Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

- Phong thái của ông lão lúc ngồi câu gợi ra điều gì? (sự nhàn nhã, thanh thản hay suy tư, trầm mặc).

- Có thể cho thêm vài hình ảnh như bầu trời trong xanh, dưới hàng cây...

- Đến khi cụ về thì dáng dấp cụ ra sao, xô đã đầy cá chưa?

- Hình ảnh ông lão gợi cho em ấn tượng gì?

3. Kết bài:

- Hình ảnh ông lão ngồi câu cá có ngợi cho em nhớ về một kỉ niệm nào đó đối với ông nội (hay ông ngoại) của mình không?

- Qua đó, em mong ước điều gì? (được sống cùng ông bà và những người thân, để luôn được chăm lo dạy dỗ,…).

Một buổi sáng mùa thu, tiết trời ấm áp, em có dịp quan sát một cụ già đang ngồi câu cá bên bờ hồ.

Hôm đó, cụ mặc bộ đồ bà ba màu xám trắng, tay cầm chiếc cần câu bằng trúc, lóng lánh dưới nắng mai hồng. Cụ trông thanh cao, giản dị và đầy chí khí. Tuy cụ đã ngoài bảy mươi nhưng khuôn mặt vẫn đầy đặn, đẹp lão. Vầng trán cao đã hằn sâu những nếp nhăn. Mái tóc bạc phơ, nhìn cụ như một ông tiên nhân đức. Cụ già thong thả buông cần trúc xuống hồ sen. Trời nước lênh đênh, những chú cá chép lượn lờ trông mây dưới nước, đàn cá rô tung tăng đùa giỡn, cụ lay nhẹ cần câu, mặt nước hồ chao động. Đàn cá liếc mắt nhìn lên thấy chú giun cựa quậy dưới lưỡi câu, chúng lấy làm thích thú. Cụ già đưa tay vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, mắt cụ đăm đắm nhìn lũ cá đang vờn mồi. Cụ vẫn ung dung hút thuốc lào, mùi khói thuốc bay ra quyện với hương sen đang phảng phất. Khói cứ bay cao, lan tỏa trong không gian vắng lặng. Bỗng cụ mỉm cười thật tươi, đôi mắt hiền từ của cụ ánh lên một niềm vui, niềm thú vị, thì ra đó là một chú cá chép vừa rón rén tới cắn câu. Cụ nhanh tay bật mạnh cần câu, chú cá chép vừa nuốt chửng con mồi và cũng vừa được cụ đưa lên bờ, rồi nằm gọn trong giỏ tre của cụ. Chú cá quẫy tũng toẵng. Cụ nói: “Nếu muốn trở về với nước thì cũng nằm đấy mà đợi cụ nhé! “. Lời nói của cụ lúc trong trẻo nghe như tiếng chuông đồng, lúc trầm trầm sâu lắng, rồi cụ bảo em:

– Con có thích cá không?

Em vội trả lời:

– Có ạ! Cụ câu cho con một chú cá rô nhé!

– Vậy thì ngồi đấy mà chờ ông.

Rồi cụ gọi:

– Cá rô ơi, hãy cắn câu đi nào!

Đàn cá rô vẫn vô tư, lượn lờ dưới nước, quanh quẩn bên đài sen để thưởng thức hương thơm. Chú giun vẫn cứ cựa quậy dưới lưỡi câu lóng lánh, cụ già vẫn kiên trì chờ đợi. Mặt hồ trải rộng, mênh mông và gợn sóng. Những đóa sen vẫn rung rinh, gật gù trong gió sớm. Đột nhiên, một chú cá rô dũng cảm đến gần lưỡi câu. Cụ già khẽ bảo em:

– Lần này thì con có cá rô rồi đấy.

Em vui lắm và thầm mong cho cá cắn câu. Cụ già như hiểu ý em, cụ cố nhìn con mồi. Cụ cũng mong có cá rô cho em. Bàn tay xương xương của cụ vẫn nắm chặt lấy cần câu. Bóng cụ trải dài dưới mặt nước trong xanh. Mấy cọng tóc bạc phất phơ trước trán. Cụ vẫn kiên nhẫn, đợi chờ. Lần này trông cụ lo lắng, không còn vẻ ung dung vì sợ em thấy thất vọng. Chú cá rô không cầm lòng trước miếng mồi ngon, chú đớp mạnh còn mồi rồi định tuôn chạy nhưng đâu còn kịp nữa. Chú đã mắc câu. Cụ già bung tay lên hất cần câu lên bờ hồ. Cụ mỉm cười rồi bắt cá bỏ vào chiếc bị cho em. Cụ còn dặn dò em:

– Ông cho cá con đây nhưng con phải hứa với ông là học giỏi đấy!

Em vội đưa hai tay đón lấy cá và cám ơn cụ rối rít:

– Con cảm ơn cụ, con sẽ học giỏi ạ! Chào cụ con về ạ Cụ gật đầu khen em ngoan rồi vuốt nhẹ chòm râu. Có lẽ cụ hài lòng…

Em cầm chú cá đi về mà thầm cảm ơn cụ già tốt bụng kia… Lời dặn dò của cụ vẫn còn vang lời dặn dò của cụ già mà em xem như một ông tiên nhân hậu.

Một buổi sáng thu, bầu trời trong xanh, em được chứng kiến hình ảnh đẹp của một cụ già ngồi câu cá ven bờ hồ.

Cụ ấy mặc chiếc áo bà ba kết hợp màu trắng xám, tay nắm chặt cần câu làm từ trúc, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời ban mai. Với vóc dáng thanh cao, giản dị và tràn đầy tinh thần, cụ đã vượt qua tuổi tác, khuôn mặt rạng ngời, tràn đầy những nét đẹp của thời gian. Vùng trán cao in sâu những nếp nhăn tượng trưng cho những kỷ niệm. Mái tóc bạc phơ, làm cho cụ trông như một ông tiên mang đầy nhân đức. Cụ già nhẹ nhàng buông cần câu xuống hồ sen. Dưới đáy nước êm đềm, những chú cá chép đùa giỡn, đàn cá rô tung tăng nhảy múa, còn cụ, lay động cần câu như điệu nhảy của mình. Lưỡi câu xuôi lên, chú giun quậy đuôi, cụ nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc, đôi mắt theo dõi lũ cá đang hòa mình trong vũ điệu mặt hồ.

Sau một khoảnh khắc, em nhận ra cụ đã nhanh chóng bắt mạnh cần câu. Chú cá chép vừa nuốt con mồi, vừa được cụ nâng lên bờ, nằm gọn trong chiếc giỏ tre. Chú cá vẫy vùng hùng dũng. Cụ bảo: “Nếu muốn trở lại nước, hãy đợi đấy cho cụ nhé”. Lời của cụ tràn ngập như tiếng chuông đồng, vừa trong trẻo như tiếng suối rì rào. Rồi cụ nhìn em và nói:

- Con có muốn thưởng thức một chú cá không?

Em nhanh chóng trả lời:

- Dĩ nhiên ạ! Cụ câu cho con một chú cá rô nhé!

- Vậy thì ngồi đó chờ cụ.

Cụ gọi:

- Cá rô ơi, hãy cắn câu đi con ạ!

Đàn cá rô vẫn lạc quan, lượn lờ dưới nước, quẩy đuôi quanh đài sen để cảm nhận hương vị thơm ngon. Chú giun cựa quậy dưới lưỡi câu, cụ vẫn kiên trì đợi chờ. Mặt hồ trải rộng, thơ mộng, sóng nhẹ nhàng Những đóa sen vẫn nô đùa, nhún nhảy trong làn gió sớm. Bất ngờ, một chú cá rô dũng cảm lại gần lưỡi câu. Cụ già nhẹ nhàng bảo em:

- Lần này con đã có chú cá rồi đấy.

Em vui mừng và tràn đầy mong đợi chờ đợi chú cá cắn câu. Cụ già như đọc được suy nghĩ của em, cụ nhẹ nhàng nhìn con mồi. Cụ cũng mong chú cá rô sẽ là của em. Bàn tay xương xẩu của cụ giữ chặt cần câu. Hình ảnh của cụ trải dài dưới mặt nước trong xanh. Những sợi tóc bạc bay phất trước trán. Cụ vẫn kiên nhẫn, đợi chờ. Lần này, cụ trông đầy lo lắng, không còn vẻ ung dung vì sợ em thất vọng. Chú cá rô không cưỡng lại được hương thơm hấp dẫn, chú nhẹ nhàng đớp mạnh con mồi, và đột nhiên chú bị mắc câu. Cụ già giơ cần câu lên, đưa chú cá vào chiếc giỏ cho em. Cụ nói như dặn dò:

- Cá của con đây, nhưng con hãy hứa với cụ là sẽ học giỏi nhé!

Em nhanh chóng đón lấy cá, rồi cảm ơn cụ già tận tâm:

- Con cảm ơn cụ ạ!

Em ôm chú cá đi, trong lòng tràn đầy biết ơn với cụ già tốt bụng kia… Lời nhắc nhở của cụ vẫn vang vọng, như là tiếng của một ông tiên nhân hậu.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Ảnh minh họa (Nguồn internet)

2. Bài văn mô tả một cụ già câu cá bên hồ số 3

Nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh Bác Hồ, trên sóng truyền hình xuất hiện những đoạn phim về những hoạt động của Bác. Trong đó, có hình ảnh Bác Hồ ngồi câu cá, tưởng như là một cụ già ở quê hương đang tận hưởng niềm vui của mình.

Bác Hồ mặc chiếc áo trắng nhẹ, hài hòa với mái tóc bạc, dáng điều dàng tự do mà vẫn rất trang trọng. Bác cầm cần câu trúc, nhẹ nhàng buông xuống ao. Đôi mắt lấp lánh, như đang chìm đắm trong suy tư. Đôi khi, cơn gió nhẹ thổi làm mặt nước nhẹ nhàng gợn sóng. Bác quay sang uống vài ngụm trà xanh, trông rất giản dị, tự nhiên. Hình ảnh Bác ngồi câu cá khiến nhiều người liên tưởng đến cụ già thôn quê trong bức tranh thơ thu của Nguyễn Khuyến ngày xưa.

Dường như “Tựa gối ôm cần lâu chẳng được” nhưng “Cá đâu đớp động dưới chân bèo”. Bác Hồ giật mạnh cần câu, một chú cá chép tráng nhảy lên khỏi nước, uốn lưng nhuộm vàng dưới ánh nắng. Bác Hồ vui vẻ, cười tươi rạng rỡ.

Hình ảnh Bác Hồ, cha già của dân tộc, bình dị, giản dị và đậm chất đời thường, làm xúc động lòng người. Bức tranh ấy sẽ mãi mãi hiện diện trong trái tim mỗi người dân Việt Nam và sẽ là ký ức đẹp đẽ trong tâm trí em.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Ảnh minh họa (Nguồn internet)

3. Bài văn mô tả một cụ già câu cá bên hồ số 2

Trong cuộc sống, chúng ta bắt gặp vô số dáng vẻ đẹp, từ những hình ảnh hùng vĩ của những chiến sĩ cụ Hồ, trải qua đạn địch vẫn giữ tư thế đứng bắn, thể hiện vẻ đẹp bất khuất và kiên cường. Cũng như dáng vẻ của những bà mẹ tận tâm nuôi con ru mặc cho nhọc nhằn khó khăn. Thậm chí, dáng vẻ của một cụ già ngồi câu cá cũng mang đến một vẻ đẹp đặc biệt.

Bố em nói rằng việc câu cá đòi hỏi sự kiên nhẫn, do đó những người già, với bao kinh nghiệm cuộc đời, thường có tinh thần kiên trì hơn. Dáng vẻ của một cụ già câu cá thật sự trở nên quyến rũ. Trên mặt hồ, những đám bèo xanh non nổi lên trên sóng nước, tạo nên một bức tranh quê hương đẹp đẽ. Trên bờ, có chiếc thuyền nhỏ, một cụ già ngồi tựa gối, buông cần câu, chờ đợi cá cắn mồi. Âm nhạc quê hương vang lên từ chiếc radio, khung cảnh bình yên với làn gió nhẹ, cụ già thưởng thức trà ấm nóng, nhấp miệng thư giãn như đang thưởng thức hương vị tốt của cuộc sống.

Dây câu bỗng dưng chạy như điên, cụ già vui mừng. Nụ cười trên khuôn mặt không chỉ là sự hớn hở, mà còn là biểu hiện của sự hài lòng khi cá đã cắn câu. Cụ già, mặc dù đã già, nhưng nhanh nhẹn như chiến binh, hất chiếc cần câu lên. Cảnh tượng đó biến cụ không chỉ là một cụ già, mà còn là một chiến binh. Chú cá to như bàn tay lớn quẫy đuôi, cụ già tận hưởng niềm vui. Cụ đặt nó vào xô nước và tiếp tục nhấp miệng chén trà thơm ngon.

Cụ tiếp tục câu được nhiều chú cá, nhưng khi dừng, cụ không đem về, mà thả chúng trở lại tự nhiên. Với người già, câu cá không chỉ để đem về ăn nữa, mà là niềm vui tao nhã. Hình ảnh của cụ già trở nên thư thái, hạnh phúc trong cuộc sống hàng ngày của mình.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Ảnh minh họa (Nguồn internet)

4. Bài văn mô tả một cụ già câu cá bên hồ số 5

Một ngày cuối mùa xuân, em và anh trai quyết định đi câu cá, và từ đó, em chứng kiến hình ảnh đẹp của một cụ già ngồi câu cá bên hồ.

Bầu trời thu đã trải qua những biến đổi, nắng vẫn vàng nhưng dịu dàng, không còn ánh sáng chói lọi như hè, không gian thoải mái. Cây cỏ xanh tốt, từng đám mây trắng như kẹo bông nổi lên trên bầu trời. Gió thổi nhẹ nhàng, vuốt ve nhẹ nhàng lá cây. Chúng em đang thong thả dạo chơi khi bắt gặp cụ già ngồi câu cá ven hồ. Cụ mặc trang phục màu nâu sẫm, đầy nét bí ẩn. Cụ đã già, có lẽ ngoài bảy mươi, mái tóc bạc trắng và làn da già đã là dấu hiệu của thời gian. Mặc dù đôi mắt đã đục nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Miệng cụ móm mém, phản ánh sự hiền lành. Đôi bàn tay cụ, mảnh mai nhưng chắc chắn, cầm cây câu một cách tỉ mỉ.

Cây câu của cụ được làm từ trúc, loại cây linh hoạt và đẹp mắt. Ánh sáng chiếu lên cành trúc tạo nên hình ảnh tuyệt vời. Xung quanh cụ, chỉ có những dụng cụ đơn giản: chiếc ghế gấp, hộp đựng lưỡi câu và mồi, chiếc túi bóng, có vẻ như là đựng đồ ăn hoặc nước uống. Hai anh em đi vòng quanh và khi quay lại, cụ vẫn ngồi yên như một bức tượng sống. Cánh râu cụ nghiêm túc, cụ hơi cúi đầu, đôi bàn tay ôm cây câu. Mặc dù cụ ngó xuống, nhưng em biết chắc chắn rằng cụ không phải đang ngủ, mà là đang chăm chú nhìn cái phao vàng trên mặt hồ, chờ cá cắn mồi.

Em và anh trai đến gần, cụ quay lại nhìn chúng em, mỉm cười hiền lành:

- Chào hai cháu!

- Chúng cháu chào ông ạ! Ông ơi, có được ngồi xem ông câu cá không ạ? - Chúng em hỏi.

- Được chứ!

Sau đó, chúng em ngồi xuống cạnh cụ, chờ xem cụ câu cá. Dây cước trắng khẽ động, em và anh trai hồi hộp. Cụ thu dây với sự thành thạo như một nghệ sĩ. Chiếc phao nổi lên, cá cắn mồi. Cụ thả dây và rút dây về nhiều lần. Cuối cùng, cụ giật mạnh cần câu, một chú cá chép lớn nảy lên rồi đậu bên bờ. Cá có vẩy to, mỗi vẩy như viên ngọc vàng. Hai anh em vô cùng hạnh phúc.

Sau ngày đó, hình ảnh của cụ mãi in sâu trong tâm trí em. Cả hai anh em đều thấy thú vị với việc câu cá.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Ảnh minh họa (Nguồn internet)

5. Bài văn mô tả một cụ già câu cá bên hồ số 4

Trong những chiều mát dịu của vùng quê, những tiếng cười đùa của cậu bé chăn trâu, tiếng trẻ con ấu ử gọi nhau đi chơi luôn là hình ảnh đẹp. Mỗi ngày, khi nắng hè nhẹ nhàng tan chảy, em luôn bắt gặp cụ An ngồi câu cá bên bờ ao làng.

Cụ An, với gương mặt phúc hậu, tóc bạc phơ, và dáng đi gầy gầy, hơi khom hơi khom. Làn da nhăn nheo chứng tỏ tuổi tác, nhưng đôi mắt vẫn toát lên sự tinh tế. Cụ nhìn chăm chú vào ao như tìm kiếm vị trí lý tưởng cho cần câu. Có lẽ sau bao năm thăng trầm cuộc sống, cụ đã học được cách thư giãn, tận hưởng thú vui câu cá cùng đứa trẻ làng.

Cụ ngồi dưới bóng cây tre xanh, cùng với làn gió mát mẻ. Cụ An có rất nhiều kinh nghiệm về câu cá, từng di chuyển cần câu để đặt vào vị trí phù hợp nhất. Chiếc cần câu bằng cành tre già, chắc chắn trong đôi bàn tay gầy gầy của cụ. Em thấy chiếc phao trắng nhẹ nhàng dập nước, và cụ như nghệ sĩ thuần thục di chuyển cần câu. Dù không câu được cá, cụ vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng vào những chú cá tiếp theo. Rồi một phút kỳ diệu, cụ giật cần câu mạnh, cá to nằm bên bờ. Cụ lấy cá ra, lại thêm mồi và câu tiếp. Cụ kể chuyện vui cho đứa trẻ làng và truyền đạt những bí quyết câu cá.

Hình ảnh của cụ An sẽ mãi là biểu tượng đẹp trong làng quê yên bình. Dù bước đi xa, hình ảnh và bài học từ cụ sẽ luôn là nguồn động viên trên con đường trưởng thành.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Ảnh minh họa (Nguồn internet)

6. Bài văn mô tả một cụ già đang câu cá bên hồ số 7

Trong làng em, có một cụ Ngà nổi tiếng là 'sát cá'. Cụ đã ngoài bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, nhưng đôi mắt vẫn tinh lắm. Chiều nào, cụ buộc giỏ tre, cầm cần trúc, thong thả ra phía đầm rộng.

Đầm trải rộng, cây cỏ xanh tốt, hoa sen, hoa súng rực rỡ trên mặt nước. Cỏ chân vịt, rong đuôi chó, dừa nước, rau ngổ tạo nên bè lớn là nơi sinh sống của đủ loại tôm cá. Cụ Ngà hiểu rõ thói quen ăn của từng loài cá, từng chuẩn bị từng loại mồi, đều gói kín bằng lá khoai môn.

Khi câu cá cùng cụ Ngà, em thường thấy cụ ngồi dưới gốc cây phi lao già, nhìn chăm chú vào chiếc phao trắng. Cụ kể về những lần câu cá lớn, và đột nhiên, chiếc phao dập nước, cụ giật cần câu mạnh. Chú cá to nằm trên cỏ, cụ Ngà cười sảng khoái. 'Con cá này rán giòn lên nhắm rượu thì ngon phải biết! Cu An gỡ nó ra đi!' Cụ lại chuẩn bị mồi mới và tiếp tục câu cá, giữ cho không khí trở nên vui tươi.

Phía Tây, mặt trời lặn, lớp sương nhẹ bao phủ đầm. Em xách giỏ cá đi cùng cụ Ngà, trái tim tràn đầy niềm vui. Cụ Ngà nói: 'Câu cá không chỉ là niềm vui mà còn là cách tốt để thư giãn. Cá mình câu được ăn ngon hơn cả mua ở chợ đấy cháu ạ!'. Đi câu cùng cụ Ngà, em thấy thú vị và ý nghĩa!

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Hình minh họa (Nguồn: Internet)

7. Mảnh văn miêu tả một ông già câu cá bên hồ số 6

Vào Chủ nhật tuần trước, bố đã dẫn em ra hồ gần nhà để thử sức với môn câu cá. Trong số những ấn tượng đó, hình ảnh ông Bình - một người chơi câu cá tài năng, là điều khiến em khó quên nhất.

Ông Bình là hàng xóm của gia đình em, đã vượt qua tuổi sáu mươi. Dù đã ngoài tuổi, ông vẫn giữ vóc dáng khỏe mạnh, với cơ bắp vững chãi. Gương mặt ông vuông vức, đậm chất phúc hậu. Làn da nhăn nheo kể lời về thời gian, màu nâu ấn tượng. Đôi mắt ông chăm chú nhìn xuống dây câu, lông mày bạc nhẹ nhíu lại với vẻ tập trung. Em cảm nhận được sự kiên nhẫn qua đôi môi mỉm nhẹ. Tóc đen hòa quyện với vài sợi bạc, được cắt ngắn gọn, tạo nên vẻ phong trần trên vùng trán rộng. Nụ cười của ông rất dễ thương, gần gũi như ký ức về ông ngoại của em.

Ông Bình khoác bộ bà ba màu nâu giản dị, với những chiếc cúc cổ điển, hiếm khi em thấy người mặc kiểu này. Tay áo dài thoải mái, gần như chạm tới cổ tay. Chiếc quần rộng nhẹ nhàng, thoải mái khi ông ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh, buông câu xuống hồ. Ông ngồi yên, vóc dáng cong cong. Đôi bàn tay gầy gầy nâng nhẹ cây câu làm từ thân trúc nhỏ và dẻo. Từng chiếc cánh cây trúc lấp lánh màu vàng óng, nổi bật giữa mặt hồ phẳng lặng. Đây chắc chắn là một chiếc cần câu mà ông yêu quý. Nhìn kỹ hơn, em thấy sợi dây câu buông xuống hồ cách ông vài mét, chẳng một động tĩnh. Có lẽ đàn cá vẫn chưa phát hiện mồi từ lưỡi câu. Buổi trưa êm đềm, chỉ có cơn gió nhẹ len lỏi qua những cành tre rung động bên bờ ao. Ông Bình ngồi yên, bình tĩnh lặng lẽ.

Nhưng đột nhiên, 'vút' một cái, em thấy cánh tay mạnh mẽ của ông kéo cây câu lên mặt hồ. Dây câu nổi lên, từng giọt nước bắn tung tóe dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh như pha lê đa sắc. Em chợt nhìn thấy một chú cá to bằng cổ tay em giãy giụa. Rồi ông Bình bật cười sảng khoái, nhanh chóng gỡ con cá ra, bỏ vào chiếc giỏ cá bên cạnh.

Thực sự tuyệt vời! Em ngồi nhìn ông câu cá, quên mất cả cây câu của mình. Từ ngày đó, em phát hiện mình rất thích 'nghệ thuật câu cá' này.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Hình minh họa (Nguồn: Internet)

8. Mảnh văn miêu tả một ông lão câu cá bên hồ số 9

Thời gian như một món quà, chứa đựng những khoảnh khắc tuyệt vời. Đôi khi, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, một hình ảnh đơn giản cũng đủ mang đến vẻ đẹp kỳ diệu của cuộc sống. Bức tranh của một ông lão câu cá bên bờ hồ mang đến ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn em.

Một buổi chiều trong lành, em đang hân hoan đi dạo cùng bạn bè qua làng. Cảm giác của làn gió mát nhẹ nhàng làm tung bay mái tóc của em. Toàn bộ làng quê ngập tràn trong không khí thu, tĩnh lặng và trầm bổng. Những tiếng cười đùa vang vọng trên con đường làng dài, mảnh đất quê. Đi ngang qua bên hồ nhỏ kề bên đình làng, em bắt gặp bóng dáng một người già đang cầm cần câu. Tò mò, em tách ra khỏi đám bạn, dành thời gian để quan sát.

Trước mắt em, hình ảnh ông Tư câu cá hiện ra rõ nét. Ông Tư, người hàng xóm thân thiết, đang thưởng thức một buổi câu cá trên hồ. Ngày hôm nay, dường như là một ngày mát mẻ, khiến cho ông quyết định thư giãn với chiếc cần câu của mình. Dưới bóng cây đa xanh mát, ông ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ. Lưng ông uốn cong nhẹ, nhưng vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh. Tuổi tác không làm mất đi vẻ hiền lành, phúc hậu và sâu sắc của ông. Mái tóc bạc phơ được chìm đắm bởi chiếc mũ rộng vành, nhấn chìm quai mũ dưới cằm, khoe đôi râu dài, bạc trắng như những sợi tơ.

Chiếc mũ khiến cho ông Tư trở nên giống như một người thủy thủ lão luyện, chinh phục biển cả đầy nắng gió. Ông ăn mặc giản dị trong bộ quần áo màu nâu, đôi dép cao su nằm gọn bên cạnh.

Bên cạnh ông Tư, em thấy mọi dụng cụ câu cá được sắp xếp ngăn nắp. Chiếc xô sắt nhỏ đặt ngay gần cây đa, từ bên trong phát ra âm thanh nhẹ nhàng của nước, chứng tỏ có vẻ như đã có một chú cá nào đó cắn câu. Một chiếc hộp không nắp đặt ở bên kia, đó chính là nơi để mồi câu. Ông Tư khéo léo nhấc chiếc cần câu sáng bóng màu vàng, đính mồi vào cây câu và nhẹ nhàng tung tay. Lực vung tinh tế từ đôi bàn tay khéo léo của ông, lưỡi câu chính xác hướng xuống khu vực nước trống, giữa tảng rêu xanh. Câu cá không hề bội thuỷ, nên ông Tư cảm thấy thoải mái, bình tĩnh. Ánh mắt ông chăm chú nhìn dây câu. Bề mặt hồ êm đềm, vài đám bèo lục nhẹ nhàng bật tắt dưới bức sóng nhẹ của gió. Cần câu vẫn chẳng có dấu hiệu gì. Nụ cười trên môi ông Tư vẫn điềm nhiên, một tay nắm cần câu, tay kia thỉnh thoảng vuốt nhẹ râu dài, thỉnh thoảng lại cầm ly trà bên cạnh, nhâm nhi. Đôi khi, em nhận thấy cụ Tư giật nhẹ tay, cần câu theo đó cũng nhích một chút. Nhưng rồi cụ lại giữ nguyên cần câu như cũ. Phong thái nhàn nhã, ung dung của ông làm cho em cảm nhận sự chờ đợi mà không hề làm khó chịu.

Chốc lát sau, ánh sáng trong ánh mắt ông Tư bỗng trở nên sáng lên. Cụ mỉm cười chiến thắng và tay ông, nhanh như chớp, giật mạnh. Dây câu vụt xuống tạo nên một đường cong tuyệt vời, đưa chú cá lớn trắng bên cạnh bờ hồ. Nó đấm bật mãnh liệt nhưng không có cách nào thoát khỏi số phận. Ông Tư nhanh chóng nhẹ nhàng gỡ nó ra, đôi tay mạnh mẽ cầm nó và đặt vào xô. Em như bị thu hút, chẳng thể rời mắt khỏi ông, đến cả buổi chiều dường như qua đi trong một thoáng.

Trời tối dần về phía tây, ánh hoàng hôn nhanh chóng bao trọn cả bản làng, ông Tư cũng lấy cần trở về. Trong không khí yên bình của quê hương, hình ảnh ông Tư buông cần câu cá vẫn hiện về trong tâm hồn em. Bức tranh đẹp, vẻ đẹp thuộc về làng quê Việt Nam.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Hình minh họa (Nguồn: Internet)

9. Mảnh văn miêu tả một ông lão câu cá bên hồ số 8

“Những đám mây trôi bổng trên bầu trời xanh ngắt,

Đường ngõ trúc quanh co mà khách đi lạc quả.

Tựa gối, ôm cần câu mãi mà không được,

Cá dưới chân bèo chẳng động đậy nổi”

Những câu thơ tuyệt vời đó được trích từ bài thơ Thu điếu của nhà thơ Nguyễn Khuyến. Thật may mắn là nhờ những câu thơ đó mà em có dịp để ý và quan sát hình ảnh của ông lão già ngồi câu cá bên bờ hồ.

Chuyện diễn ra vào một buổi chiều thu thanh bình. Nắng vẫn còn vàng óng nhưng không còn gay gắt như mùa hè, cũng chưa đến mức hanh khô, khó chịu như mùa đông. Bầu trời cao và xanh ngắt, những đám mây trắng nhẹ nhàng trôi lững lờ như những chiếc kẹo bông trên bức tranh xanh biếc. Gió thổi nhẹ nhàng, vuốt ve lá cây mềm mại. Em đang dạo chơi cùng anh trai, bất ngờ bắt gặp hình ảnh một ông lão đang ngồi câu cá bên bờ hồ. Ông mặc bộ quần áo màu nâu đậm, hòa mình vào màu của cây cỏ. Dường như ông đã cao tuổi, có lẽ ngoài bảy mươi. Mái tóc và râu bạc phơ, gương mặt đầy những nếp nhăn chứng tỏ tuổi tác, nhưng đôi mắt vẫn giữ được sự tinh tế và sáng tạo. Cái miệng móm mém, một nụ cười hiền lành trên môi khiến cho ông trở nên thân thiện. Bàn tay ông, mảnh mai và già dặn, cầm chiếc cần câu một cách cẩn thận.

Chiếc cần của ông làm từ trúc, với độ đàn hồi tốt, dẻo dai giúp ông có thể đối mặt với những con cá lớn mà không lo rơi rụng. Dưới ánh nắng, cành trúc tỏa sáng, tạo nên hình ảnh đẹp mắt. Xung quanh nơi ông ngồi, đủ dụng cụ câu cá được sắp xếp gọn gàng. Chiếc ghế nhỏ để ngồi, hộp đựng lưỡi câu và mồi, túi bóng có vẻ chứa đựng đồ ăn nhẹ hoặc nước uống mang từ nhà. Hai anh em quay lại sau một vòng đi, nhưng ông lão vẫn ngồi yên như tượng đồng. Râu của ông nghiêng về phía trước, đầu hơi cúi, hai bàn tay ôm chặt cán cần. Ông tập trung nhìn vào dây câu, không chú ý đến những xung quanh.

Chúng em tiến lại gần ông, bước nhẹ để không làm kinh hãi lũ cá. Ông lão quay lại, khuôn mặt tràn đầy sự hiền lành, nụ cười móm mém:

- Chào hai cháu

- Cháu chào ông! - Hai anh em đáp lại

- Không già đâu, chắc ông cũng chỉ bằng tuổi ông của cháu ở nhà thôi. Đôi khi họ hay gọi ông bằng chữ ông. Nếu cháu muốn xem ông câu cá, ngồi xuống đây, nhưng đừng làm ồn, cá sẽ sợ mà bơi đi đấy - Ông nháy mắt với hai anh em

- Dạ, cháu sẽ ngồi như một bóng người - Chúng em đáp lại hào hứng.

Ngồi một thời gian, phao câu trên mặt nước bắt đầu động đậy nhẹ. Hai anh em phấn khích, suýt nữa là hét lên nhưng may mắn đã giữ được bình tĩnh. Ông lão tỉnh lặng thu dây cước màu trắng. Chuyên nghiệp, thành thạo như ông đã thực hiện công việc này hàng nghìn lần. Con cá trong hồ to và khỏe mạnh, chiếc cần trúc của ông cứ bị cong một cung lớn. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt ông, có vẻ như ông đang lo lắng một chút. Ông dứt dây câu một cách chính xác, nhiều lần một cách kiên nhẫn. Sau một khoảng thời gian, khi dây câu đã đủ, ông mạnh mẽ giật mạnh cần câu, một con cá chép nặng chừng 3kg bay lên, rồi đặt xuống bờ cỏ. Chiếc cá có vẩy vàng óng, to như đốt ngón tay út. Nó đang nằm trên bờ, miệng vẫn kẹp lưỡi câu. Nó ngáp ngáp để hít thở khí. Bố em thường đi câu nhưng chưa bao giờ câu được con cá to như vậy. Bố thường chỉ câu được cá rô hay mấy con nhỏ không ăn được. Nhưng trông ông lão, dường như bố có thể tìm hiểu thêm về nghệ thuật câu cá để có những trải nghiệm thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng.

Hai anh em chúng em đầy ngưỡng mộ nhìn ông. Làm thế nào ông có thể giỏi như vậy? Anh trai em ngần ngại hỏi:

- Ông ơi, lần nào ông cũng câu được cá to như thế này ạ?

- Không lúc nào - ông vuốt chòm râu trắng của mình, sau đó bắt đầu gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu. Nhưng mỗi lần ông đi câu, ông đều có thể câu được những con cá tương tự như thế.

- Ôi, ông thật tuyệt vời! - Hai anh em trầm trồ, bố chúng em chưa bao giờ có được cá to như thế.

Ông lão tươi cười vui vẻ. Ông nói với chúng em, ông đi câu chỉ để giải tỏa, và vì đây là một sở thích không phải ai cũng kiên nhẫn thực hiện. Cần sự tĩnh lặng và kiên nhẫn, cùng với kỹ thuật để có thể câu được những con cá lớn như vậy. Việc nhanh chóng thì chỉ làm hỏng việc. Chúng em lắng nghe mỗi lời ông nói và gật đầu như người hâm mộ. Nhìn ông gỡ con cá ra một cách khéo léo, cẩn thận đặt vào chiếc giỏ, chúng em nhìn thấy trời tối dần, liền xin phép ông và về. Ông lão gật đầu, mỉm cười chào tạm biệt hai anh em và hẹn lần sau sẽ quay lại để trò chuyện thêm.

Hai anh em chúng em nắm tay nhau, trở về nhà với niềm hạnh phúc bừng nở. Cả hai đều hồi hộp và quan tâm đến việc câu cá. Sau ngày hôm nay, có vẻ như chúng em sẽ xin đi cùng bố mỗi khi bố đi câu, để học hỏi và trở thành những người câu giỏi như ông lão bên bờ hồ chiều nay.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Ảnh minh họa (Nguồn internet)

10. Hình ảnh của cụ già câu cá bên hồ số 10

Trong cuộc sống, những khoảnh khắc đặc sắc tạo nên bức tranh phong phú. Hôm nay, trên đường về, em chú ý đến hình ảnh một cụ già đang câu cá ở hồ gần trường.

Cụ già mặc trang phục màu vàng nhẹ, đi chiếc xe đạp cũ, giỏ đựng câu cá treo trên xe. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cụ già tha cần câu xuống nước. Ánh mắt chăm chăm nhìn mặt hồ, rồi lại quanh co xem cá ở đâu để buông câu. Cây câu dài, dây câu kéo dài, mồi được cất trong hộp nhỏ. Mỗi lần buông câu, cụ gắn mồi lên móc câu. Đôi khi, cụ giật mạnh cần câu, mặt sáng lên hy vọng cá đã chạm câu. Nhưng khi cụ kéo câu lên, không có cá mà chỉ mồi bị ăn sạch. Có lẽ con cá đã thông minh ăn mồi rồi bỏ chạy.

Mặt hồ yên bình, sóng nhẹ lăn tăn dưới làn gió nhẹ. Các chú cá ngoi lên, đùa nghịch bên cạnh cây câu nhưng không biết có cắn câu hay không. Thời tiết đẹp, nắng nhẹ, gương mặt của cụ già tươi sáng dù cá không cắn câu. Khi hồ yên lặng, không cá nào đến, cụ tỏ ra bình thản. Em liên tưởng đến bài thơ Thu điếu của Nguyễn Khuyến, với hình ảnh trữ tình và bình thản giống cụ già câu cá.

Cụ già kiên trì câu cá, luôn nhẹ nhàng và điềm tĩnh khi có động tĩnh. Bàn tay khéo léo, cẩn thận kéo cần câu. Khi cần câu ngoi lên, một con cá rô phi to bằng bàn tay lớn đã mắc câu. Chú cá cố gắng thoát khỏi câu, nhưng cụ già nhanh nhẹn đặt vào giỏ treo trên xe.

Vậy là cụ già đã có bữa tối ngon với chú cá rô phi. Có thể nấu canh chua hoặc kho với nghệ. Hình ảnh cụ già câu cá làm em hạnh phúc, nhận ra cuộc sống có nhiều khoảnh khắc bình yên cần trân trọng.

Bài văn tả cụ già đang ngồi câu cá năm 2024

Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: [email protected]