Có bao nhiêu người đặt chân lên mặt trăng

20% người Mỹ được hỏi không tin rằng người Mỹ đã từng lên Mặt trăng và cho rằng đây chỉ là một vụ bịp bợm lớn.

Cho đến nay, có lẽ ai cũng đinh ninh rằng Mỹ đã thắng Liên Xô trong cuộc chạy đua lên Măt trăng. Phi công vũ trụ Neil Amstrong là người đầu tiên đặt chân lên đó. Từ con tàu bước ra, anh đã nói một câu nổi tiếng làm cả thế giới xúc động, rằng “đây là một bước nhỏ của một con người nhưng là một bước đi khổng lồ của nhân loại”. Mọi sự đều như hết sức rõ ràng. Nhân ngày Vũ trụ quốc tế, người ta xới lại vấn đề này. Một cuộc thăm dò lại cho thấy ngay trên đất Mỹ, 20% số người được hỏi không tin rằng người Mỹ đã từng đặt chân lên Mặt Trăng. 20% là một tỷ lệ khá cao. Những người này cho rằng chẳng phải Amstrong hay bất cứ ai khác đã đổ bộ lên Mặt trăng, mà đó chỉ là một vụ bịp bợm lớn.

Hình ảnh Amstrong trên Mặt trăng.

Quả thật khi nghiên cứu các sự kiện trong Chương trình Mặt trăng sẽ phát hiện những vấn đề khó giải thích một cách thuyết phục trong khuôn khổ những giả thuyết quen thuộc về một chuyến bay lên Mặt trăng.Từ năm 1970, tại Mỹ đã xuất bản cuốn sách của J. Krainy “Có thật con người đã đặt chân lên Mặt Trăng không?”, và năm 1976 nhà văn Mỹ Bill Keysing  cũng cho phát hành một cuốn sách tựa đề “Chúng ta chưa bao giờ lên Mặt Trăng”. Sau đó tại những nước khác nhau trên thế giới những phân tích về vấn đề này được đưa ra ngày càng nhiều với những lý lẽ khó bác bỏ của những người không tin vào những tuyến bố chính thức về thành công của Chương trình Mặt trăng của Mỹ. Trong một bài không thể trình bày tỉ mỉ tất cả mọi lý lẽ người ta đã đưa ra mà chỉ có thể tóm tắt những ý chính.  1. Khi các nhà du hành vũ trụ cắm lá cờ trên Mặt trăng, nó bay phấp phới thật sinh động. Rõ ràng gió thổi khá mạnh. Điều này cực kỳ vô lý. Bởi ai cũng biết rằng trên Mặt trăng không hề có khí quyển. Vậy thì gió ở đâu ra. Đã thế, trên hai tấm ảnh của cùng một lá cờ do NASA công bố, bóng của nó trên một tấm ở bên trái, tấm kia ở bên phải. 2. Luồng khí nóng từ động cơ phun lúc hạ cánh phải thổi rất mạnh, đương nhiên nó sẽ làm tung lên một đám bụi hình phễu ngay lại địa điểm con tàu đỗ xuống. Thế nhưng trên những bức ảnh do NASA công bố không hề thấy hiện tượng này. Bề mặt Mặt trăng vần phẳng lỳ, không một vết lõm. 3. Trong điều kiện trong lực của Trái đất, nhà du hành cùng bộ quần áo bay của anh ta có khối lượng lên tới 160 kg. Còn theo tính toán, trên Mặt trăng con số đó chỉ còn là 27 kg thôi. Vậy vì sao các nhà du hành không thể hiện các bước nhảy bật rất cao do sức hút của Mặt trăng chưa bằng 1/5 so với Trái đất? Bước nhảy trong video clip không cao quá 45 cm, chẳng khác gì khi đi trên bề mặt địa cầu. Vì sao vậy?4. Trong các bức ảnh về phong cảnh Mặt trăng, ánh sáng rất không đồng đều. Kiểu ánh sáng như vậy là tính chất điển hình của việc dùng đèn chiếu chứ không phải ánh sáng tự nhiên. Có một số lý do khác nữa được coi là gián tiếp. Ví dụ, Mỹ tuyên bố đã đưa tàu Apollo lên vũ trụ bằng tên lửa chuyên chở khổng lồ “Saturn-5”. Chỉ 20 năm sau, Liên Xô mới chế tạo được tên lửa nổi tiếng “Energia” có những tính năng về chuyên chở tương tự. Không lẽ Liên Xô vốn đang chiếm ưu thế về tên lửa so với họ, bỗng nhiên bị họ “qua mặt” tới 2 thập kỷ?Lại nữa, sau khi thực hiện được Chương trình Mặt trăng, vì sao tên lửa “Saturn-5” của họ chỉ được dùng một lần duy nhất – phóng tàu vụ tru “Skylab” vào năm 1973. Loại tên lửa độc đáo đó của Mỹ nếu quả là có thật tại sao họ lại vội vã đình chỉ việc sản xuất ra chúng và 3 chiếc đã chế tạo phải lập tức bị đưa vào Viện bảo tàng? Điều ngạc nhiên nữa là vì sao học phải dùng một chiếc xe đi trên Mặt trăng to lớn và nặng nề đến vậy, trong khi sức hút của Mặt trăng nhỏ hơn sức hút của Trái đất nhiều lần? Chúng ta hãy nhớ rằng đưa một vật thể vào vũ trụ, người ta phải cân nhắc đến từng gam, vì thêm mỗi một kg có nghĩa là phải bỏ thêm cả một số kinh phí khổng lồ.

Tên lửa chuyên chở “Saturn-5” [phóng lên tại “Sân bay vũ trụ”mang tên Kennedy].

  Nói chung rất nhiều vấn đề, có đầy đủ cơ sở để nghi ngờ Chương trình Mặt trăng của Mỹ. Có ý kiến khẳng định người Mỹ chưa bao giờ lên Mặt trăng, lại có ý kiến cho là chuyến bay lên Mặt trăng đầu tiên ấy của họ chỉ là bịa đặt, sau đó, thì họ cũng lên được Mặt trăng thực sau này. Loại ý kiến thứ ba lập luận: Mặc dù Chương trình Mặt trăng của Mỹ được phủ vòng nguyệt quế nhưng tuyệt nhiên không xứng đáng. Tất cả những hình ảnh, quay phim đều thực hiện trên Trái đất. Báo Komsomolskaia Pravda đã gặp nhà văn nổi tiếng Andrei Pashev để hỏi về chuyện này, thì ông nói: “Тôi đã từng tham gia vào cuộc tranh luận về chuyến bay lên Mặt trăng của Mỹ. Những ý kiến không tin là người Mỹ đã lên Mặt trăng không phải xuất phát từ Liên Xô trước đây. Người ta lúc đó chỉ dựa trên tính phiêu lưu và không tưởng [với trình độ khoa học lúc đó] của chương trình này”.“Ví dụ, chính Khrushev đã, tuyên bố, chúng ta sẽ không tham gia vào cuộc chạy đua lên Mặt trăng, vì điều đó vô cùng rủi ro.Trong lịch sử của ngành du hành vũ trụ Xô Viết đã có những trường hợp chỉ vì việc tiếp xúc giữa bộ phận chỉ huy dưới mặt đất và con tàu chỉ trục trặc trong giây phút một con tàu đã lệch ra khỏi quỹ đạo và chuyến bay bị thất bại. Huống hồ xa như Mặt trăng.  Trước những dẫn chứng quá sắc bén trong cuộc tranh cãi về Chương trình Mặt trăng của Mỹ, NASA đã buộc phải đứng ra thừa nhận rằng, để minh họa việc hạ cánh của con tàu Apollo trên Mặt trăng, họ đã phải dùng những clip video và ảnh chụp không liên quan đến chuyến bay thực sự. Một số vấn đề được đưa lên trên các phương tiện truyền thông đúng là những bức ảnh chụp khi luyện tập, sở dĩ họ đưa ra vì nó rất giống với cảnh thực trên Mặt trăng. Song họ mới đề cập đến sự bịa đặt của các đoạn phim và ảnh chụp. Những vấn đề khác họ chưa giải thích được và cũng không xin lỗi. Một vài chuyên liên quan cũng dần dần lộ ra. Chẳng hạn, chuyện thất lạc những tài liệu khi Apollo hạ cánh. Lại còn chuyện những viên đá cuội mà các phi hành gia lượm từ bề mặt của Mặt trăng đã đem tặng các bảo tàng châu Âu, được biết NASA cũng đã bị thanh minh là  họ  “nhầm” với viên đá của Trái đất chứ không có cố ý.

Hỏi ai đó có biết bao nhiêu người đã đặt chân lên Mặt trăng thì hầu hết mọi người sẽ chỉ có thể liệt kê Neil Amstrong, cùng lắm là Buzz Aldrin.

Nhưng đảm bảo hầu hết trong số chúng ta không ai trả lời chính xác câu hỏi có bao nhiêu người đã đi bộ trên bề mặt Mặt trăng.

  • Vùng tối Mặt trăng là gì?
  • Nhiệt độ Mặt trăng bao nhiêu?

Tổng cộng có mười hai người đã đi trên Mặt trăng. Bên cạnh Neil Armstrong và Buzz Aldrin – hai phi hành gia đầu tiên để lại dấu chân của họ trên Mặt trăng – còn có Pete Conrad, Alan Bean, Alan Shepard, Edgar Mitchell, David Scott, James Irwin, John Young, Charles Duke, Eugene Cernan và Harrison Schmitt.

Điều thú vị là trong số hàng chục người đi trên Mặt trăng, không ai từng làm điều đó hơn một lần.

Dưới đây là một số thông tin bổ sung về những người đi trên Mặt trăng và các nhiệm vụ của họ:

Apollo 11 – 2 người

Vào ngày 21/7/1969, Neil Armstrong đã làm nên lịch sử khi trở thành người đầu tiên đặt chân lên Mặt trăng. Theo ngay sau anh là phi hành gia Buzz Aldrin. Trong một cuộc hạ cánh căng thẳng, Armstrong phải tự điều khiển mô-đun Lunar đi qua điểm hạ cánh dự định, mà anh phát hiện bị những tảng đá lấp đầy. Anh hạ cánh an toàn tại Tranquility Base với Aldrin luôn phải để mắt đến độ cao và vận tốc, cùng với một thùng nhiên liệu gần hết. Tổng cộng, Neil và Buzz đã ở trên bề mặt Mặt trăng [cả bên trong mô-đun Eagle và đi trên Mặt trăng] chỉ trong 21 giờ, 36 phút và 21 giây và ở bên ngoài đi bộ trong Sea of Tranquility [vị trí hạ cánh trên mặt trăng của sứ mệnh Apollo] chỉ trong 2 giờ, 31 phút và 40 giây. Trong thời gian đó, họ đã thu thập đá, cắm cờ Mỹ, triển khai máy đo địa chấn và một thí nghiệm gọi là Retroreflector Lunar Ranging Retroreflector – một thiết bị phản xạ đo khoảng cách giữa Trái đất và Mặt trăng bằng laser từ Trái đất – hiện vẫn đang được sử dụng.

Apollo 12 – 2 người

Pete Conrad và Alan Bean là những người đi bộ trên Mặt trăng trong nhiệm vụ Apollo 12. Phi hành đoàn Apollo 12 đã trải qua hai lần bị sét đánh ngay sau khi tên lửa Saturn V được phóng vào ngày 14/11/1969. Các tia lửa điện đã đánh bật hệ thống dẫn đường và điện trong một thời gian, nhưng nhờ sự nhanh trí của Mission Control và Alan Bean, các hệ thống đã được phục hồi. Phi hành đoàn tàu Apollo 12 đã chứng minh rằng họ có thể hạ cánh pin-point landing [hạ cánh trong vòng 100m của vị trí đã lựa chọn], chạm xuống chỉ 185 mét từ tàu vũ trụ không người lái Surveyor 3. Trong một trong những lần đi bộ trên Mặt trăng của họ [EVA – extravehicular activity], Conrad và Bean đã đi đến tàu vũ trụ Surveyor 3 và lấy các mảnh của nó mang về Trái đất để phân tích. Conrad và Bean đã ở trên Mặt trăng trong hai ngày, 19 và 20/11/1969.

Apollo 13 – 0 người

Nhiệm vụ tiếp theo lên Mặt trăng là tàu Apollo 13, nhưng vì một bình oxy trên Mô-đun Service Module phát nổ hai ngày sau khi phóng, phi hành đoàn không thể đáp xuống Mặt trăng – để lại sau đó là một quá trình phục hồi ngoạn mục và đau đớn.

Apollo 14 – 2 người

Hai người tiếp theo đặt chân lên Mặt trăng là Alan Shepard và Edgar Mitchell trong sứ mệnh Apollo 14. Họ được phóng vào không gian ngày 31/1/1971 và hạ cánh vào ngày 5/2 tại khu vực Fra Mauro trên Mặt trăng, điểm đến ban đầu của Apollo 13. Shepard và Mitchell đã thực hiện hai chiếc eva, triển khai các thí nghiệm địa chấn để nghiên cứu các trận động đất Mặt trăng tiềm năng và sử dụng Thiết bị Mô-đun Transporter [MET], xe kéo để mang thiết bị và mẫu. Trong lần đi dạo trên mặt trăng thứ hai, họ đã cố gắng tiếp cận rìa của một miệng núi lửa tên là Cone Crater, nhưng do không có địa danh rõ ràng nào giữa địa hình hiểm trở, lặp đi lặp lại, nên phân tích sau đó kết hợp hình ảnh các phi hành gia chụp với hình ảnh quỹ đạo, người ta đã xác định được bộ đôi này chỉ trong vòng 20 mét của vành miệng núi lửa. Khi ở trên Mặt trăng, Shepard đã tạo ra một câu lạc bộ golf và đánh một vài quả bóng golf. Mitchell tham gia bằng cách ném một cái muỗng kiểu ném lao.

Apollo 15 – 2 người

David Scott và James Irwin đã hạ cánh trên Mặt trăng vào ngày 31/7/1971 cùng sứ mệnh Apollo 15, ở lại đó trong ba ngày, cho đến ngày 2/8. Không giống như các nhiệm vụ trước đó đã hạ cánh trên đồng bằng Mặt trăng bằng phẳng, tàu Apollo 15 đã hạ cánh giữa hai ngọn núi trong một khu vực được gọi là Hadley Rille. Hai phi hành gia đã dành 18 giờ bên ngoài tàu vũ trụ và lần này, phi hành đoàn Apollo đã mang theo chiếc rover [xe thăm dò tự hành] Mặt trăng đầu tiên, cho phép họ di chuyển xa hơn so với các sứ mệnh trước. Trong ba lần đi trên Mặt trăng, Scott và Irwin đã triển khai một số thí nghiệm khoa học và thu được 77 kg [170 lb] mẫu đá Mặt trăng.

Apollo 16 – 2 người

John Young và Charles Duke là những người tiếp theo đi bộ trên Mặt trăng với sứ mệnh Apollo 16. Khi phi hành đoàn đạt đến quỹ đạo Mặt trăng, sứ mệnh gần như phải hủy bỏ vì sự cố với động cơ chính của Command / Service Module. Họ đã hạ cánh, và đó là nhiệm vụ đầu tiên hạ cánh ở vùng cao nguyên Mặt trăng. Họ ở trên Mặt trăng trong ba ngày, từ 21 đến 23/4/1972. John Young và Charles Duke đã dành 71 giờ – gần ba ngày – trên bề mặt Mặt trăng, trong đó họ đã tiến hành ba lần đi trên Mặt trăng, tổng cộng là 20 giờ và 14 phút . Họ đã lái chiếc rover tổng cộng 26,7 km.

Apollo 17 – 2 người

Những người cuối cùng đi bộ trên Mặt trăng là Eugene [Gene] Cernan và Harrison [Jack] Schmitt. Họ đã được phóng bằng tàu nâng đầu tiên vào ban đêm của tên lửa Saturn V và các phi hành gia của tàu Apollo 17 đã hạ cánh trên Mặt trăng vào ngày 11/12/1972. Thời gian lưu trú ba ngày của họ trên Mặt trăng bao gồm ba lần đi trên Mặt trăng, nơi họ thu thập các mẫu vật và triển khai các công cụ khoa học. Phi hành đoàn tàu Apollo 17 đã trở lại Trái đất vào ngày 19/12 sau sứ mệnh kéo dài 12 ngày. Trước khi rời khỏi Mặt trăng, Cernan đã cào tên viết tắt của con gái Tracy vào regolith [là một lớp vật liệu không đồng nhất, bở rời phủ lên nền đá cứng. Lớp này bao gồm bụi, đất, mảng vụn đá và những vật liệu liên quan khác và chúng có mặt trên Trái Đất, Mặt Trăng, một số tiểu hành tinh và các hành tinh khác]. Vì Mặt trăng không trải qua các điều kiện thời tiết như gió hoặc mưa để làm xói mòn bất cứ thứ gì, nên tên viết tắt của cô có lẽ đã ở đó trong một thời gian rất dài.

Và kể từ năm 1972, không có ai đến Mặt trăng hoặc trên quỹ đạo Mặt trăng.

Các câu hỏi khác liên quan:

Người Nga đặt chân lên Mặt trăng là ai?

Chưa có người Liên Xô hay người Nga nào đặt chân lên Mặt trăng. Cho đến nay, người Nga vẫn không tin người Mỹ đã đặt chân lên Mặt trăng.

Người thứ 2 đặt chân lên mặt trăng?

Chính là phi hành gia Buzz Aldrin cùng sứ mệnh Apollo 11 với Neil Amstrong

Người Việt Nam đầu tiên đặt chân lên Mặt trăng là ai?

Không có người Việt Nam nào từng đặt chân lên Mặt trăng. Có thể bạn đã lầm lẫn với phi hành gia Phạm Tuân, phi hành gia người Việt Nam đầu tiên và châu Á bay lên vũ trụ vào năm 1980 trong chương trình Interkosmos của Liên Xô.

Phạm Tuân, cùng với nhà du hành vũ trụ Xô viết Viktor Vassilyevich Gorbatko được phóng vào không gian từ sân bay vũ trụ Baikonur trên tàu Soyuz 37 vào ngày 23 tháng 7 năm 1980, tức ngày 12 tháng 6 âm lịch năm Canh Thân, và trở về Trái Đất ngày 31 tháng 7 trên tàu Soyuz 36. Họ thực hiện nhiệm vụ trên trạm không gian Salyut 6 cùng với hai nhà du hành vũ trụ Xô viết khác.

Phạm Tuân, cùng với nhà du hành vũ trụ Xô viết Viktor Vassilyevich Gorbatko tại Trung tâm văn hóa Nga ở Hà Nội tối ngày 22-7-2015

Trong toàn bộ thời gian trên quỹ đạo, Phạm Tuân đã tiến hành các thí nghiệm về hòa tan các mẫu khoáng chất trong tình trạng không trọng lực. Ông cũng tiến hành các thí nghiệm cây trồng trên bèo hoa dâu. Phạm Tuân cũng chụp ảnh Việt Nam từ quỹ đạo Trái Đất. Phạm Tuân ở trong không gian trong vòng 7 ngày, 20 giờ và 42 phút. Ông đã thực hiện tổng cộng 142 vòng quỹ đạo quanh Trái Đất.

Mỹ chưa từng lên Mặt trăng?

Là một thuyết âm mưu phổ biến của thế kỷ 20-21. Các nhà lý thuyết âm mưu cho rằng những bức ảnh chụp của Neil Amstrong và đồng đội trên Mặt trăng là giả, và do NASA dàn dựng.

Tuy nhiên, trong khi chưa có ai đặt chân lên Mặt trăng ngoài phi hành gia của NASA, và cũng không có chứng cứ rõ ràng nên tuyên bố của NASA đưa phi hành gia lên Mặt trăng không thể phủ nhận.

Người đầu tiên đặt chân lên Mặt trời?

Không có ai cả. Vì không ai, vật nào có thể lọt qua được vành đai lửa quanh Mặt trời gọi là vành corona [vành nhật hoa] ở thể plasma với nhiệt độ lên tới hơn 3 triệu độ.

Lên Mặt trăng mất bao lâu?

Trái đất cách Mặt trăng 386.400 km. Vậy từ Trái đất lên Mặt trăng bằng tàu vũ trụ mất bao lâu? Sứ mệnh Apollo 11 mất chỉ có 3 ngày.

Tốc độ cần thiết cho tàu Apollo 11 phá vỡ trường hấp dẫn của Trái Đất là khoảng 7 dặm mỗi giây. Apollo 10, một tàu vũ trụ chỉ quay quanh Mặt trăng vào năm 1969 giữ kỷ lục về tốc độ cao nhất đạt được bởi một chiếc xe có người lái với 11,08 km/s [24.791mph].

Video liên quan

Chủ Đề