Hanh phuc nho.cua anh review năm 2024

                      

Thể loại: HE, sạch, sủng, nhẹ nhàng

                      
Nam chính: Ôn Thiếu Khanh – Bác sĩ
                      
Nữ chính: Tùng Dung – Luật sư
                      
Lưu ý: Có spoil nội dung
                      
Truyện này ta đã đọc lâu rồi nhưng nay nổi hứng muốn đọc lại để xem cảm xúc có còn như xưa không. Phải công nhận, dù đã đọc đi đọc lại đôi ba lần, ta vẫn rất hài lòng với bộ truyện này.
                      
Chỉ để lại một câu nói "Không thích luật sư mà thích bác sĩ", Tùng Dung liền "bỏ của chạy lấy người" ra nước ngoài mấy năm trời. Ai yêu trước là người thua thiệt. Tùng Dung trên toà là một luật sư tố tụng hình sự giỏi đến mấy, nhưng đứng trước Ôn Thiếu Khanh thì không hiểu sau đại não của chị cứ đòi đình công làm chị ức không thôi. Đường đường là một luật sư thế mà nói không lại một tên "mổ xẻ".
                      
Đọc vài chương đầu ta cứ thắc mắc anh hàng xóm đẹp trai có vai trò gì trong truyện này. Ai ngờ tác giả chơi cú ác liệt thiệt. Thì ra anh hàng xóm đó chính là Ôn Thiếu Khanh. Mà Tùng Dung vì quá xấu hổ với câu nói để đời năm xưa nên chỉ còn cách mặt lạnh, giả vờ như không biết anh mà thôi. Cuối cùng với sự lưu manh, vô sỉ, "khẩu phật tâm xà", Ôn Thiếu Khanh cũng ép Tùng Dung xé bỏ bộ mặt giả vờ này. Để rồi bắt đầu chuỗi ngày, anh chăm chỉ thả thính, chị chăm chỉ né thính. Không phải chị thích anh sao? Thì ra chị biết là anh đã có đối tượng thầm mến, lại không biết đối tượng thầm mến đó chính là bản thân mình, nên không thể làm trái lương tâm, phá hoại tình cảm người ta được. Khi phát hiện anh đơn phương "người nào đó", chị vừa dặn lòng phải biết kiểm soát, lại vừa tham lam chút sự quan tâm của anh. Hai anh chị cứ người đuổi người chạy, người thả người né, vờn nhau như mèo vờn chuột làm ta sốt sắng mãi không thôi. May sao, cuối cùng cũng về được bên nhau.
                      
Tuy nhiên, nạn nhân của câu nói "không thích luật sư mà thích bác sĩ" còn một người nữa, đó chính là Lâm Thần, "anh em" của Ôn Thiếu Khanh cũng lại là đàn anh của Tùng Dung. Thấy chị cứ áy náy vì đã làm tổn thương Lâm Thần, Ôn Thiếu Khanh quyết định tiêm cho chị một liều thuốc mạnh để xử lý chuyện này, ai ngờ thuốc mạnh quá, kéo luôn anh vào, khiến anh phải hết hơi giải thích, dỗ dành chị một phen. Cho đáng đời anh nhé. Ai bảo anh tâm nhãn cho lắm vào, giờ lại "gậy ông đập lưng ông", cho chừa nhé. Trong tình yêu, đôi khi lý trí, toan tính quá sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp. Đây là kinh nghiệm xương máu cho anh nhé anh Ôn. Anh mà cứ "chiêu trò" với chị Tùng thì chính là hạ sách a.
                      
Mà thật ra, lý do anh Lâm Thần rời đi cũng chả phải vì câu nói của chị Tùng Dung đâu. Mà do câu "trùng hợp bác sĩ cũng thích luật sư" của anh Ôn ý. Nói tóm lại, anh Ôn chính là đầu xỏ của mớ rắc rối này đây. Thì ra, Ôn Thiếu Khanh đã nhận ra Tùng Dung chính là đối thủ trong game của mình, cũng nảy sinh tình cảm khi gặp chị, nhưng đúng người, chưa đúng thời điểm, nên chưa thể ở bên nhau. Đến sau này, khi thời cơ chín muồi, người vẫn còn đó, anh đương nhiên sẽ "không từ thủ đoạn" để bắt trái tim người đẹp Tùng Dung về rồi. Quá trình này đã hao tốn không ít công sức của anh a. Nói chung là mn cứ đọc đi rồi sẽ thấy nó "rối tinh rối mù" như thế nào. Nhưng lúc này đã đúng người, đúng thời điểm, cộng với sự phúc hắc của bác sĩ Ôn, luật sư Tùng không còn cách nào đành giơ tay đầu hàng thôi.
                      
Cậu em họ Chung Trinh cũng là một nhân vật khá nhiều đất diễn trong bộ này. Cậu em này vừa EQ thấp, vừa ngu ngơ vô tư, vừa là nguyên nhân 2 anh chị cách xa lại vừa là nguyên nhân mang 2 anh chị tái hợp. Cái "biểu tượng cảm xúc" này cứ lật qua lật lại giữa cô chị họ và ông thầy hướng dẫn, gây ra cũng không biết bao tai hoạ, bảo sao "thầy không yêu, chị không thương". Nói chung, cứ thấy em Chung Trinh này xuất hiện, đảm bảo không hài hước không lấy tiền. :))))))))))))
                      
Truyên viết chắc tay. Văn phong nhẹ nhàng. Tình huống truyện đủ "kích thích". Ta nhiệt liệt đề của bộ này đấy ạ. Đối với ta, truyện đủ tinh tế, đủ hài hước, đủ sâu lắng, đủ lôi cuốn dù đã đọc qua vài lần. Vậy nên đừng chần chờ nữa, mà hãy nhảy hố bộ này thôi nào <3 <3 <3 
                              
“Ôn Thiếu Khanh: “Thông thường bệnh nhân sẽ trải qua năm giai đoạn tâm lý trong quá trình chấp nhận mình bị bệnh, giống như em không thể tiếp nhận việc em yêu anh!”

Tùng Dung đỏ bừng mặt: “Em không yêu anh!”.

“Giai đoạn thứ nhất là giai đoạn chối bỏ, em không chịu chấp nhận hiện thực!”

“Anh nói linh tinh!”.

“Giai đoạn thứ hai là giai đoạn căm phẫn.”

“Kệ anh nói sao thì nói. Em mệt rồi, về trước đây.”

“Trong trường hợp cá biệt, bệnh nhân sẽ có hiện tượng phản ứng bất ngờ với mục đích vùng vẫy vào phút chót.”

Tùng Dung tức giận: “Em không yêu anh.”

Ôn Thiếu Khanh chậm rãi nói: “Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung. Tùng Dung, anh nói là anh thích em.”

Mình đã đặt mua ngay bộ này khi đọc được đoạn trích dẫn trên:)) Rồi nghĩ ngay: “Ồ, nam chính có vẻ phúc hắc, hợp đúng gu mình rồi”. Rồi khi bắt đầu đọc, hóa ra a không chỉ phúc hắc mà còn rất si tình. Một nam chính ấm áp với nữ chính nhưng biết lãnh đạm với cô nàng khác:)). Một chàng trai lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Một bác sĩ tài giỏi nhưng biết khiêm nhường, tâm huyết với nghề.

Vậy cô gái thế nào mà lại được 1 chàng trai như thế hết lòng? Tùng Dung – 1 nữ luật sư mệnh danh là nữ cường nhân tung hoành trên chiến trường kiện tụng. Một cô gái mồm mép lanh lợi là vậy nhưng ở với Ôn Thiếu Khanh sẽ cảm thấy mình như bị mất lưỡi vậy, ko thể đấu lại anh:)) Một cô gái sẽ chỉ dịu dàng với anh, rồi dám chiến đấu bảo vệ anh.

Ngoài ra nhân vật phụ của truyện hết sức đáng yêu và hài nữa:))

Chung Trinh-em họ của Tùng Dung, 1 chàng trai vô tư lại vô cùng chậm tiêu trong chuyện tình cảm của anh chị nhà mình:)) Theo như lời của Thẩm Trầm là:” cậu ta vô cùng trong sáng không phải là đối thủ của Ôn Thiếu Khanh cậu:)”

Tiêu Tử Uyên- anh họ của Ôn Thiếu Khanh (nhân vật chính trong “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ”), 1 người đàn ông thâm trầm, lăn lộn trong giới chính trị nhiều toan tính nhưng ấm áp vì người nhà, người mình yêu.

Ôn Nhượng- chú nhỏ của Ôn Thiếu Khanh (không hiểu sao mình thích nhân vật này cực kì. Cảm thấy vô cùng đáng yêu, hài hước mà cũng tội tội thế nào ấy vì suốt ngày bị người nhà “chèn ép:))).

Nhường Chút – chú chó Samoyed của Ôn Thiếu Khanh. Chú chó lông trắng như tuyết, to xác nhưng hiền lành, không thiếu lần khiến Tùng Dung sợ thừa sống thiếu chết=))

Đối với mình thì đây là truyện hay nhất của Đông Bôn Tây Cố. Cốt truyện diễn biến hợp lý, tuy không có nhiều tình tiết gay cấn đẩy mạch truyện lên cao trào nhưng đọc cảm thấy rất hấp dẫn, không hề nhàm chán. Truyện không tiểu tam, không cẩu huyết, không hiểu nhầm. Mình cảm thấy điểm cộng lớn nhất của “Hạnh phúc nhỏ của anh” là tác giả có sử dụng những điển tích, điển cố, thành ngữ, thơ khiến người đọc như mở mang kiến thức ấy:)) không chỉ đơn thuần là chuyện tình yêu giữa 2 nhân vật chính nữa.

Trên mạng hiện đã có bản full rồi nhưng các nàng nếu có điều kiện hãy mua sách để ủng hộ nhà xuất bản nhé:)) bìa hồng hồng siêu đáng yêu kèm bookmark xinh xắn nữa:))