Phim nàng công chúa tôi yêu trong top phim năm 2024

                                          

  Chương 5: Ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời mình

Chương 5.4

Nửa tiếng sau...

                      
Trịnh Sở Diệu cùng Tiểu Bạch Hoa của hắn sánh đôi lao nhanh qua mặt tôi, nam sinh cười vô cùng cầm thú, nữ sinh cười vô cùng dâm đãng, gian phu dâm phụ...
                      
Cưỡi ngựa quả thự môn vận động thích hợp để "vụng trộm".
                      
"Này, Giang Niệm Vũ, tại sao anh cứ dắt ngựa đi vòng quanh thế?" Tôi cực kỳ khó chịu: "Ít ra thì cũng phải giống như đôi gian phu dâm phụ kia... Á, ý tôi là chí ít thì cũng phải để tôi cảm nhận được cảm giác vui vẻ cưỡi ngựa chạy như bay chứ..." Anh ta liếc mắt nhìn bọn họ một chút, lạnh nhạt nói: "Ầm ĩ cái gì, tôi cho cô vui vẻ dọn phân ngựa đó!"
                      
Trong tiểu thuyết ngôn tình hoặc phim thần tượng máu chó, con đường mà cô bé lọ lem phải đi qua để trở thành nữ chính đại khái chính là bàn học bị phá, sách giáo khoa bị vẽ linh tinh, đi trên đường bị ném vào người vài thứ không biết tên, hay rõ ràng không có gì mờ ám nhưng lại bị khóa trong nhà vệ sinh hoặc phòng thay đồ, giống như một đóa hoa tinh khiết kích thích một thiếu niên trở nên hư hỏng, hoặc cùng nam phụ làm chuyện gì đó bị nam chính bắt gặp... Mấy nội dung cũ rích này thành thật mà nói thì không hề đem lại cảm giác mới lạ.
                      
kỳ lạ hơn chính là, cho dù là tiểu thuyết ngôn tình hay phim thần tượng thì những cô bé lọ lem này chịu đủ mọi kiểu bắt nạt, không mắng chửi ngược lại, bị đòn còn không biết chạy trốn, bị hiểu lầm thì càng không tự mình làm sáng tỏ. Giống như nếu đáp trả lại thì sẽ có cách nào trở thành "người phụ nữ của hoàng tử", chỉ thiếu điều hét lên: Đừng ngại, tất cả mau đến đây! Mau tới bắt nạt tôi đi! Tôi có thể chịu được!
                      
Dáng vẻ nhỏ bé nhẫn nhục chịu đựng, nhìn nhiều quá sẽ khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán!
                      
Bị bắt nạt phải đáp trả, điều này mới phù hợp với lẽ thường!
                      
Trong mắt bổn tiểu thư, tất cả những thứ này đều là thủ đoạn giả bộ đáng thương để lừa gạt sự đồng tình của mọi người!
                      
Nhưng hoàng tử và kỵ sĩ đen lại luôn luôn một lần đã trúng chiêu, không biết mệt mà lao vào.
                      
Chuyện xảy ra trưa nay càng thêm chứng tỏ suy nghĩ của tôi.
                      
Cảnh tượng lúc đó lại xảy ra trong nhà ăn, dù sao trường St. Leon to lớn như vậy, nơi duy nhất có thể tụ tập tất cả học sinh cũng chỉ có nhà ăn mà thôi.
                      
Tôi cùng F3, bao gồm Trịnh Sở Diệu, Bách Khải Phạm, Dương Duy như thường lệ ngồi ở phòng riêng trên tầng 11.
                      
Trịnh Sở Diệu giống như thường ngày, gặm xong đĩa rau liền đứng dậy rời đi.
                      
Mà Giang Niệm Vũ không biết đã đi đâu, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
                      
Nửa tiếng trước, mấy cô cậu nhà giàu ăn uống no nê lại không rời đi, mà tất cả đều đang đợi dân nữ đợi đến cuối cùng mới xuất hiện - Vu Ương Ương, một âm mưu nào đó đang âm thầm diễn ra.
                      
Đồ ăn ở nhà ăn St. Leon có thể sánh ngang với thực đơn của khách sạn năm sao, giá cả đương nhiên cũng là thứ mà giai cấp bình dân muốn mà không thể với tới được. Các món ăn trưa kiểu Pháp bao gồm bánh bao được làm thủ công, món khai vị, salad, súp trai, nước sinh tố, các món chính, đồ ngọt tráng miệng, giá thấp nhất cũng hơn 1 nghìn đồng. Bởi vậy học sinh không có điều kiện chỉ có thể đem theo cơm hộp đến trường, đợi sau khi mọi người ăn xong thì giờ ăn trưa cũng đã qua một nửa.
                                          
  Chương 2: Muốn trở thành người quan trọng nhất, vậy thì lúc nào cũng phải hành xử khác biệt

"Gọi Tôi Là Nữ Thần"

Chương 2.3(1): Muốn trở thành người quan trọng nhất, vậy thì lúc nào cũng phải hành xử khác biệt
                      
Mấy đứa nhỏ chết tiệt cứ đùa cợt chạy nhảy thành vòng tròn trước cửa ra vào, vui sướng hét lên chói tai khiến cho tôi không tự giác nhăn trán, vừa thầm mắng mấy đứa quỷ nhỏ không có giáo dục, vừa cẩn thận từng li từng tí nghiêng người tránh né. Đột nhiên phụt một tiếng, liền cảm thấy trên đùi lạnh buốt.
                      
Shit!
                      
Tôi hít vào một hơi, nhìn xuống dưới, liền thấy một vệt sô cô la dính nhơm nhớp đang chảy từng giọt từ trên váy xuống đùi, rời tầm mắt xuống chút nữa thì thấy một miếng bánh kem màu trắng rơi trên mặt đất, tôi không chút nghĩ ngợi liền một cước ra sức đá bay miếng bánh!
                      
"Ối, bánh kem của em..."
                      
Chủ nhân của miếng bánh kem ngạc nhiên một lát, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp bẩn thỉu định quệt lên đùi tôi, tôi liền hét lên một tiếng: "Đứa nhỏ chết tiệt, đừng có động vào tao!" Sau đó tôi dùng sức đánh lên bàn tay nhỏ bẩn thỉu của nó, trên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng xuất hiện dấu tay năm ngón.
                      
"Ô oa oa oa oa, mẹ..." Tiểu quỷ liền khóc váng trời đòi mẹ.
                      
Xung quanh bắt đầu xôn xao, ngay lập tức tôi bị tình thương ngập tràn của các bà mẹ bao vây, bà này một lời, thím kia một câu, dồn dập chỉ trích tôi không đúng.
                      
"Hừ, đánh đứa nhỏ..."
                      
Tôi không đánh nó, chỉ dùng lực vỗ mạnh một cái thôi.
                      
"Đánh trẻ con là không đúng rồi..."
                      
Nếu không thì sao? Đã gặp rắc rối vì thằng quỷ nhỏ này rồi mà sau đó tôi lại còn phải nói "Cảm ơn, không sao." với nó à?
                      
"Mau nói xin lỗi với đứa nhỏ đi, nếu không sau này thằng bé lớn lên sẽ có bóng ma tâm lý trong lòng..." Nó có bóng tối chẳng lẽ tôi không có sao? Một bộ trang phục hàng hiệu của MSGM (1) cứ như vậy mà bị làm hỏng à?
                      
MSMG (Mountain States Medical Group): Đây là một thương hiệu thời trang được thành lập vào năm 2009 bởi Massimo Giorgetti tại Ý. Dù là một thương hiệu mới nhưng những thiết kế của hãng đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của các tập đoàn thời trang lớn đến đầu tư. Cho đến nay, hãng đã có hơn 280 chi nhánh trải khắp nước Ý và thế giới.
                      
Cảnh sát đâu? Không phải cảnh sát chính là bảo mẫu của nhân dân sao? Mau đến nhanh một chút đưa tiểu quỷ này đi, nếu không tôi sợ mình sẽ không kiềm chế được mà đánh nó!
                      
Tôi tìm kiếm xung quanh thứ có thể bịt lại cái miệng đang khóc thét lên của tên quỷ nhỏ này, chợt nhìn thấy một đứa bé đang cầm kẹo que trong tay đứng đó xem trò vui.
                      
"Người bạn nhỏ, chị dùng một trăm đồng mua kẹo que của em được không?" Đứa bé ngạc nhiên trợn tròn mắt, đợi đến lúc nó lấy lại tinh thần thì trong tay đã được nhét thêm một tờ tiền màu đỏ, còn cây kẹo que kia thì đã bị tôi nhét vào miệng tên quỷ nhỏ đang khóc thét lên kia.