi cảm xúc của mình.

Chẳng cần cô nhiều lời, Mặc Cảnh Thâm cũng phát hiện ra chút hoang mang ánh lên trong đáy mắt cô.

"Em đừng lo. Thật ra, ông ấy tính bắt em là để uy hiếp và hạn chế sự tự do của anh, vì vậy người giúp việc trong Ngự Viên đều bị ông ấy điều đi rồi, không có ai bị thương cả!"

Giọng anh rất nhẹ nhàng, điềm nhiên nhưng lại khiến nỗi lòng đè nén bấy lâu của cô vơi đi trong khoảnh khắc.

May sao, chị Trần và những người khác đều bình an vô sự.

"Vốn hệ thống an ninh ở Ngự Viên vô cùng chặt chẽ không một kẽ hở. Nếu chẳng phải do chị Trần chủ động mở cửa thì ắt hẳn những người đó không có cơ hội trà trộn vào bên trong, đúng không?" Quý Noãn hỏi.

Mặc Cảnh Thâm khẽ liếc mắt nhìn sang, sau đó anh nắm lấy bàn tay cô: "Đừng để ý nhiều, giờ em đến công ty với anh. Tránh cho đến lúc em về nhà lại lo lắng, trằn trọc không ngủ được!"

"Không đâu, em chỉ băn khoăn không biết bọn họ trà trộn vào Ngự Viên kiểu gì thôi!" Quý Noãn đắn đo suy nghĩ: "Chẳng lẽ ông ấy đích thân đến Ngự Viên?"

"Nếu không phải ông ấy tự mình ra mặt thì làm gì có chuyện chị Trần mở cửa!" Giọng điệu của Mặc Cảnh Thâm vô cùng bình thản: "Chuyện này không trách chị ấy được, anh sẽ không làm gì đâu, em yên tâm."

Cô lại bị nhìn thấu rồi!

Người đàn ông này thật đáng sợ.

Quý Noãn nhoẻn miệng khẽ cười: "Vốn dĩ em không trách chị ấy, anh đừng đổ tội lên đầu chị ấy là được!"

"Muốn bảo vệ chị Trần thì em cứ nói thẳng với anh!" Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, trầm giọng thủ thỉ: "Hôm nay cứ về công ty với anh trước đã, trong lúc anh đi họp, phòng nghỉ ngơi trong văn phòng thuộc về em đấy!"

Quý Noãn rất mong chờ việc có thể nghỉ ngơi trong phòng làm việc của anh mà không phải kiêng dè, nhưng cô vẫn giả vờ hỏi lại với vẻ ngây thơ vô tội: "Em ở đó không phiền đến anh chứ?"

Nói thật, Mặc Cảnh Thâm hiểu cô hơn những gì cô nghĩ.

Anh biết lúc này cô không muốn trở về Ngự Viện. Nếu để cô một mình về Quốc tế Oran thì chỉ sợ cô ngủ cũng không yên giấc.

Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng đôi mày anh tuấn: "Ngủ một giấc cũng làm phiền được sao? Chẳng lẽ em tính mộng du thoát y rồi chạy vào phòng họp để ôm anh à?"

Khóe miệng Quý Noãn giật giật.

Chỉ e boss Mặc nhà ta đang hi vọng nhìn thấy cô mộng du đây mà?

"Nếu anh không ngại bọn họ săm soi thì em cũng thử nhắm mắt đưa chân xem sao!" Từ trước đến nay, cái miệng của Quý Noãn chưa thua ai bao giờ, tính so tấc lưỡi cũng không có cửa rước thiệt vào thân.

Mặc Cảnh Thâm siết chặt cánh tay đặt bên eo Quý Noãn, ghé sát vào tai cô và thì thầm: "Sau tối hôm qua, có vẻ bà Mặc học được không ít kiến thức ở phương diện này nhỉ? Quả thật khiến anh đây nể phục không thôi! Chuyện ôm ấp trong phòng họp không vội, về nhu cầu em nói với anh đêm qua, anh có thể thỏa mãn em vào đêm nay!"

Giọng nói quyến rũ của Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng kề sát tai cô, ngón tay anh hững hờ điểm nhẹ lên bờ môi của Quý Noãn.

"Nhu cầu" cô nhắc đến đêm qua...

Không cần nói cũng biết.

Ban nãy Quý Noãn hẵng còn ra vẻ da-mình-dày-lắm, quay đi quay lại mặt mày đã đỏ bừng, nóng ran. Cô đưa tay phủi tay anh ra.

"Nào có! Chẳng qua cấp bách quá thì em muốn giúp anh thôi, giờ quá hạn rồi, quên đi nha!" Nhân lúc đầu ngón tay của anh chạm lên môi cô, Quý Noãn nhe răng cắn một cái.

Anh cười nhẹ: "Giờ mới thấy ngượng có muộn quá không?"

Bỗng nhiên Quý Noãn cảm thấy động tác cắn tay anh rất... khiêu gợi, cô bèn đẩy tay anh ra, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe để bình tĩnh trở lại.

Nhưng cô lại phát hiện ra tiếng cười của Mặc Cảnh Thâm rất êm tai.

Giọng nói của anh quanh quẩn bên tai khiến cô cảm giác sự ấm áp sau lưng mình đang chầm chậm ôm trọn lấy cơ thể, tựa như tồn tại một lực hấp dẫn nào đó, khiến chất giọng trầm khàn đầy cuốn hút và bình thản ấy mỗi giây mỗi phút đều hướng về phía cô.

***

Tại Tập đoàn Mặc thị.

Mặc Cảnh Thâm không có lấy một giây ngơi nghỉ, vừa đến công ty là chui ngay vào phòng họp.

Tuy Quý Noãn rất xót chồng vì đêm qua anh chịu giày vò không ít, nhưng cô biết anh là người luôn nghiêm túc và thận trọng trong công việc, mà bản thân anh cũng có chừng mực nên cô không quấy rầy thêm nữa mà đi thẳng vào phòng làm việc.

Hôm nay trong phòng họp, các quản lý cấp cao đều phát hiện ra Tổng Giám đốc Mặc có chút mệt mỏi về tinh thần. Tuy sự mệt mỏi không lộ rõ nhưng ít nhiều vẫn có thể nhận ra đôi chút.

Dù vậy, hôm nay tâm tình của Tổng Giám đốc Mặc trông có vẻ phấn chấn hơn thường ngày, không còn lạnh lùng và uy nghiêm như trước. Ngay cả lúc các quản lý cấp cao báo cáo tình hình, bên khóe môi anh vẫn phảng phất chút dịu dàng ôn hòa.

Trong lòng các quản lý không khỏi thấp thỏm lo âu, dẫu sao trong lần báo cáo này có hai bộ phận xảy ra vấn đề.

Từ thái độ của Tổng Giám đốc Mặc, bọn họ không biết đây là bình yên trước giông bão hay có chuyện gì đã xảy ra khiến ông sếp khó đăm đăm bỗng trở nên vui vẻ hiếm thấy.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, các quản lý cấp cao nối đuôi nhau rời khỏi phòng, lúc ấy bọn họ mới kháo rằng: "Hôm nay trông Mặc tổng vui nhỉ? Hiếm khi nào hội nghị cấp cao lại kết thúc nhanh như vậy, mới một tiếng đã thả chúng ta ra rồi?"

"Chắc là có người đang đợi Mặc tổng ở văn phòng..."

"Ai vậy? Thần thánh phương nào có thể khiến Mặc tổng bỗng nhiên tốt tính như thế? Lại còn lần đầu phá lệ kết thúc cuộc họp cấp cao hàng tuần trước nửa tiếng nữa?"

"Hình như là vợ của Mặc tổng..."

***

Thẩm Mục vừa tính đến phòng họp thu dọn văn kiện thì đã thấy Tổng Giám đốc Mặc bước ra, cậu ta vội vàng đi tới.

"Mặc tổng, thư ký An vừa gửi đơn từ chức qua email. Vậy thủ tục phê duyệt từ chức nên để bộ phận Nhân sự đảm nhiệm hay tôi trực tiếp phản hồi?" Thẩm Mục hỏi nhỏ.

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng đáp: "Cậu cứ duyệt đi!"

"Vâng, tôi đã rõ!"

"Quý Noãn đã ăn gì chưa?" Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn đồng hồ, trầm giọng hỏi.

Thẩm Mục gật đầu: "Lúc mười một giờ. Ban đầu tôi định sai người đến khách sạn kế bên chuẩn bị cho cô ấy một suất cơm trưa đầy đủ chất dinh dưỡng, nhưng cô ấy nói suất ăn dành cho nhân viên công ty là được rồi. Vì thế tôi đã gọi một suất cơm văn phòng theo đúng yêu cầu của cô ấy. Hiện tại chắc hẳn cô ấy sắp dùng bữa xong!"

"Suất ăn nhân viên?" Mặc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng bước vào thang máy.

Khi anh đẩy cửa phòng làm việc ra, đã thấy Quý Noãn lẳng lặng ngồi trên ghế sofa. Trên tay cô bưng một hộp cơm, bên trong chỉ có cơm trắng và vài món mặn đi kèm. Tuy bữa ăn dành cho nhân viên của Tập đoàn Mặc thị đảm bảo về mặt dinh dưỡng cơ bản, nhưng nhìn sao vẫn thấy quá đơn giản, thậm chí còn đơn giản hơn cả những món ăn hay nấu thường ngày.

Mặc Cảnh Thâm nhìn hộp cơm trong tay Quý Noãn, lại trông thấy nét mặt thỏa mãn đầy vui sướng của cô, sâu trong đáy mắt xưa nay luôn trầm lặng kia chợt ánh lên tia hiền hòa sâu lắng: "Em thấy suất ăn của nhân viên thế nào?"

Quý Noãn vốn dĩ đang say sưa đánh chén, nào có để ý đến chuyện gì. Vừa nghe thấy ai đó hỏi mình, cô giật mình bật dậy theo bản năng, suýt chút nữa làm rơi hộp cơm xuống đất.

Quý Noãn vội vàng dùng đũa chặn lên hộp cơm, không giấu nổi kinh ngạc nhìn người đàn ông mới đi đã về này. Sau đó cô gắp một đũa rau xào thịt lên cho anh xem: "Tay nghề khá lắm! Ăn rất vừa miệng đấy!"

Video liên quan

Chủ Đề