Tiếng gọi từ vì sao xa full

“Phù thủy của những nỗi buồn” Shinkai Makoto trước những Your Name đã có một tác phẩm ít ai biết : “Tiếng gọi từ vì sao xa” – Hoshi no Koe.

  • Tin hot Đấu Trường Chân Lý: Phá đảo meta cùng bài reroll Ashe – Băng Đảng
  • Tin hot EGO bật mode giảng hòa cùng Zeros, bỏ qua drama và sẵn sàng trở lại VCS”
  • Tin hot Như thường lệ, Lê Bống lại gây hàng loạt trang cãi xung quanh trang phục đốt mắt
  • Như chúng ta được biết thì Shinkai Makoto chính là người vô cùng thành công trong lĩnh vực Anime và là tác giả của bộ Anime đình đám có doanh thu toàn cầu cao nhất mọi thời đại là Your Name – Kimi no Na Wa hay bộ Anime mà gần như ai tiếp xúc với thế giới Anime đều đã từng xem qua là 5 cm/s. Nhưng mấy ai biết được trước đó ông thành công với bộ anime vô cùng hay từ năm 2002 mang tên “Tiếng gọi từ vì sao xa”.

    Your Name – Kimi no Na Wa

    Ông thành công nhờ những nét vẽ vô cùng đẹp, xuất sắc, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Âm thanh nhẹ nhàng nỗi buồn man mác len lỏi vào từng ngóc ngách trái tim của người xem.

    “Tiếng gọi từ vì sao xa” lấy bối cảnh thế giới tương lai giả tưởng, vũ trụ bị thế lực người ngoài hành tinh Tarsia uy hiếp. Con người phải phát triển các hạm đội Lysithea để tìm hiểu vũ trụ và đáp trả đội quân Tarsia. Nữ chính Mikako Nagamine – một cô gái năng động, điểm số tốt và giỏi thể thao được chọn để tham gia vào Lysithea.

    Bộ phim mở đầu là hình ảnh nữ chính cô đơn trên vũ trụ, những lời độc thoại nội tâm, hình ảnh những tháng ngày cô từng trải qua kèm theo đó là nỗi nhớ day dứt,… Terao Noboru và nữ chính là đôi bạn thân từ những ngày còn nhỏ – tình cảm lớn lên cùng những ngày họ bên cạnh nhau. Họ đã từng có lời hứa cùng nhau đậu một trường trung học, cùng nhau học cùng nhau phấn đấu. Thời gian trôi qua nhẹ nhàng, tuổi thanh xuân của họ ngỡ như không bao giờ thiếu nhau, không một phút xa rời.

    Nhưng vào mùa hè năm thứ 3 trung học nữ chính được chọn để tham gia vào Lysithea và phải ra vũ trụ bảo vệ Trái Đất – đối đầu với đội quân người ngoài hành tinh Tarsia. Sau một thời gian cùng Lysithea tìm kiếm ở ngoài vũ trụ cô đã được thấy nơi mà đơn vị khảo sát 2039 – đơn vị khảo sát đầu tiên của NASA bị Tarsia tiêu diệt và đó cũng chính là “lần tiếp xúc đầu tiên” của người trái đất đối với Tarsia. Qua đó loài người đã có được công nghệ của Tarsia và bắt đầu có khả năng phản công. Và đó cũng là lần đầu tiên cô gửi tin nhắn cho Noboru, từng câu nói, từng dòng tin, từng dòng suy nghĩ là điều cô mong muốn nó sẽ chạm tới nơi cậu…

    Khoảng cách thời gian và không gian không phải là thứ có thể giết chết tình yêu?

    Sau khi gặp 1 hạm đội Tarsia trong lúc đến sao Diêm Vương thì hạm đội Lysithea phải thực hiện bước nhảy 1 năm ánh sáng.Khoảng cách của cô và trái đất đã ngày càng xa hơn, con số đó chạm tới mức 13 nghìn tỷ km. Trước lúc đó cô đã kịp gửi cho Noboru một tin nhắn với thời gian gửi lên 1 năm 16 ngày 12 giờ.

    Lời cuối cùng của bức thư là lời xin lỗi kèm câu nói “Nè chúng ta bị chia cắt bởi vũ trụ và Trái đất… cứ như tình nhân ấy nhỉ?” Chỉ một câu nói nhưng nó như đâm vào tim can của người xem, một câu hỏi thật khó có câu trả lời.

    Ngay sau đó, hạm đội lại phải thực hiện bước nhảy lớn đến Sirius cách Trái Đất 8,6 năm ánh sáng, khoảng cách của 2 người từ đó không chỉ là không gian mà còn là thời gian – thứ đã giết chết tình yêu của bao người và cũng chính từ lúc đó họ mất 8 năm 7 tháng để nhận được tin nhắn của nhau.

    Sau khi tới Sirius cô đã được đi khám phá hệ Sirius và phát hiện được Hành tinh thứ 4 – Agharta của hệ Sirius có không khí, mây, biển, núi, rừng giống Trái Đất nhưng không có dấu hiệu của con người. Cơn mưa ở hành tinh Agharta, bỗng khiến cô càng nhớ hơn ngày tháng chạy trốn mưa, được ăn kem ở cửa hàng tiện lợi và hơn hết là nỗi nhớ Noboru càng trở nên đau đớn hơn – chính cơn mưa này đã thúc đẩy cô quyết định gửi tin nhắn cho cậu 1 lần nữa.

    Mong muốn tin nhắn này tới được nơi cậu người vẫn luôn đợi tin nhắn của cô suốt hơn 1 năm nay. Những dòng tin nhắn đã nói lên nỗi lòng của cô – những kỷ niệm lướt qua – cô đã nhìn thấy bản thân ngày nhỏ nhưng thực chất đó là hình ảnh của một Tarsia bị cô giết trong cuộc đụng độ tại sao Diêm Vương dựng lên trong tâm trí của cô. Chính nó đã giao phó cho Mikako nhiệm vụ tìm hiểu không gian nhưng sau tất cả thứ đọng lại trong Mikako chỉ ước muốn gặp được Noboru để được nói ra điều cô cất giấu bấy lâu nay.

    Sau khi Tarsia này biến mất thì hạm đội Tarsia mới xuất hiện và bắt đầu chiến đấu với hạm đội Lysithea. Thời gian như ngừng lại nơi Agharta, khung cảnh lại quay trở về Trái Đất nhưng mọi thứ đã là 8 năm sau, Noboru sắp trở thành sĩ quan chỉ huy của 1 hạm đội và vẫn tìm hiểu về trận chiến ngoài vũ trụ, trên báo thông tin mới nhất nói rằng trận chiến tại Agharta 8 năm trước Lysithea đã chiến thắng. Đúng lúc đó main nhận được tin nhắn của nữ chính, mặc dù bị lỗi phần quan trọng nhất nhưng tâm tư 2 người như tương thông những gì cậu cảm nhận chính là những thứ Mikako cảm nhận, những gì Noboru nhớ chính là những gì cô và mong muốn được trải nghiệm cùng nhau. Một điều họ luôn nghĩ đến – một điều không bao giờ thay đổi – rằng: “Tớ vẫn luôn ở đây…”

    Những điều đáng chú ý được Shinkai Makoto gửi gắm từ đầu thế kỷ XXI.

    Với art cũ của những năm 2002, tuy rằng không được đẹp nhưng khung cảnh bình yên của Hoshi no Koe đã làm trái tim của khán giả rung động. Từng âm thanh nhẹ nhàng đầm ấm nhưng day dứt khôn nguôi như một nỗi buồn cứa vào lòng người xem, họ dễ dàng nghe dễ dàng nhận thấy và dễ dàng nhớ rằng nơi xa xôi nào đó ngoài vũ có một trái tim vẫn luôn nhớ về Trái Đất.

    Có thể bạn muốn xem thêm : Review Anime: Fumetsu no Anata e – Cái chết có phải sự cứu rỗi?

    Dù cho giữa 2 con người là khoảng cách thời gian hay không gian thì đó vẫn không phải là thứ có thể giết chết tình yêu. Mọi thứ đều có thể vượt qua chỉ cần ta luôn nhớ về nhau – chỉ cần trong trái tim của tôi, cậu vẫn luôn ở đây!

    Tiếng gọi từ vì sao xa The voices of a distant star manga Shinkai Makoto

    Tiếng gọi từ vì sao xa The voices of a distant star manga Shinkai Makoto

    0

    Gửi từ

    Thành Phố Thuận An, Bình Dương

    Tiếng gọi từ vì sao xa The voices of a distant star manga Shinkai Makoto. Sản phẩm có vết bẩn nhỏ phía sau như ảnh. Cần hỏi gì thì cứ ib shop nha!

    Xem tất cả

    _*****_

    Truyện khá đẹp so với giá thành,em chưa đọc nên cũng không rõ nhưng nhìn xương xương giống Gundam .v

    2021-06-07 23:54

    Các sản phẩm khác của Shop

    Xem tất cả

    Boxset Little Forest 2 tập

    Dr. Slump Ultimate Edition 1, 2

    Bookmark lót ly - Nyankees Bầy mèo bất hảo 1

    Dragon ball - Tỉnh giấc hoá Yamcha

    [Tặng kèm móc khoá Kakashi] - Naruto 1-72 TVM

    Kèm bookmark - Dragon ball màu - full color 1,2,3,4

    Postcard - Crimson Shell Đoá hồng đỏ thẫm

    Combo đội đặc vệ thần bí 1,2,3,4

    Mua ngay

    Đang tải Player đọc truyện...

    Tháng Bảy Năm 2046 Tan Trường

    Hôm đó, tôi hoàn toàn không nhận ra Nagamine có gì khác so với mọi ngày.Tôi không muốn biện hộ cho bản thân, nhưng ít nhất tôi thấy Nagamine vẫn bình thường khi cô chờ tôi ở chân cầu thang quen thuộc như bao lần tan học khác.Thế nhưng, sau này nghĩ lại tôi mới thấy dường như lúc ấy Nagamine hơi căng thẳng. Nagamine Mikako là một cô bé dịu dàng, nữ tính, dáng người mảnh khảnh, không xinh xắn kiểu nhất lớp và cũng chẳng quá nổi bật. Ấu vậy mà ý chí của cô ấy mạnh mẽ vô cùng, khác hẳn với bề ngoài. Tôi biết rõ điều này bởi chúng tôi từng cùng tham gia câu lạc bộ kendo. Suốt hai năm trời, tôi đã chứng kiến cô chăm chỉ tập kiếm hằng ngày.Dù trí nhớ của tôi không được tốt lắm, dấu ấn về sự khổ luyện hơn bất cứ ai ấy vẫn ghi khắc trong tôi. Và từ lúc nào chẳng biết. khả năng đấu kiếm của Nagamine được nâng cao dần.Một cô gái bé nhỏ luôn kiên trì với các bài tập nghiệt ngã, luôn hét thật vang trên sàn tập lạnh ngắt như tủ đá của phòng thể dục khi đông về. Dù cứ tập xong là cả người tơi tả nhưng Nagamine không than thở lấy một tiếng, vẫn cố gắng đến cùng mà không cần đợi đến sang mùa xuân ấm áp hơn.Thế nên từ học kỳ hai năm lớp Tám, cô đã trở thành phó chủ tịch câu lạc bộ. Xét về khoản đôn đốc thành viên tập luyện thì cô vẫn được đánh giá cao hơn hẳn tôi, một kẻ miễn cưỡng bị đẩy vào ghế chủ tịch chỉ vì ban cố vấn gọi đích danh.Tuy giữ chức phó chủ tịch nhưng cả câu lạc bộ kendo chỉ có mình Nagamine là con gái, đám con trai cũng chẳng bao giờ coi cô là quản lý. Nagamine rất bận vì phải phụ trách hướng dẫn cho tất cả những người mới tham gia, có lẽ bởi thế mà chưa bao giờ cô phát huy hết thực lực trong một trận đấu kiếm.Tiếc cho Nagamine, có lẽ cô bốc phải quẻ xấu rồi.- Không thể chịu nổi! Dừng ở đây đi!Cô ném thẳng cái khăn ướt đẫm mồ hôi xuống sàn, giận dữ đến mức tôi chắc mẩm cô sắp quẳng đơn xin rút khỏi câu lạc bộ vào mặt tôi và không còn lui tới phòng tập nữa, ấy vậy mà sau bao nhiêu bất mãn, Nagamine vẫn tiếp tục cố gắng vì câu lạc bộ kendo.Tôi chưa từng cảm ơn Nagamine, nhưng từ thâm tâm, tôi thực sự biết ơn cô ấy.Ý nghĩ này cứ bị giấu kín trong lòng vì tôi rất hay xấu hổ. Mỗi lần ở bên cô, tôi chỉ biết lập đi lặp lại vài điều vu vơ.Những cuộc đối thoại giữa chúng tôi thật đơn giản. Cô kể về trường lớp hay bộ phim mới xem ngày hôm qua, tôi thì chỉ im lặng lắng nghe. Toàn là chuyện không đầu không cuối, nhưng tôi không thấy khổ sở gì. Con gái bình thường chắc cũng chẳng ít nói hơn Nagamine là bao, nên cứ im lặng nghe thì hơn.Được cô chờ đợi sau mỗi giờ tan học cũng là một niềm vui.Nagamine của ngày hôm ấy, thế nào nhỉ... Dường như nói nhiều hơn mọi khi.Cô có cái tật chuyển chủ đề nhanh chóng mặt, cứ như không muốn tôi đặc biệt chú ý đến vấn đề nào đó.Ánh nắng xế chiều không ngại ngần đổ xuống qua ô cửa sổ mở toang, rọi lên bức tường ở hành lang, in bóng Nagamine đang cúi người chờ đợi. Giờ bổ túc tiếng anh kết thúc, tôi mệt mỏi lết từng bước ra khỏi lớp học.- Noboru thi cuối kỳ tốt chứ? - Cô dài giọng hỏi tôi.- Nói chung cũng ổn, trừ môn bổ túc ra... Nagamine thì sao?- Đương nhiên là hoàn hảo rồi.- Không biết kết quả thế nào nhỉ?- Chúng ta sẽ cùng lên cấp ba! Nhất định như thế?Cô phấn khởi động viên tôi bằng khuôn mặt hớn hở. Tôi thừa biết đó là những lời dỗ dành an ủi, nhưng nghe cũng xuôi tai.Khác với thành tích phập phù như sóng dữ, lúc lên cao lúc xuống đáy sâu của tôi, Nagamine học hành rất ổn định. Cô không xuất sắc tới mức mọi người xung quanh phải trầm trồ thán phục nhưng hầu như không bao giờ bị điểm kém. Vì thế bận rộn với câu lạc bộ, Nagamine không thể dành toàn bộ thời gian cắm đầu vào học, tuy vậy, chỉ cần xác định mục tiêu phấn đấu là cô sẽ phát huy sức tập trung tuyệt vời.Nếu không có gì thay đổi, tôi nghĩ Nagamine sẽ dễ dàng thi đỗ vào trường Trung học Johoku mà cô hằng ao ước. Muốn tiếp tục học cùng cô thì tôi phải cố gắng nhiều hơn. Vào thời điểm quan trọng, tôi thường hay mất bình tĩnh.Chúng tôi lững thững xuống cầu thang, ra bãi gửi xe đạp phía sau ký túc xá của trường.Dọc đường, tôi đã hình dung ra dáng vẻ của Nagamine trong bộ đồ đồng phục cấp ba. Trường trung học Johoku có tỷ lệ thi đỗ đại học ở mức khá, xét thành tích thì chỉ đứng hạng hai nhưng lại nổi tiếng bởi bề dày truyền thống đáng nể. Mà đúng thế thật, Khoảng hai, ba năm trước, Johoku vừa kỷ niệm 150 năm thành lập.Vậy nên tất cả mọi điều thuộc về ngôi trường này, từ phòng học cho đến nội quy, đều cũ kỹ cả, ngày đồng phục cũng không ngoại lệ. Không rõ kiểu thiết kế này chính xác ra đời lúc nào, nhưng đã giữa thế kỷ XXI rồi mà vẫn cứng nhắc giữ nguyên kiểu đồng phục gakuran[1] cho nam và váy thủy thủ cho nữ.Không chỉ là trung học Johoku mới có những điều xưa cũ. Dư âm của làn sóng Tarsian Shock vẫn tồn tại quanh chúng tôi.Chậc, nên đề cập thế nào là Tarsian Shock nhỉ?Kể từ khi tôi nhận thức được thế giới xung quanh, toàn bộ đã đi vào quỹ đạo nhất địnhNgân sách địa phương và toàn quốc đều phải dốc hết vào sự kiện Tarsian, chỉ còn một phần rất nhỏ dành để trùng tu các công trình công cộng mà thôi. Suốt năm, sáu năm qua, đường bộ, cầu, đường sắt, tuyến xe buýt, trường học, bệnh viện, đồn công an, trạm cứu hỏa... tất cả đều y nguyên. Thị trấn không hề thay đổi, dường như thời gian nơi đây đã ngừng trôi. Dưới chế độ tổng động viên của nhà nước, ngày qua ngày, chúng ta sẽ coi tình trạng này là điều đương nhiên và chẳng có gì phải thắc mắc.Tôi lại đi lạc đề rồi.Đang nói đến chuyện Nagamine mặc đồng phục thủy thủ cơ mà.Có hợp với cô không nhỉ?Tôi không tài nào tưởng tượng ra được.Một năm nữa, Nagamine tròn mười lăm tuổi. Hẳn cô sẽ cao hơn một chút.Hay vẫn nhỏ như bây giờ?Theo quy định, chỉ có thành viên các câu lạc bộ đến luyện tập vào buổi sáng và học sinh sống ở những khu quá xa mới được đi xe đạp tới trường.Tôi phớt lờ quy định này, Nhưng Nagamine lại nghiêm túc quá đáng, chẳng linh hoạt chút nào. Bàn giao chức phó chủ tịch cho khóa dưới xong xuôi, cô chuyển ngay sang đi đi bộ. Lúc tôi chờ cô đi học, hễ gần tới trường là cô khăng khăng đòi xuống xe.Bởi thế mà mỗi lần tan trường, tôi đành dắt xe bên cạnh cô. Chúng tôi vừa đi vừa trao đổi những câu vô thưởng vô phạt, ghé chỗ này chỗ kia. Kỳ thi tốt nghiệp sắp đến rồi, từng giây từng phút đều quý giá, ấy thế mà tôi và cô vẫn cùng nhau lãng phí kha khá thời gian.Chúng tôi dắt xe đạp ra sân trường.Ở đó, thành viên của câu lạc bộ bóng đá đang hò hét rượt đuổi theo những trái bóng. Ánh nắng xiên xiên của buổi chiều tà không còn gay gắt những hơi nóng vẫn hầm hập bốc lên trên nền đất khô cong như muốn nuốt chửng họ.Giữa luồng không khí nóng bỏng ấy, trông các cầu thủ méo mó hệt như đống phô mai đang tan chảy nhầy nhụa. Trong mắt chúng tôi, những đường chuyền bóng sắc xảo và nhanh nhẹ kia chẳng khác nào một khúc phim quay chậm.Nagamine và tôi cũng chẳng gì hai miếng phô mai, núp dưới bóng cây bên rìa sân tránh không khí oi nồng. Tuy thi thoảng tôi vẫn gật gù để duy trì hội thoại, nhưng giọng Nagamine cũng như tan vào chiều hè, Các ngôn từ cứ mất hút trước khi tới được tai tôi.Có lẽ tại thứ nhiệt độ không thể chịu đựng nổi này mà cuộc trò chuyện của chúng tôi bỗng trở nên trôi chảy lạ thường, theo kiểu ai lo việc nấy, Nagamine cứ nói, tôi cứ trả lời qua quýt cho xong.Thình lình, một âm thanh ở âm vực khác hẳn giọng Nagamine, cũng khắc hẳn tiếng hò reo của câu lạc bộ bóng đá bỗng dội thẳng vào màng nhĩ tôi.Nó trầm đến lỗi khiến toàn thân tôi rung lên bần bật.Âm thanh ấy từ trời cao vọng xuống, tưởng như làm chấn động cả mặt đất dưới chân. Các cầu thủ đang mê mải đuổi theo trái bóng cũng ngừng lại. Chẳng ai bảo ai, họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên tầng không.- Ồ!Khoảng khắc trong thấy " thứ đó", tôi vô thức hít một hơi thật sâu.Phải chăng đó là một đám mây bay lạc, đang trôi trên khoảng trời trong xanh cao vút?- Tàu vũ trụ...Nagamine cũng đã phát hiện ra và chăm chú ngắm nhìn.- Chiến hạm vũ trụ liên sao Lysithea... Phi thuyền tinh nhuệ của Quân đội không gian Liên Hợp Quốc...Con tàu trắng tinh, sáng bóng, hình dáng tuyệt đẹp với những hình cong tinh tế kia giống một sinh vật biển mềm mại hơn là khối cấu trúc sắt thép cứng nhắc. Một chiến hạm trong mơ bay lượn giữa bầu khí quyển trái đất bằng vận tốc ngang vận tốc ánh sáng, tao nhã mà kiêu hãnh.Khoảng hai, ba tuần trước, mọi người bắt đầu xôn xao vì chiến dịch tuyển dụng phi hành gia tại Nhật Bản cho tàu Lysithea, thế nhưng thông tin về căn cứ mà Lysithea sẽ đáp xuống lại hoàn toàn mù mờ. Thay vì nghe ngóng qua các phương tiện truyền thông, được thực mục sở thị thế này, chúng tôi vô cùng bất ngờ.Cuộc tuyển chọn sẽ diễn ra trong căn cứ đó chăng?Đối với các ứng viên, việc tận mắt chứng kiến sự hoành tráng của chiến hạm chẳng khác lúc nào liều thuốc nâng cao tinh thần và ý chí. Nhưng vẫn còn có một điều làm tôi thắc mắc. Tuy thông báo tuyển dụng công khai nhưng cách thức ứng tuyển và tiêu chuẩn lựa chọn đều rất mơ hồ, chỉ biết những người được chọn chắc chắn sẽ là người Nhật. Nghe nói, nếu phân bổ theo tỷ lệ số tiền đầu tư và dự án Tarsian thì số phi hành gia Nhật Bản sẽ chiếm 220 người trong hạm đội- Lysithea đang bay, phải chăng cuộc tuyển chọn kết thúc rồi?Những ngày qua, chiếc phi thuyền đã trở thành chủ đề chính trong cuộc nói chuyện của đám con trai lớp tôi.Chúng tôi đơn thuần chỉ bị lôi cuốn bởi sự đồ sộ của Lysithea, mơ mộng ngồi lên điều khiển một lần chứ thực tình, số người suy nghĩ một cách nghiêm túc tới việc ứng tuyển chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù tiêu chuẩn lựa chọn chưa rõ ràng, nhưng tôi chắc mẩm lĩnh vực này không đến lượt mấy đứa học sinh chúng tôi tham gia vào.Tuy vậy, ai cũng khao khát được gánh trên vai niềm tự hào quốc gia, mong ước tận hưởng cảm giác sung sướng và hãnh diện khi cả quảng đời học sinh còn lại được ngưỡng mộ như một thần tượng với vô số lời đồn thổi hay ho. Bởi thế, nếu mọi người đổ xô đi ứng tuyển thì cũng chẳng có gì lại.Nhưng tôi vẫn chưa hiểu vì sao người ta lại thông báo tuyển chọn công khai như thế.Phải chăng vì đoàn trinh sát cần có quy mô hàng nghìn người, nếu chỉ lấy đoàn chuyên gia từ các nước thành viên Quân đội không gian Liên Hợp Quốc thì không thể đạt được con số đó trong một sớm một chiều ?Mà thôi, xung quanh các dự án liên quan đến Tarsian là cả một rừng câu đố, một học sinh cấp hai chỉ có thể đặt câu hỏi chứ không thể có đáp án nào đâu.- Tính sơ sơ thì mỗi tỉnh có khoảng năm người được chọn. Hình như thị trấn mình cũng có một người đấy...Thật lòng, tôi không biết người được chọn ấy may mắn hay xui xẻo nữa.Nghe tôi nói, Nagamine chỉ cúi đầu " ừm" một tiếng, không khẳng định cũng chẳng phủ định.- Nagamine, cậu không chút hứng thú chuyện này à?Tự dưng tôi nhạy cảm đến lạ. Thấy bầu không khí có vẻ khó xử, tôi nhanh miệng lảng sang chủ đề khác.- Chúng mình tới hiệu tạp hóa mọi khi nhé?... .......- Ừ, đi đi.Bước ra khỏi cổng trường, chẳng mấy chốc, chúng tôi lại trò chuyện bình thường.Nếu không biết về Lysithea, tôi vẫn sẽ sống tiếp mà không cần ngước nhìn lên bầu trời mong ngóng nữa.Chúng tôi dừng lại bên đường ray tàu điện. Đang mùa ve sầu, tôi nghe chúng kêu râm ran ở khắp mọi nơi, kèm theo đó là tiếng leng keng khi thanh chắn tàu hạ xuống.Những âm thanh ấy như đang chạy đua tới hệ thần kinh con người, khiến độ nóng nực tăng lên gấp đôi. Chưa kể đến....Tiếng động trầm thấp lại dội xuống, vừa lúc đoàn tàu chở hàng lướt qua cản tầm nhìn chúng tôi.Xình xịch, xình xịch.Khi mở mắt ra một lần nữa, tàu Lysithea đã ở ngay trước mặt.So với ban nãy, có lẽ con tàu đang bay thấp hơn. Không biết độ cao là bao nhiêu nhỉ? Tôi hầu như không có cảm giác gì về cự ly.Tàu lại vọt lên cao cho đến khi chỉ còn nhỏ như cái hộp bút trong tầm mắt chúng tôi.Cứ cao rồi thấp, cao rồi thấp ....Họ đang tập bay chăng?Hay để tuyển chọn thành viên từ những khu vực khác nhau, họ đang lần lượt bay khắp Nhật Bản?- Đi thôi!Nagamine kéo mạnh tay áo sơ mi của tôi.Thanh chắn tàu được nâng lên, còi cảnh báo cũng ngừng kêu lanh lảnh.Thời trung học, ai mà chẳng hay la cà dọc đường về.Tiệm tạp hóa giống như một thánh địa đối với lũ học trò chúng tôi, là nơi tạm lấp đầy những cái bụng trống rỗng sau buổi tập ở câu lạc bộ. Vẫn cửa hàng quen thuộc, vào khoảng thời gian y hệt như mọi khi. Toàn những khuôn mặt quen thuộc xếp hàng dài trước quầy thanh toán. Tiếng trò chuyện ồn ào không ngớt. Sự náo nhiệt quá đỗi làm chúng tôi mệt mỏi, vậy nên Nagamine và tôi quyết định chuyển sang một tiệm khác, tách xa khỏi con đường đến trường.Các lớp học đã kết thúc, câu lạc bộ cũng nghỉ. Đây là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi của chúng tôi. Đang giờ vắng khách nên cửa hàng khá yên tĩnh, càng không lo chạm mặt người quen. Tôi thấy thoải mái vì cảm giác tự do [xen lẫn chút tội lỗi] khi được ở riêng với nhau ở một nơi bí mật.Chúng tôi đi một vòng, lúc thì đứng lại bình thản đọc một quyển tạp chí truyện tranh, lúc thì chậm rãi chọn đồ. Lựa chọn hàng đầu cho cái bụng đói meo giờ tan trường chỉ đơn giản là một lon nước quả mát lạnh.- Mình đi đâu nữa đây?Rời khỏi tiệm tạp hóa, tôi lại ngẩng đầu lên. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tàu Lysithea đã biến mất dạng, thay vào đó, mây đen nặng nề bắt đầu che phủ bầu trời.- Đến trạm xe buýt nhé?- Ừ, đi thôi.Chúng tôi cùng hướng về trạm xe buýt có tên là Bậc Thang.Giữa đường, những đám mây đen đáng ngờ thi nhau kéo đến mỗi lúc một nhiều, không gian tối sầm lại như nửa đêm rồi mưa đổ xuống, rào rào như trút nước.- Nhanh lên nào!Con đường nhựa có lớp bụi trắng bay là là, đang khô hanh nứt nẻ vì nắng nóng bỗng chốc phủ đầy những đốm đen. Trời đã về chiều, chúng tôi chỉ còn cách đạp xe hết tốc lực.- Ướt hết mất rồi...Nghỉ lại trạm xe buýt dọc đường rốt cuộc lại là sự lựa chọn sáng suốt. Nơi đây như một chiếc chòi nhỏ có mái che mưa che nắng theo mùa, vô cùng hoàn hảo để trú mưa.Tôi dừng xe, Nagamine mỉm cười ngồi xuống băng ghế, vừa thở dốc vừa cởi giầy, tháo đôi tất ướt sũng ra. Tưởng chừng đã quá quen với những cặp chân con gái trong chiếc váy ngắn đồng phục nên miễn nhiễm rồi, thế mà tim tôi vẫn đập dồn dập vào lần đầu nhìn thấy đôi chân trần tới tận ngón chân của cô. Một đôi chân trắng muốt, mảnh khảnh, mong manh và đáng yêu.Chẳng có vị khách nào trong chiếc lán trú mưa hoàn hảo này, ngoại trừ chúng tôi. Một không gian chỉ riêng cô và tôi đọc chiếm. Chúng tôi ngồi bên nhau, lặng lẽ ngắm nhìn màn mưa và tự thưởng cho cổ họng khát khô một lon nước quả mát rượi.Có lẽ sẽ không còn ai đến đây. Tưởng chừng ngồi chờ mãi mãi cũng sẽ không có chiếc xe buýt nào tấp vào.Gọi là trạm xe buýt chứ thực ra cách đây vài năm, tuyến xe này đã ngừng hoạt động. Không phải công ty xe buýt phá sản nhưng để hợp lý hóa hoạt động kinh doanh, họ buộc phải xem xét lại lộ trình. Một cú sốc khá lớn. Xe buýt không còn qua đây nữa, mặc cho người dân thị trấn đã dùng tuyến đường này suốt bao nhiêu năm để lên thành phố.Xe buýt đi rồi, vậy mà cả trạm xe lẫn mái hiên nhỏ vẫn còn nguyên.Công ty tiếc chi phí tháo dỡ, hay họ đã thể theo nguyện vọng của dân cư trong vùng, giữ chúng lại làm một địa điểm chỉ đường? Tôi không biết nữa, nhưng nghe đồn cứ đến buổi trưa là đám mèo lại tranh thủ ra tu tập.Ngồi nơi đây, thời gian như ngừng trôi, thậm chí còn có ảo giác quay ngược về quá khứ. Nếu thế thật thì chúng tôi đang ở thời Heisei[2], không, hay là thời Showa[3] nhỉ?- Nagamine này, lên cấp ba, Nagamine vẫn tập kendo chứ?Chăm chú nhìn làn mưa đã bắt đầu ngơn ngớt, tôi cất tiếng hỏi.- À cũng chưa biết...- Cậu có thực lực mà, nếu bỏ thì phí lắm.- Nhưng Mikako khác với Noboru, không thể phát huy được hết khả năng của mình.- Thế nên mình mới mong cậu tiếp tục. Ở trường Johoku có câu lạc bộ kendo khá mạnh, các thành viên nữa cũng đông đảo, cậu sẽ...- Mình chưa muốn nổi bật đâu, vả lại câu lạc bộ hiện tại đang vui mà.- Khoản giặt đồ ấy hả...?- Ừ, giặt đồ hay cổ vũ đều vui. Thế Noboru thì sao, cậu vẫn sẽ tập chứ?- Tất nhiên rồi.- Hừm, nói thế thì rõ là cậu muốn mình vào cùng một câu lạc bộ, đúng không?- Nagamine tinh nghịch liếc mắt trêu tôi.- Cậu vừa nói gì thế?!Bị nói trúng một nửa tim đen rồi. Thấy tôi vội vàng lấp liếm, cô phá lên cười với vẻ đắc ý.Sau cơn mưa, cả thị trấn đang từ từ hồi sinh.Tôi cầm lái, Nagamine đứng phía sau, đón lấy làn không khí thanh mát. Tôi gò người đạp pê đan, tiến vào khu phố đang dần hửng lên.Thường ngày, Nagamine rất ghét đi xe đạp hai người, thế mà hôm nay cô chẳng kêu ca phàn nàn gì, chỉ ngoan ngoãn đi cùng tôi.Không biết bây giờ vẻ mặt cô thế nào nhỉ? Tôi chỉ cảm nhận được chút ít hơi ấm của cô từ đôi bàn tay đang đặt trên vai áo sơ mi chưa khô hẳn.- Bầu trời đẹp quá!Tôi ngước nhìn khoảng trời ngập trong ráng chiều.Những đám mây, những tòa nhà cao tầng, cả đến cột điện cũng nhuốm màu đỏ thắm như rễ cây cỏ xuyến.Dãy phố này đã quá đỗi thân quen nhưng sự sống động khiến tôi tưởng như mình mới đặt chân tới đây lần đầu. Cảm xúc bất giác dâng trào như một thi sĩ, tôi bỗng ước gì thời gian ngừng trôi, để khung cảnh đẹp tươi mãi mãi. Nhưng niềm vui tột cùng mà lại hiếm hoi lắm mới có được lại thường không kéo dài lâu. Âm thanh trầm thấp khó chịu nọ lại dội thẳng xuống đỉnh đầu tôi.Lần này dữ dội hơn nhiều. Tóc tôi dựng ngược lên, toàn thân nổi da gà. Không thể chịu được thêm được nữa, tôi vội bóp phanh, ngừng đạp pê đan và nhìn quanh bầu trời tìm kiếm Lysithea, tiếc rằng không thấy bóng trắng tuyệt đẹp ấy đâu cả.Đúng lúc đó, một vật thể bay vụt qua đỉnh đầu, lọt vào tầm nhìn của chúng tôi.Tàu Lysithea đang bay ở tầm vô cùng thấp.- Nó kìa!Tôi há hốc miệng, chỉ kịp phản ứng bằng những từ ngốc nghếch vô thức thoát ra khỏi vòm họng.Trong nháy mắt, Lysithea lại lao về phía trước với tốc độ thần kỳ, hai bên thân tàu nhả ra những vật thể màu đen. Mỗi bên nhả ra năm vật thể, tổng cộng là mười, chúng vọt theo Lysithean, vẽ ra những đường bay trong không khí.- Ồ, đó là Tracer!Trên tàu Lysithea, Tracer là một loại Robot do thám hình người do phi hành gia lái. Nghe nói, nguyên mẫu của chúng là Robot thám hiểm Sao Hỏa, và Tracer là dòng tối tân thế hệ tiếp theo. Bằng việc vận dụng các kỹ thuật của Tarsian, Tracer trở thành một cỗ máy vạn năng, không chỉ di chuyển được trên mặt đất, mặt nước hay không trung mà còn có thể tự do bay trong vũ trụ.- Oa, quả nhiên họ đã bắt đầu huấn luyện vận hành rồi đấy!Quên mất Nagamine đang ở ngay sau lưng mình, tôi cứ mê mải nhìn ngắm đường bay của các Tracer.Thảm kịch của đoàn nghiên cứu Sao Hỏa, sự kiện Tarsian Shock, đội quân tìm kiếm Tarsian...Tôi cứ nghĩ những việc đó chẳng liên quan đến mình, nhưng ngay lúc này đây lại có thể cảm nhận tất cả một cách vô cùng chân thực.Tôi nhấn pê đan như thể muốn đuổi theo Lysithea.- Noboru ơi...Nagamine nghiêng người, thì thầm với tôi.Cảm thấy những sợi tóc của cô vuốt ve trên cổ mình, tôi hiểu rằng khuôn mặt cô đang thật gần.Hơi thở nhẹ nhàng của Nagamine phả vào tai làm tôi thấy căng thẳng. Đang không rõ cô định làm gì thì cô đã nói những lời mà tôi chưa bao giờ ngờ tới.- Mình ấy, mình sẽ lái thứ đó.Trên thực thế, chắc chỉ mất năm giây để hiểu ý nghĩa câu nói của Nagamine nhưng tôi có cảm giác mình đã rơi vào một mớ hỗn độn trong suốt hai tiếng đồng hồ.Tôi không nhớ rõ mình đã hiểu chính xác sự việc và tiếp nhận thực tế ra sao, có điều, chắc chắn phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó chỉ là một câu cụt lủn.- Cậu sẽ lái nó sao?Một câu chuyện như đùa. Làm sao tôi có thể tin được?Rất đơn giản, Nagamine chỉ là một cô bé học cấp hai, xét cả thể lực lẫn trí lực đều không thể xếp vào hạng phi phàm. Vì lẽ gì mà người ta lại chọn một nữ sinh trung học bình thường đi lái Tracer?Ngay đến bản thân Nagamine cũng không tìm ra được lý do hợp lý để giải thích cho việc tuyển chọn này.- Cậu tình nguyện ư?Tôi đã thử hỏi thẳng, nhưng tất nhiên cô không trả lời. Hình như vào thứ Bảy đầu tiên của tháng Sáu, đại diện Bộ Quốc Phòng đã tới tận nhà nói chuyện với bố mẹ Nagamine. Cô đã thuyết phục họ rằng, " Nhất định con sẽ tham gia cuộc tuyển chọn". Có lẽ bố mẹ cô cũng đã nhận được thông báo từ trước rồi.Hội đồng tuyển chọn được tổ chức tại bộ phận quan hệ công chúng ở căn cứ Saitama của Quân đội phòng không vũ trụ. Đầu tiên là bài kiểm tra thể lực và năng lực tư duy phức tạp, kế đến và vòng phỏng vấn đơn giản hơn với năm cán bộ. Đó là toàn bộ nội dung của quá trình tuyển chọn.- Nghe hụt hẫng nhỉ?Nagamine nói với một nụ cười tủm tỉm. Thật là, đây đâu phải chuyện đáng để cười?- Những người được chọn khác thì sao?- Bây giờ chỉ có mình, mình thôi - Cô đáp.Và kết quả trúng tuyển được công bố ngay sau đó.- Từ từ, chờ mình một chút - Tôi suy nghĩ chừng mười giây để sắp xếp lại câu chuyện trong đầu rồi hỏi.- Vậy cậu không có quyền từ chối đúng không?Nagamine ngẩn ngơ nhìn tôi rồi đáp hệt như đây không phải là chuyện của cô.- Mình chưa hề nghĩ tới chuyện từ chối.Theo Luật đặc biệt về Tarsian được Quốc hội thông qua cách đây năm năm, điều khoản đặc biệt trong trường hợp khẩn cấp có quy định rằng, " Toàn bộ công dân phải có nghĩa vụ tham gia các dự án có liên quan tới Tarsian trong khả năng có thể".Ôi, như vậy...Chỉ còn cách tuân thủ luật pháp mà thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy vô lý lắm. Cái gì chỉ được biết ở mức độ nửa vời sẽ càng khiến ta thêm bực mình, một phần cũng là do Nagamine giấu tôi tới tận giờ phút này. Tại sao một quyết định quan trọng như thế mà cô chẳng hề nói trước với tôi nửa lời?- Mấy người mặc đồ đen của bên đại diện bảo mình phải có trách nhiệm giữ bí mật để tránh ảnh hưởng đến công tác tuyển chọn sau này. Trước ngày nhập ngũ, mình tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai.- Nagamine giải thích, đôi mắt cô ấy buồn buồn.Ngày nhập ngũ vẫn chưa tới, vậy mà cô đã không thể giữ bí mật với tôi được nữa.- Mình cũng không muốn bị bàn tán ồn ào...Có lẽ mấy cô bạn Nagamine cũng chưa biết chuyện, tức là chỉ có mình tôi được cô ấy đối xử đặc biệt. Tôi thấy vui vui, nhưng hễ nghĩ về tương lai của Nagamine, lòng tôi lại nặng trĩu.Hệt như kẻ ngốc, tôi cứ luôn miệng hỏi về những điều bất chợt hiện ra trong đầu, đến nỗi khi đưa được Nagamine về nhà, trời đã tối mịt. Đứng trước tòa nhà, tôi nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.- Thôi, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe.- Còn chưa đến lúc chia tay mà. - Cô cười.Dường như con người này đã quyết tâm và vững tin lắm rồi.Nagamine sống ở một tòa siêu cao ốc, căn hộ của gia đình cô lại ở tầng sát trên cùng. Tôi thường chỉ tiễn cô đến trước lối vào cao ốc nên đương nhiên chưa bao giờ lên nhà cô cả. Nghĩ lại thì tôi còn chẳng biết mặt bố mẹ cô. Hình như hai bác đều là viên chức nhà nước, Và Nagamine là con một. Cấp một chúng tôi học khác trường, cấp hai học cùng trường nhưng lên lớp Chín mới chung lớp. Tôi những tưởng mình hiểu về cô nhiều lắm, nhưng kỳ thực lại chẳng biết gì cả.Rời cao ốc của Nagamine, tôi vừa đi vừa miên man suy nghĩ về khuôn mặt bố mẹ cô.Tôi không tài nào tưởng tượng nổi biểu cảm trên gương mặt của họ lúc hay tin cô con gái duy nhất đi nhập ngũ. Liệu họ có vui vẻ hạnh phúc với điều đó không, hay sẽ đau khổ và mắng Nagamine?Đêm ấy, tôi không ôn thi nhưng vẫn trằn trọc mãi. Ngày mai, khi gặp Nagamine ở trường, tôi phải tỏ ra như thế nào? Chỉ còn mấy ngày nữa sẽ đến kỳ nghỉ hè, hy vọng tôi có thể giữ bí mật này cho cô.Cuối cùng, tôi suy nghĩ về chính bản thân mình.Tôi muốn làm gì đó cho Nagamine, nhưng kiến thức cụ thể của tôi về quân đội tìm kiếm Tarsian mà cô sắp gia nhập khá ít ỏi.Không chờ được đến ngày mai để lên thư viện trường, tôi bèn truy cập luôn vào trang thông tin dịch vụ trên điện thoại di động và bắt đầu tìm kiếm. Thế nhưng, chẳng có thêm bất cứ chi tiết nào về cuộc tuyển chọn, chỉ biết rằng đợt tập huấn sắp tới dành cho thành viên mới của hành trình do thám Tarsian sẽ được tiến hành tại căn cứ trên Sao Hỏa vào mùa xuân năm sau.- SAO HỎA!- Nagamine sẽ lên Sao Hỏa!- Nghe chẳng thực tế chút nào.- Hẳn nhiệm vụ này không dành cho cô.- Nhưng Nagamine không phải kiểu người thích nói đùa. Có lẽ cô phải tới Sao Hỏa thật rồi.- Sau khi được huấn luyện trên Sao Hỏa, cô sẽ đi đâu? Đến nơi nào đó có Tarsian chăng?Tất nhiên tôi hiểu. Tôi chỉ muốn biết đợt tìm kiếm lần này được tổ chức ra sao. Sau tấn thảm kịch của đội tìm kiếm thứ nhất, Tarsian thậm chí không còn xuất hiện trên Sao Hỏa chứ đừng nói tới Trái đất, tại sao phải tiếp tục cử một quân đoàn hùng hậu đi hùng sục chúng?Hành trình tìm kiếm sinh vật ngoài hành tinh mà không biết chúng đang ở đâu liệu kéo dài đến khi nào? Nagamine nhập ngũ, biết bao giờ mới có thể quay về Trái Đất?Mãi lúc này, tôi mới lý giải được cách cư xử hồi chiều của Nagamine.Chúng tôi không những không thể tiếp tục học chung một trường cấp ba, mà khi tôi vào lớp Mười, cô đã đang ở một nơi nào đó trong vũ trụ xa xôi kia rồi. Tôi chợt nhận ra, những điều bình dị không hề tồn tại ngoài khoảng không bao la ấy. Chắc chắn không có trường cấp ba, không có câu lạc bộ kendo, cũng chẳng có tiệm tạp hóa để Nagamine ghé vào dọc đường về.Nhưng hành trình đó không thể kéo dài cả cuộc đời. Cô sẽ trở về ngay thôi.Đúng rồi, cô sẽ về ngay ấy mà."Ngay" là bao giờ đây?Trong năm lớp Mười?Hay là...?Sang ngày mới, tôi vác bộ mặt thảm hại vì thiếu ngủ đến trường.Bất ngờ làm sao, Không thấy bóng dáng Nagamine trong lớp. Hômđó cô nghỉ học. Tôi lo lắng không biết có phải cô bị cảm vì dầm mưa không, bèn gửi mail cho cô vào giờ ra chơi, nhưng cô không trả lời. Tan học, tôi gửi lại lần nữa. Vẫn không có hồi âm.Hôm sau là ngày cuối cùng của học kỳ một.Nagamine vẫn biệt tăm.Tôi định ghé qua căn hộ của Nagamine nhưng lại ngần ngại.Tôi gửi thêm mail, nhưng cô không hề gửi lại. Thế là thế nào nhỉ?Hay cô đã đi du lịch cùng gia đình từ biệt?Nagamine đã nói cho tôi về thời điểm nhập ngũ. Lẽ nào cô phải lên đường sớm? Còn học kỳ hai, học kỳ ba thì sao? Tôi không thể nào kiên nhẫn thêm được nữa. Tôi muốn gặp lại cô một lần, để nói hết những điều cần nói.Nói gì đây?Những ngôn từ khích lệ, kiểu như " Cố lên nhé".Hay lời cảm ơn, rằng " Cậu đã giúp đỡ mình rất nhiều ở câu lạc bộ"?Hay quan trọng hơn nữa?Ít nhất cũng phải có một câu từ biệt.Sau đó là một buổi tiệc chia tay nho nhỏ cho đám bạn thân nữa chứ.Nhưng sự thật đã lật nhào các suy nghĩ của tôi.

    Kỳ nghỉ hè bắt đầu được năm ngày, tôi nhận mail của Nagamine. Nơi gửi chiến hạm Lysithea trên quỹ đạo mặt trăng.

    Video liên quan

    Chủ Đề