Ánh trăng trong lòng hắn review năm 2024

Dụ Thần lớn lên trở thành Gay , hắn yêu người bạn thanh mai trúc mã của hắn là Thường Niệm. Vì lý do này mà cả hai bị hai gia đình đem đi chữa cho thẳng. Cuối cùng thì Thường Niệm liệt 2 chân, còn hắn thì mất hoàn toàn trí nhớ.

Vì thế , để bồi thường , cả hai gia đình quyết định cho cả hai người chung sống với nhau như vợ chồng.

Thế nhưng , trong lòng Dụ Thần hắn cảm thấy hắn không có chút tình cảm nào với Thường Niệm, thậm chí dẫu chỉ là cảm giác thân thương cũng không có. Việc hắn yêu Thường Niệm là do người khác kể lại cho hắn nghe mà thôi.

Dụ Thần cứ thế sống trong trạng thái trống rỗng bên cạnh Thường Niệm. Hắn không có cảm giác với Thường Niệm nên phải đi bao nuôi kẻ khác bên ngoài để thỏa mãn. Nhưng hắn cho rằng vì hắn mà Thường Niệm liệt 2 chân nên hắn rất có trách nhiệm với cậu.

Rồi trong một buổi tiệc , hắn gặp người tên Hạ Hứa , cảnh sát cơ động , rất đẹp , rất mạnh mẽ , tràn trề sức sống.

Bất ngờ hơn là vị cảnh sát này sau đó đến tìm gặp hắn và đề nghị muốn lên giường với hắn. Ma xui quỉ khiến Dụ Thần thế mà đồng ý.

Lần đầu tiên của họ, Dụ Thần vì cảm thấy coi thường tên cảnh sát vì muốn được thăng chức mà leo lên giường của hắn , thế nên hắn vô cùng tàn nhẫn , thậm chí không có dạo đầu , không có bôi trơn mà xâm phạm người này. Hắn cứ nghĩ rằng người này sẽ sợ hãi mà bỏ đi.

Thế nhưng , 1 lần lại 1 lần , người này vẫn cứ ngoan cường trèo lên giường hắn , mặc hắn xâm phạm, nhục nhã , tàn nhẫn.

Hắn cứ nghĩ người này thả dây dài câu cá lớn. Thế nhưng, hắn chờ mãi , vẫn không nghe Hạ Hứa đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Cuối cùng , khi hắn muốn chấm dứt mối quan hệ thì Hạ Hứa đề nghị hắn trả tiền bao nuôi anh.

Hạ Hứa năm 15 tuổi, lần đầu tiên rung động là với Dụ Thần , anh theo hắn suốt 3 năm, yêu thầm hắn 3 năm. Cho đến một ngày hắn cùng Thường Niệm mất tích.

Sau đó anh có rất nhiều mối tình.

Nhưng Dụ Thần mãi mãi là hình bóng không thể quên trong lòng anh. Vì thế , ngày gặp lại Dụ Thần , anh tự nói với mình : Anh phải lên giường 1 lần với Dụ Thần. Là Dụ Thần anh tâm tâm niệm niệm 13 năm, anh phải lên giường 1 lần với hắn thì có chết mới cam tâm.

Thế nhưng , 1 lần , lại 1 lần. Anh không khống chế được mình. Chỉ cần hắn gọi là anh sẽ lại lao đến như con thiêu thân lao vào ánh lửa.

Phải , anh biết đó là ánh lửa, đốt cháy trái tim và cả linh hồn anh. Anh biết mình là kẻ thứ ba đáng khinh bỉ , anh biết Dụ Thần đã có Thường Niệm, nhưng anh không dằn được mình. Anh khao khát được ở bên cạnh Dụ Thần.

Cho đến một ngày , Thường Niệm phát hiện ra mối quan hệ của họ và.... tự sát.

Hạ Hứa vì cắn rứt lương tâm , vì muốn rời ra Dụ Thần, anh đăng ký vào biệt đội chống ma túy biên giới để đi nằm vùng.

Một ngày, Dụ Thần được trường cũ mời vì đã quyên góp số tiền lớn vào quĩ học bổng mà hắn không hề hay biết. Lúc này, hắn mới nhận ra số tiền quyên góp kia , chính xác là số tiền hắn đã " bao nuôi " Hạ Hứa.

Khi về trường cũ , Hắn mới phát hiện ra những bí mật đã bị mất đi theo trí nhớ của hắn. Người hắn suốt đời yêu, và người đó cũng yêu hắn từng ấy năm, vẫn luôn là Hạ Hứa. Những lời Thường Niệm nói, những thứ Thường Niệm làm đều là 1 cái bẫy, bẫy nhốt cả cuộc đời hắn bên cạnh cậu.

Khi trí nhớ quay về , khi phát hiện ra toàn bộ sự thật thì hắn cũng nhận được tin Hạ Hứa đã hy sinh khi làm nhiệm vụ.... .....

Truyện kết HE, Hạ Hứa không chết. Truyện rất ngược , mình đọc 3 lần , khóc đủ 3 lần , H rất hay , hơi ngược vài chương đầu. Sau H rất ngọt ngào.

Có rất nhiều người đọc xong mắng chửi Thường Niệm, nhưng mình muốn vì nhân vật phản diện này bênh vực đôi điều.

Thường Niệm thật ra cũng là 1 kẻ đáng thương. Cậu ấy cũng đã từng sống rất đẹp , rất hoài bão. Ngày ấy cậu ấy tỏ tình và hôn Dụ Thần cũng chỉ vì năm 17 tuổi ấy, cậu ấy chỉ muốn 1 lần được nói ra tấm lòng của mình , 1 lần được chạm vào người mình yêu, rồi sẽ trả lại cho Hạ Hứa, sẽ cam tâm tình nguyện chúc phúc cho họ.

Nhưng chính sự chữa trị tàn nhẫn kia, đã cướp đi đôi chân của cậu, cướp đi tương lai , hoài bão của cậu, biến cậu thành 1 kẻ ích kỷ. Chỉ muốn nhốt Dụ Thần lại bên cạnh mình.

Thường Niệm rất đáng ghét, nhưng kẻ đáng ghét cũng có chỗ đáng thương..Cậu ấy cũng đã trả 1 cái giá rất đắt , mất cả cuộc đời để ở bên cạnh người vĩnh viễn không yêu mình.

Thể loại: mất trí nhớ (nên có phần) tra công x si tình dương quang thụ (thương nhân x đặc chủng), cường cường, hiện đại, yêu từ cái nhìn đầu tiên, gương vỡ lại lành, 1×1, HE.

CP chính: Dụ Thần x Hạ Hứa

Diễn viên phụ: Thường Niệm, “Hứa Thần”.

Tình trạng bản gốc: Hoàn (40 chương + 04 PN)

Biên tập: Seven Oxox (blmd132.com)

Tình trạng biên tập: Hoàn (40c) (10/03/2018)

————————

Văn án

Trong lòng mỗi người họ đều có một “ánh trăng” mà không ai có thể với tới.

Thậm chí là chính bản thân họ.

Đây là câu chuyện về hành trình của những người, đã phải nỗ lực thế nào để vạch lớp sương mù ra, kéo làn mây đen xuống, để chạm đến “ánh trăng sáng” của chính họ.

Bất kể tổn thương, tương lai, đau đớn, hay thậm chí là… sinh mệnh.

Bản edit này đã được sự cho phép của tác giả Sơ Hòa, và thuộc về blog Duy Ngã.

————————

Lời biên tập

Tuy con đường họ phải trải qua là trắc trở, đôi khi suýt đã lạc lối; nhưng xin hãy tin tưởng tôi — từ khi bắt đầu, trong tim họ luôn chỉ có nhau.

—————————

Review (by Review Đam mỹ – Ngôn tình)

Lời đầu tiên, các bạn có tin chang không=)) có tin tác giả Sơ Hòa không=)) Vì nếu có, thì nhảy ngay và luôn đi. Thiệt tình thì bộ này hay dữ lắm, motip không phải quá mới mẻ nhưng truyện lại khai thác từ góc độ của “người thứ ba” nên đọc vẫn khá lạ, khá cuốn hút. So với các bộ mình từng đọc trước đây của Sơ Hòa thì có vẻ bộ này được viết chắc tay nhất, logic hợp lý, kết không hẫng không cụt như vài bộ khác. Tính cách công thụ trong này thuộc dạng rất nhiều người ưng nè, cực si tình, cực chân thành, là mẫu công thụ mà sau khi đọc xong rất dễ dàng khiến nhiều bạn rục rịch muốn thay đổi vị trí top 3 công/ top 3 thụ trong lòng mình đó=))

Quay trở lại câu hỏi trên, vì sao mà lại hỏi thế ư? Vì cái hay nhất của bộ Ánh Trăng Trong Lòng Hắn là sự lắt léo, nút thắt nút mở, tình tiết thay đổi kịch tính lên lên xuống xuống, mà nếu mình spoil sạch thì sẽ khiến nhiều người hụt hẫng khi đọc truyện mất, còn nếu không spoil, mà chỉ review kiểu úp úp mở mở thì thiệt là sẽ thấy bộ này hãm dữ lắm, công thụ đều đáng ghét, ưng không nổi… thì làm sao mà có động lực nhảy hố được?

Vậy nên, những ai đó giờ vẫn tin tưởng bản review của nhà mình thì dứt khoát quay đầu nhảy hố ngay và luôn. Nhảy xong rồi hãy quay trở lại đây đọc bản spoil sau để bàn luận với chúng mình về bộ truyện rất toẹt này của Sơ Hòa nhé!

—————————–

[GÓC SPOIL]

Hơn mười năm trước, Dụ Thần – Hạ Hứa và Thường Niệm là bạn học cùng cấp 3 với nhau.

Thường Niệm đã yêu đơn phương Dụ Thần từ khi cậu còn rất nhỏ, nhưng vì giữ cho tình bạn được lâu dài, cậu cứ âm thầm bám theo sau lưng Dụ Thần như một cái đuôi với danh nghĩa bạn thân. Vậy nhưng, đám bạn của hai người lại suốt ngày trêu chọc, cho rằng Thường Niệm là “cô vợ nhỏ” của Dụ Thần. Hai người thì kiểu cây ngay không sợ chết đứng, thế nên cứ mặc kệ lời trêu đùa khiến không ít người đều nghĩ đây là chuyện có thật!

Dụ Thần và Hạ Hứa là đôi bạn oan gia, đánh nhau một trận xong thì thích nhau từ lúc nào không hay. Trong 3 năm cấp 3 đó, tình cảm của họ cứ được vun đắp từng ngày từng ngày một. Cứ mỗi ngày trôi qua, bọn họ lại yêu đối phương nhiều hơn. Thế nhưng, Dụ Thần thì lờ mờ đoán được Hạ Hứa thích mình, nhưng Hạ Hứa thì lại cho rằng Dụ Thần chỉ xem anh là bạn bè thân thiết. Đến nỗi mà, khi nhận được “món quà định tình” là miếng ngọc hộ thân mà Dụ Thần luôn luôn mang theo trong người, Hạ Hứa cũng chỉ cho rằng đấy là miếng ngọc thừa mà “tôi đeo chán rồi nên tặng cậu đấy!” như lời hắn nói.

Năm lớp 12, trong một tình huống rượu say cẩu huyết, người nhà của Thường Niệm hiểu lầm rằng bọn họ đang hẹn hò. Sau một trận đòn roi dã man, cả Dụ Thần lẫn Thường Niệm đều bị gia đình tống vào “trại chữa bệnh đồng tính”. Vì để bảo vệ Hạ Hứa không bị người nhà mình phát hiện, trong những tháng ngày ở đó, Dụ Thần đã gồng mình đấu tranh với mỗi lần thôi miên để các “bác sỹ” không thể “nhìn” thấy được anh. Hậu quả là, 3 tháng sau, Dụ Thần bị tổn thương thần kinh khá nặng, gần như mọi ký ức về những năm cấp 3 hắn đều quên sạch. Người đồng hành cùng hắn vào trại điên loạn đó là Thường Niệm thì còn đáng thương hơn, cậu bị chấn thương cột sống, liệt cả người, không còn tự đứng dậy đi lại được nữa…

Trước tình cảnh đó, gia đình hai bên đều rất hối hận, cộng thêm việc họ đều hiểu lầm rằng Dụ Thần và Thường Niệm đang hẹn hò cùng nhau, nên sau khi rời khỏi “trại chữa bệnh đồng tính” đấy, bọn họ không chỉ chấp nhận mà còn cố gắng vun đắp vào cho đôi trẻ, tự cho rằng “mình là người hiểu chuyện”, “là người tác hợp cho tình cảm chân thành dám vượt mọi trở ngại khó khăn” của hai đứa nhỏ.

Trước sự thay đổi quyết định 180 độ đó, Dụ Thần là người hoang mang nhất, vì hắn đã mất hết ký ức quan trọng, chỉ mơ hồ nhớ được đúng là Thường Niệm từng vì hắn mà bị đánh, hắn cũng từng che chở đòn roi cho cậu, cả hai là bạn bè thân thiết từ bé… hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, thế nên dù Dụ Thần luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng khi đối diện với thân thể tàn phế của Thường Niệm cùng những lời “bơm mớm” sẵn của gia đình và bạn bè, hắn thật sự cho rằng mình và cậu là một đôi tình nhân, chỉ là, hắn chẳng có chút tình cảm nào với cậu cả. Và vì suy nghĩ đó, hắn luôn cảm thấy dằn vặt kinh khủng, vì lẽ ra mình nên phải thấy yêu người đã “cùng chung hoạn nạn” với mình dữ lắm mới phải, nhưng quả thật ngoài áy náy, trách nhiệm thì hắn chẳng còn tí cảm xúc nào với cậu ta!

Còn riêng Thường Niệm, cậu là người hiểu rõ hơn hết sự thật năm đó là như nào, nhưng sau khi tỉnh dậy, bàng hoàng đau đớn trước việc mình đã trở thành người tàn phế, hơn nữa gia đình đã hoàn toàn ủng hộ mình và Dụ Thần, còn người cậu yêu nhất lại đã quên hết tất cả. Nếu là Thường Niệm, mọi người sẽ quyết định thế nào đây? Vậy đó, ai cũng có sự ích kỷ của bản thân, và Thường Niệm cũng không ngoại lệ, dù biết rất rõ người Dụ Thần thật sự thích là ai, nhưng cậu vẫn im lặng để níu giữ hắn lại cho riêng mình.

12 năm sau, Hạ Hứa tình cờ gặp lại Dụ Thần – người mà anh vẫn yêu sâu sắc suốt ngần ấy năm qua. Nhịn không được cảm xúc trào dâng trong lòng, anh đã dụ dỗ hắn lăn giường cùng mình một lần!

Kể từ đó, chuỗi cảm xúc của Dụ Thần vô cùng mâu thuẫn dằn vặt. Hắn không nhớ ra Hạ Hứa là ai, nhưng không hiểu sao mỗi khi lên giường với anh hắn lại thấy thỏa mãn, sung sướng và tràn ngập cảm giác cả cơ thể và trái tim được lấp đầy một cách kỳ lạ.

Nhưng…

Cả Dụ Thần lẫn Hạ Hứa đều tự biết mình chính là kẻ tội đồ, vì quả thật, bọn họ đang ngoại tình sau lưng Thường Niệm…

Trước tình huống đó, Dụ Thần nên tuân theo lý trí để về với “người yêu đã vì mình mà hy sinh cả sức khỏe của bản thân suốt hơn 10 năm qua” – Thường Niệm, hay nên nghe theo trái tym mà đến với Hạ Hứa – kẻ khiến hắn mê muội và rúng động cả tinh thần khi chỉ cần nhìn anh, nghe anh nói, chạm vào anh?

Ngoài tình huống cẩu huyết này ra thì Ánh Trăng Trong Lòng Hắn vẫn còn rất nhiều tình tiết lật lên lật xuống, khúc khuỷu qua lại. Ngược tâm thì chắc chắn phải có rồi, nhưng cũng may là kiểu mình thích nhất, ngược luyến tình thâm, thành ra đọc vẫn cực kỳ dễ chịu. Ban đầu đọc vô mà chửi công nhiều bao nhiêu thì càng về sau mình lại càng thương bạn ấy bấy nhiêu. Ngoài ra thì truyện của Sơ Hòa có một đặc điểm là dù có phân vai cho nhân vật phản diện/ người thứ ba tồi tệ ra sao, thì cuối cùng độc giả vẫn chẳng thể ghét họ được. Truyện này cũng vậy đấy, nghe kể thì Thường Niệm có vẻ rất xấu xa, nhưng tới khi đọc rồi thì mình lại khá thương cho cậu bé. Một nhân vật mâu thuẫn rất đáng để mọi người mổ xẻ, bàn luận nè.

Ai đọc rồi thì cho mình xin vài câu nhận xét công tâm về Thường Niệm đi, dĩ nhiên mình thích Hạ Hứa vô cùng, nhưng vẫn mắc tật “thánh mẫu” nhịn không được xót thương cho Thường Niệm lắm lắm: (

————

Review (quiet274.wordpress.com)

Đây là bộ đam mỹ đầu tiên mình đọc của Sơ Hòa vì đó giờ mình chưa bao giờ đọc thể loại thương nhân hay đặc chủng, nhưng thật sự yếu tố đó vẫn mờ nhạt vì mình tập trung nhiều hơn vào nội dung truyện và bị cuốn hút vào đó.

Dụ Thần và Hạ Hứa đã từng đánh nhau, từng ghét nhau, nhưng chỉ qua một lần đánh giữa hai người đã cùng nảy sinh những suy nghĩ khác lạ về nhau mà không phải nỗi ghét bỏ nữa. Qua thời gian, Hạ Hứa đã yêu thầm Dụ Thần, và anh cũng vậy, anh còn biết Hạ Hứa yêu mình, anh thậm chí còn vạch ra kế hoạch tỏ tình và tương lai của cả hai. Và lúc này Thường Niệm xuất hiện, Thường Niệm là bạn thân và cũng yêu thầm Dụ Thần, Thường Niệm đã tỏ tình và bị từ chối, thậm chí cậu còn biết rõ Dụ Thần yêu thích Hạ Hứa rất nhiều. Một đêm Thường Niệm say rượu và Dụ Thần đã đưa cậu về nhà, Thường Niệm đã hôn Dụ Thần, chuyện gì đến cũng đến, họ bị người nhà Thường Niệm bắt được, vì không muốn bạn mình bị trách phạt, Dụ Thần đã nhận chung trách nhiệm và cả 2 bị đưa vào một trại “chữa” đồng tính. Sau một thời gian, cả 2 được cứu ra nhưng Thường Niệm bị bại liệt còn Dụ Thần thì mất đi trí nhớ (nguyên nhân hãy đọc truyện để biết thêm chi tiết nha). Nhân lúc Dụ Thần bị mất trí nhớ, Thường Niệm nói với Dụ Thần rằng anh là người yêu của cậu và cả hai đã bị ngăn cấm khi cố đến với nhau. Từ đó, Hạ Hứa và Dụ Thần lạc nhau.

Mười năm sau, khi Dụ Thần đã không còn là Dụ Thần của ngày xưa, Hạ Hứa đã tìm đến anh, Hạ Hứa đã bao lần phỉ nhổ bản thân mình , và bản thân mình, một người đọc truyện, mình cực kì thích Hạ Hứa và thương cho Dụ Thần. Mình sẽ chỉ tiết lộ một chút ở phần sau thôi nhé, Thường Niệm có một cái kết không được tốt nhưng thoe mình, nó vẫn chưa xứng đáng với những gì cậu đã làm, còn về Hạ Hứa và Dụ Thần, tình yêu rồi cũng sẽ tìm đến nhau.

Nhưng mình biết, rất nhiều người thương xót cho Thường Niệm, nhưng riêng mình, mình có cách nghĩ như Sơ Hòa, mình thì không. Mình đã thấy bằng mắt những lời chửi rủa miệt thị Hạ Hứa và Dụ Thần, nói họ ti tiện làm thương tổn Thường Niệm. Trước khi vào vấn đề mình muốn nói là mình cực kỳ cực kỳ sủng Hạ Hứa và Dụ Thần. Nên khi đọc được nhiều lời thương cảm cho Thường Niệm và chửi rủa Hạ Hứa là tiện thụ và Dụ Thần là tra công, mình rất giận. Mình không hiểu Thường Niệm biết Dụ Thần yêu Hạ Hứa nhưng do yếu mềm vì bại liệt sau khi ra khỏi cái trại đó nên cắt đứt tình yêu chưa kịp chớm nở (Dụ Thần đã có tính toán sau này sẽ thổ lộ với Hạ Hứa vì anh biết HH thích mình). Vì bại liệt, mà lừa dối lợi dụng tình cảm của Dụ Thần. Người ta nói vì Dụ Thần nên Thường Niệm mới bị liệt, theo mình nên là ngược lại, vì Thường Niệm nên Dụ Thần mất đi tình yêu và những kí ức tốt đẹp thời đi học với Hạ Hứa. Người ta nói Hạ Hứa là đứa tiểu tam ti tiện chen vào tình cảm của người khác, mình chỉ thấy tội khi Hạ Hứa dằn vặt bản thân chỉ vì không kiểm soát được mà ngủ với Dụ Thần, nhưng cái tình yêu mọi người nói Hạ Hứa chen vào, vốn là của anh. Người ta nói sao gọi Thường Niệm là tiểu tam khi tình yêu của hai người kia chưa được xác định, nhưng Dụ Thần biết Hạ Hứa thích mình và đã lên kế hoạch cho tương lai của cả hai. Nói Dụ Thần “cắm sừng” Thường Niệm và Hạ Hứa là tiện thụ, hay nói ngược lại ngay từ đầu đối với Thường Niệm Dụ Thần chỉ có trách nhiệm, mà đáng lý anh cũng không phải gánh làm gì, (như tóm tắt anh vì không muốn Thường Niệm gánh vác áp lực gia đình nên mới chịu trách nhiệm cùng) và chính anh cũng chịu tổn thương khi vào trại, một cuộc sống có cái “tình yêu” giả dối của Thường Niệm, hay nói đúng hơn “ông trời” cho Dụ Thần tìm lại tình yêu của mình. Không nói tới khúc sau hay việc hành văn của tác giả, mình chỉ nói tới việc xây dựng tính cách của nhân vật của tác giả theo mình, thì Thường Niệm có đáng thương nhưng không bằng đáng trách, thông minh xinh đẹp nhưng lại chọn một cuộc sống không phải của mình, thậm chí hủy hoại cả người mình thương. Và ở cùng nhau lâu đến như vậy, trái tim của Dụ Thần vẫn không và sẽ mãi không thuộc về Thường Niệm.

Với mình, Dụ Thần chưa bao giờ là kẻ ngoại tình và bạc tình, nếu một ngày bạn tỉnh giấc nhưng xung quanh mọi thứ đều xa lạ, thậm chí “người yêu” của mình bạn cũng không cảm thấy một chút tình cảm nào và bạn cảm thấy tội lỗi vì những gì mình không thể nhớ được, mười năm. Thường Niệm đã bắt đầu bằng sự giả dối, thì đừng mong đợi gì nữa. Có thể cái chết của Thường Niệm khiến nhiều nguời xót thương, nhưng với mình Thường Niệm chết là một sự giải thoát cho cậu ta. Cũng như Sơ Hòa, mình nghĩ Thường Niệm không đáng được tẩy trắng chút nào.

————

Review (by anryute)

1. Tác giả: Sơ Hòa

2. Thể loại: Mất trí nhớ cường công, si tình thụ. Ngược luyến. Hiện đại, yêu từ cái nhìn đầu.

Từ học đường đến trưởng thành.

3. Số chương: 40 chính văn + 4 phiên ngoại.

4. Nhân Vật

_ Công: Dụ Thần

_ Thụ: Hạ Hứa

5. Nội dung

Dụ Thần, bị gia đình phát hiện ra bản thân là Gay nên đưa anh đi ”bẻ thẳng lại” sự cố xảy ra. Anh rơi vào tình trạng nguy kịch. Sau khi tỉnh lại, lại quên mất hết tất cả mọi chuyện. Dựa vô lời mọi người nói, anh biết mình có một người bạn thanh mai trúc mã, không những vậy đây còn là người anh yêu. Thế nhưng ngoài cảm giác chịu trách nhiệm ra anh lại không cảm thấy gì….

Ngược lại, anh lại phát sinh tình cảm với bạn tình của mình…

Khi phát hiện ra sự thật, người bạn tình này mới chính là người anh yêu thật sự, chính là ánh trăng đẹp nhất, sáng nhất và duy nhất trong lòng anh thì gian nan mới thực sự tới…

Hạ Hứa… Vì yêu một người chấp nhận làm người thứ 3, biết rằng việc này là sai nhưng không thể kìm lòng được. Đến nỗi cậu từ bỏ ước mơ, từ bỏ hết thảy tìm kiếm người đó. Tất cả những việc cậu làm người ta chỉ có thể dùng từ ”tiện” để hình dung. Nhưng không ai hiểu đấy là việc duy nhất cậu có thể làm để hồi đáp cho tình cảm cho thanh xuân của mình. Dùng thể xác để đổi lại cảm giác thỏa mãn về tâm hồn.

Tất cả phơi bày, 2 người đã đánh mất ánh trăng trong lòng, bỏ lỡ nhau 10 năm, ánh trăng ấy là cả sinh mệnh, bỏ cả sinh mệnh cũng phải tìm lại ánh trăng ấy.

6. Đánh giá

Con người khi yêu, vì theo đuổi người mình thương có thể cao thượng hi sinh cũng có thể vô sỉ lợi dụng. Trong truyện có nhân vật thứ 3, đây là vai phản diện, nhưng ở nhân vật này chỉ cảm thấy đáng thương, tình cảm là gì chứ, ai cũng có ích kỉ muốn chiếm lấy. Chính cậu cũng đã rất đáng thương khi bị cha mẹ đẩy đến con đường tàn phế.

Cũng do xã hội hội định kiến, coi đồng tính là một loại bệnh. Thiếu thấu hiểu và chấp nhận những con người ấy. Họ cũng có tình cảm cơ mà dù khác hay cùng giới thì họ vẫn là con người cơ mà.

Tình cảm của Dụ Thần và Hạ Hứa phải trải qua quá nhiều thăng trầm.

Hi sinh, tha thứ, yêu lại từ đầu…

Khi đọc truyện mình tự hỏi, nếu ngay từ đầu họ bày tỏ với nhau có phải sau này sẽ không rắc rối như thế, không thăng trầm gian truân như thế? Có lẽ tình yêu trải qua thử thách thì càng kiên cố hơn

Sạn duy nhất trong truyện theo mình thấy là phần cuối truyện Dụ Thần bị tâm thần phần liệt, tác giả viết không mượt lắm. Nhưng nhìn chung đây vâcn là câu chuyện khá hay.

————

Review (reviewdammy.com)

Mấy hôm nay chả lựa được bộ nào hay, toàn phải gặm đi gặm lại truyện cũ, lời thoại cũng sắp thuộc luôn rồi. Hoặc có thể vì ta kén chọn quá chăng? Chắc không phải đâu, ta đã cố hết sức rồi á? Điển hình hôm trước vớ phải một bộ cực cmn phẩm: công nhìn thụ xxx người khác, thế mà ta vẫn có thể đọc cố xem có ẩn tình gì không (douma đừng bắt ta nhớ lại), nên thực sự là tiêu chuẩn đã xuống rất thấp rồi đó!!!

Sorry các bạn nay tâm tình hơi tệ. Tệ thật sự.

Cái bộ Ánh trăng trong lòng hắn này đúng là giọt nước tràn ly mà! Ta a%db63d^&ugwiugf!!!!

Mở đầu truyện có rào đón trước là công mất trí nhớ nên có hơi tra, công có người yêu rồi, thụ chỉ là bạn giường thôi. Công thấy tội lỗi nên lúc nào cũng phải đè nén tình cảm với thụ, về nhà thì ra sức ân cần bù đắp cho người yêu mình. Aizzz, tréo ngoe thay thụ mới là mối tình đầu của công, còn tên người yêu hờ kia chỉ là thằng mạo nhận.

Đến đây vẫn tạm chấp nhận được, tại vì công mất trí nhớ mà. Không biết không có tội. Với ta cũng đang hóng một ngày thằng bạch liên hoa kia bị vạch trần mặt nạ xem nó còn mặt mũi gì sống trên đời.

Douma chờ chờ mãi cuối cùng chỉ chờ được tình tiết thằng bạch liên hoa tìm tới cửa, làm ầm lên, sau đó công thụ chia tay??!! Từ khúc này trở đi mạch văn vừa lê thê vừa cẩu thả, chán chả buồn đọc. Vì diễn biến kế tiếp cũng chẳng có gì khó đoán: thụ bị chèn ép, bỏ đi nơi xa; công nhớ lại, hối hận đi tìm thụ. Thằng bạch liên hoa ốm bệnh một thời gian cũng qua đời. WTF??!!

Màn ngược bạch liên hoa của ta đâu??!!

Ta a%db63d^&ugwiugf!!!!

Làm ơn, khi ta đọc cẩu huyết văn, ta không có nhu cầu thương cảm bạch liên hoa, không cần tẩy trắng, ok?

Không sợ cẩu huyết, chỉ sợ cẩu huyết nửa đường đột ngột chuyển hướng điền văn!!!

Thực ra bộ này cũng chả đáng bực mình đến thế, nó chỉ nhạt thôi. Tại ta không chịu dừng lại từ đầu, cứ đọc cố nên mới mệt người chả đáng. Cái nữa là không hợp giọng văn bạn edit, từ ngữ hơi thô, nhiều lúc đọc tuột mood kinh khủng. Cái này chắc là vấn đề OCD của ta thôi, nhớ hồi đọc Lâm lạc tịch chiếu cũng nuốt không trôi kiểu chấm phảy lung tung của bạn editor, cuối cùng vẫn phải bỏ ngang không đọc nữa~~~