Bài văn tả cảnh hồ gươm hay nhất năm 2024

Là một người con của mảnh đất Việt Nam thân yêu, không ai không biết đến Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội, biểu tượng của thủ đô đất Việt

Hồ Gươm hay còn gọi là Hồ Hoàn Kiếm, cái tên gắn liền với sự tích về vị vua Lê Lợi anh dũng được Long Vương cho mượn kiếm báu. Hồ Gươm nằm ngay giữa lòng Hà Nội, giữa phố phường tấp nập người và xe, vẫn có một Hồ Gươm tĩnh lặng và cổ kính, nằm im lìm với gió cùng mây. Nước hồ trong vắt in rõ cảnh trời mây. Hồ Gươm có một chiếc áo kỳ diệu, theo từng thời điểm trong ngày mà đổi màu rất đẹp. Khi ban mai vừa thức dậy, nó khoác lên mình chiếc áo dài lụa màu phấn hồng. Trưa về, khi mặt trời chói lóa, chiếc áo hồng ấy hóa một màu xanh lơ trong vắt. Chiều xuống, mặt trời dần buông tấm màn thu mình sau hàng cây, màu áo hồ nước hóa sắc tím hồng, có chút mơ màng, có chút buồn man mác. Đếm đến, khi thành phố đã lên đèn, khi ánh sáng đèn điện thay thế dần ánh sáng mặt trời, tấm áo bây giờ là một màu đen tuyền, mịn như nhung, lại điểm xuyết những viên kim cương lấp lánh.

Xung quanh hồ là những hàng cây xanh mướt bốn mùa, tỏa bóng xuống hồ. Đặc biệt là hàng liễu rủ xuống như cô thiếu nữ đang soi gương chải tóc. Trên bờ hồ, những tốp người đi dạo, đi tập thể dục không ngừng qua lại. Nhắc đến Hồ Gươm không thể không nhắc đến Tháp Rùa quanh năm rêu cổ kính, cầu Thê Húc màu son cong cong như con tôm hay đền Ngọc Sơn trăm năm vẫn toát lên vẻ cổ kính, linh thiêng. Giữa lòng thủ đô xô bồ đầy rẫy những náo động, không ngừng vận động, Hồ Gươm vẫn bình lặng như muốn kể cả một câu chuyện về văn hóa, về đất nước. Hồ Gươm như bóng dáng người xưa hiện diện cùng nét cong cong của Tổ Quốc. Nhìn Tháp Rùa, nhìn cầu Thê Húc, nhìn đền Ngọc Sơn ta thấy được cả một thời kì đã qua, về cha ông ta đã sống ra sao, về nghệ thuật kiến trúc một thời từng lộng lẫy như thế nào.

Mỗi lần dạo bước ngắm nhìn khu di tích văn hóa này, lòng tôi lại không ngừng suy tưởng về một thời đã qua, trái tim bỗng rực sáng một tình yêu đất nước, yêu quá khứ, yêu cha ông ta, lại như có một dòng nước êm đềm chảy qua xúc cảm bởi vẻ đẹp mang đậm tính cổ truyền này.

Hồ Hoàn Kiếm, hồ Gươm, là một di h lịch sử, một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của cả nước nhưng phải đến khi mười tuổi em mới được đến thăm hồ lần đầu tiên. Phong cảnh của hồ đã khiến em vô cùng ngỡ ngàng.

Trong những bài học về những địa danh của đất nước, cô giáo em nói rằng Hồ Gươm là viên ngọc giữa lòng Thủ đô Hà Nội. Được tận mắt nhìn thấy hồ Gươm em thấy quả đúng như vậy. Nước hồ trong xanh soi bóng những cây lộc vừng, những hàng liễu rủ trên bờ. Lộc vừng và liễu quanh hồ như một hàng mi cong vút, yếu điệu. Em thích nhất là hình ảnh những cây lộc vừng trổ hoa: thân cây đổ nghiêng như muốn sà xuống nước, hoa lộc vừng màu đỏ, những bông hoa li ti chạy dài theo một dây, mỗi cây lại có hàng chục, hàng trăm dây hoa như thế thả lững lờ từ cành cây xuống nước. Hình ảnh ấy sao mà thi vị! Hàng liễu rủ cũng điệu đà không kém. Các nàng vốn được ban cho vẻ đẹp lơ thơ, mong manh nên chỉ chờ những làn gió lướt qua là khoe ra hết nét duyên dáng, dịu dàng. Những cành liễu lướt thướt khẽ nghiêng theo chiều gió. Bao nhiêu năm qua, mặt hồ Gươm vẫn lung linh in sắc mây trời và phản chiếu vẻ đẹp thơ mộng ấy của cây cối quanh bờ.

Đi một vòng quanh hồ ta sẽ nhanh chóng bắt gặp hình ảnh Đài Nghiên, Tháp Bút, cầu Thê Húc và đền Ngọc Sơn. Đó là những hình ảnh từng xuất hiện trong bài ca dao "Rủ nhau xem cảnh Kiếm Hồ":

“Rủ nhau xem cảnh Kiếm Hồ

Xem cầu Thê Húc, xem chùa Ngọc Sơn

Đài Nghiên, Tháp Bút chưa mòn

Hỏi ai gây dựng nên non nước này?”

Cụm di tích này quả không hổ với sự ngợi ca và niềm tự hào của cha ông ta. Trên đường vào đền Ngọc Sơn, ta nhận ngay ra Tháp Bút và Đài Nghiên. Tháp Bút đứng sừng sững trên một mô đất lớn, dọc theo thân tháp có ba từ "Tả thiên thanh" được viết bằng chữ Hán. Dáng tháp đứng thẳng như muốn viết lên trời xanh những nét đẹp của văn hóa Hà Nội. Qua Tháp Bút, Đài Nghiên, ta đi vào đền bằng cầu Thê Húc. "Cầu Thê Húc cong cong như con tôm dẫn vào đền Ngọc Sơn", nhà văn Ngô Quân Miện đã hình dung về cầu Thê Húc như vậy. Riêng em, em thấy đó như một chiếc cầu vồng mà sắc đỏ đã bừng lên át cả những màu sắc khác. Cầu khá rộng đủ cho nhiều người đi lại một lúc. Cầu được làm bằng bê tông và sơn màu đỏ tươi. Qua cầu Thê Húc, ta bước vào đền Ngọc Sơn. Đền được xây trên một hòn đảo - đảo Ngọc - trên hồ. Hòn đảo nhỏ um tùm cây cối xanh tươi, đền Ngọc Sơn nằm yên ả dưới những vòm cây ấy. Trong nhà lưu niệm của đền còn có xác một cụ rùa rất lớn. Trước cửa đền là đình Trấn Ba – chắn sóng. Từ đình, ta có thể nhìn thấy Tháp Rùa bao đời nay vẫn soi bóng giữa lòng hồ.

Tháp Rùa là một hình ảnh đẹp gắn liền với hồ Gươm. Tháp có ba tầng, nhỏ nhắn rêu phong nằm giữa mênh mông sóng nước. Phần đất nhô lên làm nơi xây tháp cỏ đã mọc xanh rì. Nhiều lần người ta bắt gặp những cụ rùa Hồ Gươm lên đó nằm nghỉ ngơi.

Trước khi ra về, em còn cố gắng chạm tay vào nước Hồ Gươm. Làn nước mát dịu và trong xanh thăm thẳm. Hình ảnh Hồ Gươm, cảm giác bồi hồi khi bàn tay chạm nước em sẽ giữ mãi trong lòng để niềm tự hào về Thủ đô, về đất nước sống mãi trong em.

Chủ Đề