Phi hoa tiên ngọc lục review năm 2024

                                          

Truyện bắt đầu lúc thỏ ta đã tu luyện mấy ngàn năm chuẩn bị độ kiếp thì Huyền Hoa Tiên Sử tìm đến nói cho thỏ sắp có một vài tiên quân tiên tử chuyển thế xuống trần làm nhiệm vụ, chỉ cần thỏ trợ giúp hoàn thành nhiệm vụ thì có thể độ kiếp thành tiên. Nhiệm vụ của thỏ là mê hoặc hôn quân vốn là đế tinh chuyển kiếp thành, không để cho hôn quân yêu Trầm phi, vốn là Tố Tiêu chuyển kiếp thành. Một lần nọ nghe tin hoàng đế đến lâm hạnh Trầm phi nên Thiển Ly nhanh chóng chạy lại muốn ngăn cản, không ngờ do gấp quá vấp chiếc giày của hoàng đế nên té đập mặt vào bờ ngực của Trầm phi, cả hai lăn lộn trên giường sau khi đuổi đi hoàng thượng. Sau đó Thiển Ly giá hoạ cho Trầm phi làm Trầm phi bị đày vô lãnh cung, chợt áy náy Thiển Ly tìm đến và phát hiện Trầm phi sốt cao, Thiển Ly thoát y cả hai và ôm sưởi ấm cho Trầm phi, chợt hoàng thượng và hoàng hậu đến, "bắt gian tại giường". Sau đó, Thiển Ly phát hiện thần thức của Tố Tiêu vốn chưa bao giờ mất đi, tức giận tưởng Tố Tiêu muốn trêu chọc mình nên Thiển Ly uống viên thuốc giúp thoát khỏi xác trần mà Tố Tiêu đưa và bỏ đi. Lúc này quân địch xông vào kinh thành muốn hôn quân giao ra một ái phi mới chịu rút, Tố Tiêu tự nguyện nạp thân. Thực ra quân địch này chính là một ma tâm, vốn là ma tâm của Thiển Ly, chỉ cần Thiển Ly vượt qua ma tâm thì có thể độ kiếp phi thăng. Sau khi biết tin Tố Tiêu muốn chịu kiếp nạn thay mình nên Thiển Ly lập tức tìm đến, lọt vào trong tâm ma của Tố Tiêu, phát hiện Tố Tiêu đang bày tỏ với mình, một thoáng tâm thần bất định Thiển Ly bị nhập vào thân xác của mình vốn do tâm ma hoá thành (ý thức của Thiển Ly bị cuốn vào thân xác do tâm ma tạo thành mà tâm ma phản ánh dục vọng của Tố Tiêu cho nên phản ánh ham muốn của Tố Tiêu), sau đó Tố Tiêu cùng Thiển Ly tâm ma lăn sàn đan (Tố Tiêu không biết ý thức của Thiển Ly đang nằm trong thân xác do tâm ma của mình tạo ra), Tố Tiêu biết trước đây là tâm ma nên thiết kế bẫy để tâm ma tưởng mình đã điều khiển được Tố Tiêu nhưng thật ra bị Tố Tiêu vây khốn giao cho Thiên đình, mặc cho việc này sẽ khiến cả Thiên cung biết được tình cảm của mình đối với Thiển Ly. Sau khi giải được tâm ma thì lôi kiếp của Thiển Ly cũng đến. Lúc này Tố Tiêu dùng tâm ma ôm trụ lấy Thiển Ly để mình chịu thay lôi kiếp, Thiển Ly không biết tưởng Tố Tiêu chỉ muốn giúp mình để bù đắp chuyện kiếp trước làm mình phân tâm không qua được lôi kiếp nhưng lúc này Tố Tiêu đang trong thân xác phàm nhân do chuyển kiếp nên không chịu nổi lôi kiếp mà hồn phi phách tán.

                      
Hằng Nga biết chuyện nên đi tìm hồn phách của Tố Tiêu và ở trong ngôi miếu nhỏ năm xưa Thiển Ly tu luyện tìm được một tia hồn phách của Tố Tiêu nhưng rất suy yếu, Hằng Nga cho hồn phách vào một miếng ngọc bội để dưỡng hồn. Lúc này Thiển Ly đã được phong Ngọc Phách Tiên Tử, đến Long cung tìm người thì biết chuyện Tố Tiêu, Thiển Ly chạy đi hỏi Hằng Nga và Hằng Nga bảo cho Thiển Ly một trăm năm để suy nghĩ thấu đáo về tình cảm của Tố Tiêu của bản thân, về cả hai, một trăm năm sau có câu trả lời thì tìm đến Hằng Nga. Dó phải dưỡng tiên hồn nên phải mất một trăm năm mới thành hình, lúc này Thiển Ly dùng thần thức thâm nhập vào ngọc bội để tìm Tố Tiêu nhưng Tố Tiêu không thèm đoái hoài.
                      
Ngọc đế ra lệnh Thiển Ly đến Linh giới tìm hiểu sau hơn vạn năm mà linh giới không ai phi thăng thành tiên được, kèm theo đó là giúp Tố Tiên trọng tố linh thân (làm thân xác mới). Thiển Ly mang Tố Tiêu đến linh giới, lúc này dưới sự thân thiết hữu hảo của Thiển Ly, Tố Tiêu vừa thích vừa không dám tơ tưởng. Lúc hết hy vọng một lòng muốn chết thì ai dè người mình si tâm vọng tưởng mấy ngàn năm cũng chịu đoái hoài đến mình, Tố Tiêu nghiện mà ngại, cẩn cẩn dực dực trong khi Thiển Ly lại nhiệt tình, ý đồ như có như không dụ hoặc, thái độ thân thiết với Tố Tiêu. Sau đó dưới một vài sự chỉ điểm nhỏ Thiển Ly cũng trọng tố linh thân được cho Tố Tiêu, lúc này Thiển Ly cũng tỏ rõ lòng mình – ngọt ngào. Lần nọ cả hai mém cổn sàng đan nhưng Tố Tiêu lo sợ việc Thiên đế sắp trách phạt việc Thiển Ly động lòng phàm nên muốn chờ phán quyết rồi tính tiếp. Sau đó Ngọc đế hạ lệnh phạt, tuy không khổ như cặp Huyền Hoa Tiên Sử và Long Tứ thái tử bị chia cắt hai nơi, nhưng Thiển Ly bị thu hồi tiên thân, vẫn còn tiên tịch nhưng chờ giải quyết xong chuyện Linh giới rồi quyết tiếp. Lúc này Thiển Ly chọc Tố Tiêu là chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Tố Tiêu tiếc hận không ngớt còn gặp phải sự câu dẫn của Thiển Ly.
                              
Chàng nở nụ cười với ta, rồi từ tốn mở miệng, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân tăng thêm một nụ cười nhạt.

Nhớ lại thật lâu trước đây, thoáng chốc gặp nhau bên bờ nước xanh Minh Khê, tóc chàng đen tung bay theo gió, nụ cười nhẹ bên khóe môi như ánh ban mai rực rỡ lưu lại niềm vui.

Hồng trần bao phen, nhân gian trăm chuyển, đợi dung nhan phai mờ, tương phùng chẳng nhận ra nhau.

Vài chiếc đèn lồng thanh nhã, chàng ngồi ngay ngắn nơi cao của vũ trụ, cười như giảo hồ, trong mắt có chút lạnh lùng.

Nhấc lên, áp xuống lòng bàn tay, chàng cố ý ương ngạnh mà gảy dây trụ đàn ngọc, phong thái điềm đạm đẹp đẽ hơn họa.

“Nàng cho rằng, đời này trốn tới chân trời góc bể, ta sẽ tìm không thấy sao?”

Đèn ngọc chén nghiêng, dây đứt khó tấu.

Ta ngửa đầu, nhìn đầy trời lá vàng bay lượn, vụt qua khóe mắt.

Khẽ nở nụ cười yếu ớt, chuyển mắt nhìn quanh, bước vào hồng trần.

Giáo vàng giẫm ngựa, loạn thế hùng phương.

Để xem ai có thể làm chủ thiên hạ, phù vân thay đổi bao lần, nữ nhi tình trường, trời cao sông dài.

Giang sơn vạn dặm, phiền nhiễu ồn ào, phóng ngựa rong ruổi, không còn quan tâm phía sau mình trời đất mênh mông, ung dung nhàn tản thấu trời xanh.

Mắt say hỏi hoa, hoa không đáp

Gió xuân thổi tới tận chân trời…..

Phi hoa tiên ngọc lục review năm 2024

—————————

Nội dung tóm tắt cuốn thượng:

Phi hoa tiên ngọc lục review năm 2024

Hoa Bất Ngữ ngây thơ lãng mạn sau khi xuyên không về cổ đại, sống cuộc sống bình yên không sóng gió tại Hoa Gia Trại. Đây cũng là thời gian tự do vô ưu nhất của cô. Vốn là Ma Vương hỗn thế xuất danh từ trong Hoa Gia Trại, từ nhỏ bắt thiện phải sợ ác, lấy cái ác làm nền tảng. Cho đến khi 12 tuổi, năm ấy cha mẹ đưa vào cung Hàm Chương, bắt đầu từng bước làm mê hoặc với âm mưu cùng tranh đấu. Trải qua một phen tôi luyện, Bất Ngữ cuối cùng đạt tới trình độ bách độc bất xâm, nhưng uống vào cỏ đoạn tình rồi, liệu nàng có còn nhớ được Công tử Lan như mộng như ảo ngày nào ?

Phi hoa tiên ngọc lục review năm 2024

Trích đoạn trong cuốn thượng:

Tương tư cách tận chân trời, phấn nhạt nhòa nơi khóe mắt.

Hãy để ta uống xong bầu rượu cuối cùng, lấy rượu làm lệ, rơi vào hồng trần huyên náo.

“Đóa Ngưng Tinh Tuyết này , chàng ăn vào thì có thể giải độc trong người.”

Nàng từ từ đi tới trước mặt ta, ánh mắt trầm liễm, dịu dàng yên lặng giống bóng trăng bên ao nước, giọng nói của nàng không cao, nhẹ nhàng nhàn nhạt, hòa vào bóng đêm.

Ta cắn chặt hàm răng, ẩn nhẫn sự đau đớn, đem từng phần từng chút nỗi đau đớn xâm chiếm xương tủy đang ngày càng mạnh mẽ đè chặt xuống đáy lòng, ép ra máu đen dơ bẩn trong tim .

Ngón tay nàng vuốt nhẹ gò má ta, đầu ngón tay lạnh lẽo, ta dùng sức đem tầm mắt hướng vào mắt nàng, quật cường không chịu há miệng.

” Đây là thứ ta nợ chàng trước đây, chàng ăn nó vào, từ nay về sau hai ta không ai nợ ai.”

Không ai nợ ai?

Dư âm, quanh quẩn, tan vào hư không.

Nếu ta ăn vào đóa Tuyết Liên này, có phải ngay cả một chút liên quan cuối cùng này cũng sẽ bị nàng dứt khoát đoạn tuyệt?

“Nếu chàng không ăn, ta lập tức sẽ chết ngay trước mắt của chàng!”

Nước mắt từ trong khóe mắt của nàng trào rơi, thế giới của ta, cũng trong chớp mắt này mà trời đất điên đảo.

Rõ ràng nàng nhát gan, tịch mịch so với bất cứ ai. Vậy mà luôn luôn lưu lại một hình bóng trong cõi lòng của ta.

Rõ ràng đã sớm chặt đứt đoạn tình duyên, uống vào độc dược phá tâm, đem bao nhiêu tình cảm dư thừa vứt bỏ.

Vậy…Tại sao? Tại sao lại muốn đem loại cỏ tiên cứu mạng này, lãng phí cho một thằng hề ?

Ta đối với nàng mà nói, liệu chăng có ý nghĩa khác?

Thứ ý nghĩa này….. liệu chăng có phải chỉ là tình thâm ý trọng?

Thật là buồn cười, nhìn vào nước mắt của nàng, ta khẽ động khóe môi, nhưng lại không mỉm cười…

——~~~~~~~——

Cuốn thứ nhất: Tự tại phi hoa khinh nhược mộng

Phi hoa tiên ngọc lục review năm 2024

Lời dẫn

Hoa nở hoa tàn đầy trời hoa, ngàn năm tiếng than lạc hồng nhan

Bỉ ngạn hoa khai, hoa khai bỉ ngạn*

(Hoa bỉ ngạn nở, hoa nở ven bờ)

Ta đã tìm kiếm ngàn năm thời gian bên dòng Vong Xuyên, chỉ vì sẽ gặp lại nàng.

Mạn Châu Hoa Sa*, hoa nở thì lá rụng, hoa lá trọn đời không gặp được nhau.

(* một cách gọi khác của Hoa Bỉ Ngạn)

Mỗi một kiếp, ta làm ánh dương, nàng làm hoa quỳnh, ta làm chim bay, nàng làm cá lội, ta đứng ở nơi cách nàng thật gần mà cũng lại thật xa, đợi rồi lại chờ ngàn ngàn vạn vạn năm.

Chớp mắt hoa nở, khoảnh khắc lưu hương.

Trong hồi ức bi thương, chịu đựng quá nhiều nhớ nhung cách trở, lệ xuyên qua ngàn năm, trong giấc ngủ say triền miên tỉnh giấc lại tiêu tan.

“Già Lan, nếu có kiếp sau, hãy đem toàn bộ những thứ nàng nợ ta trả lại!”

Máu trong tim ta, hóa thành nốt chu sa đọng nơi mi tâm của nàng, trong đôi mắt nàng hiện lên nụ cười của ta.

“Ta muốn nàng cũng trải qua tất cả đau khổ mà ta cả đời này phải chịu, tình yêu của ta có bao nhiêu đậm, thì nỗi hận này cũng có bấy nhiêu sâu!”

Ngàn năm mang hận, ngàn năm tình thương, ta đem dung nhan của nàng khắc vào linh hồn, dầu chon bãi biển hóa nương dâu cũng thề phải tìm được nàng.

“Không cho phép quên ta, đời đời kiếp kiếp, cho đến ngày gặp lại!”

………………

Hồng trần xoay chuyển, bao phen luân hồi, vì một ánh mắt cả đời khắc ghi.

Khi hoa rơi phiêu lãng tựa làn mưa, bỗng chốc quay đầu, vậy mà đã ngàn năm.

Từ nay về sau, mọi người bắt đầu gọi ta là Ngưng Tinh Tuyết

…………..

Ta đứng tại đầu dòng Vong Xuyên, đợi đã ngàn vạn năm, chàng nói bãi biển hóa nương dâu, tình này suốt đời không đổi.

Ta đứng dưới cây bồ đề, đợi đã ngàn vạn năm, cho đến khi hóa thành chùm hoa Tử Đằng, trái tim này trọn kiếp không hối.

Ta đứng nơi giao cực đất trời, đợi đã ngàn vạn năm, máu từ trái tim của chàng bắn ra, hóa thành vệt chu sa giữa mi ta.

Đời đời kiếp kiếp, ta làm cá lội, chàng làm chim bay, ta là hoa quỳnh, chàng là ánh sáng.

Ta quỳ tại phật đường cầu đã ngàn vạn năm, chỉ mong lần nữa gặp lại chàng.

Mạn Châu Hoa Sa, lá rơi hoa nở.

Ta đứng trên cầu Nại Hà, uống vào bát canh đắng chát tên gọi Vong Tình.

Từ nay về sau, mọi người bắt đầu gọi ta là Già Lan Tử Đằng.

………….

Ngưng Tinh – Già Lan, tình duyên ngàn năm, gặp nhau kiếp này.

Dùng thời gian một vạn năm, hóa thành khoảnh khắc vĩnh hằng.

“Ngưng Tinh, lúc này, xin chàng đừng bỏ lại ta lần nữa….”

Ta nguyện làm một đóa thanh liên sương thủy nơi phật đường, quỳ mãi không dậy, dùng đời đời kiếp kiếp, đổi lại cùng chàng một kiếp tình duyên.