Review sách thương nhau để đó năm 2024

Đầy ắp tình cảm trong lối suy nghĩ của Hamlet Trương - một chàng trai luôn cười híp mắt mỗi lần gặp tôi. Bình yên là cảm giác mỗi khi tôi "đọc" cậu ấy, cả trong câu chữ lẫn cách trò chuyện. Một trái tim biết yêu thương thì thường đem đến cảm giác lành an cho người đối diện mà! Ngược lại hòan tòan là Iris Cao, sôi động và nồng nhiệt. Nói chung, hai cảm giác đối lập trong một cuốn sách gây cho tôi hứng thú tột cùng!

- Nguyễn Thảo Minh Châu - Tổng giám đốc NewGen Ent

Tình cảm, chân thật và ngọt ngào! Thú thật thì đến giờ tôi vẫn ấn tượng mãi với "yêu đến từng tế bào". Chúc Hamlet Trương sẽ hạnh phúc hơn những bài hát, những cuốn sách em từng viết"

- Quang Chí - Tuần san Hoa Học Trò

Có phải chúng ta đang sống quá nhanh nên nhiều khi đánh rơi mất những thứ xúc cảm ghen tuông, hờn giận, những nghẹn ngào thiết tha cần có thường ngày mà không hề hay biết. Tôi rất thích nhâm nhi những mẩu chuyện của họ để đôi lần tìm ra chính mình, tìm lại những cảm xúc đã làm rơi nhưng được họ "nhặt" và cất hộ..."

- Ca sĩ Đông Nhi

Tôi nghĩ đó không đơn thuần là sự mộc mạc. Họ viết như đang trò chuyện, lối trò chuyện giản đơn, bình dị, thi thoảng lại kèm vào đó những cảm thán bi quan và cả những mơ mộng yêu đương thật hồn nhiên. Có cả những chiêm nghiệm, triết lý rất đại diện của người trẻ tuổi. Nó làm rung nhẹ trong tôi những năm thánh còn trẻ của chính mình. Mơ màng nhìn về cuộc sống…"

Khi nhìn tiêu đề sách, mình cứ liên tưởng đó là một tập truyện dài, kể về những người yêu nhau nhưng vì lí do nào đó nên đành thương nhau. Thương nhau để được ở bên nhau, dõi theo và chăm sóc cho nhau. Thứ tình cảm mà không thể đi đến tình yêu được.

Bởi vị sự tò mò và cảm hứng được gợi ra từ một bài review sách cách đây nửa năm mà mình đã cho quyển sách vào danh mục sách sẽ đọc để đến dạo gần đây mới lật ra…

“Đến một độ tuổi nào ta người ta thật sự muốn yêu và được yêu. Người ta cảm thấy thật sự cô đơn cứ bám riết, vây quanh đến nghẹt thở. Muốn một ai đó bên cạnh. Đơn giản để cùng vui, cùng buồn cùng sớt chia những khoảnh khắc trong đời. Giữa 7 tỉ người xa lạ người ta vô tình chạm mặt nhau để rồi rung động. Nhưng người ta lại sợ hãi trước sự lỗi nhịp của con tim mình. Sợ vội yêu, vội thương để rồi chia xa chóng vánh. Người ta khi yêu nhau vẫn hay ích kỉ. Vẫn hay muốn ai đó thuộc về riêng mình. Thế nhưng, họ biết rằng nếu họ nói tiếng yêu thì sẽ mất đi người kia mãi mãi. Vậy nên vì thương, người ta sẵn sàng chấp nhận những nỗi đau, chấp nhận cất giấu đi những tình cảm kia âm thầm lặng lẽ đi bên nhau, dõi theo từng bước đi của nhau. Người ta thà làm hai đường thẳng song song để được nhìn thấy nhau mỗi ngày. Còn hơn cắt nhau rồi chia xa mãi mãi. Vậy nên, người ta cứ ” Thương nhau để đó… “

“Có những người trong cuộc đời này…. mà ta biết rằng nếu ta bước thêm một bước nữa để ta nói là ta yêu họ…thì ta sẽ mất họ ngay

Vậy nên lúc nào anh cũng nói là anh thương em vì anh sợ tình yêu làm tan biến đi những gì ta đã có…

Anh chọn cách bước cùng em nhưng không hề giành lấy em cho riêng mình, và anh tin là trên cõi ngân hà này còn nhiều lắm những người thương nhau để đó…như anh và như em…”

Thật bất ngờ, vì đi suốt tập truyện lại không chỉ là những câu chuyện lãng mạn về tình yêu mà còn là về cuộc sống, về tình người. Một chút sâu sắc khiến người ta phải dừng lại suy ngẫm. Những việc đơn giản tưởng chừng dễ thấy hằng ngày nhưng khôn ai cũng chịu lưu tâm để ý, không phải ai cũng biết cách để thưởng thức và làm cho cuộc sống thêm phần thú vị.

Những câu chuyện được kể trong dòng suy nghĩ của tác giả, giọng kể từ tốn lạ thường lại khiến người ta phải đọc nó một cách ngấu nghiến. Tác giả như muốn đem đôi mắt của mình trao cho người đọc để nhìn cuộc sống một cách toàn diện hơn. Không có tốt xấu, chỉ có đâu đó những vẻ đẹp tâm hồn, niềm tin, lối ứng xử đáng trân trọng, những điều bình dị được rút ra từ chính cuộc sống của tác giả. Không có những câu chuyện dài, chỉ là đôi dòng tâm sự và một chút gì đó bình yên lạ.

“Đừng suy nghĩ, hãy cứ yêu thương”

“Anh có biết tại sao cuộc sống thú vị không? Vì không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Đừng đổ lỗi cho số phận, số phận là do chúng ta quyết định”

Cuốn tản văn mua về hơn một năm trước. Nửa đầu đọc ngay trong vòng một buổi tối. Nửa sau đọc mãi, đọc hoài cả tháng mới xong. Nửa đầu đọc xuôi từ đầu đến cuối. Nửa sau đọc ngược từ sau lên. Kết thúc đọc cuốn tản văn bằng cuộc đối thoại của hai ngòi bút.

Hồi cách đây hơn một năm, đọc, thích phần của Hamlet Trương lắm. Cảm giác thân thuộc và gần gũi ghê gớm. Những điều cậu ấy viết đều là những cảm xúc thường nhật hầu như ai cũng cảm nhưng không phải ai cũng có thể chỉ mặt đặt tên hay viết thành câu chữ. Những trăn trở nhiều lúc người ta nói rất đao to búa lớn triết lý nọ kia, còn cậu ấy cứ nhẹ nhàng từ tốn mà viết ra thôi. Còn phần của Iris Cao thì mãi không tiêu hóa nổi. Đọc một bài của Iris Cao thì phải ngâm hẳn một tuần mới đọc bài tiếp theo. Kiểu bài nào của cô ấy cũng nhiều nỗi niềm quá. Câu chuyện nào cũng cảm thấy một trái tim tổn thương đang thổn thức. Mình thì mãi không thổn thức nỗi nên đành chịu. Cứ đọc từ từ, hiểu từ từ vậy.

Một năm sau đọc lại. Tự nhiên lại lướt qua nhanh phần của Hamlet Trương và đọc kỹ hơn phần của Iris Cao. Không phải không ưng phần viết của Hamlet Trương nữa. Chỉ là những cảm xúc ấy dường như vẫn còn trong trí nhớ, chỉ đôi ba dòng dạo đầu là lại nhớ hết rồi. Phần của Iris Cao thì chả nhớ được gì. Nhưng giờ đọc không còn cảm giác nặng nề nữa.

Một năm đi qua. Ngoảnh lại ngày ấy đến bây giờ, cũng không có gì đổi khác nhiều. Vẫn những con người ấy. Vẫn những công việc ấy. Thế mà sao giờ đọc nỗi nhớ thương nức nở của cô gái ấy lại không còn thấy trĩu nữa. Cảm thấy như ai rồi cũng sẽ qua cảm giác như vậy, thời gian như vậy. Đau thương hay yêu thương cũng chỉ là một phần cuộc đời mà ai cũng đi qua…

Hamlet Trương viết chuyện rất giản dị. Đọc tản văn của cậu ấy cảm giác như đọc câu chuyện của đứa bạn nào đó. Cậu bàn về mọi thứ bằng cách kể chuyện – những câu chuyện về những con người quanh cậu. Cậu hay xưng “tôi” trong những câu chuyện đó. Có lẽ vậy mà cảm giác gần gụi ghê.

Iris Cao lại viết như thể là tự sự. Những bài của cô thường là lời của chàng trai gửi tới cô gái hay là ngược lại. Thi thoảng, cô lại đóng vai trò người ngoài cuộc nhìn vào câu chuyện của hai người. Những bài tản văn của Iris thường chỉ có hai người. Thế nên, khi đọc, mình cứ cảm giác như đó là câu chuyện của ai kia gửi tới ai đó. Hồi lần đầu đọc, có lẽ mình đã cảm giác như mình đang đi vào chốn riêng tư của ai đó. Nên cứ ngập ngừng mãi, khó nghĩ hoài.

Hai tác giả đều bằng tuổi mình. Hồi đầu đọc trên mạng, đã từng nghĩ: “Ôi dào, mấy cái ni mình viết cũng được!”. Nhưng khi cầm sách trên tay, tự dưng lại cảm giác câu chữ cùn lụt, chạy bay chạy biến. Rồi nghĩ: “Ời, nhiều lúc cũng khó viết lắm chơ bộ!”.

Mua cuốn truyện cái hồi mà thương-người-để-đó. Đọc lại truyện cái lúc mà thương-người-để-mô-mất-rồi XD