Có trời xanh mới biết tôi yêu em nhường nào năm 2024

• Truyện được đăng tải duy nhất tại anatawoaishiteru.wordpress.com, vui lòng không đọc truyện tại những trang web re-up khác. Theo dõi fanpage Vạn Niên Hoan để cập nhật thông tin mới nhất.

Chương 15

Lâm Tụng Vy cúi đầu nhìn đôi dép bông thỏ trắng mình đang đi trên chân, xì tai dễ thương kết hợp lười biếng, chính là mốt hiện hành của mấy cô diễn viên, hotgirl mạng năm nay. Trong nháy mắt, cô có cảm giác như đôi dép này trở thành tảng đá ngàn cân dưới chân, khiến cô vô thức co quắp ngón chân lại, lần đầu tiên trong đời hiểu thế nào là ‘xấu hổ đến độ muốn độn thổ’…

Trong giờ phút này, cô thấy may mắn làm sao khi Tống Ngữ Hy không phải bạn gái Trình Độ thật.

Bằng không thì, cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng chả rửa sạch nỗi oan thấu trời xanh này.

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Ngữ Hy, toan mở miệng giải thích thì nghe thấy Trình Độ đứng bên cạnh nói tỉnh bơ: “Nếu đang hẹn hò thật thì anh sẽ để mày mở cửa tiến vào căn nhà này chắc?”

Lâm Tụng Vy: “…”

Tống Ngữ Hy: “…”

Lâm Tụng Vy trơ mắt nhìn Tống Ngữ Hy nhếch khóe miệng đầy ẩn ý, đôi mắt tròn xoe đong đưa liên tục giữa hai người, cũng không biết cô nàng đang mường tượng ra cảnh cấm trẻ con nào nữa! Cô ôm chặt bức tranh lồng kính trong lòng, mặt nhuốm nỗi bi thương tuyệt vọng không tên nhìn Tống Ngữ Hy, suy tư vài giây mới vờ như mình rất bình tĩnh, giải thích: “Cô Tống đừng hiểu lầm, tôi tới lấy bản thảo thôi. Ngại quá, tôi xỏ dép của cô rồi.”

“Wow! Đó chính là bản thảo gốc của chiếc váy em đang mặc sao?!”

Tống Ngữ Hy chạy bình bịch tới, ngó nghiêng nhìn ngắm bức tranh hồi lâu, mới ngẩng đầu hỏi: “Em thấy chị đăng Weibo bảo rằng bản phác chiếc váy được chị vẽ hồi cấp ba, có phải chính là bức này không?”

Lâm Tụng Vy gật đầu: “Phải.”

Cô nàng Tống Ngữ Hy ngày thường không mấy thông minh, giờ phút này đầu đột nhiên nhảy số rất nhanh, cô khẽ vuốt cằm như bà cụ non, hết nhìn Lâm Tụng Vy, nhìn bức tranh lại quay sang nhìn anh cô, “hồn nhiên như cô tiên” thốt ra một câu hỏi: “Ơ mà, sao bản thảo hồi cấp ba của chị lại ở nhà của anh em thế?”

Lâm Tụng Vy: “…”

Cô bối rối quay sang liếc Trình Độ, câu này thì em phải hỏi ông anh quý hóa của em chứ!

Trình Độ hãy còn không vui chuyện ban nãy, anh bình thản liếc cô một cái, tỉnh rụi nói: “À, hồi cấp ba cô ấy tặng nó cho anh mày.”

Lâm Tụng Vy: “…”

Cứu! Thẩm phán đại nhân ơi! Chỗ này có tên luật sư nói dối trắng trợn này!!

Nhưng sau đó, cô lại nghĩ.

Thôi được rồi, coi như là chút sĩ diện của cánh đàn ông bọn anh đi.

Lâm Tụng Vy chỉ sợ mình nhỡ miệng thốt ra câu “Không phải đâu” thì tối nay cô khỏi cần đi luôn, hẳn Tống Ngữ Hy sẽ quấn quít hỏi han cô từ A đến Z về ân oán tình thù thời cấp ba giữa cô và Trình Độ. Cô nửa cười nửa không, bảo: “Đúng vậy, nên giờ .”

Tống Ngữ Hy ngơ ra luôn: “Thì ra anh chị là bạn cấp ba à? Vậy sao hồi trước lúc gặp nhau lại giả vờ không quen biết?”

Ầy…

Quả là một câu hỏi thú vị cô em ạ.

Lâm Tụng Vy thấy mệt tâm ghê nơi, thầm nghĩ, xin đừng chĩa mọi thắc mắc về phía chị thế chứ?

Có chỗ nào tò mò cô em hỏi ông anh giai quý hóa cạnh bên không tốt hơn sao?

Chuyện cũ tùy anh ta tự biên tự diễn, có bảo chị đây là người theo đuổi ảnh cũng được!

Cũng may Trình Độ không phải đồ mất sạch lương tâm, anh lờ đi vẻ mặt hóng hớt ham học của Tống Ngữ Hy, cúi đầu hỏi Lâm Tụng Vy: “Không phải em định về nhà sao? Để tôi đưa em.”

“Không, không cần đâu.” Lâm Tụng Vy bình tĩnh nói lời từ chối, cô cảm thấy bản thân cần được yên tĩnh ít giờ, tránh xa cặp anh em nhà này ra chút, “Tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Sau đó, cô gần như là quay lưng chạy trối chết.

*

Trong phòng khách, sau khi Trình Độ kéo chiếc vali to oạch của Tống Ngữ Hy vào xong thì lập tức quay người đi vào phòng đọc sách, đóng kín cửa lại.

Tống Ngữ Hy: “…”

A hu hu cô tò mò sắp chớt rồi mà sao không ai chịu tiết lộ xíu xiu chuyện cho cô vậy?

Đêm nay cô biết ngủ thế nào đây hả trời?

Vừa mới mắm môi, dậm chân nhìn trừng trừng cánh cửa phòng đọc sách vài giây thì cửa đột nhiên mở ra.

Trình Độ cầm theo một chiếc điện thoại di động đi tới, đưa cho cô nàng.

Tống Ngữ Hy mù mờ nhận chiếc điện thoại, nhận ra đây là dòng Iphone mới nhất hiện nay thì hai mắt sáng lên, hào hứng nói: “Uầy uầy tặng em hả? Đúng lúc điện thoại em bị vỡ màn hình, thoi thóp sắp toang đến nơi rồi.”

Ấn nút mở màn hình thì thấy có cả SIM luôn.

Cô nàng ngơ ngác ngẩng đầu, Trình Độ nhìn cô: “Mật khẩu là 941115.”

Tống Ngữ Hy vẫn như người trên mây trên gió, chớp chớp đôi mắt, hai má phồng cả lên: “Không phải quà cho em à? Sao lại có cả SIM lẫn mật khẩu thế này?”

“Ai bảo là cái này tặng cho con nhóc nhà em? Trình Độ ngừng một chút, lấy lại điện thoại ngồi xuống ghế sô pha, phán một câu xanh rờn, “Muốn điện thoại mới thì tự đi mua đi. Chiếc này mày tạm cầm hộ anh, nếu bà ngoại anh gọi đến thì cứ nghe máy rồi bảo mày đang đi học là được.

Tống Ngữ Hy nghe chỗ hiểu chỗ không: “Hở?”

Trình Độ nhìn vẻ mặt dại ra của cô nàng, khẽ nhíu mày: “Mới nãy đầu óc còn sáng láng thông minh lắm mà? Sao giờ lại đần thối ra rồi?”

Tống Ngữ Hy không phục: “Anh chả nói rõ ràng gì cả, sao mà em biết em phải làm gì được? Ý là muốn em nghe máy của bà ngoại chứ gì?”

“Ừm.”

“Thế số máy di động này là của ai?” Chỉ số thông minh của Tống Ngữ Hy lại online rồi, hỏi một câu đúng trọng tâm.

Trình Độ thoáng im lặng rồi đáp: “Lâm Tụng Vy.”

Tống Ngữ Hy: “Hảaaaa?”

“La to thế làm gì?” Trình Độ lạnh lùng lườm cô nàng một cái, thầm nghĩ với chỉ số IQ không mấy khả quan của Tống Ngữ Hy, nếu không nói rõ ràng có khi con bé sẽ gây ra một mớ rắc rối mất. Vậy nên anh kiên nhẫn giải thích thêm, “Bà ngoại anh đang bệnh, mày cũng biết rồi đấy. Giờ bà chỉ nhận ra anh trong dáng vẻ thời cấp ba, có đôi khi trí nhớ không tốt, còn gọi rất nhiều cuộc điện thoại vào một số máy. Chủ yếu là máy anh, thỉnh thoảng thì là Lâm Tụng Vy.”

Trình Độ cũng không biết phải làm sao với số điện thoại này, dù gì anh đâu thể trực tiếp bắt máy khi bà ngoại gọi đến.

Trừ Tống Ngữ Hy ra anh không biết giao cho ai nữa.

Hai người là anh em cùng cha khác mẹ, mãi đến những năm gần đây quan hệ mới khá lên chút, năm nay con bé xích mích giận dỗi với bạn cùng phòng, không ở nổi bên đấy nữa nên tạm thời dọn tới đây, quan hệ giữa hai người cũng tạm coi như là thân thiết.

Tống Ngữ Hy ngồi trên vali, đăm chiêu load những gì anh mình vừa nói, mới dần hiểu ra: “Ý anh là giờ em đóng vai chị Lâm Tụng Vy hồi cấp ba sao?”

Trình Độ mặt không chút cảm xúc “ừ” một tiếng.

Tức thì Tống Ngữ Hy hào hứng hẳn lên: “Nếu muốn em giả làm chị ấy, thì em cũng phải hiểu sơ lược tình huống chứ? Ví dụ như quan hệ giữa hai anh chị là gì nè? Tính chị ấy ra sao? Chứ không nhỡ đến lúc đó em diễn không tròn vai, hỏng việc như chơi.”

Thật ra điều mà cô muốn hỏi nhất là, rốt cuộc quan hệ giữa hai anh chị là gì thế khai ra mau!

“Bà ngoại sẽ không hỏi nhiều thứ vậy đâu, bà nói gì thì cứ vâng dạ thôi, không biết đáp sao nữa thì bảo mày phải đi học thêm, mày phải làm bài về nhà.” Trình Độ cởi hai nút trên cùng áo sơ mi, nhìn thủ đoạn “hỏi cung” đầy vụng về của cô nàng, bực bội cầm lấy hộp thuốc lá, “Chẳng phải mày luôn vỗ ngực tự hào bảo mày là diễn viên tài ba nhận giải Oscar trong tương lai sao? Anh có bảo mày diễn trực tiếp đâu, chỉ nhận mấy cuộc điện thoại thôi mà. Nếu chừng đó còn không làm được, có phải mày nên biết thân biết phận sớm ngày rút khỏi showbiz không?”

Tống Ngữ Hy: “…”

Hức, cô đã làm sai điều chi? Mà giờ đến anh ruột cũng tuyệt tình công kích cô thế này!

Tống Ngữ Hy bĩu môi, tủi thân như con nít, nói: “Lúc em đi diễn còn được đạo diễn đưa cho cái kịch bản, rồi thì hướng dẫn em chỗ này diễn sao chỗ kia diễn sao. Mà còn nữa, em có thể sẽ NG* đấy! Anh đây chả đưa em kịch bản gì, em biết diễn sao cho phải! Nếu em gây ra sai lầm gì thì đừng có mà trách em đấy nhá!”

Trình Độ cầm hộp thuốc lá ra ngoài ban công, kéo cửa kính lại, đóng cả chốt rồi hời hợt nói: “Lâm Tụng Vy ấy à, kiêu kỳ, kén ăn, coi trọng chuyện thắng thua thiệt hơn, cậy sủng mà kiêu, miệng nói một đằng đầu nghĩ một nẻo. Nhưng ở trước mặt bà ngoại cô ấy luôn nhỏ nhẹ hiền lành, mày cứ diễn tròn vai một cô gái ngoan ngoãn là được.”

(*) NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.

*

Lúc lên taxi Lâm Tụng Vy gọi cho Vưu Hoan, Vưu Hoan bảo cô ấy đang chuẩn bị về nhà đây.

Lâm Tụng Vy cũng đổi ý, về thẳng nhà.

Cô về trước Vưu Hoan một lúc, cẩn thận đặt bức tranh lồng kính lên tủ đầu giường, ngắm nghía nó vài giây rồi xoay người đổ ập xuống giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, chẳng buồn nhúc nhích một ngón chân nữa.

Vưu Hoan về đến nhà, ngó đầu vào phòng cô, thấy bức tranh đặt trên tủ thì nhướng mày nói: “Lấy về rồi hả?”

“Ừa…” Lâm Tụng Vy chôn mặt xuống gối, bơ phờ đáp.

Vưu Hoan nhìn dáng vẻ này của cô bạn thì buông lời trêu chọc: “Trông cậu rệu rã ỉu xìu thế này mình còn băn khoăn không biết cậu có phải trả cái giá đắt đỏ nào không mới có thể giành được bản thảo về đấy.”

“…”

Sao những người quanh cô ai cũng giàu trí tưởng tượng hết trơn vậy?

Cô chán chả buồn hé răng, Vưu Hoan trông thấy thế thì hiểu lầm, cả giận quát: “Không phải vậy chứ? Dù gì Trình Độ cũng là một luật sư ăn học đàng hoàng, sao lại vô liêm sỉ mất nhân tính đến mức đấy?”

Lâm Tụng Vy: “…”

Cô dở khóc dở cười lật mình lại: “Làm gì có chuyện đó, mình chỉ hơi mệt thôi.”

Chạy đôn chạy đáo hai ngày, hơn nữa bao âu lo đè nặng trong lòng khiến cả thể xác lẫn tinh thần cô bơ phờ. Vưu Hoan vỗ vỗ cẳng chân cô, nói: “Không có chuyện gì thì tốt rồi, mau đi tắm táp rồi đánh một giấc cho đã, mai còn phải chinh chiến tiếp đấy.”

Sau khi Vưu Hoan đi khỏi, Lâm Tụng Vy chợt nghĩ hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.

Nhưng đầu óc sớm đã mụ mị, bị bao chuyện bủa vây nên nhất thời không nhớ ra. Mãi một lát sau, cô mới nhảy dựng từ trên giường xuống, vớ ngay cái điện thoại mở lên xem, tức thì hai mắt tối sầm, đầu ong ong.

Aaaaaa!!!!!

Trình Độ cái tên khốn nạn lựu đạn này, hại cô quên trả vé rồi!

3000 tệ* chứ có ít ỏi gì đâu! Không dưng quăng cả mớ tiền cho công ty hàng không! Má nó chứ!

Bộ cô kiếm tiền nhẹ nhàng dễ dàng lắm phỏng?!!

(*) 3000 tệ tương đương khoảng 10 730 000 VNĐ

10 giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Tụng Vy gọi cho cửa hàng 4S hỏi về tiến độ sửa xe, tiện thể giục họ làm nhanh một chút. Mấy ngày nay bận đủ thứ chuyện, Vưu Hoan chạy ngược chạy xuôi, không có xe riêng bất tiện đủ đường.

Vừa mới cúp điện thoại thì thấy Chu Tiểu Viên dẫn một người võ trang kín mít không hở một tấc da nào lên tầng hai.

Chu Tiểu Viên kéo chiếc vali to oạch lên, giải thích: “Cô Tống đến trả váy chị ạ.”

Tống Ngữ Hy cởi mũ và khẩu trang ra, nhìn người trước mặt mình một thôi một hồi, cố lồng đối phương vào những từ “kiêu kỳ, kén ăn, coi trọng chuyện thắng thua thiệt hơn, cậy sủng mà kiêu, miệng nói một đằng đầu nghĩ một nẻo” mà anh cô tả hôm qua, đột nhiên ngộ ra rằng…

Hình tượng sáng chói của chị ấy trong lòng mình khi trước thoắt cái vỡ vụn cả rồi.

Thì ra nhà thiết kế Lâm cũng không phải một tiên nữ không vương bụi trần như trong tưởng tượng của cô!

Trên người chị ấy thấp thoáng hơi thở người trần mắt thịt!

Tối qua nghe anh cô nói xong, cô càng tò mò muốn nghe thêm tợn, ruột gan tim thận cứ cồn cào cả lên.

Song cô kém Trình Độ tám tuổi lận, hồi bé lại học múa, cấp ba không học trường Nhất Trung ở Vũ Hán, chẳng quen ai để hỏi han hóng hớt đầu đuôi câu chuyện. Mất ngủ cả đêm vì chuyện này, mới sáng sớm tinh mơ cô đã không nhịn được nữa, muốn đến tận nơi quan sát “chính chủ” mà cô sắp “vào vai”. Thấy không thấy không, Tống Ngữ Hy cô đây là một diễn viên rất yêu nghề ham học đấy nhé!

Tống Ngữ Hy đến trả váy là thật, đến “dòm ngó” Lâm Tụng Vy cũng là thật nốt.

Nếu đến việc này mà Lâm Tụng Vy còn không phát hiện ra thì cô đúng là đui mà.

Khóe miệng cô hơi cứng lại: “Cảm ơn…”

Phương Ngọc – 🎋: Đồng chí Trình Độ, chẳng hay đồng chí đã nghe câu “Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như bò” bao giờ chưa? Đồng chí muốn theo đuổi vợ càng nhanh càng tốt, nhưng lại không đưa phần kịch bản hẳn hoi nào cho Từ Tri Viễn lẫn Tống Ngữ Hy, cẩn thận có ngày hai người họ hợp sức làm đồng chí mất vợ như chơi 🤧. À mà, ngày đồng chí rước được vợ về nhà còn xa lắm, chờ 25 chương nữa nghen!

P/s: Lúc trước đọc sơ qua convert thì mình cũng đoán nam nữ chính tầm 27 28 tủi gì đấy, nhưng nay thấy anh Trình Độ để mật khẩu điện thoại là ngày tháng năm sinh của chị Lâm Tụng Vy (15/11/1994) thì mình càng mún cười há há há vào bản mặt của ảnh. Sắp ế đến mông rồi mà vợ còn chưa cua xong 😂.