Em bây giờ lẽ nào quên đồi dốc trên cao năm 2024
Đà Lạt lập [Bm] đông hoa vàng vừa mới nở Ta còn chờ [Em] em một [G] giấc mơ hoàng [D] lan Mặt trời mùa [F#] đông đến chợt [A] đi vội [Em] vàng Ta vẫn chờ em chiều [A] phố núi mênh [F 7] mangLần đầu gặp [Bm] nhau ta bàng hoàng ngây dại Con đường nhà [G] em đồi [A] dốc cao mờ [D] sương Trời vào lập [F#] đông gió ngàn [A] thông rì [Em] rào Em nói cùng ta giấc mơ một loài [Bm] hoa [G] Em bây giờ lẽ [A] nào quên [F#] đồi dốc trên [Bm] cao [G] Em bây giờ lẽ [A] nào quên [F#] hẹn ước năm [Bm] nao [Em] Ta như cây thông xanh [Bm] đứng bên hồ im bóng Chờ [F#] cơn gió, chờ [G] cơn gió lao [F#] xao [G] Em bây giờ lẽ [A] nào xa [F#] thành phố trăng [Bm] sao [G] Em bây giờ lẽ [A] nào chỉ [F#] là giấc chiêm [Bm] bao [Em] Ta qua con dốc xưa [Bm] cánh hoa vàng năm ấy Gọi [A] tên em lòng thương [D] nhớ [F#] Giữa một chiều Đà Lạt [Bm] lập đông Hi Ad! Mình nghe phiên bản của Quang Dũng hát, có đề nghị chỉnh lại một vài hợp âm như sau: ĐÀ LẠT LẬP ĐÔNG (Thế Hiển) 1. Đà Lạt lập [Am] đông hoa vàng vừa mới nở [A7] Ta còn chờ [Dm] em một [G] giấc mơ hoàng [C] lan Mặt trời mùa [E7] đông [A7] đến chợt đi vội [Dm] vàng Ta vẫn chờ [G] em [F] chiều phố núi mênh [E7] mang. 2. Lần đầu gặp [Am] nhau ta bàng hoàng ngây dại [A7] Con đường nhà [Dm] em đồi [G] dốc cao mờ [C] sương Trời vào lập [E7] đông [A7] gió ngàn thông rì [Dm] rào Em nói cùng [E7] ta giấc mơ một loài [Am] hoa. ĐK: [F] Em bây giờ lẽ [G] nào quên [E7] đồi dốc trên [Am] cao [F] Em bây giờ lẽ [G] nào quên [E7] hẹn ước năm [Am] nao [Dm] Ta như cây thông xanh [Am] đứng bên hồ im bóng Chờ [E7] cơn gió, chờ [F] cơn gió lao [E7] xao. [F] Em bây giờ lẽ [G] nào xa [E7] thành phố trăng [Am] sao [F] Em bây giờ lẽ [G] nào chỉ [E7] là giấc chiêm [Am] bao [Dm] Ta qua con dốc xưa [Am] cánh hoa vàng năm ấy Gọi tên [E7] em lòng [F] thương nhớ [E7] Giữa một chiều Đà Lạt lập [Am] đông. 1. Đà Lạt lập [Am]đông hoa vàng vừa mới nở [A7] Ta còn chờ [Dm]em một [G]giấc mơ hoàng [C]lan Mặt trời mùa [E7]đông [A7]đến chợt đi vội [Dm]vàng Ta vẫn chờ [G]em [F]chiều phố núi mênh [E7]mang. 2. Lần đầu gặp [Am]nhau ta bàng hoàng ngây dại [A7] Con đường nhà [Dm]em đồi [G]dốc cao mờ [C]sương Trời vào lập [E7]đông [A7]gió ngàn thông rì [Dm]rào Em nói cùng [E7]ta giấc mơ một loài [Am]hoa. ĐK: [F]Em bây giờ lẽ [G]nào quên [E7]đồi dốc trên [Am]cao [F]Em bây giờ lẽ [G]nào quên [E7]hẹn ước năm [Am]nao [Dm]Ta như cây thông xanh [Am]đứng bên hồ im bóng Chờ [E7]cơn gió, chờ [F]cơn gió lao [E7]xao. [F]Em bây giờ lẽ [G]nào xa [E7]thành phố trăng [Am]sao [F]Em bây giờ lẽ [G]nào chỉ [E7]là giấc chiêm [Am]bao [Dm]Ta qua con dốc xưa [Am]cánh hoa vàng năm ấy Gọi [E7]tên em lòng [F]thương nhớ [E7] Giữa một chiều Đà Lạt lập [Am]đông. |