Điều quý giá nhất trong cuộc sống

Phần kết của câu chuyện bán đá dưới đây có lẽ là món quà vô giá mà sư thầy ban tặng cho đệ tử của mình cũng như cho tất cả chúng ta.

Trong ngôi chùa nọ, có một lão hòa thượng nổi tiếng là người đức hạnh và trí tuệ. Một hôm, có một tiểu hòa thượng chạy đến hỏi thầy: “Thầy ơi, trong cuộc đời chúng ta, điều gì quý giá nhất ạ?”

Sư thầy trả lời: “Con ra vườn sau mang một khối đá nhỏ ra chợ bán. Nếu có người hỏi giá, con đừng nói gì, chỉ giơ hai ngón tay ra thôi. Nếu họ vẫn tiếp tục trả giá, hãy nói con không bán, ôm đá về, rồi ta sẽ nói cho con biết trong đời người điều gì quý giá nhất”.

Sáng ngày hôm sau, tiểu hòa thượng ôm đá ra chợ bán. Người đi chợ rất đông, ai cũng hiếu kỳ trước khối đá được rao bán. Một phụ nữ tiến lại hỏi: “Khối đá này bán bao nhiêu tiền?”

Tiểu hòa thượng liền giơ hai ngón tay lên. Người phụ nữ nói: “2 đồng à?”. Thế nhưng tiểu hòa thượng lắc đầu.

– Vậy có phải 20 đồng không. Được, tôi đang muốn mua về để nén dưa muối.

Tiểu hòa thượng nghe nói vậy, trong đầu không khỏi thảng thốt: “Trời ơi, khối đá không đáng một xu mà bán được 20 đồng, trên núi chỗ mình ở có cả đống!” Thế nhưng nhớ lời thầy dặn, tiểu hòa thượng vẫn không bán mà hớn hở về khoe thầy.

– Thầy ơi, hôm nay có một phụ nữ trả khối đá của con 20 đồng. Thầy ơi, giờ thầy đã có thể nói cho con biết trong đời người điều gì quý giá nhất chưa ạ?

– Đừng có nóng vội. Sáng mai con hãy mang khối đá này đến viện bảo tàng. Nếu có người hỏi giá, con cứ giơ hai ngón tay lên. Nếu họ mặc cả, con đừng bán mà đi về đây, chúng ta nói chuyện tiếp.

Sáng ngày hôm sau, bên ngoài viện bảo tàng, một nhóm người hiếu kỳ vây quanh chú tiểu, rỉ tai nhau: “Một khối đá bình thường thế này, có giá trị gì mà để vào bảo tàng nhỉ?”, “Một khi đặt nó trong bảo tàng, nhất định nó phải có giá trị, chỉ là chúng ta chưa biết mà thôi”.

Khi đó, có một người trong đám đông tiến lên, hỏi: “Tiểu hòa thượng, cậu bán khối đá này bao nhiêu tiền?” Không nói không rằng, chú tiểu giơ hai ngón tay ra. Người kia nói: “200 đồng phải không?”

Tiểu hòa thượng lắc đầu. Người kia lại nói: “2000 đồng thì 2000 đồng, chúng tôi cũng đang muốn dùng đến khối đá để điêu khắc một pho tượng”.

Nghe thấy vậy, tiểu hòa thượng bất ngờ lùi một bước, vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng chú tiểu vẫn nghe lời thầy không bán mà mang đá về chùa.

Gặp lão hòa thượng, chú nói ngay: “Thầy ơi, hôm nay có người trả con 2000 đồng để mua khối đá này. Hôm nay, thầy nhất định phải trả lời câu hỏi của con hôm trước.”

Sư thầy cười lớn, nói: “Mai con mang khối đá đến cửa hàng đồ cổ một chuyến và làm như những lần trước. Lần này, ta nhất định sẽ trả lời cho con trong đời người điều gì quý giá nhất.”

Tiểu hòa thượng vẫn băn khoăn về câu hỏi mà sư thầy chưa cho lời giải đáp. Ảnh minh họa.

Sáng ngày thứ ba, mặt trời vừa mọc, tiểu hòa thượng đã ôm đá xuống núi, đến thẳng cửa hàng đồ cổ.

Vẫn như những lần trước, rất nhiều người vây quanh, bàn tán xôn xao. “Đây là đá gì vậy nhỉ, đào được ở đâu, có từ thời đại nào, có thể dùng được vào việc gì…?” Và sau cùng, cũng có người bước ra hỏi: “Tiểu hòa thượng, khối đá này bán bao nhiêu tiền?”

Chú tiểu từ từ giơ hai ngón tay lên, không nói một lời. – “20.000 đồng ư?”

Chú tiểu quá kinh ngạc, “a” lên một tiếng thật to. Vị khách kia cho rằng mình trả giá thấp quá, liền vội sửa lời: “Không không không, tôi nói nhầm, tôi trả cho chú 200.000 đồng!”

Tiểu hòa thượng nghe đến đây, thực sự không còn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng theo lời thầy dặn, chú không bán mà ôm đá chạy như bay về chùa, vừa hỏi sư phụ vừa thở không ra hơi:

“Thầy ơi, chúng ta sắp giàu to rồi. Hôm nay có người trả khối đá này 200.000 đồng! Bây giờ, thầy nói cho con biết trên đời này điều gì đáng quý nhất đi.”

Lão hòa thượng xoa xoa đầu đệ tử nhỏ, giọng nhẹ nhàng, tràn đầy yêu thương: “Con ạ, thứ giá trị nhất trong đời người giống như khối đá này vậy. Nếu con để mình ở chợ, con chỉ đáng 20 đồng. Nếu con đặt mình trong bảo tàng, con sẽ đáng giá 200 đồng.

Nếu con đặt mình trong tiệm đồ cổ, con đáng giá 200.000 đồng. Ở mỗi nơi khác nhau, giá trị cũng sẽ khác nhau, giá trị của đời người vì thế mà có sự khác biệt!”

Bài học rút ra từ câu chuyện bán đá của hai thầy trò tiểu hòa thượng

Đọc xong câu chuyện, liệu chúng ta đã phần nào tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của chú tiểu? Phải chăng điều quý giá nhất trong đời người đó là việc chúng ta có thể tự ý thức được giá trị của chính mình trong cuộc sống?

Và câu chuyện này liệu có gợi mở, giúp chúng ta suy nghĩ về cuộc đời của chính bản thân mình? Chúng ta sẽ “bán đấu giá” chính mình ở một cuộc bán đấu giá như thế nào, ở chợ rau, bảo tàng hay tiệm đồ cổ? Chúng ta sẽ tìm cho bản thân một nơi như thế nào để tồn tại và chứng minh bản thân?

Đừng sợ người khác nhìn mình như thế nào, quan trọng nhất là bản thân mình nhìn nhận mình ra sao.

 Giá trị của tôi, bạn và tất cả chúng ta không dựa trên việc người khác phán xét mình ra sao. Chỉ cần chúng ta tự ý thức được giá trị của mình, bạn sẽ luôn cảm thấy cuộc đời của mình ý nghĩa.

Ai nói bạn không có giá trị? Trừ khi bạn coi mình là hòn đá và tự vùi mình trong bùn lầy, không một ai có thể đưa ra bất cứ định nghĩa nào về cuộc đời bạn.

Bạn chọn con đường nào, nó sẽ quyết định cuộc đời của bạn theo hướng đó. Vì thế, điều quý giá nhất trong cuộc đời mỗi con người là chúng ta có thể nắm giữ được số mệnh và quyết định được giá trị của chính mình.

Hãy đặt mình vào một nơi xứng đáng. Có thể tỏa sáng hay không là do chúng ta lựa chọn, giống như cùng một viên đá, khi được bán ngoài chợ và bán ở tiệm đồ cổ, giá trị của nó hoàn toàn khác nhau.

Trang Đầu | Mục Lục | Bài 2 >> | Hướng Dẫn

Bài 1

Có hai người lái buôn và cũng là hai người bạn thân quyết chí lên đường đi tìm cho kỳ được điều qúi nhất trên trần gian này.

Mỗi người ra đi một ngã và thề thốt sẽ gặp lại nhau sau khi đã tìm được điều quí giá nhất ấy.

Người thứ nhất lặn lội tìm cho được viên ngọc mà ông cho là quí giá nhất trên trần gian này. Ông băng rừng, vượt biển và không bỏ sót thành phố, làng mạc nào ghé qua. Bất cứ nơi nào có bán đá qúi, ông đều tìm tới. Cuối cùng, ông mãn nguyện vì đã tìm được viên ngọc mà ông cho là quí giá nhất trần gian. Ông trở lại quê hương và chờ đợi người bạn của ông.

Nhiều năm trôi qua mà người bạn của ông vẫn biệt vô âm tín. Thì ra điều ông đi tìm kiếm không phải là vàng bạc, châu báu, mà là chính Chúa. Ông đi khắp nơi để thọ giáo những bậc thánh hiền. Ông cặm cụi đọc sách, nghiền ngẫm, nhưng vẫn không tìm gặp được Chúa.

Ngày nọ, ông đến ngồi thẫn thờ bên một giòng sông. Nhìn giòng nước trôi lững lờ, ông bỗng thấy một con vịt mẹ và một đàn con đang bơi lội. Đàn vịt con tinh nghịch cứ muốn rời mẹ để kiếm ăn riêng. Đi tìm con này đến con nọ, con vịt mẹ cứ phải lặn lội đi tìm con như thế, người đàn ông mỉm cười đứng dậy trở về quê hương.

Vừa gặp nhau, người bạn đã tìm được viên ngọc qúi mới buộc miệng hỏi trước: "Cho tôi xem thử điều gì quí giá nhất mà anh đã tìm được. Tôi nghĩ đó phải là điều tuyệt diệu, bởi vì gương mặt của anh dường như đang nở nụ cười mãn nguyện chưa từng thấy."

Con người trở về với hai bàn tay trắng, nhưng tâm hồn ngập tràn hân hoan trả lời: "Tôi đã tìm Chúa và cuối cùng tôi đã khám phá ra rằng chính Ngài là Đấng đi tìm tôi".

Bạn thân yêu,

Người ta nói: "có tiền mua tiên cũng được" nhưng thật sự mà nhận xét, tiền của, giàu có chưa chắc đem đến hạnh phúc cho con người.

Tôi có một người bạn quen, bạn thân của anh là một nhà triệu phú. Nhà triệu phú ấyï có một biệt thự rất nguy nga tọa lạc trên một ngọn đồi có một cái tên cũng rất là sang trọng đó là Laguna hill, phiá bắc Orange county [Los Angeles]. Họ chung sống với nhau trên mấy mươi năm rất đầm ấm và có bốn mặt con, nhưng sau này vì công việc làm ăn người chồng hay đi xa nhà nhiều khi cả hai ba tuần mới trở về, người vợ sau đó tình nghi chồng mình tư tình với người khác, mướn thám tử tư theo dõi ra sao mà sau đó hậu quả đưa đến là gia đình cải vã inh ỏi, làng xóm phải kêu cầu cảnh sát nhiều lần vì cảnh đập phá gây gỗ thường xuyên. Sau một thời gian họ đưa nhau ra tòa ly dị, và khi thủ tục ly dị cùng chia tài sản đang tiến hành thì bổng nhiên một đêm khuya người chồng trở về trong cơn say, anh ta la lối vợ rồi thình lình rút súng ra bắn sáu phát vào ngay mặt vợ và sẵn tay bồi thêm ba phát nữa vào đứa con gái lớn nhất, sau đó kê súng ngay màng tang kết liễu.

Thảm kịch của tình, tiền, tù, tử, tội xảy ra hằng ngày trong cuộc sống. Có điều gì thật sự quý nhất cho chúng ta ngày hôm nay? Tiền bạc? Tình ái? Công danh? Sự nghiệp?

Mấy năm về trước công chúa đài cát của nước Anh Diana lìa đời trong tai nạn xe hơi rồi sau đó John Kennedy Jr. con trai thân yêu của giòng họ giàu có lỗi lạc của Hoa Kỳ là cố tổng thống John F. Kennedy chết tan thương qua tai nạn máy bay, rồi sau đó nhiều cái chết của những người quyền qúi sang trọng giàu có khác, gần đây hơn một ngàn người vĩnh viển ra đi, trong đó có nhiều thương gia giàu có, chỉ trong tích tắc, hơi nóng cả ngàn độ của hai chiếc máy bay phản lực hành khách đâm đầu vào tòa nhà World Trade Center nổ tung, đã biến thân xác họ tan thành tro bụi.

Bạn và tôi: đã, đang, và sẽ chứng kiến những cái chết lần lượt để rồi nhiều lúc chúng phải suy nghĩ: "Điều gì thật sự quý nhất trên cuộc đời: Sanh, lão, bệnh, tử này"?

Bạn thân yêu,

Đàn vịt con trong câu truyện trên là hình ảnh của bạn và tôi. Nhiều khi trong cuộc đời, chúng ta mãi bương theo con đường danh vọng với những khát khao, những sở thích ham muốn, đeo đuổi một ước vọng say đắm trong trần gian đầy nhọc nhằn bon chen này. Thật vậy đôi khi chúng ta là những chú vịt con mãi mãi cứ muốn tách rời vịt mẹ ra để mà tìm cho mình một thú vui riêng, một đời sống biệt lập cho mình.

Ngày còn thơ, lâu lâu ba tôi cho tôi về quê của ông chơi. Từ dưới phố Tuy Hòa lên thị trấn La Hai để thăm gia đình cô tôi, đường đi vất vả nhưng khi đến nơi không khí đồng quê làm tôi cảm thấy thật dể chịu. Dưới ánh trăng mùa, trong sân phơi đầy thóc lúa, vì ngủ trong nhà nóng cho nên cả nhà hay ra ngoài sân ban đêm để ăn chè đậu đen rồi nói chuyện cho vui trước khi đi ngủ. Vì tôi là con trai út trong nhà cho nên cô tôi cưng lắm. Nằm trên chiếu nồng mùi lúa, nhìn trăng thôn quê lên cao, cô tôi vừa hát vừa quạt cho tôi ngủ, chưa dầy bao lâu thì tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Sau đó chú tôi phải ẳm tôi vào trong nhà. Suốt cả 2 tuần lễ ở La Hai đêm nào cô tôi cũng quạt hát ru cho tôi ngủ và sau đó thì chú tôi làm cái công việc là ẳm tôi vào buồng rồi giăng mùng cho tôi ngủ. Bây giờ dù đã bốn mươi lăm tuổi rồi, tôi cũng không làm sao quên đuợc hình ảnh êm đềm sung sướng đó!

Thuở ấy tôi rất ham chơi và không thích ngủ trưa. Nhiều lúc ham chơi cho đến bỏ ăn bỏ ngủ. Mẹ la rầy năn nỉ, ru quạt cho ngủ, mua quà bánh để dụ cho ngủ dậy là có ăn liền, nhưng mà nhiều khi vui thú ham chơi hơn là nghe lời Mẹ.

Bây giờ nghĩ lại, nhiều lúc thèm nghe tiếng hát, tiếng quạt giữa đêm mùa hè gío mát của cái quạt mo, có một cái gì nghèo nàn nhưng sao dạt dào tình cảm. Tiếng hát ru cho mình ngủ tuy nó quê mùa nhưng đầy mặn nồng chất phác. Cái chiếu tuy rách nhưng gói ghém bao yêu thương vỗ về và giấc ngủ thì thèm lắm ơi! Bây giờ đầu đã hai thứ tóc, nhiều khi thèm nhắm mắt ngủ trưa một chút cho "đỡ khổ cái thân già" này, mà dễ gì phải không bạn? Chớ đừng nói chi "mẹ ru con ngủ à ơi…", dụ quà dụ bánh như ngày xưa nữa.

Bạn thân yêu,

Tận đáy lòng thành tôi muốn bạn trả lời dùm tôi câu hỏi này:"Điều gì thật sự quý nhất trong cuộc dời: Sanh, bệnh, lão, tử này của bạn"?. [Xin hãy để cho lòng bạn thật sự lắng đọng và yên tỉnh, nếu cần dành một khoảng thời gian suy nghĩ và thành thật trả lời].

Mẹ tôi, cô tôi, cho tôi những kỷ niệm ngày xưa thật quý mà khi ấy tôi coi thường nó, để bây giờ tôi mới thấy nó thật quý giá mà mình đã đánh mất, bây giờ có muốn tìm lại nhưng cũng không khi nào được.

Mong rằng bạn sẽ sớm trả lời được câu hỏi thật lòng mình đó! Riêng tôi, mặc dù tôi không cách nào tìm lại được những hương xưa đầy yêu thương, dầy kỷ niệm qúy báu nơi mẹ, nơi cô tôi, cho dù tiền bạc cũng không thể nào mua được..

Tuy nhiên, có một diều mà tôi đã tìm ra được. Điều thật sự quý nhất trên cuộc dời: Sanh, lão, bệnh, tử này. Không phải tiền tài hay danh vọng, cũng không phải vật chất hay tình yêu chóng tàn của đời này.

Nhưng điều ấy chính là: Thiên Chúa quá yêu tôi! Vâng, tôi có thể cảm nhận niềm hạnh phúc, che chở bình an hạnh phúc khi nằm trong lòng của cô của mẹ tôi để nghe lời ru à ơi cho tôi ngủ thuở xưa thể nào, thì hôm nay tôi đã tìm được niềm hạnh phúc ấy nơi bàn tay ôm ấp vỗ về của Thiên Chúa, Ngài cho tôi sự bình an hạnh phúc che chở ấy gấp bội lần hơn là trong vòng tay của mẹ của cô tôi khi xưa. Tôi đang ở trong vòng tay bồng ẳm của Ngài mỗi ngày trong cuộc đời đầy gian truân này.

Ngài yêu tôi và Ngài cũng yêu bạn vô cùng! Thánh Kinh là lời của Chúa, phán với chúng ta: "Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nổi đã ban con một của Ngài là Chúa Giê-xu, hầu cho hể ai tin con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời".

Bạn cho tôi không thực tế chăng? Bạn nghĩ rằng tiền bạc châu báu mới là điều quý giá nhất trên đời này chăng? Tôi đồng ý với bạn, tiền bạc châu báu rất thực tế. Tuy nhiên, tiền bạc châu báu chỉ cho bạn và tôi phương tiện để sống, chứ nó không thể là cứu cánh để giải thoát linh hồn của tôi và bạn được. Khi lìa đời, chắc chắc chúng ta không thể mang theo được một đồng xu, mặc dù lúc còn sống có thể chúng ta ngồi trên đống vàng để tận hưởng.

Chính vì điều thực tế ấy, để tìm một cái gì thật sự có giá trị bền lâu và cứu rỗi cho linh hồn đời sau, cho nên tôi mới đi tìm đều quý giá nhất trên đời cho mình.

Thưa bạn người ta chỉ nói: "Sanh, bệnh, lão, tử" chứ không ai nói: "Tử, bệnh, lão, sanh". Thực tế của tôi và bạn cũng như tất cả những ai trên đời này, từ vua chúa, hay người thường, giàu có, hay nghèo nàn, danh giá, hay bần cùng, trí thức hay mù chữ…tất cả chúng ta rồi cũng đối diện với một thực tế hiển nhiên ấy là: Sự chết!

Chúa phán trong Thánh Kinh: "Nếu ngươi được tất cả thiên hạ mà mất linh hồn mình thì nào có ích gì?"

Bạn cần hiểu chử "tất cả" ở đây. Nó có thể là bạn có tiền, có danh, có qưyền thế, có sự nghiệp, có cơ đồ hay là có thể cả thế giới nằm trong tay bạn. Nhưng nếu bạn không mời Chúa Giê-xu ngự vào đời sống bạn thì "tất cả" những điều ấy cũng trở nên vô nghĩa. Hoặc giả nếu thần chết đến gõ cửa bạn ngay giờ phút này thì tất cả những tiền bạc danh lợi, vật chất ấy có ích gì cho bạn chăng?

Tôi đã tìm được Thiên Chúa là món quà qúi báu nhất cho tôi. Mặc dầu rồi tôi cũng phải đối diện với sự chết. Tuy nhiên cái chết đến với tôi chỉ là sự ngủ yên bình an trong nước Chúa dể rồi sau đó Ngài ban cho tôi sự sống đời đời trên thiên đàng vĩnh cữu.

Riêng bây giờ, lúc còn ở trần gian này. Điều qúy báu hiện nay là đời sống chân lý bình an và hy vọng mà Ngài dành cho tôi cũng như những ai tin nhận Ngài. Mặc dù trong cuộc sống khó khăn đầy sóng gió, con người luôn sống trong lo âu khắc khoải, bất an, tuyệt vọng, thì chúng tôi luôn cảm nhận được sự bình an, vui tươi hy vọng chan chứa nơi Chúa Cứu Thế Giê-xu yêu dấu. Ngài sẽ đến phán xét thế gian một ngày rất gần đây.

Người bạn thứ hai trong câu truyện hai người bạn thân trên, mặc dù anh ta trở về trong tay không có một vật gì quý báu cả, khác với người thứ nhất, rất mãn nguyện vì tìm ra được một viên ngọc quý gía nhất trần gian. Tuy nhiên khuôn mặt người bạn thứ hai thật rạng rở, lòng anh ta ngập tràn hân hoan bởi vì điều anh tìm kiếm ấy mới thật sự là điều quý báu, thật sự là điều quý giá nhất trần gian, có một giá trị trường tồn vĩnh cữu: Thiên Chúa!

Đễ kết thúc lời tâm tình này tôi xin kễ cho bạn nghe một câu chuyện như sau:

Trên thế giới, nơi nào cũng có hiệu bán máy chụp hình và phim Kodak. Nếu các tiệm ở Đông phương đóng thì ở Tây phương mở cửa bán, tiệm ăn còn đóng cửa chứ phim Kodak thì không bao giờ nghỉ.

Ở trên tầng lầu cao nhất của tòa nhà tại Newyork, ông chủ hãng phim Kodak ngồi nghĩ đến các ngân hàng lớn dều có tiền của mình ký gởi, trương mục tài chánh kết sù của ông muốn lấy ra lúc nào cũng được. Tài khoản thâu nhập của ông không tính theo mỗi năm, mỗi tháng mà tính theo mỗi giây dồng hồ. Ôâng muốn gì cũng được cả, và có nhiều thế lực. Người nào muốn ra tranh cử ngay cả tổng thống Mỹ cũng đều phải nhờ vào sự hậu thuẩn, giúp đỡ tiền bạc của ông. Mọi thứ trên đời nầy ông dều có, mọi người thấy ông vui mừng nhưng có lần ông cho biết ông có rất nhiều sự đau khổ và bất an.

Sau cùng ông đi du lịch khắp thế giới dể khuây khỏa và hy vọng tìm được một sự bình an nào đó cho chính mình. Kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới rồi mà buồn khổ hình như lại càng nặng thêm. Tuyệt vọng và nản lòng nên tư tưởng dại dột hiện dến với ông. Trên đường trở về lại Mỹ quốc, ông đã nhảy xuống biển tự tử.

Bạn thân yêu,

Thiên Chúa chính là điều bạn cần lựa chọn, là điều quý giá nhất trên đời hôm nay. Tất cả vật chất danh vọng đời này rồi một ngày cũng sẻ bỏ bạn ra đi.

Tôi rất quan tâm đến cuộc đời mai sau của bạn và ước mong bạn sẽ tìm được chính Thiên Chúa là điều qúi giá nhất trong cuộc đời tạm bợ: Sinh, bệnh, lảo, tử đầy hỉ, nộ, ái, ố, này của bạn!

Nếu bạn muốn nhận Ngài là Thiên Chúa của lòng bạn, và để nhận được sự sống Thiên Đàng vĩnh cữu mai sau, mời bạn đơn sơ bày tỏ: "Lạy Chúa Giê-xu, con muốn nhận Ngài là Cứu Chúa của đời con –Amen!". Bạn có thể liên lạc với bất cứ nhà thờ Tin Lành nào gần nơi bạn cư ngụ để tìm hiểu thêm về tình yêu của Chúa hoặc liên lạc với đặc san Hướng Đi.

Thân ái chào bạn,

MS Trần Đình Hân


Đăng ký nhận bản tin


Video liên quan

Chủ Đề