Bồi bút nghĩa là gì

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 2

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 3

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 4

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 5

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 6

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 7

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 8

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 9

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 10

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 11

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 12

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 13

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 14

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 15

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 16

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 17

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 18

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 19

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 20

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 21

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 22

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 23

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 24

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 25

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Page 26

 


Anh Phạm Quang Tuấn, một người quen của tôi có nhiều còm trong các status về những nhân vật lịch sử là nghệ sĩ, anh cho rằng không nên nguyển rủa hay mỉa mai họ, vì như anh viết: "Tai sao những chế độ dân chủ thì không có bồi bút? Chỉ độc tài là có bồi bút, và CS là nhiều bồi bút hơn hết! Điều đó đã được chứng minh suốt 100 năm lịch sử chế độ CS.".

Câu còm trên rất chính xác. Và nguyên nhân cũng dễ hiểu: trong các chế độ độc tài, không có báo chí tự do, không có phản kháng, không có đảng đối lập, mọi điều đều bị dập tắt bằng bạo lực. Và chính vì vậy, bồi bút sinh sôi nảy nở, bởi không ai dám làm gì họ.

Nhưng nói rằng không nên chỉ trích họ, bởi họ chỉ là "nạn nhân" của sự tàn độc từ độc tài là không thỏa đáng. Người làm văn nghệ, cũng như người làm chính trị, luôn lộ diện trong dòng chảy lịch sử, nó có cả vinh quang và cay đắng, vinh và nhục. Các cây bút tụng ca chế độ tại miền Bắc trước 1975, tác phẩm dù chẳng ra gì, cũng được in ngay, rồi tem phiếu ưu tiên, rồi đi nước ngoài... v.v..., trong khi những người cố giữ nhân cách thì phải bị đày đọa. Vậy tại sao những kẻ đó không thể tránh sự phán xét của công chúng về sau? Như tôi từng viết trong các status đó, bạn có thể nguyền rủa hay tha thứ họ, tùy theo cách bạn muốn. Tôi không cho rằng điều nào là tốt hơn.

Giờ đây, ngay tại VN, dù thể chế vẫn toàn trị, nhưng so với Bắc Triều Tiên chẳng hạn, thì nó đã rất nhiều cởi mở, với sự xuất hiện của internet và mạng xã hội facebook. Tất nhiên phải có 1 chút dũng cảm, phải chấp nhận những hệ lụy có thể xảy ra từ phía chính quyền, bạn mới dám viết phản biện hoặc bạn phải ẩn danh. Nhưng càng ngày, các công dân mạng đã trở thành một lực lượng phản biện đáng gờm với báo chí, văn nghệ có giấy phép. Vì vậy bồi bút kiểu lố lăng xưa gần như không còn nữa. Các bài viết tụng ca quá đáng hay chỉ trích một nhân vật nào đó, tác giả thường dùng một bút hiệu xa lạ, hoặc ký là P.V [?]. Bồi bút hầu như im tiếng bởi họ biết rằng lên tiếng bằng tên tuổi của mình thì sẽ nhận lấy những hậu quả từ mạng xã hội.

Video liên quan

Chủ Đề