Bao nhiêu năm rồi thời gian như nước qua cầu

Cho anh về thăm lại bến đò xưa nhiều kỷ niệm Xa xôi nhiều năm rồi lòng vẫn nhớ tình vẫn thương Xưa trên cùng chuyến đò tình chợt đến khi tuổi vừa yêu Bao nhiêu là mộng mơ tình như thơ ôi thuở ban đầu.

Lơ thơ hàng tre già nắng chiều nghiêng đàn trâu về Xa xa từng cánh cò chập chờn bay về tổ ấm Trên con đường quen thuộc ngày nào tôi vẫn đứng chờ em Nay lối mòn ngày xưa còn mình tôi thơ thẩn trong chiều.

[ĐK:] Thời gian như nước qua cầu Tình yêu vỗ cánh bay xa Thương em người gái quê Tình trắng trong như những hạt sương Trăm năm một chữ yêu làm đảo điên bao kẻ dại khờ Em ơi một chữ thương một chữ yêu ta giữ cho bền lâu Không duyên phận với nhau hẹn kiếp sau ta sẽ chung tình.

Nay em về chốn xa đèn kết hoa giăng lối người qua Anh quay về nẻo xưa tìm chút hương sưởi ấm linh hồn Trong bể đời hắt hiu tình vẫn ru anh giấc ngủ saỵ Bên em giờ pháo bay kiệu lắc lư ngựa vàng em về dinh.

Thời gian như nước qua cầu Xuân xanh mấy bận thoắt đầu pha sương Có còn nguyên phấn má hường? Để cho hoa thẹn liễu nhường kém xanh.

Có còn mắt đẹp mày thanh? Cho chim loan phượng trên cành ngẩn ngơ Có còn áo lụa mành tơ? Cho công đỏ mặt ú ơ ghen thầm.

Có còn nguyên phấn má hường? Để cho hoa thẹn liễu nhường kém xanh. [Ảnh: Pinterest.com]

Có còn dạo phím bổng trầm? Cho người quân tử ngồi nhâm ly sầu Có còn duyên dáng miếng trầu? Cho môi ai đỏ trong câu chuyện tình.

Có còn yểu liễu dáng hình Cho mai trúc đứng bên đình ngả nghiêng Có còn những giấc mơ tiên Cho niềm kiêu hãnh lạc miền rong rêu.

Có còn dạo phím bổng trầm? Cho người quân tử ngồi nhâm ly sầu. [Ảnh: Pinterest.com]

Thôi đã hết- phận trớ trêu Tuổi xanh gói lại thả chiều gió bay

MH

Xem thêm:

Chủ Đề