Chết tiệt các ngươi rốt cuộc muốn thế nào

“Long Thất, ngươi đang làm cái gì vậy?” Kikyo vừa bước vào đã bị cảnh tượng kinh hãi trước mặt dọa cho chết đứng, lập tức chạy vội tới bế tiểu hài tử trong lòng Long Thất lên.

Long Thất…… Long Thất thế nhưng lại chuẩn bị bóp chết đứa bé, lại còn cười lạnh như vậy, dĩ nhiên sẽ dọa chết Kikyo vừa mới từ ngoài đi vào.

Long Thất còn đang đắc ý dào dạt vì bản thân đã đưa ra một quyết định đúng đắn thì phát hiện ra chuyện xấu của mình đã bị người khác nhìn thấy. Nàng cười gượng rút tay về, còn thật sự bình tĩnh nói,“Tỷ tỷ đại nhân, ta đang xem cổ của tiểu hài tử này có co dãn hay không, còn chưa kiểm tra xong thì đúng lúc tỷ trở về. Thế nào, tỷ đã tìm được mẹ của đứa nhỏ rồi à?”

Đó là chuyện không có khả năng nhất! Nếu Naraku có mẫu thân thì thế giới trong tương lai sẽ không ‘đen’ như vậy…

Kikyo nhìn Long Thất, thấy thế nào cũng thấy có chỗ không đúng,“ Muội có chỗ nào không ổn à? Muội cũng biết con người rất yếu ớt, chỉ cần bóp nhẹ một chút sẽ chết, huống gì đây còn là một đứa trẻ mỏng manh …”

Long Thất thở dài một tiếng, quyết định thẳng thắn nói ra tất cả, vẻ mặt khóc không ra la lên,“Tỷ tỷ đại nhân, đứa bé này là yêu quái, yêu quái đó! Tiểu Na là yêu quái!”

Kikyo và Kaede quay mặt nhìn nhau, Kikyo bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu,“Long Thất, Tiểu Na là yêu quái?”

“Đúng vậy, Tiểu Na là yêu quái, là yêu quái nửa người nửa yêu!” Thấy Kikyo nói vậy, Long Thất liền gật lên gật xuống như giã tỏi.

“Tiểu Na?” Kikyo thử hỏi một tiếng.

“Đúng vậy, chính là tiểu tử này!” Nàng không do dự chỉ thẳng về phía đứa bé đang thổn thức nhìn chằm chằm nàng trong lòng Kikyo.

“Ngay cả tên cũng đặt rồi mà còn nói người ta là yêu quái!” Kikyo thầm oán nàng một cái ,“Long Thất, là nhân hay là yêu, điểm này tỷ tỷ vẫn có thể nhìn ra được! Nha đầu này, ngươi có phải vì tiêu hao năng lượng nhiều quá nên mới không thể phân biệt được đâu là yêu, đâu là người? Aizz, uổng công tỷ còn nghĩ muội là một yêu quái cường đại lắm, xem ra là tỷ nhìn lầm rồi !”

Long Thất cũng mơ mơ hồ hồ , Naraku rõ ràng là bán yêu, vì sao ngay cả một vu nữ lợi hại như Kikyo cũng không nhận ra?!

Sao thế này? Naraku là nhân loại?

Kaede vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng, Long Thất sờ sờ đầu, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên người Naraku vì sao lại không có yêu khí cơ chứ? Ngay cả hơi thở của Onigumo cũng không có……

Điều này không có khả năng……

Long Thất mở cửa ra, một đường đi thẳng đến nơi cất giữ Ngọc Tứ Hồn. Nhìn viên ngọc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt không nhiễm chút bẩn, nàng tháo miếng vải che mắt phải xuống……

Viên Ngọc Tứ Hồn này nếu là mắt thường sẽ không thể nhìn thấy xung quanh nó đang có một luồng khí màu đen đang lởn vởn, uốn lượn quanh nó, gắt gao vây chặt ánh sáng của Ngọc Tứ Hồn……

Mấy ngày hôm trước Ngọc Tứ Hồn không có thế này, nhưng hôm nay lại không giống như thế. Loại hơi thở này…… linh hồn Ngọc Tứ Hồn thực sự tồn tại…… Sợ là Kikyo cũng sẽ không để tâm đâu! Viên ngọc này quả nhiên không vô hại như vẻ bề ngoài!

Đúng như nàng nghĩ, việc ‘hình thành’ ra Naraku phiên bản nhỏ thực sự có liên quan đến Ngọc Tứ Hồn ……

Nhưng rốt cuộc là vì sao lại biến Naraku thành một đứa trẻ vậy??? Có uẩn khúc gì chăng?!

Long Thất nhíu mi, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Ngọc Tứ Hồn, lẽ nào…… Ngọc Tứ Hồn thực sự là Long châu mà đám lão già kia muốn tìm sao?

Nghe phụ hoàng nói Long châu có quan hệ rất chặt chẽ với tộc nhân của Long tộc, chỉ cần có linh tính thì dù là ngọn cây hay ngọn cỏ đều có thể hóa thành tinh, huống chi là viên ngọc tà ác này?

Nếu đây chỉ là viên ngọc bình thường thì ổn rồi, nhưng nếu đây mà là Long Châu…… chắc chắn sẽ có rắc rối lớn!

Bởi vì lực lượng của Long Châu lớn hơn nàng bây giờ gấp trăm lần, nó hấp thụ linh khí của long, tinh hoa của đất trời. Năm đó vẫn luôn được Long vương mang theo bên người, xem ra đây không phải là chuyện mà nhân loại có thể giải quyết được!

Nhưng ngọc Tứ Hồn khác, cho dù tà ác nhưng không có linh khí của rồng thì cho dù về sau có gây bao nhiêu sóng gió đi nữa vẫn có thể thu phục.

Naraku biến thành đứa nhỏ và chuyện nàng từ thế giới khác xuyên qua, nhìn thì thấy đơn giản, nhưng nàng lại có cảm giác như đang sập bẫy……

Nàng bỗng nhiên phát hiện…… Sự tình so với trong tưởng tượng hình như còn phức tạp hơn rất nhiều……

Đám người chết tiệt kia, các người rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả??

Nàng vò đầu, thì thào tự nói ,“ Được các ngươi tín nhiệm như thế, Long Thất thật không biết là nên khóc hay cười đây. Long Thất bây giờ chỉ là một nhân loại bình thường mà thôi, tốt nhất các ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn……”

Bởi vì nàng biết…… Ngọc Tứ Hồn có địch ý với nàng, cho nên nàng không thể dùng nó để xuyên trở về được……
                                          
**Chương 35: Rốt cuộc chờ tới lúc thức tỉnh.**
                      
**Editor:** lynzmix
                      
**Beta:** Shoorin Yumi
                      
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh chiếu vào một góc phòng. Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần ánh nắng cũng chiếu lên gương mặt của thiếu niên đang nằm trên giường. Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nhất thời được bao phủ trong vầng ánh sáng nhu hòa. Nằm ở trên chiếc giường rộng lớn, thiếu niên càng có vẻ nhỏ xinh mà im lặng, không, cõ lẽ từ im lặng này không đủ để hình dung cậu lúc này, đúng hơn là tĩnh mịch. Trên khuôn mặt hơi non nớt của thiếu niên chính là vẻ an tường giống như của người chết. Nếu không phải ngực cậu vẫn còn một chút phập phồng mỏng manh như có như không thì chẳng ai nghĩ rằng cậu vẫn còn sống. Đây cũng chính là cảnh tượng mà suốt sáu tháng qua Voldemort nhìn thấy nhiều nhất. lynzmix.wordpress.com
                      
Ngày đó, khi hắn nghe thấy tiếng nổ mạnh vội vàng chạy tới cũng chỉ kịp tiếp được thân thể ngã xuống của Asa. Kể từ lúc đó, cậu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, mà hắn lại không kiểm tra ra có điều gì không ổn. Thậm chí hắn còn uống thuốc dịch dung ôm Asa đi St. Mungo, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân. Ngoại trừ cơ năng của thân thể chậm lại, tất cả các khí quan đều hoạt động bình thường. Cậu cứ như vậy, vẫn luôn ngủ say, mãi cho tới hiện tại.
                      
Kể từ khi Asa hôn mê không rõ nguyên nhân, Voldemort liền bỏ xuống tất cả các thí nghiệm về trường sinh linh giá. Hắn tạo ra một căn phòng thí nghiệm nho nhỏ bên cạnh phòng của cậu. Lấy một ít máu của Asa, muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân hôn mê để hắn có thể đúng bệnh hốt thuốc. Đáng tiếc, mãi cho tới bây giờ vẫn không có chút kết quả nào.
                      
Hắn không thể khống chế nổi bản thân. Cứ cách một đoạn thời gian lại đem tầm mắt dừng lại trên thân thể nhỏ bé im lặng nằm trên giường kia. Mãi cho tới khi nhìn thấy ngực cậu phập phồng hắn mới thở phào một hơi. Hắn không phủ nhận hắn chán ghét tử vong. Trong ký ức của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy tử vong chính là mẹ của hắn – người phụ nữ ngu xuẩn vì yêu mà đánh mất sự kiêu ngạo của một phù thủy. Lúc ấy, cái loại lạnh lẽo, cảm giác hít thở không thông vẫn luôn khiến hắn nhớ rõ. Hắn không thích, rất ghét loại cảm giác này, bởi vậy hắn đổi tên của mình thành Voldemort – vượt qua tử vong. Hắn ghét tử vong, nhưng không sợ hãi nó. Điều hắn phải làm chính là trở nên siêu việt !lynzmix.wordpress.com
                      
Nhưng hiện tại Voldemort lại vô pháp phủ nhận, trong lòng của hắn có chút sợ hãi. Hắn sợ phải nhìn thấy Asa chết, không, không được, hắn không thể để Asa và cái từ này có liên hệ với nhau. Asa là của hắn, nếu đã là của hắn thì dù là Merlin cũng không thể tranh với hắn được ! ! Voldemort híp mắt lại, bên trong hiện lên nồng đậm huyết quang, mang theo loại nguy hiểm điên cuồng hủy thiên diệt địa.
                      
Voldemort lại cầm lấy quyển sách đang đặt ở trên bàn, cẩn thận kiểm tra, nhưng vẫn không thể tìm ra có cái gì không ổn. Quyển sách này chính là thứ duy nhất may mắn còn sót lại ở nơi Asa té xỉu. Asa hôn mê nhất định có liên quan đến nó. Nhưng vô luận hắn mở ra bao nhiêu lần cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào để lại, sử dụng tất cả chú ngữ, thậm chí có một lần trong cơn giận dữ hắn trực tiếp ném ra một cái Avada Kedavra, quyển sách kia lặng im nằm tại chỗ, đến một tờ cũng không có tổn hại gì.
                              

Chủ Đề