Tuỳ em là gì

Anh khẽ bật cười khi nghe em trả lời câu hỏi đấy. Mình mới yêu nhau thôi mà, có ai là người tìm thấy hạnh phúc được ngay đâu ! Chưa bằng lòng với hiện tại ! Điều đó là chắc chắn, bởi nó đâu chỉ đúng với chỉ mỗi riêng em. Ta đang sống trong một cuộc sống đầy tham vọng, với bon chen, với hối hả cuộc đời. Nên anh cũng vậy, cũng chưa một lần biết vừa lòng với những gì mình đang có. Vẫn cứ mãi mê, lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc… cùng bao đam mê, mong muốn và hoài bão của lòng mình… Nhưng em ạh, sau những đổ vỡ của dòng tình dang dở. Anh chợt hiểu rằng, hạnh phúc lại chính là những gì đã vừa tan biến mất. Và đôi khi, hạnh phúc vẫn còn ở ngay trước mắt. Chỉ có điều, sẽ chẳng bao giờ ta có thế tìm thấy nó. Nếu một khi, chưa biết… tự thoả mãn với lòng…

“Anh kể em nghe đi, em muốn biết chuyện anh và người đó…”

“Có cái gì để mà kể đâu em.”

“Kể đi. Em sẽ không nghĩ gì mà !”

“Này em, trong tình cảm có nhiều cái không nhất thiết phải thành thật lắm đâu ! Và đôi khi việc ta che giấu nhau… lại là nền tảng làm nên điều hạnh phúc…”

Em có biết tại sao anh lại nói thế không ? Bởi đàn ông không giống như đàn bà. Người đàn ông khó lòng để bỏ qua, nhưng mau quên và ít khi muốn nhớ. Còn đàn bà luôn sẵn sàng tha thứ, nhưng nhớ dai và suy nghĩ rất dài… Anh và em, ai cũng vậy, mỗi người đều có một niềm riêng trong quá khứ. Nhưng hãy để nó ngủ yên với một miền xa xăm nào đó. Đừng trách cứ… đừng gợi nhớ… và đừng nhắc đến nó làm gì… Cái mình cần, phải đâu những điều đó. Có chăng chỉ là hiện tại, là tương lai để sao thật vững dài… Anh nói vậy, em hiểu đúng hay sai ?

“Em nghĩ chúng mình… nên tạm dừng một thời gian anh ạh…”

“Tạm dừng ? Cũng tốt ! Nếu cần thiết dừng luôn…thì cũng được… Tùy em !”

“ … ”

Chẳng phải là anh chẳng níu giữ em. Cũng chẳng phải anh không yêu em nhiều quá… Mà chỉ là…anh thấy lòng mình như sắt đá… Và anh buồn bởi em vẫn mộng mơ. Vẫn đam mê và trông chờ vào những điều không có thật. Vẫn ảo vọng, để mơ đến một quá khứ xa vời…

Hạnh phúc đâu cứ phải là đi tìm cho mình một người thật hoàn mĩ. Có chăng chỉ là học cách chấp nhận một người chưa hoàn mĩ mà thôi. Nếu em vẫn chưa chấp nhận chính mình và chưa bằng lòng với hiện tại, cứ tạm dừng hoặc đi tiếp… tùy em …

hạnh phúc lại chính là những gì đã vừa tan biến mất. Và đôi khi, hạnh phúc vẫn còn ở ngay trước mắt. Chỉ có điều, sẽ chẳng bao giờ ta có thế tìm thấy nó. Nếu một khi, chưa biết… tự thoả mãn với lòng…

– Anh kể em nghe đi, em muốn biết chuyện anh và người đó…
– Có cái gì để mà kể đâu em.
– Kể đi. Em sẽ không nghĩ gì mà.
– Này em, trong tình cảm có nhiều cái không nhất thiết phải thành thật lắm đâu. Và đôi khi việc ta che giấu nhau… lại là nền tảng làm nên điều hạnh phúc.

Em có biết tại sao anh lại nói thế không? Bởi đàn ông không giống như đàn bà. Người đàn ông khó lòng để bỏ qua, nhưng mau quên và ít khi muốn nhớ. Còn đàn bà luôn sẵn sàng tha thứ, nhưng nhớ dai và suy nghĩ rất dài… Anh và em, ai cũng vậy, mỗi người đều có một niềm riêng trong quá khứ. Nhưng hãy để nó ngủ yên với một miền xa xăm nào đó. Đừng trách cứ… đừng gợi nhớ… và đừng nhắc đến nó làm gì. Cái mình cần, đâu phải những điều đó. Có chăng chỉ là hiện tại, là tương lai để sao thật vững dài… Anh nói vậy, em hiểu đúng hay sai?

– Em nghĩ chúng mình… nên tạm dừng một thời gian anh ạ.
– Tạm dừng? Cũng tốt! Nếu cần thiết “stop”… thì cũng được. Tùy em!”
– …

Chẳng phải là anh chẳng níu giữ em. Cũng chẳng phải anh không yêu em nhiều quá… Mà chỉ là… anh thấy lòng mình như sắt đá. Và anh buồn bởi em vẫn mộng mơ. Vẫn đam mê và trông chờ vào những điều không có thật. Vẫn ảo vọng, để mơ đến một quá khứ xa vời…

Hạnh phúc đâu cứ phải là đi tìm cho mình một người thật hoàn mĩ. Có chăng chỉ là học cách chấp nhận một người chưa hoàn mĩ mà thôi. Nếu em vẫn chưa chấp nhận chính mình và chưa bằng lòng với hiện tại, cứ tạm dừng hoặc đi tiếp, tùy em.

Cứ mải lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc
giờ em mới nhận ra
mọi điều không đơn giản
Và anh ơi
Nếu đến một ngày
chồn chân
mệt mỏi
Em gục xuống giữa cánh đồng nghiệt ngã
Anh có vực em dậy
cho em được một lần nữa khóc trên vai anh…


 

Vài nét về blogger:

Mr.Lee: “Uống rượu từ bình nào đâu quan trọng, chỉ cốt làm sao say được thôi…”.


 


Một số bình luận:


* Tạm dừng hay đi tiếp tùy em

Đọc bài viết này tôi không biết mình sẽ là ai trong hai nhân vật trên nhỉ, mà cũng có thể là cả hai. Cuộc sống là gì nhỉ? Là một chuỗi những mâu thuẫn kéo dài và song song tồn tại. Có lúc nào đó bạn đã tự hỏi lại bản thân mình chưa bạn là gì khi chỉ muốn người khác hiểu cho mình, thông cảm với mình khi mình lại không thực hiện điều đó.

Hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì?

Theo suy nghĩ của riêng tôi nhé: Tình yêu là cả sự cho và nhận đôi khi sự cho và nhận đó có chênh lệch nhau, không công bằng trong mọi tình huống nhưng nhất thiết phải là hai chiều.

Thế cho là như thế nào? Bạn nghĩ khi bạn yêu người con gái hay người con trai đó thì bạn hy sinh, bạn làm tất cả cho họ và chỉ mong những điều tốt đẹp nhất đến với họ là đã đủ chăng? Tôi nghĩ hẳn đó sẽ dẫn đến một sai lầm: bạn có từng nghĩ những gì bạn hy sinh đôi khi người yêu của mình không cần, hay chưa hề mong được nhận nó chưa.

Khi yêu và khi cho một người thì hãy lưu tâm đến thật sự người đó cần được yêu và được cho như thế nào? Phải chăng người con gái đó mơ mộng điều gì đó xa vời, khi bạn yêu người con gái ấy bạn đã yêu họ vì cái gì? Lẽ nào bạn không hiểu típ người đó ra sao? Một khi đã yêu ai đó thì theo tôi bạn nên hiểu cả tính cách không thể chấp nhận của người mình yêu luôn, để tạo ra những điều chỉnh thích hợp, và rồi tất nhiên sẽ không còn điều “không mơ ước những gì không có”.

Hiển nhiên một điều sự hòa hợp này phải đến từ cả hai, đó chính là sự cho và nhận. Nếu chỉ có cho không thì đó sẽ không phải là tình yêu. Trong cuộc sống có muôn vàng thứ tình cảm tương tự tình yêu nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không phải là tình yêu. Khi ta chỉ có cho không thì đó chỉ là thứ tình cảm đơn phương không thể gọi là tình yêu được.

Thế nếu ta chỉ nhận không thì sao? Cũng thế cả, đó sẽ được gọi là sự lợi dụng. Không thể là tình yêu được. Có nhiều người đã từng nói rằng tôi đây yêu bằng cả con tim và lý trí nhưng đã lúc nào đó họ nghĩ ra rằng điều rất quan trọng không? Tình yêu là lý trí là hai thái cực hoàn toàn khác nhau không?

Tôi có thể chỉ cho bạn một dẫn chứng bằng công thức toán học nhé: + Nếu lý trí = tình yêu -> đó chính là tình bạn + Nếu lý trí > tình yêu -> sự tính toán, thực dụng -> không thể là tình yêu. + Nếu lý trí < tình yêu -> đây mới thực chất là tình yêu. Yêu là thế đó. Vì thế tôi thiết nghĩ mọi người trên đời này không có quyền phê phán bất cứ ai về cách họ hành xử cho tình yêu của họ.

Không ai, không thứ tình yêu nào trên đời này là ngu ngốc cả, phải chăng họ chỉ tìm thấy người mà họ yêu thương hơn chính bản thân họ, thứ mà họ cần trân trọng nhất trên đời này mà thôi. Do đó có những thứ hạnh phúc rất nhỏ nhặt mà không phải ai cũng có thể cảm nhận được.

Khi đang yêu, nếu ta gặp chuyện gì đó buồn thì chỉ cần có người đó ngồi bên cạnh cho ta tựa đầu vào vai, không cần phải nói gì cả, thì ta cũng như có cả thế giới này bên cạnh rồi. Đó chính là hạnh phúc đó.

Vậy người đàn ông trong câu chuyện đúng là có những lý luận riêng cho mình và cũng có thể là không sai. Nhưng hãy nghĩ thật kỹ xem anh ta có thật là đã yêu bạn gái mình hết lòng chưa?



* Củ chuối

Đừng nhìn tên tôi mà nghĩ tôi là con gái. Mới đầu đọc vài dòng tôi thấy bạn rất hay. Nhưng đọc thêm, tôi thấy bạn không còn là thằng đàn ông nữa. Nghĩ kỹ lại không biết có phải bạn đang cố chấp mà không chịu làm gì đó để người con gái cảm thấy bạn mới là số 1, bạn có yêu người ta thật không.

Cái gì cũng là kỷ niệm, ai cũng cần có kỷ niệm và người kia cũng chỉ là 1 kỷ niệm đẹp. Tôi không hiểu người trong bài có phải bạn không nhưng nếu quả thật là bạn thì nói chung bạn cũng tầm thường thôi chứ chẳng hay ho gì. Xin lỗi vì đã nói thẳng nhé.

* Hãy chia sẻ

Bất cứ cái gì cũng có thể quên nhưng mối tình đầu thì rất khó quên, dù sau này bạn có yêu hay cưới một người nào khác thì hình ảnh của người xưa vẫn còn mãi trong tim bạn.

Bản thân tôi cũng đã trải qua mối tình đầu, chưa cảm nhận được vị ngọt của tình yêu mà chỉ nhận được vị đắng của nó thôi. Vị đắng đó sẽ là bài học đắt giá cho những ai chỉ biết yêu mà không chịu tìm hiểu về người mà mình yêu.

Người yêu của bạn là người đến sau và muốn biết về mối tình đầu của bạn thì bạn cũng đừng cố giấu mà hãy kể cho người đó nghe để người đó hiểu bạn hơn và thông cảm cho bạn, hơn nữa người đó có thể giúp bạn thoát khỏi ám ảnh của người xưa.


* Tôi cũng đã nói ‘tùy’ nhưng…

Giữa tôi và bạn có một cái gì đó chung, đó là tình yêu của quá khứ, đó là tham vọng của người mình yêu và đó cũng chính là sự kết thúc cho một mối tình đẹp sớm nở nhưng cũng chóng tàn.

Tôi cũng từng nói “tùy em” thế nhưng khi người đó đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời của tôi, bỗng trong tôi sự trống trải tràn ngập! Cho đến khi tình cờ đọc được câu chuyện của bạn tôi thấy đâu đó hình ảnh người ấy cứ như bên tôi.

Phải chăng đó là sự hối hận? Người ta đã nói đúng cái gì khi mất đi ta mới thấy quý nhưng hỡi ơi đã quá muộn rồi! Tôi nghĩ rồi khi không còn người đó bên cạnh thì bạn sẽ lại như tôi vì vậy: “Hãy quay đầu khi chưa quá muộn bạn à!”.”Hãy suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng chứ đừng nói tùy một cách lãnh cảm như vậy”.


* Cảm ơn bạn

Cảm ơn bạn đã cho mình thêm khía cạnh nữa của tình yêu. Mình cũng giống bạn gái bạn, có nhu cầu muốn biết nhiều hơn về người yêu của mình. Có lẽ để yêu “sâu” hơn. Theo mình thì câu nói “hạnh phúc hay đau khổ đều do mình tự tạo” rất đúng. Hy vọng hai bạn sẽ tìm thấy nhau sớm và bền chặt hơn sau giai đoạn “stop”.


* Có biết em buồn thế nào khi anh nói vậy không

Nếu còn yêu thì em sẽ không từ bỏ.
Nếu còn yêu em sẽ đi đến cùng.
Nếu còn yêu em sẽ bắt trái tim mình đau khổ đến nghẹt thở khi nghe anh nói như vậy, anh biết không?
Đúng! Em không biết mình có đủ dũng cảm để vượt qua nữa không?


* Nhắn gửi anh Mr. Lee

Chào anh! Em đã đọc rất nhiều bài anh viết. Phải nói rằng anh viết rất lôi cuốn, giọng văn nghe lạnh nhưng rất tình cảm. Không chắc rằng những điều anh viết có phải là chuyện thực hay không, nhưng em tin rằng nó là một phần nào đó trong cuộc sống của anh.

Trong bài viết này, thực sự em thấy “anh” trong đó khá lạnh lùng. Nghe chữ “tuỳ” sao như có vẻ cam chịu quá, giống như “anh” đã quá chán nản và không còn tin vào tình yêu nữa hay sao đó. Em hiểu cái điều mà “anh” muốn nhắn nhủ với “cô” rằng: “Hạnh phúc đâu cứ phải là đi tìm cho mình một người thật hoàn mĩ. Có chăng chỉ là học cách chấp nhận một người chưa hoàn mĩ mà thôi” nhưng nên không khi “cô” vẫn chỉ là một cô gái còn quá trẻ,chưa am hiểu sự đời và chưa suy nghĩ được sâu xa như “anh”?

Hãy thả lòng và tin vào cuộc sống “anh” nhé, đừng nên rũ bỏ và phó mặc nó khi mọi việc còn có thể. Phải không anh?



* Hãy làm theo con tim mách bảo

Bài viết của bạn rất giống hoàn cảnh của mình hiện giờ. Đọc xong bài viết của bạn mình cảm thấy nhớ anh ấy nhiều lắm. Mình đã chọn con đường là không quay trở lại với anh ấy, trong khi mình vẫn còn yêu anh.

Mình đã làm cho anh ấy ghét mình, mình cũng chẳng biết tại sao mình làm như vậy. Mình đã không làm đúng theo con tim của mình. Chắc có lẽ giờ này anh ấy đã quên mình rồi. Khi đã chọn rồi thì phải chấp nhận nhưng trước khi quyết định làm phải suy nghĩ kỹ. Đừng vì tự ái, giận hờn, hay cái tôi lớn quá thì mọi chuyện cuối cùng không như ta muốn.

Nếu còn yêu nhau tại sao cả hai không bài tỏ tình cảm của mình để thông cảm nhau và tìm cách giải quyết tốt đẹp. Còn yêu nhau sao lại để xa nhau.


* Đàn ông có phải ai cũng giống nhau

Anh ấy của em cũng vậy đấy, điều đó càng khiến em yêu anh hơn, yêu rất nhiều và đôi khi quên mất chính bản thân mình. Em sẽ dừng lại cái tình yêu ấy, em không muốn phải đau khổ vì anh hơn nữa, em sẽ nhớ về anh với những gì ngọt ngào nhất, yêu thương nhất, vì em đã yêu anh rất thật mà, em dám sống với cảm xúc của mình, em không có gì phải hối hận, thế thôi.


* Nỗi niềm

Mình cũng đồng tình với những gì bạn này nói đấy. Nếu bạn đã yêu một người nào đó thật sự và chân thành thì lúc đó mình như những đứa trẻ mới lớn vậy. Không có chuyện tuỳ anh hay tuỳ em hay là sao cũng được.

Ai cũng có cái tôi của mình rất lớn, để vượt qua nó cũng rất khó, nhưng theo tôi đối với tình yêu đích thực thì không có gì là không thể mặc dù cuộc sống đầy chông gai và không như ý muốn.

Đã đến với nhau thì có nên chia sẻ tất cả để hiểu nhau nhiều nhiều hơn nữa không bạn? Hay mỗi người giữ một bí mật nào đó cho riêng mình, như vậy liệu có thể thông cảm cho nhau được không? Đây cũng là nỗi băn khoăn của tôi, không biết mình có quá ích kỷ hay không, nhưng đối với tôi, tôi lại muốn người yêu của mình chia sẻ với mình tất cả. Và tôi cũng vậy cho dù là việc nhỏ nhặt nhất. Như vậy là đúng hay sai?


* Nếu em nói… “tùy anh”

Bài viết của bạn rất hay. Về lý thì đúng là không có gì đáng chê cả. Nhưng về tình thì theo mình cảm nhận… đó không phải tình yêu. Và nếu người con gái cảm nhận thấy điều đó… liệu cô ấy có can đảm ở bên bạn để đi đến hết cuộc đời?

Chắc không cô gái nào can đảm như vậy đâu, trừ khi cô ấy… cũng chẳng cần tình yêu nốt. Hoặc cô ấy quá yếu đuối để dám từ bỏ… cái mà cô đã cảm nhận rằng không phải tình yêu. Hoặc cô hy vọng một ngày nào đó… anh sẽ thay đổi.

Ai cũng mong mình là cần thiết cho một người nào đó, trong tình yêu thì lại càng mong như thế. Có cũng được mà không thì cũng chẳng sao… liệu có phải tình yêu? Anh có đặt trường hợp mình là cô ấy không? Anh nghĩ gì khi nghe chữ “tùy anh”?


* Gửi anh Mr.Lee

Đọc những dòng anh viết, em nhớ ai đó đến vô cùng… và quả thật giờ chồn chân mệt mỏi, em đã nhận ra rằng hạnh phúc chính là những gì đơn giản trong tâm hồn mình cảm nhận thôi, thì không biết người đó có thể cho em tựa vào vai mà khóc như ngày nào nữa không? Em muốn chúc cho anh hạnh phúc, nhưng là hạnh phúc trong tình yêu của anh cũng như bức tranh tình yêu anh đang vẽ, và nếu chỉ có một mình anh sẽ chẳng thể vẽ hết bức tranh tình yêu đấy được. Thôi thì hãy cứ là anh anh nhé, rồi đến lúc anh cũng sẽ tìm đụơc người thực sự để vẽ bức tranh cùng với mình.


* Hãy trân trọng những gì mình đang có

Uyên từng như bạn, đã nói rằng “chúng mình nên tạm dừng ở đây” và chính câu nói này đã chia cách tình yêu của Uyên mãi mãi. Bây giờ Uyên thật sự hối hận về chuyên này nhưng chẳng bao giờ Uyên quay ngược về thời gian được. Hãy trân trọng nó.


* Chia sẻ

Bài viết này thể hiện anh ấy là một người đàn ông bản lĩnh. Nhưng nếu bạn yêu một người như thế thì cái thiệt thòi sẽ về bạn. Bởi, anh ấy sẽ không cần biết nếu bạn buồn, anh ấy sẽ không muốn hỏi nếu bạn vui. Anh ấy chỉ biết bạn đang ở bên anh ấy thế là đủ. Bạn chỉ có thể dựa vào anh ấy mà khóc chứ bạn không thể chia sẻ cùng anh ấy. Như vậy, bạn và anh ấy khó mà gặp nhau ở một điểm.


* Thanks

Cảm ơn vì bài viết của bạn đã nói thay tôi tất cả những gì tôi không thể cất thành lời! Cảm ơn bạn vì tôi thấy mình trong từng dòng chữ, từng câu nói, từng đoạn đối thoại. Tôi chợt hiểu ra, tôi đang đánh mất đi hạnh phúc ngay trước mặt vì còn mải mê tương tư với quá khứ và những giấc mộng thật xa vời. Xin cảm ơn bạn!


* Cảm xúc…

Đôi khi, bạn cần phải chạy thật xa để bạn có thể thấy ai sẽ chạy theo bạn…
Đôi khi, bạn cần phải nói nhỏ hơn để có thể thấy được ai đang lắng nghe những lời nói của bạn…
Đôi khi bạn cần có một quyết định sai lầm chỉ để thấy được ai đó sẽ là người giúp bạn sữa chữa nó…
Đôi khi bạn cần để người bạn yêu đi khỏi để thấy được họ có đủ yêu bạn để trở về bên bạn hay không…
Đôi khi bạn cần phải có thời gian để có thể hiểu được mỗi nhịp đập của trái tim mình…
Nhưng đôi khi em không biết cần phải làm gì…


* Băn khoăn một chút nhé?

Mình nghĩ chàng trai với những điều bạn viết. Anh ta có những suy nghĩ chín chắn và thực tế nhưng anh ta đã yêu cô gái đến mức nào mà có thể để cho người mình yêu ra đi một cách dễ dàng với hai chữ “tuỳ em” như vậy? Liệu chàng trai của bạn có phải là người dễ bỏ cuộc và chưa yêu thực sự? Băn khoăn một chút như vậy nhé.


* Gửi Mr.Lee

Thế mới gọi là con gái chứ bạn, nếu không có một chút mộng mơ thì liệu tình yêu có còn là cần tìm kiếm không? Hãy rộng lòng mình, thôi không sắt đá nữa đi để phái yếu bọn mình có cơ hội chứ. Bạn stop dễ dàng như thế sao? Điều bạn nói đúng, quá khứ là niềm riêng của mỗi người. Đó cũng là những ký ức và đó là gia vị của cuộc sống, vậy khi có hiện tại sao bạn không nắm giữ nó để trong miền ký ức tình cảm của bạn không cần điền thêm một cái tên dĩ vãng. Mình cũng rất ấn tượng và thích câu “Uống rượu từ bình nào…”; nhưng đừng say quá MrLee nha.


* Cảm ơn bạn

Chẳng phải là anh chẳng níu giữ em. Cũng chẳng phải anh không yêu em nhiều quá… Mà chỉ là… anh thấy lòng mình như sắt đá. Và anh buồn bởi em vẫn mộng mơ. Vẫn đam mê và trông chờ vào những điều không có thật. Vẫn ảo vọng, để mơ đến một quá khứ xa vời…

Bài viết này của bạn hay nhưng người con trai có vẻ hơi lạnh lùng thì phải. Khi yêu một ai đó thực sự và hết mình người ta sẽ luôn tìm cách làm người kia hiểu mình hơn nhưng rất tiếc mình lại không cảm nhận được điều này từ phía người con trai đó. Nếu mình là người con gái mình cũng sẽ làm như thế.

“Chúng mình nên tạm dừng một thời gian” anh nhỉ? Con gái nói thế không phải bởi đã hết yêu mà đơn giản vì muốn cảm nhận được hết tình yêu của người con trai dành cho họ. Những lý do bạn đưa ra là rất đúng nhưng nó chỉ đúng theo lý trí mà thôi… Còn khi yêu là bạn yêu bằng trái tim mà… Rất vui nếu được chia sẻ blog với bạn. Cho mình đường link đến blog của bạn nhé.


* Những cô gái đáng thương – Những người đàn ông đáng trách

Em – một cô gái đáng thương, chưa bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có. Anh – một chàng trai đáng trách, chưa bao giờ bảo vệ cô gái khỏi cuộc sống khắc nghiệt bằng tình yêu của mình. Giá mà anh chỉ cần nói với em, nói với em một câu thôi, hãy giữ em lại bên anh, đừng để em đi quá xa như thế. Tại sao anh lại im lặng, tại sao anh lại để em phải lựa chọn, tại sao những gì khó khăn nhất anh lại để cho em, tại sao anh lại rời bỏ em khi em chưa sẵn sàng…

Giá mà em biết lắng nghe, giá mà em chịu im lặng để cảm nhận, giá mà em chịu dừng lại để nhận thấy rằng em yêu anh đến tận cùng con tim… Cuộc sống… anh và em… mình sống để làm gì… Sao mình lại tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông rồi lại quay lưng đi như thế. Chẳng phải anh không yêu em, chẳng phải em không yêu anh, hay tại tình yêu của chúng ta không đủ mạnh…


* Không phải yêu

Viết cũng hay. Nhưng tình yêu có vẻ hơi lờ nhờ nhỉ? Hoặc là chưa gặp người để yêu thật sự, hoặc thật sự không thể yêu. Chứ yêu như thế cứ thế nào ý. Không phải yêu! :]


* Deep inside!

Một bài viết ngắn mà mang nhiều hàm ý. Nhưng cuộc sống mà nếu như không cho mơ mộng thì làm sao đạt tới những điều kì diệu cơ chứ… Hãy để cô ấy được bay bổng và đánh thức cô ấy đúng lúc. Không phải vì cô ấy mà vì tình yêu của chính mình và cả hai! Anyway thanks.


* Đó chẳng phải là tình yêu!

Anh thật cứng rắn và cương quyết! Với một người đàn ông như thế thì tốt thôi! Nhưng tình yêu thì không thể dứt khoát như thế đâu anh ạ… Anh có từng nghĩ người con gái đó muốn nghe lời níu giữ từ anh?


* ‘Tùy em’?

Bài viết của bạn lạnh lùng quá. Mà tôi thì sợ giọng nói thản nhiên cùng cái đầu quá tỉnh táo khi nói về tình yêu.

Chủ Đề