Từng thề ước review

28, TỪNG THỀ ƯỚC
Tác giả: Đồng Hoa.
Thể loại: Huyền huyễn, SE.

"Mặc gió đồng thổi tung mái tóc, nàng đưa mắt nhìn khắp bốn bề, chợt trông thấy hắn, nàng liền nhoẻn miệng cười, thời khắc ấy, hoàng hôn lung linh, ráng chiều sóng sánh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc hoa đào theo nhau nở rộ, muôn sắc rạng ngời, hoa bay phấp phới."

------------------------------------------------

Một ngày cuối tháng 10, ánh trăng rơi qua từng tán lá, gió nhẹ thổi bay mái tóc. Những ngôi sao lấp lánh vẫn không bị lu mờ bởi màu bạc của ánh trăng, trải ra khắp bầu trời rộng lớn. Thỉnh thoảng, sẽ có một đám mây trắng dịu dàng trôi trên khoảng vô tận ấy. Vào một ngày êm ả như thế, tôi rất muốn nói đôi chút về cuốn sách "Từng Thề Ước", mặc dù vốn dĩ trước đây đã từng viết về nó rồi.

"Từng Thề Ước" lấy bối cảnh thời thượng cổ rộng lớn với cả thần tiên, cả yêu ma, cả con người. Nhưng khác với những câu chuyện huyền huyễn khác, "Từng Thề Ước" mang cho người đọc cảm giác gần gũi và giản dị. Con người và nhân vật xuất hiện trong cuốn sách này giống như những người thật sự: có yêu thương, có hi sinh, có tính toán, ích kỉ và có hoài niệm. Họ được Đồng Hoa xây dựng một cách tự nhiên, không thần thánh hóa nhân vật, đơn giản là họ chỉ sống, và sống cuộc sống mà số phận đã an bài. Cũng chính vì thế, "Từng thề ước" lại chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn nhiều người tưởng tượng. Giống như đêm cuối thu tĩnh lặng này, "Từng thề ước" gợi ngừoi ta về những điều xưa cũ, những điều đẹp đẽ đã qua và không thể quay lại.

Một Xi Vưu chân thành bảo vệ mùa xuân đầu tiên của mình- cô gái khiến hắn rung động từ lần đầu gặp gỡ, rồi sau đó không màng giang sơn, tính mạng để bảo vệ mùa xuân ấy... Một Tây Lăng Hành trong sáng nhưng mạnh mẽ, luôn khao khát tình yêu và dũng cảm đến bên Xi Vưu. Tình yêu ấy dường như luôn nguyên vẹn, mang một màu đỏ thắm như cánh hoa của cây đào nơi Cửu Lê họ từng hẹn ước. Nhưng giữa tình yêu, còn là biết bao con người khác, cuối cùng ai còn chờ ai dưới gốc đào năm xưa? Tình yêu này, đủ mãnh liệt, đủ cảm động, đủ bi kịch nhưng không đủ để làm nên cái hay của cuốn sách này. Trước đây tôi có đọc một số ý kiến về "Từng thề ước", cho rằng tình yêu của Xi Vưu và Tây Lăng Hành dường như không đủ sức cuốn hút. Tôi không phủ nhận ý kiến này, nhưng lại có một chi tiết khiến tôi rất cảm động. Con người đôi khi cứ nghĩ rằng duyên phận là ý trời, nhưng không biết rằng, chính mình mới là người nắm giữ sợi dây đỏ ấy.

"Xi Vưu rất muốn lên tiếng đáp lại nàng: Nhớ chứ, tất cả mọi thứ liên quan đến nàng, ta đều ghi khắc trong lòng, đời này kiếp này không bao giờ quên. Nhưng hắn gắng hết sức cũng không nghe được tiếng nói của mình, chỉ thấy giọng A Hành càng lúc càng xa dần, rồi từ từ tan biến.
"Đó là một buổi chiều hoàng hôn, cả bầu trời phủ đầy mây ráng, chàng đứng giữa đồng hoang...""

Có thể nói, cách miêu tả của Đồng Hoa trong cuốn sách này làm người ta có cảm giác rất nhẹ nhàng, nhưng lại phát hiện ra sự nhẹ nhàng ấy đi cùng với nỗi buồn lơ lửng, treo trong lòng mãi không buông. Một cuộc sống rộng lớn với những con người bình thường mặc lên mình những tấm áo "trách nhiệm" mãi không thể buông bỏ. Những tình cảm khác ngoài tình yêu trong cuộc sống - đó mới là điều mà hâu như những người yêu thích cuốn sách này lưu tâm nhất. Một người mẹ A Luy hiền hậu hết mực yêu thương con, một Thanh Dương - huynh trưởng tuy bên ngoài có chút lạnh lùng nhưng lại luôn quan tâm và chăm sóc những đứa em của mình, một Xương Ý dịu dàng nhưng kiên định... Tác giả đào sâu vào từng chi tiết, khiến mỗi nhân vật lại hiện lên với từng nét tính cách khác nhau, không hề trộn lẫn. "Từng thề ước" gợi người ta về dòng thời gian vô tình, làm thay đổi mọi thứ quá nhanh đến nỗi khiến người ta đau lòng khi nhớ về những kỉ niệm xưa cũ. Nào còn người biến ra rừng dâu lạnh, nào đâu còn người thổi sáo tiêu dao... Tất cả khi qua đi mãi mãi sẽ không thể quay lại nữa rồi.

Trong gia đình này còn có một nhân vật tôi chưa nhắc tới - Hoàng Đế. Người vô cùng lạnh lùng, sắt đá, coi trọng giang sơn hơn gia đình mình, nhưng đến khi ra trận chiến, ông lại nhớ tới những kỉ niệm xưa cũ - nó giống như điềm báo ngày vợ ông A Luy rời xa cõi đời...

"Suốt mấy ngàn năm, trải qua muôn vàn trận đánh, mỗi lần rơi vào tình huống nguy cấp nhất, ngoảnh đầu lại, ông đều trông thấy bóng giáp bạc kia, lần nào cũng hư lần ấy chuyển nguy thành an. Nhưng lần này, ông chẳng hề thấy bóng giáp bạc, thay vào đó, lại trông thấy cái chết của nàng."

Còn tình cảm tri kỉ, không thể không nhắc đến tình bạn giữa Thanh Dương và Thiếu Hạo. Những người bạn từ thuở nhỏ sống chết cùng nhau, gắn bó khăng khít nhưng đến cuối cùng, điều gì khiến họ rời xa? Điều gì khiến họ mãi mãi không thể quay trở lại?

"Y có thể gạt người khác rằng Thanh Dương còn sống, nhưng không thể gạt chính bản thân mình được, trên đời này đã chẳng còn kẻ biết phẩm bình rượu y cất, cùng y chuốc uống say mèm nữa rồi.Rượu không còn người uống, y còn cất cho ai?"

Hay như ba người Viêm Đế, Vương Mẫu, A Luy: dang dở một điệu múa cuối cùng để mãi mãi không thể hoàn thành. Một buổi hoàng hôn tiễn biệt kéo dài ngàn năm không còn gặp lại.

"Vương Mẫu vấn khe khẽ hát khúc đồng dao, say sưa nhảy múa như thể muốn Viêm Đế trông rõ những lời mà ngàn năm trước bà chưa kịp nói ra....
Chờ đợi ngàn năm, cứ ngỡ rằng thế nào cũng được một cơ hội, chỉ cần một cơ hội mà thôi, nhưng cuối cùng điệu múa này vẫn chẳng thể nào múa hết."

"Nếu năm đó bà biết rằng dù sinh mệnh có dài đằng đẵng, dù trong đời có vô vàn buổi chiều tà, cũng không thể tìm lại được một buổi chiều hoàng hôn mỹ lệ dịu dàng soi sáng cho ba người bọn họ như thế nữa, có lẽ bà đã chẳng nôn nóng bỏ đi mà nâng niu từng khoảnh khắc, đãu rằng chia tay là tất yếu, bà cũng muốn tha thiết hát cho hết khúc ca ấy dưới ánh hoàng hôn."

"Từng Thề Ước" giống như chính cái tên của mình, gợi cho ta những điều vốn dĩ cho rằng sẽ mãi mãi tốt đẹp đã từng mộng tưởng, đến cuối cùng lại chỉ còn những tiếc nuối. Người cho rằng mình sẽ bên nhau mãi mãi, cuối cùng lại lỡ hẹn. Người mộng tưởng cùng nhau chinh phục giang sơn, nhưng giờ chỉ còn một người ở lại. "Từng" - đã là thời gian rất xa rồi...

"Từng Thề Ước" cũng là những lời hẹn thề chỉ một người biết. Viêm Đế cho đến cuối đời cũng không biết rằng, Vương Mẫu đã yêu ông nhiều như thế, Tây Lăng Hành cũng không biết, vào thời khắc giữa sự sống và cái chết, Thiếu Hạo đã từng mong cùng nàng gắn bó thật sự. Nhưng sau cùng, mọi thứ vẫn trở thành bí mật bị thời gian vùi lấp trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời.

"Từng Thề Ước" - cánh hoa đào rơi lỡ nhịp cũng không thể nào nắm giữ, chậm chạp hạ xuống dòng sông thời gian...