LTS: Sau khi đăng bài viết Người Việt sốc vì du lịch Ấn Độ ‘không như mơ’, VietNamNet nhận được bài "Ấn Độ - đất nước của những điều kỳ lạ" của tác giả Lưu Duy Trân hiện đang là học viên Thạc sĩ ngành Truyền thông Phát triển ĐH Jamia Millia Islamia – New Delhi. Chúng tôi xin mời độc giả đọc để có thêm những cái nhìn đa chiều về đất nước Ấn Độ nói chung, và nền du lịch của nước này nói riêng.
Thủ phủ ô nhiễm của thế giới, hay rừng trong phố
Nói không ngoa khi nhận xét rằng, Thủ đô New Delhi là thành phố ô nhiễm nhất thế giới khi mà trong nhiều năm liền cùng với Bắc Kinh "kèn cựa" nhau để giành ngôi quán quân trong lĩnh vực đáng xấu hổ này. Nếu không may đến New Delhi vào một buổi chiều gió, bạn sẽ hiểu ngay cảm giác được tắm trong bụi là thế nào. Bầu trời khu vực ngoại ô thường có màu xám xịt của những đụn mây ô nhiễm nặng bởi các khu công nghiệp bao quanh thủ đô. Chỉ số bụi trong không khí thường xuyên ở mức quá ngưỡng gấp…nhiều lần.
Thế nhưng có một điều lạ là New Delhi luôn phủ đầy cây xanh. Cây xanh ở khắp mọi nơi, và không như ở đâu đó người ta chặt vài ngàn cây xanh vì những lý do khá "lạ", ở Ấn, người ta bảo vệ từng cái cây. Chúng ta thường nghe nói về những nước phát triển khi mà chỉ vì một vài cây xanh, người ta có thể bẻ cong tường rào, đục lỗ ở bờ tường để tránh, thì ở New Delhi người ta làm cả làn phân cách giữa đường chỉ để nhường chỗ cho cây xanh. Có rất nhiều đại học ở Ấn Độ được xây dựng ngay giữa những cánh rừng lớn. Giữa những khu rừng, người ta cho làm đường đi thông vào bên trong, xây những học xá, ký túc xá có chiều cao khiêm tốn và hạn chế việc phải chặt bỏ cây cối. Những tưởng điều đó như chỉ xảy ra ở một nước Tây Âu phát triển nào đó, nhưng thật ngạc nhiên, nó hiển hiện giữa lòng Ấn Độ.
Có một Ấn Độ rất lạ
Xảy ra va chạm, người ta xuống xem xét tình hình, có thể tranh cãi đôi chút, nếu ai có lỗi thì bồi thường rồi thì đường ai nấy đi. Tuyệt nhiên không có chuyện vì một chút chuyện cỏn con mà lao vào đâm chém nhau như ở ta.
Chúng ta hay nghe nói về đất nước Bhutan xinh đẹp nơi tối ngủ không cần đóng cửa, thì ở Ấn Độ, xe máy, ô tô được để ngay trước nhà mỗi đêm mà không sợ bị mất, có khi người ta còn cắm sẵn chìa khóa vào đó. Có một câu chuyện tôi đã từng chứng kiến, khi cậu bạn người Ấn chở tôi đi chơi. Vì vội đi, cậu bạn tôi đã để quên chìa khóa trên ô tô, cửa xe cũng không khóa. Khi trở lại xe vài giờ sau đó, chúng tôi đã rất bất ngờ khi thấy chìa khóa xe được kẹp ngay cửa kính trước kèm một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ: "Don't forget the keys" [Đừng có quên chìa khóa]. Một kỷ niệm thật đáng nhớ.
Người ta còn biết đến Ấn Độ qua bộ phim điện ảnh nổi tiếng Triệu phú khu ổ chuột, khi mà Ấn Độ một lần nữa được miêu tả với những khu ổ chuột [slump] đầy lúc nhúc người, nhếch nhác và bẩn thỉu. Thế nhưng đúng là thế sao? Không hoàn toàn là vậy. Dành hẳn hai tháng trời để đi khắp các khu slump ở Delhi vào mỗi cuối tuần, tôi đã nhận ra một thế giới tràn ngập tiếng cười trẻ thơ, của sự tận hưởng niềm vui cuộc sống, là tình yêu thương…
Nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất chính là trong bất cứ hoàn cảnh nào thì người Ấn vẫn luôn mỉm cười và lạc quan. Họ ít than phiền hay đổ lỗi cho hoàn cảnh, mà thay vào đó, họ tập cách làm quen và thích nghi. Tất nhiên, ai cũng muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng nếu chẳng may không được như ý muốn, thì người Ấn cũng không lấy đó làm buồn. Đó phải chăng là một phần trong tính cách Ấn?
Thay lời kết, xin được mượn lời một người chị đã nhận xét về Ấn Độ: Tôi hiểu sâu sắc những gì lấp lánh chưa hẳn là vàng, nhưng chưa hiểu hết được những thứ không lấp lánh không hẳn là đất…