Dâm là cái gì

Vợ chồng ăn ở là việc mở đầu cho quần luân cũng là điều trước nhất của tạo hóa. Nam nữ giao tiếp để cho âm dương được thuận vậy nên Khổng Tử ca tụng việc hôn nhân là trọng đại.

Xin đừng bảo chữ dâm là chữ bậy

Nếu không dâm sao nẩy ra hiền

Vậy thì dâm không phải là một điều xấu xa gì cả

Sách Tố Nữ Kinh  đời Hoàng Đế viết: Phu phụ cấu dĩ vi quân luân chi khải, diệc tạo hóa chi đoan. Nam nữ giao tiếp nhi âm dương thuận như cố Trọng Ni xưng hôn nhân chi đại.

(Vợ chồng ăn ở là việc mở đầu cho quần luân cũng là điều trước nhất của tạo hóa. Nam nữ giao tiếp để cho âm dương được thuận vậy nên Khổng Tử ca tụng việc hôn nhân là trọng đại).

Nhất âm nhất dương chi vị đạo nghĩa vậy.

Tuy nhiên, tướng dâm theo tướng lý là điều xấu. Tại sao thế? Tại vì mất quân bình nên đã làm lộn phèo cái đạo kia đi. Tại vì đặt sai chỗ nên đã khiến đạo thành loạn. Tại vì bừa bãi nên đã làm cho đạo hóa thành đê tiện.

Tác giả Serge tchalotine, trong cuốn sách  Viol des foules  có gỉai nghĩa đều xấu ấy bằng con mắt của một nhà tâm lý khoa học như sau:

Dâm là một sức mạnh kích thích của tình dục gọi bằng  la pulsion sexualle  nó có thể bay cao lên với những hành động thăng hoa, nó cũng có thể sa xuống thấp với những hành động trụy lạc.

Nếu thăng hoa nó sẽ thành thi ca, nghệ thuật, anh hùng liệt nữ hay tôn giáo.

Nếu trụy lạc nó sẽ thành dâm loạn, dâm ô, dâm tiện, tội phạm.

Tướng dâm của đàn bà là dấu hiệu của những hành động xuống thấp.

Cho nên tướng dâm là một điềm xấu. Xấu thế nào?

Như nhà văn Balzac bảo: Une femme montre plus promptement son c... que son coeur. Thế là tiện dâm.

Như sách sử phê bình Trương Lệ Hoa sủng phi của Trần Hậu Chủ đời Nam Bắc Triều:  Nhất khắc bất khả vô dục.

Thế là đa dâm, ngập mình trong sắc dục

Sách  Bí quyết tướng pháp  của Chu Tụng Đào viết:

Phu nhân quá ư kiều mỹ, nãi tiền thế hoa yêu thác sinh cực hiếu sắc tham dâm (Đàn bà đẹp quá sức, chính là tinh của loài hoa kiếp trước thác sinh cho nên hết sức hiếu sắc và tham dâm).

Sắc đẹp mê hồn trước hết là cái tướng đa dâm mà bây giờ danh từ tâm lý học gọi là cuồng dâm (nymphomania)

Hai bác sĩ người Hoa kỳ: ông Albert Ellis và ông Edward Sagarin trong cuốn sách nhan đề  A study of the oversexed woman  giảng nghĩa về cuồng dâm như sau:

Cuồng dâm là một hành vi tình dục với những đặc điểm sau

a) Không kiềm chế nổi (lack of control), sự thèm muốn bằng mọi giá phải đạt được thỏa mãn tức khắc.

b) Đòi hỏi thường xuyên (continuous need), lửa dục không lúc nào ngừng cháy (nymphomania is unquenchable)

c) Ở trong tình trạng bị cưỡng chế (compulsivity), sự thèm muốn tình dục như bị cưỡg chế làm cả những hành động mất lý trí.

d) Tự hạ thấp phẩm giá (self-contempt), bất chấp thân thế, địa vị của mình, bất chấp dư luận chung quanh

Trong lịch sử Đông phương, người ta thấy: Võ Tắc Thiên, Tây Thái Hậu, Hạ Cơ, chị em Triệu Phi Yến,Dương Quý Phi,Hoa Nhụy Phu Nhân,Giả Hậu, Hồng Tuyến Kiều, Trai Kim Hoa...

Trong lịch sử Tây Phương, người ta thấy

Messalina, vợ vua Claudius, thường cải trang làm điếm để đi vào các ổ nhện để thỏa mãn tình dục;

Julia, vợ vua Tiberius, nàng là con vua Augustus, mỗi đêm nàng gần gũi ít nhất là 5 người đàn ông khỏe mạnh và thường mặc áo thật mỏng để thân hình lồ lộ giữa ytiều đường mà khiêu gợi phái nam.

 George Sand, nữ văn hào Pháp có sáu chục người tình, nhạc sĩ Chopin, Liszt và thi sĩ Musset chỉ là những người tình nổi danh.

Théodora, vợ vua Justinian, người đàn bà đã bắt các ngự y tìm ra những loại thuốc phá thai hiệu nghiệm nhất và đã dùng nó cả mấy chục lần.

Nữ hoàng Nmga Catherine hằng đêm không ngũ được và thuốc ngũ của bà là đàn ông, chỉ sau khi đã mê mệt với tình dục bà mới ngũ được.

Bà Pothiphar, người Ai cập hễ cứ gặp đàn ông là bảo ngũ với mình, cho nên câu mà hang ngày ba ta nói là: lie with me

Dĩ nhiên là còn cả ngàn vạn trường hợp khác mà ta không biết chỉ vì lý do chúng không được ghi chép lại mà thôi.

Tuy nhiên, cũng như đàn bà đẹp, cuồng dâm không phải là có nhiều. Đàn bà đa dâm nhiều hơn đàn bà cuồng dâm, nó phổ biến đến nỗi người thôn dân mộc mạc đồng ruộng cũng còn có:

Ơ ùi thầy mẹ ơi cấm đoán em làm chi

Mười lăm mười tám sao chả cho đi lấy chồng

Ông trời ơi, sao ông ăn ở không công

Duyên em đã lỗi em trách ông Tơ Hồng

Sao ông khéo trêu người

Cứ đêm đêm tôi nằm tôi vuốt bụng gọi trời

Xin ông thí bỏ cho tôi chút chồng

Tôi về tôi làm lễ tôi tố ông

Mỗ con bò béo, ông cho tôi lấy đức ông chồng nó thật to

Bõ công tôi mượn chủ lái mỗ bò.

Tình trạng ấy có thể văn chương hơn, kín đáo hơn như bài thơ Đường Văn trạ dâm:

Nhà ai cô gái nhớ chồng

Đêm thu dập lụa lạnh lùng gío trăng

Chầy giơ đêm nện đá phăng

Tháng tám, tháng chín đêm hằng dài ra

Luôn luôn ngàn vạn tiếng chày

Chầy thêm một tiếng, thêm dầy sợi tơ

Sáng ra dầu đã trắng phơ

(Bản dịch của Tản Đà)

Hay ý nhị hơn nữa, qua lời than của một cô gái đã cam phận:

Bất hận Lư Lang niên kỷ đại

Bất hận Lư Lang hiệp hữu tì

Chỉ hận thiếp thân sinh hiệu vãn

Bất kiến Lư Lang thiếu niên thì

(Không buồn vì chàng đã nhiều tuổi

Không buồn vì chàng mặt đầy râu

Chỉ buồn thiếp sinh ra quá muộn

Nên chẳng gặp chàng lúc đang hăng)

Đời nhà Minh bên Tầu, có cô gái rất thông minh đã phê bình ngôn ngữ của Trung Hoa thật quá nghèo nàn khi chỉ biết dùng độc mỗi chữ xuân tình để nói sự đam mê của người đàn bà. Cô đề nghị phải thêm cả hạ tình, thu tình và đông tình nhữa mới đủ vì đâu có phải chỉ riêng mùa xuân người đàn  bà mới  thèm muốn.

Cũng đâu phải chỉ lúc trẻ mà cả lúc già nữa chứ bộ!