Doi dua lech vu triet review năm 2024

Mấy tháng nay ngồi ngẫm lại, lý do mình chọn truyện để 荷尔蒙式爱情edit cũng chỉ vì chạm trúng những suy nghĩ của bản thân. Đây là truyện đầu tay của một tác giả trẻ, nói thế nào đi nữa cũng có nhiều vụng về, sơ sót. Vu Triết là thần tượng của mình, nhưng phải nói một điều rõ ràng, từ đầu câu chuyện này, phong cách riêng của anh ấy còn chưa định hình được. Chẳng qua điều quan trọng nhất-cái mình cần chính là tâm tư đặt vào đó là bao nhiêu, mình cảm nhận được cái gì. Đây cũng là lần đầu tiên mình edit, hoàn toàn tự ý, không hề học hỏi cũng chả nghe góp ý của ai cả. Ngay từ lúc gõ những dòng đầu, mình đã thấy người khác phải chịu đựng mình rồi, haha.

Cho đến khi câu chuyện kết thúc, lý do mình bỏ sức ngồi gõ truyện bao lâu đó cũng vẫn là vì cặp đôi Lăng Tiêu – Kiều Dương, trong mắt mình, họ là một cặp đôi ngốc xít, cũng như bao cặp đôi khác trên đời. Nhỏ nhoi là vậy, chưa từng là một cuộc tình rúng động đất trời, lắm lúc như dở hơi biết bơi nữa là, nhưng có rất nhiều, rất nhiều những đôi trẻ yêu đương từ từng kỷ niệm nhỏ nhoi như thế mà ăn đời ở kiếp với nhau. Thế mà rốt cục người khiến mình phải suy ngẫm nhiều nhất lại chính là Từ Tiếu Thiên.

Có lẽ vì tính cách Từ Tiếu Thiên có quá nhiều nét đặc trưng. Ngay từ đầu bạn ấy nói, “tôi không muốn làm ai bị tổn thương, cũng không gánh vác được nhiều như thế”. Từ hồi nhỏ, bạn ấy đã thấy mình rất khác biệt, rất không ổn, đến khi tìm được một ai đó là đồng loại, kết cục lại gây cho người đó một vết thương chí mạng.

Từ Tiếu Thiên chối bỏ bản chất của mình, dùng cái dáng vẻ tưng tửng, thản nhiên để nén lại tất cả phiền não. Trông ổn là vậy, nghe thường tình dễ dãi là vậy, rốt cục bạn ấy lại làm tổn thương người khác nhiều nhất, hơn tất cả những gì bạn ấy đã hình dung. Đơn cử như Đào Nhiên. Nếu như Từ Tiếu Thiên không là gay, không lừa gạt tình cảm của Đào Nhiên, hẳn đây đã là một cặp đôi rất đẹp.

Về cuối truyện Phi Ái Bất Khả, Đào Nhiên có nói với Từ Tiếu Thiên thế này. “Tôi đã đánh giá quá cao mình, nghĩ rằng mình có đủ rộng lượng để chúc phúc cho anh, nhưng tôi thật sự yêu anh, tôi lại ích kỷ, nên tôi mong anh sẽ gặp bất hạnh mãi về sau”

Cho đến cảnh cô nàng nói xong và rời bước, mình ngẩn người, nhưng chưa từng một lần cảm thấy ghét cô.

Đó chính là sai lầm nghiêm trọng xuất phát ở nơi Từ Tiếu Thiên, bản chất tình cảm là vậy, thể nào cũng có ai đó tổn thương vì mình, càng dối trá chính bản thân, càng gây nhiều tổn thương cho kẻ khác.

Nhưng nếu mình là Từ Tiếu Thiên, có lẽ mình cũng chẳng có lựa chọn khác. Mới lên cấp 3, đầu óc còn nhiều ngu khờ, chỉ vì chuyện mình đồng tính luyến ái đã làm mẹ rầu lo nhập viện, bố thì bỏ việc đi canh mình, Từ Tiếu Thiên lúc đó nghĩ được gì đây? Bạn ấy thật sự sợ mẹ mình có chuyện, cũng sợ gia đình mình nát tan.

Phần Lạc Hiên thì ngay từ đầu bạn ấy đã thành thật, chết cũng không hối, dẫu sau này có thể về làm hòa với gia đình với cả được ở bên Từ Tiếu Thiên, vẫn có những nỗi đau in hằn. Mà mình nghĩ nhờ Lạc Hiên như vậy nên Từ Tiếu Thiên mới có dũng khí một lần nữa chấp nhận chính con người thật sự của mình.

Xét về tính cách nhân vật, mình thích cả Từ Tiếu Thiên lẫn Lạc Hiên, rất xúc động với tình cảm cả hai, nhưng chẳng hiểu sao vẫn có cái gì đó cực kỳ khó chịu khi đọc câu chuyện về họ. Cái thứ day dứt như một cái nhọt, dai dẳng, bực bội, muốn bỏ qua nó nhưng nó cứ hành hạ mình.

Cả Hà Nhĩ Mông Thức Ái Tình (Vì Đâu Nặng Tình Như Thế) lẫn Phi Ái Bất Khả (Không yêu là không thể) đều là về tuổi trẻ. Có thể thấy được mình trong đó, ngốc nghếch có, si dại có, mà cũng có cả sức mạnh của những con người bắt đầu tự nhận trách nhiệm, gánh vác mọi điều mình làm, dù kết cục có thế nào đi nữa

Gọi HE (kết thúc có hậu) cũng chẳng phải, con đường họ đi vẫn trải dài đó thôi. Đến khi gõ xong hết rồi, vẫn quyết định chẳng động tay đến câu chuyện về Từ Tiếu Thiên đâu, mình cứ thấy có chút không cam tâm.

Có lẽ đâu đó trong cuộc đời, mình đã từng thấy qua bóng lưng của Từ Tiếu Thiên. Một tên con trai tưng tửng, miệng mồm không nên nết, nghe mà muốn cho ăn đấm, nhưng lâu lâu cũng chọt được mấy câu quá deep, y như bị triết gia nhập.

Hẳn là chỉ có thể loại quá quen với những chuyện lực bất tòng tâm mới có tính cách đó. Dù là có đụng chuyện gì cũng nói như thể không sao hết, còn chọc cười người khác được.

Đó cũng là người mà mình biết sẽ không thể giúp được, cảm giác của Kiều Dương là vậy. Dĩ nhiên người này không cần mình giúp đỡ này nọ, với cả chỉ có mình mới gánh nổi chuyện bản thân, nhưng mà cái nụ cười đáng ghét đó của bạn ấy làm mình thấy xót lòng một cách vu vơ.

Mà thôi, có là thế nào đi nữa tuổi trẻ cũng thật tốt. Ngu ngốc một chút, vớ vẩn một chút, có khi còn là mắc một sai lầm không biết bao nhiêu lần, hoặc là cố chấp bám lấy cái gì đó không thôi. Miễn là có thể tự gánh được chuyện của bản thân thì không sao hết.

Nên mỗi khi nghĩ về Từ Tiếu Thiên (và người giống ban ấy trong lòng mình), mình vẫn chúc phúc và tin rằng sẽ ổn thôi.