Anh cũng không biết tình yêu là gì năm 2024

Hãy trả lời thành thật và thẳng thắn với tôi đi, cho dù bạn chưa từng có người yêu, hoặc bạn đã từng yêu một ai đó… thì bạn đã chắc rằng bạn biết tình yêu là gì hay chưa? Nếu là chưa, vậy thì đừng vội lên tiếng ca thán về cái việc ế ẩm của mình. Hoặc là ngừng than vãn về cái việc bị ai đó "sút bay" ra khỏi cuộc đời của họ. Bởi vì tình yêu không đơn giản là hai người tìm thấy nhau, cho nhau những rung cảm, và cứ thế phơi phóng ở với nhau về lâu về dài như trong những câu chuyện cổ. Tình yêu là một đoạn đường dài, và mỗi bước chúng ta đi đều cần rất nhiều sự kiên nhẫn.

Tôi nghe cô bạn tôi kể về hai cuộc tình của cô ấy. Về một mối tình dài bảy năm, và một mối tình hai tháng. Mối tình bảy năm giống như một tài khoản tiết kiệm mà cô ấy đã đóng góp hết cả thanh xuân tươi trẻ của mình. Bạn biết đấy, khi người ta mở một tài khoản tiết kiệm cũng đồng nghĩa với việc người ta đặt vào trong đó rất nhiều hy vọng, đúng chứ? Và bạn tôi cũng vậy. Cô ấy hy vọng rằng bằng sự chân thành của mình, cô ấy sẽ có được một chút vốn liếng để làm tin giữa cuộc đời đầy giông bão. Cho nên cô ấy yêu hết mình, yêu nhiệt tình, cố gắng vun vén và gìn giữ cho cuộc tình ấy bền lâu theo tháng ngày. Cũng là lẽ thường thôi, vì mấy ai yêu mà muốn kết thúc, huống hồ lại là một mối tình dài và lâu đến thế!

Nhưng rồi cũng có một ngày mà bạn tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Cô ấy nói chia tay. Cô ấy thu dọn quần áo và rời khỏi căn nhà chung với bạn trai, nhẹ tênh. Lúc tôi hỏi cô ấy, tại sao bảy năm qua không đủ để níu cô ấy lại? Tại sao đã cố gắng để hòa hợp nhau trong bảy năm lại không thể tiếp tục được nữa? Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng mỏi mệt.

"Là vì anh ấy chỉ toàn để tớ phải làm mọi thứ một mình."

Nghĩa là, bạn trai cô ấy để cô ấy tự đi chợ, tự nấu ăn, tự lau sàn, tự giặt giũ, tự phơi phóng,… Còn anh ấy chỉ việc đi làm về, vứt cặp xách ra sô pha và nằm kềnh trên giường ngủ, hoặc là chơi game. Tôi hỏi cô ấy sao không đề nghị được giúp đỡ, thì cô ấy lại càng chán chường hơn khi nói rằng:

"Anh ấy chỉ ừ hữ một vài lần, rồi thôi. Đâu lại vào đấy!"

Ồ, tôi bắt đầu tò mò sang mối tình sau của cô ấy. Với một người con trai mà cô ấy mới quen được hai tháng, nhưng cô ấy lại ngọt ngào gọi anh chàng là "thiên đường". Tôi hỏi liệu anh chàng người yêu cũ có từng là "thiên đường" của cô ấy không? Thì cô ấy thẳng thắn rằng: không!

Bởi vì "thiên đường" của cô ấy bây giờ là một người đàn ông không bao giờ để cho cô ấy phải làm cái gì đó một mình. Ví như cô đi chợ và nấu ăn, thì anh sẽ rửa tráng bát. Nếu cô giặt giũ và phơi phóng quần áo, thì anh sẽ đi lau sàn. Khi cô ngồi nghỉ xem TV thì anh ngồi cạnh bên đọc sách… Luôn luôn là không-để-cho-cô-ấy-một mình.

Thế đấy, vẫn là tình yêu, với cùng một cô gái, nhưng cách đối xử của hai chàng trai sẽ đưa câu chuyện tình tới hai kết cục khác nhau. Tôi biết không thể so sánh mối tình bảy năm với mối tình hai tháng, nhưng cảm nhận của con gái trong chuyện tình yêu hẳn là luôn luôn đúng.

Đến lúc này thì tôi lại vô tình nhớ tới bộ phim ngoài rạp mà tôi đã cùng bạn trai đi xem và tôi đã phải dựa vai anh ấy để khóc thút thít. Trong Me Before You, có một cảnh khi Will rất ốm, anh nằm bẹp trên giường và đương nhiên không thể cựa quậy, anh nói với Lou rằng hãy kể gì đó thú vị cho anh nghe đi. Lou hát cho anh nghe một bài hát trẻ con và kể về món đồ yêu thích nhất của cô khi còn nhỏ, là một chiếc quần tất với những sọc đen và vàng như ong nghệ.

Lou, với tính cách hồn nhiên của mình, nhanh chóng quên đi câu chuyện đó. Nhưng Will thì không. Sinh nhật Lou, Will đề nghị được tới dự. Trước khi trở về nhà, anh đã tặng Lou món quà khiến cô phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên và phải chạy đi thử ngay lập tức. Lou gọi đó là "đôi tất tuyệt vời nhất trên đời"- đôi tất ong nghệ như khi cô còn bé.

Thật tuyệt phải không? Thật tuyệt khi có ai đó nhớ từng chi tiết nhỏ về bạn, không phải vì bạn cứ nhắc đi nhắc lại hoài, mà bạn chỉ nói đúng một lần, nhưng vì họ thương, nên họ nhớ. Trong khi cũng ở buổi sinh nhật đó, người bạn trai lâu năm của Lou lại tặng cho cô món quà mà cô không mấy hào hứng, thậm chí còn có phần cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị…

Đến cuối cùng thì tình yêu cũng không phải là thời gian dài hay ngắn, là người đến trước hay người đến sau. Mà tình yêu chính là từ những quan tâm dành cho nhau, sự thấu hiểu nhau, cảm thông và san sẻ - một cách tình nguyện, một cách chân thành, một cách giản đơn nhưng vô cùng tinh tế.

Tôi nghĩ rồi chúng ta ai cũng sẽ yêu và tìm thấy tình yêu phù hợp cho đời mình. Nhưng chúng ta cũng sẽ chỉ chọn ở bên người mà cho chúng ta biết tình yêu là gì, bằng cái cách mà họ trao cho ta tình yêu.

Cái đồng hồ cứ kêu tạch ... tạch làm mình không ngủ được... Đầu óc mình thực ra cũng đang làm việc chăm chỉ như cái đồng hồ vậy. Mình đang chăm chỉ nghĩ ngợi về tình cảm của mình. Không phải đau khổ gì hết, cũng không buồn, vui nữa là đằng khác, mình chỉ tự hỏi tình yêu thực ra là gì??? Mình có yêu người ta không??? Người ta có yêu mình không???

Mình và bạn trai đã quen nhau 2 năm rồi. :Angel:Hợp nhau lắm lắm ý, người này bảo thì người người kia vâng [hihi, đùa], thật ra là do cả hai đều dễ chịu, không hay sân si mà người ta thật ra cũng chẳng làm gì để mình có lí do sân si cả. Hảo hảo với nhau từ chuyện ăn uống đến lối sống và quan điểm đạo đức. Nói chung là về hình thức và tính tình thì tương đối giống nhau, chỉ khác mỗi chỗ người trắng người đen, người mắt to người mắt bé thôi!:Laughing:

Ngày quyết định quen nhau, cả hai thẳng thắng đến nổi đã thoả thuận là không nói yêu nhau [xin thưa là đến bây giờ vẫn chưa có 1 chữ yêu nào được phát ngôn trong chuyện tình cảm của mình cả]. Làm như vậy là do cả hai đều có những ngày tháng xưa cũ dữ dội, nên không mấy tin tưởng vào việc thề thốt yêu thương. Về phần mình, ngày xưa bé khi vừa biết rung động yêu thương, mình đã vội gán ghép cho tình cảm đấy là "yêu", rồi cũng tô vẽ thêm cho giống phim Hàn Quốc, nên cái đoạn kết có hơi "bi thương và vật vã" hơn lẽ tự nhiên của nó.

Mình có ấn tượng xấu với chữ ...."yêu"... từ đấy!

Mối tình thứ hai, mình lại chia tay người ta vì người ta muốn...... cưới mình, Hix [Mình là con gái đấy, nên mọi nguời xin đừng nghĩ rằng mình đang "quất ngựa truy phong"]. Lúc đấy, một lần nữa mình lại mạo muội gán chữ "yêu" vào câu chuyện tình cảm. Khi hai đứa xảy ra xung đột, không hợp nhau, mình chẹp miệng cho wa...

Kệ, yêu

mà!

. Khi mình cảm thấy rằng bản tính con người ta quá ích kỷ, mình lại thầm nghĩ ...

Kệ, yêu mà!.

Khi mình chia tay mãi không được, vẫn quay lại với nhau, nhưng thâm tâm mình tự trách bản thân, mình chẳng mấy tha thiết nữa, mình bắt đầu cáu gắt với người ta. Vậy mà vẫn đâu đó, mình nghe thấy ...

Kệ, yêu mà!

Khi người ta nói cuối năm nay mình cưới nhau em nhé! Mình như một con gấu Bắc Cực tỉnh dậy sau mùa động, vất vả khởi động, tìm cách định hướng. Nhưng chắc chắn không thể quay lại giấc ngủ... Mình không thể cưới 1 người như vậy, mình thật ra không hề "yêu"!

Sau lần đó, mình tự thấy bản thân không mấy giỏi giang trong việc xoay sở đặt chữ "yêu" vào đúng người đúng việc,

mình đã quyết định về sau phải cực kỳ hạn chế sử dụng chữ ni.

Lần này, mình thực sự không biết là mình có "yêu" hay không nữa??? Nào có dám bạ đâu yêu đó nữa đâu. Mình đã đọc nhiều bài viết, bài hát, thơ ca văn học, nghe ý kiến của nhiều người... họ định nghĩa về tình yêu. Mình đọc cả sách phật, phật dạy về tình yêu. Thật lòng mà nói tình cảm hiện nay của mình đã thoả mãn 80% những điều đó. Tuy nhiên, cũng giống như

"Không phải mùa đông nào cũng có tuyết, không phải tuyết chỉ có khi đông sang",

không có gì là tuyệt đối. Định nghĩa cho tình yêu cũng vậy... không thể nói khi tình cảm của bạn làm được 99% những điều như vậy, nghĩa là bạn đang yêu????!!!!

Mình cho rằng có lẽ mình sợ : "tự kỷ ám thị". Mình sợ tự cho rằng mình đang "yêu" thì chắc chắn là mình sẽ lao đầu vào "yêu". Rồi kết quả lại là lăn ra khổ sở, mất mát, trống trải. Rồi lại ngồi chờ bác sĩ thời gian chữa lành cho cái vết thương.

Tình cảm mình dành cho bạn trai là thế này:

không muốn yêu thương nhiều, nhưng mà rất thích hắn, rất thích quanh quẩn bên nhau. Không bao giờ chính thức đòi hỏi sự có mặt của hắn, nhưng rất là vui khi hắn tự quyết định tháp tùng. Chẳng bao giờ đòi hắn phải đưa rước, chỉ nói rằng nếu chiều nay có đi đâu ghé ngang đây thì cùng đi ăn tối nhé! Chẳng bao giờ muốn mình ghen tuông cả, nhưng trong lòng rất là lăn tăn khi có mẻo mèo nào lượn lờ. Đã có 1 lần giật mình giữa đêm vì ác mộng thấy hắn có bồ nhí... toát cả mồ hôi, định chộp ngay điện thoại nói rằng "I LÚP U" thì quá xấu hổ và buồn ngủ nên thôi... Còn về hi sinh thì hình như mình chưa phải hi sinh gì cả. Chỉ có 1 vài lần huỷ hẹn với bạn để đi chơi với hắn thôi, nhưng có vẻ giống như là "mê muội" hơn là hi sinh. Có vài lần đi xem phim đã quyết định xem phim hắn "khao khát" chứ mình chẳng thích. Đã vài lần đẩy lùi"cái tôi"phục vụ ôshin cho hắn những chuyện lặt vặt: như pha sữa milô, nấu ăn, đi chợ, cho uống thuốc... Đã ngồi chờ hắn vài lần trong nhà hàng 30 phút một cách kiên nhẫn và không biến sắc. Mỗi lần thấy hắn không vui là trong lòng như kiến đốt, thấy hắn sắp đi xa là rất buồn, thấy hắn gọi điện thoại là rất là relax...

Còn về phần bạn trai, mình quan sát thấy thế này

: hắn không mấy khi tâm sự về tâm tư tình cảm của hắn cả. Hắn luôn có trách nhiệm với lời hứa với mình, và mình chẳng nhớ nối hắn đã thất hứa điều gì. Hắn chưa bao giờ nói yêu mình, nhưng luôn nói là thích cái tính tình và cách sống của mình. Trừ ngày sinh nhật và Valentine, hắn hầu như lướt hết đa số các ngày lễ khác kể cả 8/3 và 20/10. Hắn luôn là người mang đến nụ cười sảng khoái cho mình, không hề ngần ngại làm những trò ngốc nghếch nhất [so với cái tuổi không mấy teen, 33 của hắn]. Hắn luôn lắng nghe mình kể lể, từ serious cho đến nhảm nhí. Ví dụ như "Em đang làm gì đó?" " EM đang đọc sách." /"Em đọc sách gì đó?" "Street of a thousand blossoms"/ "Sách nói về cái gì đó?" "Blah blah blah"/ "Sách có hay không?" "Hay mà dài quá"/... Đôi khi với con người khô khan như minh, cảm thấy nhưng câu đối thoại như thế là khá xa xỉ. Hắn chẳng bao giờ hỏi mình thích ăn gì, hay thích màu gì. Nhưng không hỉu sao, giờ cái gì cũng biết rõ. Khi mình ốm, hắn chẳng bao giờ tất tả thuốc thang cả, luôn luôn bảo ngủ sớm và uống nước nhiều. Hắn chỉ nhớ được 4 số cuối trong SDT của mình [ ], nếu không lưu trong cell phone thì chẳng thể nhớ nổi, nhưng đêm nào hắn quên gọi ĐT cả. Hắn bảo mình xấu xí. Hắn chưa bao giờ yêu cầu mình làm một việc gì vì hắn. Hắn tuyên bố rằng không bao giờ ghen. Hắn nói mình nấu ăn dở nhưng mỗi tuần đều hỏi Chủ Nhật này em định cho anh ăn cái gì.

Câu chuyện của mình là thế đấy, mình không than phiền gì cả. Mình chỉ sợ mình là người trong cuộc "mê muội", chỉ sợ lại đâm đầu vào "yêu" rồi lại thành cô dâu bỏ trốn...

Mà cũng đã biết người ta có "yêu" mình không?

Mình già chưa già, nhỏ cũng chẳng nhỏ nữa. Mình rất thích trẻ con, thường vác con người ta về nhà giữ. Nhưng lại rất sợ trách nhiệm. Mình rất thích bạn trai mình, mình nghĩ hắn sẽ là một người chồng tốt. Nhưng mình chưa muốn bước vào cuộc sống gia đình.

Chủ Đề