Ludo bagman là ai

Phân đoạn 2, Cảnh 7: Bìa Rừng cấm, Giải đấu Tam pháp thuật, 1994

Bỗng nhiên mọi thứ chìm trong âm thanh huyên náo hỗn loạn khi một đám đông xuất hiện và gần như nuốt chửng Albus và Scorpius.

Và rồi “người đàn ông pha trò hấp dẫn nhất hành tinh” [là cậu ta tự nói, không phải chúng tôi] xuất hiện trên sân khấu, đang sử dụng thần chú Sonorus để khuếch đại âm thanh, và…hay thật…cậu ta có một quả cầu thủy tinh.

Ludo Bagman:

Thưa các quý ông quý bà, các cô cậu trẻ tuổi, tôi mang đến cho các bạn-một thứ tuyệt vời nhất, hoành tráng nhất, giải đấu TAM PHÁP THUẬT độc nhất vô nhị.

Đám đông reo hò.

Nếu các bạn đến từ Hogwarts, cho tôi một tràng pháo tay nào.

Đám đông như nổ tung

Còn nếu ai đó đến từ Dumstrang, vỗ tay cái nào

Đám đông lại quá khích

VÀ NẾU LÀ THÀNH VIÊN CỦA BEAUXBATONS VỖ TAY XEM

Một tràn vỗ tay lẹp bẹp đầy miễn cưỡng.

Thiệt là thiếu nhiệt tình quá đó các cô cậu người Pháp đằng kia.

Scorpius: [mĩm cười]

Chúng ta làm được rồi. Đó là Ludo Bagman.

Ludo Bagman: Và họ đây rồi. Thưa các quý ông quý bà, các cô cậu trẻ tuổi, tôi sẽ tiết lộ cho mọi người lý do chúng ta có mặt ở đây- chính là vì các QUÁN QUÂN. Đại diện cho Drumstrang, coi kìa, coi kìa, xem hình dáng lông mày kìa, xem dáng vẻ kìa, chẳng có gì anh ta không dám thử trên cán chổi, đó chính là VICTOR KRUM khùng điên.

Scorpius và Albus: [bây giờ đang nhập vai là học sinh trường Drumstrang]:

Tiến lên Krum khùng điên, lên đi Krum…

Ludo Bagman: Đến từ học viện Beauxbatons … ai đây nhỉ…FLEUR DELACOUR!

Tràn pháo tay vì lịch sự vang lên

Và đến từ Hogwarts, không phải một mà đến hai người. Anh ta là người khiến chúng ta phải quỳ gối nghiêng mình vì cảm giác yếu đuối, CEDRIC DIGGORY.

Đám đông hò reo như điên dại

Và người còn lại, các bạn biết đó là Đứa trẻ sống sót, còn tôi thì biết đến cậu như một nhân tố luôn khiến chúng ta giật mình…

Albus: Đó là cha tớ.

Ludo Bagman: Phải, đó chính là HARRY POTTER may mắn!

Đám đông hoan nghênh nhiệt liệt. Đặc biệt xuất hiện trong đám đông với một cái nhìn lo lắng là một cô gái trẻ – đó là cô bé Hermione [do diễn viên đóng vai Rose đảm nhận]. Có thể dễ dàng nhận ra sự reo hò dành cho Harry ít hơn nhiều so với Cedric.

Và bây giờ, xin các vị giữ im lặng. Nhiệm vụ đầu tiên. Thu hồi quả trứng bằng vàng từ…thưa các quý ông quý bà, các cô cậu trẻ tuổi, tôi mang đến cho các vị…những con RỒNG. Và người hướng đạo rồng…CHARLIE WEASLEY.

Đám đông lại được dịp nổ tung lần nữa

Cô bé Hermione: Nếu cậu định đứng gần tôi thế này thì làm ơn đừng có hít ngửi tôi đi có được không.

Scorpius: Rose? Cậu làm gì ở đây vậy?

Cô bé Hermione: Ai là Rose? Mà có chuyện gì với trọng âm của cậu vậy?

Albus: [với trọng âm tệ hại]

Xin lỗi. Hermione. Cậu ấy nhầm cậu với ai đó.

Cô bé Hermione: Làm sao cậu biết tên tôi?

Ludo Bagman: Và không để quý vị chờ lâu, hãy mang cho chúng tôi chàng quán quân đầu tiên, người sẽ đối mặt với Rồng mũi cụt Thụy Điển. Vâng, anh chính là CEDRIC DIGGORY!

Tiếng rống của con rồng làm cô bé Hermione bị xao lãng, còn Albus thì sẵn sàng với cây đũa của nó.

Và Cedric đang đi vào sàn đấu. Anh ấy trông đã sẵn sàng. Tuy hơi sợ hãi nhưng đã rất sẵn sàng. Anh ấy né lối này. Rồi chạy sang hướng kia. Các cô gái gần như bất tỉnh khi anh ấy khom người để né con rồng. Họ đang đồng thanh: làm ơn đừng làm hại Diggory của chúng tôi, ngài Rồng!

Scorpius hoang mang

Scorpius: Albus, có gì đó…cái Xoay thời gian, nó đang rung lên.

Rồi có tiếng tic tắc, tiếng tic tắc đầy đe dọa không ngừng…Nó phát ra từ cái Xoay thời gian.

Ludo Bagman:

Rồi Cedric chạy qua bên trái, né sang phải, và anh ấy đã sẵn sàng cây đũa của mình, và cậu trai đẹp mã, trẻ trung, dũng cảm của chúng ta có kế hoạch gì trong đầu của mình nào…

Albus: [giơ đũa phép lên]

Expelliarmus!

Đũa phép của Cedric bay về phía Albus.

Ludo Bagman: Ôi không…chuyện gì vậy? Đó là phép thuật hắc ám hay gì vậy…Cedric Diggory đã bị tước đũa phép…

Scorpius: Albus, tớ cho rằng cái Xoay thời gian có gì đó không ổn…

Tiếng tic tắc phát ra từ cái Xoay thời gian ngày càng lớn hơn.

Ludo Bagman: Mọi thứ với Diggory đã xong rồi. Vậy là nhiệm vụ đầu tiên của anh coi như chấm dứt. Giải đấu với anh cũng coi như xong.

Scorpius chụp lấy Albus.

Âm thanh tic tắc cứ kéo dài và rồi một ánh sáng lóe lên. Và thời gian quay trở lại hiện tại trong lúc Albus đang quằn quại vì đau đớn.

Socrpius: Albus! Nó làm cậu đau hả? Albus, cậu có sao không…

Albus: Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Scorpius: Chắc là nó có thời gian giới hạn, cái Xoay thời gian này bị giới hạn thời gian…

Albus: Cậu có nghĩ tụi mình thành công rồi không? Cậu có nghĩ tụi mình đã thay đổi được mọi thứ?

Bỗng nhiên sân khấu xuất hiện với Harry, Ron [tóc rẽ ngôi sang bên, và quần áo thì chỉnh tề chính chắn], Ginny và Draco. Scorpius nhìn thấy họ, rồi nhanh chóng bỏ cái Xoay thời gian vào túi quần. Albus thì nhìn họ với cái nhìn trống rỗng, nó đang đau đớn.

Ron: Tớ nói rồi, tớ nói là tớ nhìn thấy tụi nó mà.

Scorpius: Tớ nghĩ chúng ta sắp biết kết quả rồi.

Albus: Chào cha! Có gì không ổn hả?

Harry nhìn con mình một cách khó tin

Harry: Phải, con nói đúng rồi đấy.

Albus đổ gục xuống sàn. Harry và Ginny chạy đến giúp nó.

Phân đoạn 2, Cảnh 8: Hogwarts, bệnh xá

Albus đang ngủ trên giường bệnh, Harry ngồi cạnh nó với dáng vẻ khó chịu. Bên trên là bức tranh của một người đàn ông hiền từ, hay quan tâm người khác. Harry dụi mắt rồi đứng dậy và đi quanh phòng, vươn vai.

Rồi cậu bắt gặp ánh mắt của bức tranh. Nó hơi bị hoảng hốt khi bị nhìn thấy. Và Harry cũng thế.

Harry: Giáo sư Dumbledore.

Dumbledore: Chào, Harry.

Harry: Em nhớ thầy lắm. Cứ mỗi lần em đến phòng hiệu trưởng, khung tranh của thầy đều trống trơn.

Dumbledore: Ừ…thì…ta thường thích thăm thú mấy khung tranh khác của mình [Ông nhìn Harry]. Thằng bé sẽ ổn chứ?

Harry: Nó bất tỉnh được một ngày rồi, hầu hết thời gian là để bà Pomfrey nắn lại tay cho nó. Bà ấy nói đây là điều kỳ lạ nhất, nó giống như thể đã bị gãy từ hai mươi năm trước và bị nắn đi nắn lại theo nhiều hướng ngược ngạo nhất. Nhưng bà ấy nói nó sẽ khỏe lại.

Dumbledore: Ta nghĩ thật khó khăn khi phải nhìn con cái mình đau đớn.

Harry nhìn lên Dumbledore rồi nhìn xuống Albus.

Harry: Em chưa bao giờ hỏi cảm giác của thầy thế nào khi em đặt tên thầy cho con em, phải không nhỉ?

Dumbledore: Thành thực mà nói, Harry. Hình như em đang đặt một gánh nặng lên vai của đứa trẻ tội nghiệp.

Harry: Em cần thầy giúp. Em cần lời khuyên của thầy. Bane nói Albus đang gặp nguy hiểm. Làm sao em bảo vệ được con trai mình đây, giáo sư Dumbledore?

Dumbledore: Hơn nhiều người khác, em hỏi ta làm thế nào để bảo vệ một đứa trẻ khỏi mối nguy hiểm lớn à? Chúng ta không thể bảo vệ các bạn trẻ khỏi những tổn hại. Nỗi đau phải đến và nó sẽ đến.

Harry: Vậy em chỉ đứng qua một bên và nhìn thôi à?

Dumbledore: Không hẳn. Nhiệm vụ của em là dạy thằng bé làm cách nào để đối mặt với cuộc sống.

Harry: Nhưng làm cách nào? Nó có chịu nghe lời em đâu.

Dumbledore: Có lẽ thằng bé chỉ đang chờ em hiểu rõ nó.

Harry chau mày khi cậu cố gắng hiểu thấu những lời này.

[Với sự xúc động]. Thật đáng chán với lời nguyền và quyền năng mà một bức chân dung nhận được, đó là nghe lõm được vài chuyện. Ngay tại trường này, trong phòng hiệu trưởng, ta nghe người ta nói…

Harry: Vậy người ta nói gì về em và con trai em?

Dumbledore: Không phải đồn thổi gì đâu. Chỉ là họ quan tâm thôi. Họ nói là hai người đang gặp khó khăn, rằng thằng bé đang phải vật lộn với nhiều chuyện. Rằng nó nổi giận với em. Ta có một cảm tưởng mạnh mẽ rằng…có lẽ…em đang bị che mắt bởi tình yêu của mình dành cho thằng bé.

Harry: Che mắt ạ?

Dumbledore: Em phải nhìn nhận thằng bé như chính nó, Harry. Em phải tìm hiểu những gì đang làm hại thằng bé.

Harry: Đó giờ em không để nó là chính mình à? Mà cái gì đang làm hại con trai em? [Cậu suy nghĩ] Hay ai đang làm hại nó?

Albus: [lầm bầm trong cơn mê]

Cha ơi!

Harry: Đám mây đen mà Bane nói tới, nó đại diện cho ai đó phải không? Không phải là cái gì đó mà là ai đó?

Dumbledore: Thật ra thì, ý kiến của ta có là gì đâu chứ? Ta chỉ là một bức tranh với vài mảng ký ức còn lại, Harry à, tranh ký ức. Và ta cũng đâu có con cái.

Harry: Nhưng em cần lời khuyên của thầy.

Albus: Cha???

Harry nhìn xuống Albus rồi nhìn ngược trở lại Dumbledore nhưng cụ đã đi mất.

Harry: Ôi không, thầy lại đi đâu nữa rồi?

Albus: Chúng ta…đang ở trong bệnh xá ạ?

Harry chuyển sự chú ý của mình vào Albus.

Harry: [bối rối]

Phải, và con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Để cho hồi phục, bà Pomfey không chắc phải kê cho con thuốc gì nhưng nói là có lẽ con nên ăn nhiều…sô cô la. Mà thật ra thì, con có phiền không nếu cha cũng ăn một ít? Cha có chuyện phải nói với con và cha không nghĩ con sẽ thích nó.

Albus nhìn cha mình, tự hỏi ông sẽ nói gì với nó. Nó quyết định không nên trông đợi gì

Albus: Được ạ. Con nghĩ không vấn đề gì.

Harry lấy một ít sô cô la. Cậu ăn một miếng lớn. Albus nhìn cha nó và bối rối theo.

Tốt hơn không ạ?

Harry: Nhiều là đằng khác.

Cậu đưa sô cô la cho Albus. Nó lấy một miếng rồi cả cha và con đều nhóp nhép nhai.

Tay của con đỡ hơn chưa?

Albus duỗi tay mình

Albus: Con cảm thấy ổn.

Harry [:mềm mỏng]

Con đã đi đâu vậy Albus? Cha không thể nói là chuyện đó làm bọn ta…mẹ con lo lắng đến thế nào đâu…

Albus nhìn lên, nó là một đứa nối dối có thừa

Albus: Tụi con đã quyết định là tụi con không muốn đến trường nữa. Tụi con nghĩ nên bắt đầu lại…trong thế giới Muggle…rồi tụi con biết là mình đã sai. Tụi con quay lại Hogwarts thì cha tìm thấy tụi con.

Harry: Trong áo choàng Drumstrang à?

Albus: Mấy cái áo choàng thì là…một điều sai lầm. Con và Scorpius… tụi con đã không nghĩ ra chuyện gì hay ho cả.

Harry: Vậy tại sao con lại chạy trốn? Vì cha hả? Hay vì những gì cha đã nói?

Albus: Con không biết nữa. Hogwarts sẽ chẳng hay ho gì nếu cha thật sự không hợp với nó.

Harry: Vậy chính Scorpius đã xúi giục con đi?

Albus: Scorpius hả? Không phải.

Harry nhìn Albus, cố gắng tìm xem thứ gì đó đang tỏa ra xung quanh con trai mình, rồi suy nghĩ cẩn thận.

Harry: Cha không biết tại sao tụi con có thể trở thành bạn thân trong năm nhất, nhưng đó đã là sự thật, còn bây giờ, cha muốn con…

Albus: Bạn tốt nhất của con ấy hả? Đứa bạn duy nhất của con?

Harry: Nó rất nguy hiểm.

Albus: Scorpius ạ? Nguy hiểm? Cha đã gặp cậu ấy bao giờ chưa? Cha à, nếu cha thật sự nghĩ cậu ấy là con trai của Voldemort thì…

Harry: Cha không biết nó là ai cả, cha chỉ biết là con cần tránh xa nó ra. Bane đã nói…

Albus: Bane là ai?

Harry: Một nhân mã với kỹ năng bói toán tuyệt vời. Anh ấy nói có một đám mây đen đang phủ lên con và…

Albus: Đám mây đen?

Harry: Và cha tin rằng Phép thuật hắc ám đang trỗi dậy ở đâu đó, nên cha cần giữ con tránh xa nó. Tránh khỏi thằng bé ấy, tránh khỏi Scorpius.

Albus chần chừ một chút, rồi nó đanh mặt lại.

Albus: Nếu con không làm thế thì sao? Nếu con không tránh xa cậu ấy?

Harry nhìn xuống con mình, nghĩ thật nhanh

Harry: Đây là một tấm bản đồ. Nó thường được dùng khi có ai đó muốn làm chuyện gì mờ ám. Giờ thì bọn ta sẽ dùng nó để giám sát tụi con, một sự giám sát liên tục. Giáo sư McGonagall sẽ theo dõi mọi hành động của hai đứa. Bất cứ lúc nào tụi con bị bắt gặp đang đi chung, bà ấy sẽ bay ngay đến, bất cứ khi nào tụi con định rời khỏi Hogwarts, bà ấy sẽ xuất hiện. Cha muốn con đến lớp của mình – và từ giờ sẽ chẳng có lớp nào học chung với Scorpius, và thời gian trống, con sẽ phải ở trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor.

Albus: Cha không thể bắt con vào Gryffindor được. Con ở nhà Slytherin mà!

Harry: Đừng có giở trò nữa Albus, cha biết con thuộc nhà nào. Nếu bà ấy tìm thấy con ở cùng Scorpius, cha đành phải dùng phép thuật lên con, để tai và mắt cha sẽ theo con mọi nơi, trong từng cuộc nói chuyện của con. Trong lúc đó, bộ phận của cha cũng sẽ bắt đầu điều tra xem người thừa kế của Voldemort thực sự là ai.

Albus: [bắt đầu khóc]

Nhưng cha…cha không thể làm thế…điều đó thật…

Harry: Cha đã suy nghĩ rất lâu rằng mình không phải là một người cha tốt đối với con, vì xem ra con không thích cha lắm. Nhưng mới đây thôi cha lại nhận ra rằng, cha không cần con phải thích cha, cha cần con nghe lời vì cha là cha con, và cha biết điều gì tốt hơn cho con. Cha rất tiếc Albus, mọi chuyện phải diễn ra theo cách này.

Video liên quan

Chủ Đề