Truyện anh trai nhà bên không được lên giường full

“Đừng đánh... là anh... Mạn Nghiên!” 

“Anh anh cái con khỉ. Hừ, bà đánh chết mày!” 

Advertisement

Bụp bụp! 

Đột nhiên Mạn Nghiên trở nên mạnh mẽ khác thường, cô hùng hổ tiến tới đánh liên tiếp vào người kia. Mặc dù đến mặt mũi còn không nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được tên này khá cao lớn, hơn nữa còn mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi. 

Hắn túm lấy cái gối trên tay Mạn Nghiên, thẳng tay vứt sang một bên. Cô bị hắn đẩy mạnh về phía giường, chẳng mấy chốc đã nằm đè luôn lên người cô. Cơ thể hắn mát lạnh, còn tỏa ra mùi hương quyến rũ, nam tính của loại sữa tắm mà Tôn Bách Thần hay dùng. Đầu óc cô quay cuồng, đoán chừng tên này biến thái đến mức đã trốn vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới chui ra đây, định giở trò với cô. 

Advertisement

“Bách Thần, cứu em với... Bỏ tôi ra huhu..”. 

Cô nhắm chặt mắt, hai tay đè lên ngực để tránh người đàn ông kia tiếp xúc trực tiếp với cơ thể mình. Trong căn phòng rộng lớn, một người tim đập bình bịch vì sợ hãi, một người thì thở phừng phừng vì tức giận. Mẹ kiếp! Thế mà cô gái nhỏ này không nhận ra giọng nói của hắn. 

Tôn Bách Thần với tay về phía đèn ngủ, bật lên. Hắn vỗ nhẹ vào má Mạn Nghiên, để cô mở mắt ra nhìn mình. Giọng hắn trầm trầm, cất tiếng: 

“Là anh, Tôn Bách Thần!” 

Mặt cô đần ra, nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông đối diện. Cô chồm người đến, ôm chặt lấy cổ Tôn Bách Thần, suýt chút khóc thành tiếng: 

“Bách Thần, là anh sao? Làm em sợ chết khiếp... còn tưởng tên biến thái nào nữa chứ... hức.” 

Tôn Bách Thần vỗ nhẹ sống lưng Mạn Nghiên, để cho cô bớt phần hoảng loạn. Hắn vừa thương vừa thấy mắc cười, cô cứ xoay như chong chóng, lúc thì hung dữ đánh tới tấp người mà cô nghĩ là tên biến thái, lúc thì co rúm lại sợ hãi. 

“Đừng hoảng, là anh, Tôn Bách Thần. Đồ ngốc này, em có thấy tên biến thái nào đẹp trai, cơ bụng sáu múi hấp dẫn được như anh không?” 

Hắn vuốt nhẹ mái tóc cô. 

“Tối đen như vậy, làm sao em biết là anh chứ? Với lại không phải chiều nay anh nói sẽ không về sao, đột nhiên lại về, còn lén la lén lút như ăn trộm.” 

Mạn Nghiên vẫn còn rất sợ. 

“Được được, là lỗi của anh, anh làm Nghiên sợ. Nhưng đến giọng của anh em còn không nhận ra sao? Thật là, ban nãy còn đánh anh nhiều như vậy.” Tôn Bách Thần kiếm cớ bắt bẻ lại. 

Lúc đó vì Mạn Nghiên rối quá, căn bản cô không nghĩ nhiều được như thế. Đột nhiên đang ngủ mà biết có kẻ đứng ở đầu giường, đầu óc cô trở nên trống rỗng, tay chân chỉ làm theo bản năng, không ngừng chống trả để tự vệ. 

Còn Tồn Bách Thần, sau chuyện này hắn thật sự có chút hoang mang, không biết có nên để cô gái này ở nhà một mình qua đêm nữa không. Hắn đã về được một lúc lâu, ngang nhiên sử dụng phòng tắm mà cô không hề hay biết. 

“Bách Thần, khuya như vậy sao anh còn về? Không ở lại công ty ngủ sao?” 

“Nhớ em đó. Nhớ đến độ không được gặp em, anh sẽ không ngủ được.” Hắn vừa nói, vừa chỉnh lại tư thế nằm, để cô gối đầu lên tay mình. 

Cả người Mạn Nghiên lâng lâng như kẻ say rượu, cô bị những lời nói ngọt hơn cả đường của hắn đánh gục hoàn toàn. Từ lúc Tôn Bách Thần nói yêu cô, hắn thay đổi một cách chóng mặt, vừa dịu dàng ôn nhu, vừa biết cách lấy lòng Mạn Nghiên. Lắm lúc cô còn không kịp quen với cách nói chuyện có phần sến súa của hắn, đúng như người ta nói, thụ sủng nhược kinh. Tôn Bách Thần tự nhiên chiều chuộng cô, Mạn Nghiên thấy hơi sợ. 

“Bé con không nhớ anh sao?” 

Cô gật gật. Sao cô có thể không nhớ hắn chứ? Cả ngày nay cứ ngồi nghĩ đến Tôn Bách Thần, mong được gặp hắn mà cô bứt rứt hết cả người, đến làm việc gì cũng không thấy vui vẻ. Mạn Nghiên nhớ hắn đến phát điên lên được, cảm tưởng nếu một tuần không được gặp người đàn ông này, cô sẽ chết mất. 

“Em nhớ! Còn nhớ anh nhiều hơn anh nhớ em đó chứ. Bách Thần, chỉ là em sợ anh làm việc vất vả, trời tối như vậy còn phải chạy đường xa về đây, em không nỡ nhìn thấy anh đổ bệnh.” Cô nói thật những suy nghĩ trong lòng mình.

Em Trai Quá Kiêu Ngạo

“Bắt đầu từ ngày mai, anh ta sẽ có rất nhiều việc phải làm, sẽ không có thời gian nói chuyện phiếm với cô, cũng sẽ không có thời gian giúp tôi trang hoàng nhà cửa đâu, đừng quên là cô đã đáp ứng điều kiện của tôi, chẳng lẽ cô ăn xong rồi phủi tay muốn quỵt nợ của tôi sao?”“Ăn xong rồi phủi tay?” Tổng tài đại nhân, vậy mà anh cũng nói được, nhưng sao cô nghe ra trong lời của hắn lại có chút ái muội vậy, cũng may là trong phòng chỉ có hai người bọn họ, bằng không người khác chắc chắn sẽ hiểu lầm. Có phải tư tưởng của cô rất không trong sáng hay không, sao tự nhiên lại liên tưởng đến những chuyện ái muội chứ?Minh Nhan lắc đầu, xua đi ý tưởng trong lòng, thề không bao giờ xem truyện tranh châm biếm với Tân Vãn nữa, một thục nữ như cô thực bị làm hư rồi, còn suy nghĩ ra những chuyện không bình thường nữa chứ.“Tôi làm gì có ý muốn quỵt nợ anh chứ.” Minh Nhan rầu rĩ nói, thực giống như cô đang chiếm tiện nghi của hắn vậy, người chiếm tiện nghi là cô mới phải nha.“Không có thì tốt, được rồi đứng lên đi, tôi đưa cô về nhà, giấy dán tường cứ mua loại cô thích là được, không cần bàn với tôi.”“Không cần bàn với anh sao? Vậy anh bảo tôi đến nhà anh làm gì! Làm tư vấn miễn phí cho anh sao.” Minh Nhan đứng dậy theo sau Mạc tổng tài, vừa đi, vừa nói thầm. Một tháng qua, bởi vì bị Mạc tổng tài tra tấn bắt làm điểm tâm cùng cơm chiều, tay nghề cô tiến bộ rất nhiều, không phải chỉ có thể nấu cháo nữa. Ô ô, cô thực sự là khóc ra máu mà, cô nấu ăn cho tổng tài nhưng lại không hề có lương a, hắn đúng là gian thương, đại gian thương mà.Ngồi trên xe của tổng tài, về đến nhà, Minh Nhan mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hình như khởi nghĩa của cô đã vô tình bị đàn áp mất rồi, hơn nữa ngay cả khói thuốc súng cũng đều không có, đạo hạnh [cấp bậc tu luyện] của tổng tài đại nhân thực là càng ngày càng cao a.Đến thứ bảy, Minh Nhan đang nằm trên giường không muốn thức dậy, nhưng chuông điện thoại lại reo không ngừng. Vẫn là bài hát quốc ca. “Hãy vùng lên, những người không muốn làm nô lệ......”Minh Nhan gầm rú một tiếng. “Vùng lên cũng phải làm nô lệ thôi......” Cô vốn không tình nguyện mà trả lời điện thoại nhưng lập tức đã đổi thành một giọng nói vô cùng vui vẻ. “Tổng tài đại nhân a, tôi đang chuẩn bị đi đây.”............“Cái gì, hôm nay không phải làm sao?!” Lúc này, cô thật bất ngờ, cười ngoác đến tận mang tai............. “Ngày mai vẫn làm bình thường à?” Nụ cười của cô thoáng chốc ảm đạm bớt.“Nga, tôi đã biết, làm ở nhà anh hay là qua bên kia làm a?”............“Qua bên kia à, được rồi, chỉ còn mỗi phòng tắm nữa là xong. Ừ, được, ngày mai............Tắt điện thoại, Minh Nhan thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, hôm nay cô không phải đi làm không công, thật tốt quá.“Chúng ta được tự do, bình đẳng, thật vui quá, thật vui quá.” Minh Nhan vừa ca hát, vừa chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ.“Cô vui đến vậy sao?”“Đúng vậy. Hôm nay không phải làm không công, đương nhiên tôi rất vui.” Minh Nhan không chút nghi ngờ, sảng khoái trả lời.“Thì ra là cô làm với tổng tài, anh ta không trả thù lao cho cô?”“Phải, phải, hắn đúng thật là nhà tư bản, quỷ hút máu. Tôi làm hết phòng ngủ rồi lại đến phòng bếp, hết phòng bếp rồi tới phòng tắm, thắt lưng mỏi đến nỗi không đứng thẳng được, vậy mà một cắc hắn cũng không chịu trả cho tôi.” Minh Nhan nhắm mắt lại, căm giận nói.“Hắc hắc, bạn gái làm cùng bạn trai hình như không cần phải trả tiền a.”“Nhưng tôi căn bản không phải là bạn gái của hắn.” Minh Nhan mơ mơ màng màng phản bác.“Cái gì? Vậy cậu là tình nhân của hắn sao.” Một giọng nói cao vút dọa Minh Nhan phút chốc nhảy dựng lên, đồng thời làm cô hết cả buồn ngủ, mở to mắt, vẻ mặt nghẹn họng cùng cái nhìn trân trối của Tân Vãn liền hiện lên trước mặt cô.Đúng rồi cô quên mất hôm qua Tân Vãn ngủ lại nhà cô.Thấy Minh Nhan không phản bác lại, Tân Vãn liền coi như cô đã thừa nhận, vô cùng đau đớn mà giáo huấn cô. “Tư Đồ Minh Nhan, cậu còn nhỏ tuổi như vậy cái tốt không học chỉ toàn học cái xấu, lại còn học người ta làm tình nhân, mà lại còn làm tình nhân lên giường miễn phí nữa chứ, cậu nói rõ với mình xem nào, mình thật sự là......”“Dừng.” Minh Nhan cắt đứt tiếng than khóc của Tân Vãn. Cái gì mà tình nhân với“Mình không có làm tình nhân của hắn, cũng không có lên giường miễn phí nha, rốt cuộc cậu đang nói gì vậy?” Ít nhất cô cũng sẽ không lên giường với người khác a.Tân Vãn thu hồi oán giận, mở to hai mắt nhìn cô như muốn chứng thực. “Không làm tình nhân? Không có lên giường?” Vẫn biết tự bảo vệ mình a. May quá, nếu không thì khổ rồi.“Đúng vậy, mình chỉ là đang giúp tổng tài tu sửa căn nhà mới. Phòng ngủ với phòng bếp đã làm xong rồi, giờ chỉ còn lại phòng tắm chưa làm nữa thôi.” Minh Nhan không nhanh không chậm giải thích.

“Nga” Thì ra là ‘Làm’ này a, cô còn tưởng rằng là ‘Làm’ cái kia chứ, mà hai cái ‘Làm’ này cách nói ra thực giống nhau nha. [BN: mụi bó chiếu zới bà Tân Vãn này a =]], NV: chị Tân Vãn này đúng là bạn chí cốt của Nhan Nhan, trí tưởng tượng ko hề thua kém nhau =__=]

Trang Chủ

7099 lượt thích / 414986 lượt đọc

Danh sách chương Đọc Truyện

📌 VĂN ÁN: Anh trai hàng xóm ở khu tập thể lớn hơn cô 2 tuổi, lớn lên đẹp trai lại còn học giỏi. Vì thế, mẹ nhờ anh làm gia sư dạy kèm cho cô. Nhưng tại sao cô làm sai anh lại dùng nơi đó để trừng phạt cô. Rồi khi cô đúng anh cũng dùng nơi đó để khen thưởng cô. Rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ, hu hu.... Tiểu bạch thỏ × Con sói phúc hắc --- Trích: "Cởi quần áo ướt ra đi." Giọng nói Bá Vân u ám hơi trầm xuống, mơ hồ lộ ra sự áp lực. Ai? Cởi? Ngay trước mặt anh sao? Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Kiều Đình đỏ bừng. "Em... Như vậy hình như... Không thuận tiện cho lắm..." Kiều Đình ấp úng khéo léo từ chối. Làm sao cô có thể không biết xấu hổ cởi quần áo trước mặt con trai chứ... Bá Vân giật mình, vẻ mặt như đã hiểu ra. "Tay em bị thương, không tiện cởi đồ, anh giúp em." Bá Vân khéo léo bẻ lái ý tứ của cô sang hướng khác.

Video liên quan

Chủ Đề