Vị Hôn Phu Nhà Giàu Mất trí nhớ wordpress

Trang Chủ

22236 lượt thích / 405516 lượt đọc

Danh sách chương Đọc Truyện

Tên gốc: 豪门未婚夫失忆了 - 扁平竹 Hán Việt: Hào môn vị hôn phu thất ức liễu Tác giả: Biển Bình Trúc Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Nhẹ nhàng , 1v1 , Mất trí nhớ Độ dài: 78 chương [66 chương + 12 ngoại truyện] Edit: Shining_Time95 & Hoacutehepi Bìa: -JL- Văn án: Hạ Khinh Chu yêu Giang Uyển mười mấy năm, thương cô, yêu cô, bảo vệ cô. Cho đến khi Giang Uyển gọi một cuộc điện thoại yêu cầu giải trừ hôn ước. Buổi sáng hôm đó, cô mới biết Hạ Khinh Chu nửa đêm lái xe tới tìm mình đã xảy ra tai nạn xe cộ, bị mất trí nhớ. ...... Ngày đào hố: 12/11/2021 Ngày lấp hố: 28/01/2022 🈲Truyện edit chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu không mang đi nơi khác!!! Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95!

rảnh lg làm vài truyện tình yêu học trò nha ! mọi người ủng hộ hết nấc nhé :3 . Lg mới viết nên có p…

Bắt đầu đọc

Kuroko Tetsuya bị bán làm nô lệ từ bé. Vì không được giáo dục, cậu không thể đọc, viết, thậm chí cũn…

Bắt đầu đọc

Tác giả:Dư Tiểu Uyển Thể loại:Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng Nguồn:DĐ Lê Qúy Đôn Trạng thái:Full…

Bắt đầu đọc

" Slytherin chắc chắn là Slytherin !!!!" - " Thằng bé vĩnh viễn thuộc về nơi đó . Vĩnh Viễn " .…

Bắt đầu đọc

Tác giả: thâm lưu thủy thiển Cốt truyện: Thế kỷ 21 thần bí thế gia gia chủ Solomon · ẩn ở tu luyện k…

Bắt đầu đọc

Ngược tơi tả... khóc đi

Bắt đầu đọc

Đời trước não bị cửa kẹp nên tuyệt sắc lão công cậu không muốn lại muốn bọn hảo cẩu nam nữ. Sống lại…

Bắt đầu đọc

Hai idol vì sự nghiệp mà dối gạt fan hâm mộ rằng họ yêu nhau . Nhưng chính họ cũng không ngờ rằng họ…

Bắt đầu đọc

Mời đọc truyện nha. Sai sót gì ném đá tui thoải mái nha!! ??

Bắt đầu đọc

Đánh giá: 9.2/10 từ 6 lượt

Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện

Hạ Khinh Chu yêu Giang Uyển mười mấy năm, thương cô, yêu cô, bảo vệ cô.Cho đến khi Giang Uyển gọi một cuộc điện thoại yêu cầu giải trừ hôn ước.

Buổi sáng hôm đó, cô mới biết Hạ Khinh Chu nửa đêm lái xe tới tìm mình đã xảy ra tai nạn xe cộ, bị mất trí nhớ.

Tên gốc: 豪门未婚夫失忆了 – 扁平竹

Hán Việt: Hào môn vị hôn phu thất ức liễu

Tác giả: Biển Bình Trúc

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Nhẹ nhàng , 1v1 , Mất trí nhớ

Độ dài: 78 chương [66 chương + 12 ngoại truyện]

Edit: Shining_Time95 & Hoacutehepi

Bìa: -JL-

Văn án:

Hạ Khinh Chu yêu Giang Uyển mười mấy năm, thương cô, yêu cô, bảo vệ cô.

Cho đến khi Giang Uyển gọi một cuộc điện thoại yêu cầu giải trừ hôn ước.

Buổi sáng hôm đó, cô mới biết Hạ Khinh Chu nửa đêm lái xe tới tìm mình đã xảy ra tai nạn xe cộ, bị mất trí nhớ.

Sau khi mất trí nhớ, Hạ Khinh Chu rất không ưa Giang Uyển.

Dạng tiểu bạch hoa thanh thuần hoàn toàn không phải mẫu người mà anh thích, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều khăng khăng nói với anh rằng, trước kia anh chính là con chó nhỏ* bên người cô

*Nguyên văn: Liếm cẩu/ Thiểm cẩu “舔狗” : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Hạ Khinh Chu nhìn cô, môi cong lên mang theo vài phần trào phúng: ” Ánh mắt của tôi kém như vậy sao?”

Anh vốn dĩ là người táo bạo dễ tức giận, lúc trước cũng chỉ có ở trước mặt Giang Uyển mới có thể lộ ra vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy.

Hiện giờ đã không nhớ rõ, cũng không thích, thì cũng chẳng cần gì phải giả vờ nữa.

Những lời âu yếm chỉ nói với Giang Uyển, hiện giờ cũng nói với người phụ nữ khác.

Mỗi người đều cảm thấy đáng tiếc cho mối tình này, cũng thấy tiếc khi thái độ của Hạ Khinh Chu với Giang Uyển đã thay đổi.

Mãi đến năm đầu tiên khi Giang Uyển rời khỏi thành phố này, Hạ Khinh Chu khôi phục ký ức…

* song C song mối tình đầu

Tag: #hào môn thế gia

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hạ Khinh Chu x Giang Uyển

Một câu tóm tắt: Sau khi mất trí nhớ, từ chó nhỏ biến thành tổ tông
Lập ý: Trước ngược sau ngọt

Tác giả bổ sung đôi lời:

PS: Nữ chính từ hôn là có nguyên nhân.

PSS: Nam chính chưa từng thích cô hot girl kia. Trong truyện cũng đã gián tiếp viết bởi vì rào cản tâm lý sau vụ tai nạn nên nam chính theo bản năng phản kháng lại nữ chính. Cùng với việc những người xung quanh liên tục nhắc nhở anh ấy ngày xưa thích nữ chính như thế nào, anh ấy nảy sinh một loại tâm lý nổi loạn, vì vậy anh ấy đã chấp nhận theo đuổi cô hot girl kia.

Còn về câu Tô Ngự hỏi “Thời gian trước cậu còn ôm cô hot girl kia mà”; “Không phải lúc trước khá thích cô ấy hả?” – Đây chỉ là câu nói ngoài miệng giữa những người bạn mà thôi, tính cách Tô Ngự không phải như vậy. Thậm chí Hạ Khinh Chu cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì thật sự với cô gái kia cả, cũng không phải tôi đang tẩy trắng giúp anh ta.

Trong truyện có câu “Đã thử vài lần đều như vậy” không phải nói rằng Hạ Khinh Chu đang có ý định thật sự gì với cô gái kia mà là vì mỗi lần lại gần cô gái đó thì bản năng anh ta sinh ra phản kháng nên anh ta mới thử chống lại.

Hạ Khinh Chu trước giờ chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện tiếp xúc gần gũi với ai ngoài nữ chính.

Tác giả Biển Bình TrúcHạ Khinh Chu yêu Giang Uyển mười mấy năm, thương cô, yêu cô, bảo vệ cô.Cho đến khi Giang Uyển gọi một cuộc điện thoại yêu cầu giải trừ hôn ước.

Buổi sáng hôm đó, cô mới biết Hạ Khinh Chu nửa đêm... lái xe tới tìm mình đã xảy ra tai nạn xe cộ, bị mất trí nhớ.
Truyện hay...thân mời các bạn đọc tiếp - Wattpad.VN!

Edit:Shining_Time95

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

*****

Hạ Khinh Chu không nói chuyện, chỉ gật đầu. Nhưng động tác quá nhẹ, nếu lúc này Giang Uyển không nằm trong vòng tay anh, có lẽ sẽ không thể nhận ra.

Anh ôm cô chặt hơn.

"Năm sau, chúng ta hãy đi xem thác nước và cầu vồng, được không?"

Lần trước bị Giang Uyển từ chối không chút do dự, anh không nói chuyện, một mình ngồi ngắm trăng thật lâu thật lâu.

Nhưng lần này, Giang Uyển đã mỉm cười đồng ý.

Màn đêm quyến luyến, bọn họ cũng không còn gì để nói.

Hạ Khinh Chu là một người cực kỳ dễ hài lòng, ít nhất vào lúc này, anh rất thỏa mãn.

Nghe thấy tiếng thở sau khi ngủ say của người trong lòng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.

Những khung cảnh trước đây chỉ xuất hiện trong mơ giờ đây dường như trở nên vô cùng chân thật.

-

Thời tiết hôm nay thật tốt, âm u suốt bao ngày cuối cùng trời cũng hửng nắng.

Hàng xóm chắc có chuyện vui nên sáng sớm đã đến gõ cửa, tặng cho Giang Uyển một ít kẹo mừng. Còn nhiệt chào hỏi Giang Uyển, bảo sau này nếu cần giúp đỡ thì cứ nói ra.

Giang Uyển đang nấu cháo trong nồi.

Bữa sáng hôm nay là món Trung Quốc.

Rán trứng được nửa chừng, Hạ Khinh Chu tắm rửa đi ra, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, ôm cô từ phía sau. Anh cao hơn cô một cái đầu, chỉ có thể tựa cằm vào vai cô cúi người: "Em làm gì vậy?"

Giang Uyển nói: "Trứng chiên."

Anh ậm ừ hai lần trong cổ họng, làm nũng như một con cún mới sinh: "Lại là trứng rán rồi."

Giang Uyển bất lực cười cười: "Vậy anh muốn ăn cái gì?"

Cô quay người lại, nhặt chiếc khăn khô trên đầu anh, lau nhẹ mái tóc ướt cho anh.

Tóc mềm mềm, thật sự rất giống chó con.

"Sao không sấy tóc trước khi đi ra ngoài?"

"Muốn nhanh ra ngoài nhìn em," anh nói.

Giang Uyển cười tủm tỉm: "Em cũng không chạy đi đâu được, nhìn em lúc nào chẳng được."

Anh tắt lửa: "Có di chứng ảnh hưởng tâm lý rồi."

Giang Uyển ngửi thấy mùi khét, liền nhớ tới trong nồi còn có trứng rán.

"Xong rồi."

Anh cười nhẹ: "Sắc đẹp mờ mắt".

Ngẫm lại ý tứ trong lời nói của anh, Giang Uyển nói anh không biết xấu hổ.

Họ ăn cháo trắng vào bữa sáng. Giang Uyển nhắc tới chuyện nhà bên cạnh tặng kẹo mừng: "Hình như là tiệc đầy tháng của con trai."

Hạ Khinh Chu hơi xuất thần.

Giang Uyển hỏi anh, "Ngưỡng mộ hả?"

Anh cúi đầu cười: "Có một chút."

Giang Uyển không có cảm giác thèm ăn nên chỉ ăn nửa bát cháo trắng, còn lại đẩy cho anh. Trước giờ thức ăn cô không ăn hết đều do Hạ Khinh Chu ăn hộ. Cậu chủ nhà họ Hạ vốn có địa vị cao, từ nhỏ đã được cưng chiều, có lẽ cả đời này chỉ mới ăn đồ thừa của một mình cô.

Giang Uyển nói: "Chu Gia Mính mời chúng ta ăn tối vào tuần sau để mừng chồng cô ấy được thăng chức."

Nhắc mới nhớ, Hạ Khinh Chu từng giao thiệp với chồng của Chu Gia Mính. Chồng cô ấy là quan chức nhà nước, trước đây Hạ Khinh Chu có dự án cần phê duyệt, cần phải qua tay chồng cô ấy.

"Thứ mấy?"

"Hình như là thứ tư."

Anh gật đầu: "Vậy để anh sắp xếp lịch trống."

Sau khi ăn xong, anh dọn dẹp bát đũa, nói rằng hôm nay có buổi đấu thầu, anh phải đến một thành phố lân cận, có thể về hơi muộn. Dặn cô nhớ ngủ trước đừng đợi anh làm gì.

Giang Uyển thắt cà vạt cho anh, dặn anh uống ít rượu.

Anh cười, đi tới ôm cô: "Tuân lệnh."

Sau khi anh đi, Giang Uyển lại dọn dẹp nhà cửa.

Hạ Nhất Chu gọi đến vào buổi chiều. Cô vừa định chợp mắt, nhìn thấy người gọi thì tỉnh hẳn luôn. Lần này chị ấy gọi điện cho cô, Hạ Khinh Chu cũng không biết.

"Chị mới biết tin em trở về mấy hôm trước. Hạ Khinh Chu trước giờ cũng chưa bao giờ nói về chuyện này."

Trong lời nói còn mang theo ý xin lỗi. Giang Uyển vội vàng nói: "Em cũng mới về chưa lâu."

Hạ Nhất Chu nghe thấy sự bối rối trong lời nói của cô thì cười nhẹ. Hóa ra cái tính này của con bé vẫn không đổi. Vẫn không thể chịu được sự quá khách khí của người khác.

"Lần trước không biết Khinh Chu ở cùng em, nên vội vàng gọi nó về. Hôm nay chị đặc biệt làm một bàn đón gió tẩy trần cho em."

Dường như biết Giang Uyển sẽ từ chối, nhưng cô chưa kịp nói thì Hạ Nhất Chu đã nói thêm, "Đồ ăn đã chuẩn bị xong, đều là món em thích ăn. Nếu không đến thì chị chỉ có thể bỏ đi."

Không có đường lùi nữa.

Chẳng trách Hạ Khinh Chu luôn nói người đáng sợ nhất trên đời này chính là chị gái anh. Chị ấy rất biết cách lợi dụng đặc điểm tính cách của mọi người.

Giang Uyển cuối cùng cũng đồng ý.

Vốn dĩ muốn nói với Hạ Khinh Chu, nhưng sau đó nghĩ lại, bên anh cũng không có tin gì, chắc chị Nhất Chu muốn gặp cô nhưng không muốn để anh biết.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Cô đã lâu không đến nhà cũ của nhà họ Hạ. Có lẽ là do người già hoài cổ, cũng không có gì thay đổi nhiều.

Căn nhà kiến trúc Huy Phái.

Những người giúp việc ở nhà đang nấu trà trước sảnh, ngoài sân trà tỏa hương thơm. Khoảnh khắc nhìn thấy bố mẹ Hạ Khinh Chu, Giang Uyển khẽ mím môi, có lẽ không ngờ người cả nhà anh lại có mặt.

Cha Hạ trêu đùa với con chim cảnh xong thì kêu người mang lồng lên gác. Sau đó ông cười nhìn Giang Uyển: "Cô gái nhỏ nhà họ Giang đã lớn như vậy rồi à."

Giang Uyển chào hỏi từng người một: "Chú, dì buổi tối tốt lành."

Cha Hạ kêu cô ngồi trước: "Nhất Chu vừa dỗ con trai ngủ, chắc sẽ xuống nhanh thôi."

Giang Uyển đang ngồi trên ghế sô pha, bàn tay cô nắm lấy nhau vì lo lắng.

Mẹ Hạ lại nhìn cô thật cẩn thận. Có lẽ vì trước đây bị ép chấp nhận chuyện Hạ Khinh Chu có thể sẽ không kết hôn, nên bây giờ càng nhìn Giang Uyển càng hài lòng hơn. Bà nhanh chóng vào bếp kêu dọn cơm.

"Cũng không biết con thích món gì, nhưng đây là những món tủ của Khinh Chu. Nghĩ nó chỉ nấu những món con thích, vì vậy mới để phòng bếp nấu hết."

Những món ăn đó phong phú đến mức một bàn thậm chí không đủ.

Giang Uyển có chút thụ sủng nhược kinh, nói mọi người không cần phiền phức như vậy.

Cha Hạ cười: "Bà ấy từ nhỏ đã là một người thích hoang phí rồi."

Mẹ Hạ không vui nhìn ông, tay đưa xuống gầm bàn nhéo chân chồng.

Cha Hạ cười khổ, vội thay lời: "Bác chỉ nói đùa thôi, bà ấy khá tiết kiệm."

Mẹ Hạ không thèm để ý đến ông nữa, bắt đầu nói chuyện với Giang Uyển. Đã về bao lâu rồi, ở nước ngoài có quen không, công việc đã ổn định chưa?

Tất cả đều là những câu hỏi thông thường, Giang Uyển có thể trả lời tất cả.

Hạ Kinh Dương bám chặt cầu thang và đi xuống từng chút một. Mẹ Hạ nhìn thấy thì vội vàng kêu bà vú ôm lấy nó.

"Tại sao chỉ có một mình con, mẹ đâu rồi ?"

Hạ Kinh Dương bị bảo mẫu bế xuống lầu: "Mẹ ngủ rồi ạ."

"..."

Mẹ Hạ đón lấy đứa cháu nhỏ từ tay bảo mẫu, "Không phải mẹ đang dỗ con ngủ sao, sao mẹ ngủ rồi mà con không ngủ?"

Ánh mắt Hạ Kinh Dương từ lâu đã khóa chặt vào Giang Uyển: "Mẹ mở một bài đồng dao mẫu giáo cho con, nhưng mẹ lại ngủ mất."

Nó hỏi bà ngoại: "Tại sao chị gái xinh đẹp lại đến nhà mình ạ?"

Mẹ Hạ bảo: "Chị xinh đẹp đến ăn cơm, con có vui không?"

"Vui ạ." Nó vươn bàn tay nhỏ bé đầy thịt về phía Giang Uyển.

Giang Uyển cười cười, bế nó đến đặt ở trên đùi. Thằng bé dường như rất thích cô, bám chặt lấy cô không cho đi.

Mẹ Hạ cảm thấy xưng hô hơi lộn xộn, bảo nó phải gọi là mợ.

Hạ Kinh Dương không chịu: "Ông cậu mới không xứng với chị gái xinh đẹp."

Nó nói nhỏ với Giang Uyển: "Cậu không được con gái thích bằng em đâu, chị gái xinh đẹp nhất định không được theo cậu."

Trên cơ thể trẻ luôn có mùi sữa thoang thoảng. Giang Uyển cười gật đầu, nói sẽ cân nhắc kỹ càng.

Hạ Kinh Dương yên tâm.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Có tiếng mở cửa, người giúp việc cầm áo khoác treo lên giá treo. Giang Uyển nhận ra đó là chiếc áo mà Hạ Khinh Chu mặc khi ra ngoài hôm nay.

Một lúc sau, Hạ Khinh Chu đã thay giày, bước vào cửa. Đầu tiên, anh nhìn Giang Uyển một cái thật kĩ, xác nhận vẻ mặt của cô vẫn thoải mái, mới thở phào nhẹ nhõm.

Rửa tay xong mới quay lại.

Giang Uyển hỏi anh: "Không phải bảo sẽ về rất muộn sao?"

Anh nhấc Hạ Kinh Dương khỏi vòng tay của Giang Uyển: "Sau đó anh không tham gia tiệc tối."

Mẹ Hạ cau mày: "Con lo lắng mẹ bắt nạt Giang Uyển nên mới đặc biệt về sớm chứ gì."

Anh lấp lửng trả lời: "Con lo rằng thằng nhỏ này sẽ lợi dụng bạn gái của con".

Hạ Kinh Dương, người bị ném trở lại trong vòng tay của bảo mẫu đang vừa khóc vừa mắng ông cậu xấu xa.

Mẹ Hạ bế nó vào lòng, và nhẹ nhàng dỗ dành.

Giang Uyển ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nhàn nhạt trên người Hạ Khinh Chu. Anh cười nói: "Nghe lời em nói, anh không uống rượu. Là mùi của người khác."

Dưới gầm bàn, tay anh đang nắm lấy tay cô.

Cô lấy ngón tay xoa vào lòng bàn tay anh như một phần thưởng: "Thật ngoan."

Giọng của cả hai đều nhỏ đến mức không ai khác có thể nghe thấy. Nhưng vẻ mặt thì không thể che giấu được.

Cha Hạ nhìn thấy, quay sang nhìn vợ.

Cả hai cùng cười.

Bữa ăn diễn ra yên lặng, bởi vì Hạ Khinh Chu đến, trọng tâm của cuộc trò chuyện đổ dồn vào anh. Anh dường như đặc biệt trở lại để thay cô trả lời những vấn đề này. Giang Uyển cũng được yên tĩnh hơn.

Sau bữa tối, cả nhà vốn dĩ muốn hai người ở lại với họ một lúc. Nhưng đã bị Hạ Khinh Chu từ chối, hẹn để lần sau.

Trước khi đi, mẹ Hạ hỏi số điện thoại của Giang Uyển, nói rằng gần đây bà rất buồn chán, cũng thiếu người nói chuyện cùng.

Hạ Khinh Chu nói Giang Uyển đừng tin bà ấy. Mẹ anh không hề buồn chán chút nào, cả ngày đều đi mua sắm hoặc chơi mạt chược, sống một cuộc sống rất phong phú.

"Bà ấy chỉ sợ em lại không cần anh nữa. Thế nên mới hỏi để cách mấy ngày lại dò hỏi tình hình đấy."

Mẹ Hạ bị vạch trần, đánh anh một cách tức giận: "Biết vậy lúc đầu không nên sinh ra anh".

Hạ Khinh Chu chỉ cười: "Được rồi, mọi người vào đi, bên ngoài trời có gió, đừng để cảm lạnh."

Bố mẹ Hạ mắng mỏ, sao lại sinh ra đứa con ngỗ ngược như vậy, cũng không quên dặn dò khi nào có thời gian nhớ về ăn cơm.

Sau khi lên xe, Hạ Khinh Chu hỏi cô: "Không thoải mái sao?"

Cô lắc đầu: "Dì tốt lắm, chú cũng rất tốt."

Hạ Khinh Chu cười nói: "Sao có thể không tốt được, khó lắm mới có cô con dâu."

Giang Uyển lại nói anh ba hoa lắm lời.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, không quá lạnh.

Giang Uyển đột nhiên hoài niệm quá khứ, cô nói: "Hạ Khinh Chu, đưa em đi gần đây dạo một vòng."

Những thay đổi ở Bắc Thành thực sự rất lớn, nhiều nơi gắn với ký ức tuổi thơ của họ đã bị phá bỏ và xây dựng lại. Một số trở thành tòa nhà cao tầng, một số trở thành trung tâm thương mại.

Hạ Khinh Chu đưa cô đến công viên đó.

Hỏi cô có còn nhớ hay không.

Khi đó anh đứng ở đây, vừa quay đầu lại nhìn thì đã thấy cô.

Mặc váy trắng ngồi xích đu đung đưa ngẩn ngơ.

"Lúc đó anh rất lo lắng, sợ em nhìn thấy anh đánh nhau sẽ sợ anh." Anh cười, "Ai biết em hoàn toàn không để ý tới anh."

Giang Uyển bị anh ôm vào lòng, tựa vào cánh tay anh.

"Trước đây quả thật em đã từng rất sợ anh, sau đó khi anh lắp ba lắp bắp nói chuyện với em, em đã không còn sợ nữa."

Người xấu không nói lắp, chỉ có người tốt mới thế.

Giang Uyển muốn ngồi xích đu lần nữa, cô ngồi lên trên đó lại lắc lư vài cái. Nó đã hoen gỉ, tiếng kêu cũng cọt kẹt, nhưng may mà vẫn di chuyển được. Hạ Khinh Chu ở phía sau nhẹ nhàng đưa đẩy.

------

Có lẽ là do thời tiết tốt nên hoàng hôn hôm nay cũng đẹp, màu vàng cam ấm áp, xuyên qua bóng cây.

Hắt lên váy của cô gái.

Cũng giống như buổi chiều họ gặp nhau lần đầu tiên vào mười sáu năm trước.

Thời gian dường như chậm lại.

Cô vẫn là cô bé ngơ ngác ngồi trên xích đu, đằng xa có cậu thiếu niên đỏ mặt, giấu tay ra sau lưng.

Chỉ dám len lén nhìn cô.

Giang Uyển ngước mắt cười khúc khích, giống như đang nhìn Hạ Khinh Chu mười bốn tuổi. Đáng lẽ phải phát hiện ra anh sớm hơn, đi tới trước mặt anh sớm hơn. Nhưng mà không sao, vẫn chưa quá muộn.

Gió thổi nhẹ qua, thoang thoảng mùi hương hoa.

Giang Uyển đột nhiên nói: "Hạ Khinh Chu."

"Ừ?"

Giọng nói cô dịu dàng: "Em yêu anh."

Sau lưng yên lặng một lát, người đàn ông cúi người ôm lấy cô: "Anh cũng yêu em."

Hạ Khinh Chu mười bốn tuổi bị Tô Ngự thúc giục rời đi, cũng không quên quay đầu nhìn lại.

Sau đó, cùng với mười sáu năm trôi qua, họ dần biến mất dưới ánh hoàng hôn.

Thế nhưng cậu thiếu niên lại cười, dáng vẻ đó cực kì khoe khoang.

Như thể muốn nói, ông đây thừa biết không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tôi mà.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Tác giả có chuyện muốn nói: Chính văn kết thúc ~

Ôlala thế là xong chính văn rồi cơ, mình sẽ cố gắng xong sớm phần ngoại truyện

Chủ Đề