Đừng cản tôi theo đuổi mặc cảnh thâm mộ thiển

Đọc truyện của tác giả Koi đáng yêu. Tổng hợp danh sách truyện của tác giả Koi đáng yêu

Không lâu sau, Quý Noãn bê hai tô mì nóng hổi đi ra. Lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang nghe điện thoại. Mặc Cảnh Thâm nói chuyện xong quay đầu lại thì thấy Quý Noãn đang ngồi ở bàn ăn ngước mắt nhìn anh. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống, Quý Noãn tự nấu cho anh ăn. Tuy bề ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng. Trên bàn ăn là hai tô mìđủ sắc đủ vị, Mặc Cảnh Thâm đi tới. Người làm trong nhàđều đã nghỉ ngơi. Vừa rồi chỉ có mình Quý Noãn trong phòng bếp, xem ra tô mì này là do chính tay cô nấu. Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua: "Em học từ bao giờ vậy?" "Từ lâu rồi, chỉ là anh không biết thôi!" Quý Noãn nháy mắt nhìn anh: "Em đã nói hôm nay muốn anh về nhàăn cơm mà. Dù chỉ là một tô mì, nhưng cũng xem như em không nuốt lời!" Mặc Cảnh Thâm không hỏi thêm. Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cô, anh cầm đôi đũa côđưa, nếm thử một miếng. Động tác ăn uống của người đàn ông này tự nhiên tao nhã, Quý Noãn nhìn mãi cũng không nỡ rời mắt. Trước kia cô chưa từng nhìn kỹ Mặc Cảnh Thâm như vậy. Nhưng bây giờ mỗi lần liếc nhìn, côđều cảm thấy ấm áp trong lòng, trái tim cũng theo đó màđập loạn… Nếu không có Quý Mộng Nhiên cản trở, khích bác ly gián, phải chăng côđã sớm yêu anh? Bị Quý Noãn chiếu tướng hồi lâu, Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cô: "Nhìn cái gì? Trên mặt tôi dính gìà?" Quý Noãn hít sâu vào một hơi, cảm thấy nếu tối nay mà kết thúc ở chỗ bát mì này thì hình như cứ cảm thấy không cam lòng thế nào ấy. "Dọn đồ của anh về phòng ngủ chính đi…" Quý Noãn vừa dứt lời thì gương mặt đãửng đỏ. Mặc Cảnh Thâm ăn mì xong, đặt đũa xuống, trầm ngâm hồi lâu rồi lạnh nhạt nói: "Đêm nay tôi làm việc trong phòng sách, em nghỉ ngơi sớm đi." Dứt lời, người đàn ông cao lớn đứng lên, xoay người bỏđi. Quý Noãn: "…" Có phải anh hiểu lầm ý cô không? Không phải cô muốn dùng mỹ nhân kế chủđộng hiến thân dụ anh ly hôn đâu nhé! Cô chỉ muốn sống những tháng ngày tươi đẹp mà thôi! Quý Noãn đứng bật dậy, thấy Mặc Cảnh Thâm đang nói chuyện điện thoại với thư ký trực đêm trong công ty. Xem ra đêm nay anh thật sự có việc quan trọng cần xử lý rồi. Côđành ngồi chống cằm bên bàn, nhìn theo bóng lưng cao ngất của Mặc Cảnh Thâm. Cô tưởng trận chiến mở màn hôm nay sẽ thắng lợi, kết quả lại đổ sông đổ bể vào phút cuối cùng… Cô biết rõ Mặc Cảnh Thâm là người đàn ông không dễđối phó… *** Đêm đã khuya, Quý Noãn không ngủđược, định dậy xuống lầu lấy ly sữa, tiện thể rót một ly cho Mặc Cảnh Thâm. Nhưng trong ấn tượng của cô, hình như Mặc Cảnh Thâm không thích uống thứ này. Cô không rót sữa nữa, xoay người lên lầu, bước đến phòng sách. Cô dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng không nghe thấy gì hết. Đêm đầu thu, hành lang lạnh lẽo. Đồng hồđiểm ba giờ sáng, cửa phòng sách bỗng bật mở. "Quý Noãn?" Mặc Cảnh Thâm vừa bước ra đã thấy bóng người đang ngồi ngủ gục bên cửa. Quý Noãn giật mình ngẩng đầu: "Anh xong việc rồi à…" Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm khó coi, anh kéo côđứng dậy: "Em không biết bây giờ là mấy giờà? Sao lại ngủởđây?" Quý Noãn im lặng, Mặc Cảnh Thâm dìu cô vào phòng sách. Bấy giờ cô mới có cơ hội quan sát tường tận gian phòng mà anh thường ở sau khi trở lại Ngự Viên. Gian phòng gọn gàng ngăn nắp giống như phòng làm việc của anh vậy. Trên bàn đặt hai chiếc máy vi tính đang hiển thị số liệu các hạng mục của công ty và một vài tập tài liệu. Mặc Cảnh Thâm thấy cô chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, sờ tay cô thấy lạnh ngắt, anh liền ấn cô ngồi xuống ghế sofa, cầm áo khoác phủ lên người cô, sau đóđứng trước mặt nhìn Quý Noãn. "Quý Noãn, em bao nhiêu tuổi rồi hả?" "…" "Em là trẻ con à? Không biết trời lạnh như thế mà ngủ ngoài hành lang sẽ bị cảm sao?" "Em chỉ muốn chờ anh hết bận để nói với anh vài câu thôi. Không ngờ lại ngủ thiếp đi…" "Đã không còn sớm, em muốn nói gì thìđợi ngày mai." Mặc Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch vì lạnh của cô. Từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa được nghỉ ngơi, cho nên quầng mắt thâm đen. Hiện tại, không gì quan trọng hơn việc bắt côđi ngủ. Quý Noãn vẫn muốn nói chuyện, nhưng bị anh kéo ra khỏi phòng sách. Bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô không cho cô cơ hội phản kháng. Anh đưa cô về thẳng phòng ngủ chính rồi đóng "rầm" cửa lại. … Mặc Cảnh Thâm trở lại phòng sách, tắt máy vi tính, sang phòng ngủ bên cạnh tắm rửa. Anh vừa nằm xuống, chợt nghe tiếng cửa phòng bịđẩy ra. Quý Noãn vừa ngoan ngoãn trở về phòng ngủ giờ lại rón rén đi vào, không chút khách sáo vén chăn, leo lên giường của anh. Mặc Cảnh Thâm: "..." "Quý Noãn." Anh thở dài: "Cho dù em lấy lui làm tiến hay lấy tiến làm lui, chúng ta cũng không thể ly hôn. Em mau về ngủđi, được không?" Quý Noãn nằm cạnh anh vùi mặt trong chăn, giọng rầu rĩ: "Vậy mới phải! Mặc Cảnh Thâm, anh nhớ câu nói này nhé! Sau này dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không được ly hôn!" Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, kéo vai cô lên, hoài nghi hôm nay đầu óc cô có vấn đề. Quý Noãn đang định mở miệng nhưng rồi lại im bặt vìđộng tác giơ tay sờđầu cô của Mặc Cảnh Thâm. Côđể mặc tay anh mơn trớn trán mình, lòng bàn tay ấm áp tránh chỗ trán bị sưng đỏ. "Không sốt." Sau khi sờ trán cô, anh thờơ buông một câu. "…" "Cũng không giống uống nhầm thuốc." "…" Quý Noãn chỉ biết câm nín, hai tay siết chặt tấm chăn. Mặt cô ra vẻ kiên định sống chết muốn ngủ chung với anh, nhưng ngón chân trắng nõn lộ bên ngoài mép chăn lại vạch trần sự khẩn trương ngượng ngùng trong lòng. Ngón chân cô hơi co quắp có nét dễ thương khó nói lên lời. Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn xuống, thản nhiên kéo chăn đắp cho cô khỏi bị cảm lạnh. Nào ngờ chỉ vì một động tác lơđãng ngẫu nhiên mà lồng ngực của Quý Noãn nóng lên. Chân trong chăn duỗi ra, vô tình cạ lên đùi anh. "Đừng lộn xộn." Mặc Cảnh Thâm thấp giọng cảnh cáo. "Em không cốý…" Nhìn mắt anh tối lại, cô vội vàng rụt chân, kết quả lại đụng trúng chỗ không nên đụng! Cách một lớp vải quần mà nơi đó thật nóng! Cô lập tức đờ người, không khí trở nên yên lặng mờám. Quý Noãn vô thức liếm môi, miệng và cổ họng đột nhiên vừa khô lại vừa nóng. "Mặc… A!" Mặc Cảnh Thâm bất chợt lật người, đè cô dưới thân mình. Âm thanh chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nghẹn trong cổ họng. "Em biết thế nào gọi làđùa với lửa không?" Giọng nói trầm thấp của Mặc Cảnh Thâm lọt vào tai cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, cất giấu tia nóng bỏng khôn cùng…



Page 2

"Em thực sự không cốý mà… A…!" Mặc Cảnh Thâm hôn cô. Ngay khi miệng anh gặm nhấm môi cô, Quý Noãn liền cảm thấy khắp người như có dòng điện xẹt qua, toàn thân run rẩy, mềm nhũn từđầu đến chân. Tuy kết hôn đã nửa năm, đêm qua cũng đã trải qua lần đầu tiên, nhưng Quý Noãn vẫn chưa đủ kinh nghiệm, ngây ngô không biết đáp trả, đầu lưỡi vừa e dè rụt lại thì bị người đàn ông kia tiến công mạnh hơn. Nụ hôn vừa sâu vừa mạnh mẽ như muốn cướp toàn bộ hơi thở cô. Quý Noãn ngây ngất nhắm mắt lại, cô cảm giác được Mặc Cảnh Thâm đã dời nụ hôn đến điểm mẫn cảm ở vành tai. Giọng anh khàn khàn dán bên tai cô: "Trời sắp sáng rồi, nếu em không ngủ tiếp, thìđêm nay đừng hòng nghĩđến chuyện ngủ." Cô ngước mắt lên, lập tức rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm. "Mặc phu nhân, đêm hôm qua em đau đến chết đi sống lại, em có chắc đêm nay chịu đựng nổi không?" Lúc đầu Quý Noãn chỉ muốn nằm bên cạnh nói chuyện cùng anh. Dùđã tính đến tình huống có thể phát sinh, nhưng nhớ tới đêm qua đau khóc khàn giọng không được buông tha, cô bất giác co người lại. Nhưng cô không thể không đểý, anh vừa gọi cô là Mặc phu nhân… Mọi nỗ lực của cô hôm nay không phải không có kết quả. Nếu cô vẫn là Mặc phu nhân, lại còn muốn làm vợ anh cảđời, chuyện này sao né tránh được? "Lần thứ hai cũng sẽđau như vậy ư?" Cô mơ hồ hỏi. Rõ ràng là anh không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy. Anh nhìn cô thật lâu, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay. Ánh mắt nóng bỏng của anh rơi xuống dấu vết còn chưa tan hết trên cổ cô… Mặc Cảnh Thâm nhớ rõ, đêm qua vì phẫn nộ cộng thêm dược tính trong rượu mà anh đã hành hạ cô thê thảm. Nếu chưa đến một ngày mà anh lại tiếp tục thì chỉ e mấy hôm tới cô sẽ không rời giường nổi. Mặc Cảnh Thâm thở dài, khàn giọng nói: "Đừng tùy tiện khiêu khích sự nhẫn nại của đàn ông. Đêm nay tôi bỏ qua, đêm mai còn dám chui vào lòng tôi nữa, thì em hãy chờ xem hậu quảđi." Quý Noãn nép vào lồng ngực anh không nói lời nào. "Quay về ngủđi." Mặc Cảnh Thâm xoa đầu cô. Quý Noãn thấy anh định ngồi dậy, vội vươn tay níu chặt cổ anh. "Em ngủđây với anh!" Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm tối sầm lại, nhìn vẻ mặt kiên định lại có phần ngượng ngùng của người thiếu nữ. Quý Noãn bị anh nhìn chằm chằm mà không nhịn được phải thu tay lại, túm ngay lấy chăn trùm kín mặt mình, né tránh ánh mắt của anh. Anh cười khẽ: "Xấu hổ thì tự về phòng ngủđi." "Không đâu, em muốn ngủởđây với anh!" Quý Noãn rầu rĩ nói trong chăn. Cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thay đổi đột ngột của cô, Mặc Cảnh Thâm nghiêng người nằm xuống, ánh mắt anh tìm kiếm Quý Noãn đang trốn trong chăn không chịu ló mặt ra. Xung quanh đột nhiên vô cùng yên tĩnh. Quý Noãn lặng lẽ kéo chăn xuống. Vừa ngước mắt lên côđã thấy Mặc Cảnh Thâm nằm bên cạnh, đôi mắt trong veo nhìn côđắm đuối. Quý Noãn bối rối, đón ánh mắt anh rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh không ngủ sao?" "Em nằm thế này, tôi ngủ thế nào được?" Quý Noãn vô thức liếc chiếc giường hai người đang nằm: "Giường này không nhỏ, cũng không khác giường trong phòng ngủ chính là bao. Em không chen chỗ của anh, sao anh lại không ngủđược?" Mặc Cảnh Thâm nghe cô nói mà bật cười. "Cười gì chứ?" Quý Noãn cho rằng anh vẫn không tin thành ý của cô, kiên quyết ôm chăn dựa sát vào anh, tỏýđịnh không muốn ngủ riêng. "Quý Noãn." Bỗng nhiên anh gọi tên cô, giọng nói trầm khàn. "Hửm?" "Em nên tự giác thế này từ lâu rồi." Quý Noãn bất giác nhích lại gần anh, không muốn nghe anh nói tiếp. Nếu nghe nữa cô e sẽ bị trêu chọc đến không ngủđược. Vìđộng tác gần gũi này mà Mặc Cảnh Thâm đột nhiên nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn thật sâu. Đến khi Quý Noãn hít thở không thông anh mới chịu buông ra. Cứ hôn như thế, đêm nay hai người đừng nghĩđến chuyện ngủ. Mặt Quý Noãn đỏ tận mang tai, co người chui vào chăn. Mặc Cảnh Thâm bỗng bước xuống giường. Cô vội ôm lấy chăn ngồi bật dậy: "Anh định đi đâu?" Mặc Cảnh Thâm bước vào phòng tắm, không quay đầu lại, chỉ buông ra hai chữ: "Đi tắm!" Quý Noãn có chút ngây ngốc. Chẳng phải anh vừa tắm rồi sao? Giờ còn tắm gì nữa? Tận cho đến khi tiếng nước chảy thật lâu truyền ra từ phòng tắm, cô mới chợt hiểu ra. Cô bỗng đỏ mặt, suýt bật cười, lại nằm xuống ôm chăn vào lòng, hít vào mùi hương thanh sạch của Mặc Cảnh Thâm lưu trên giường. *** Sáu giờ sáng, bình minh còn hơi sương. Quý Noãn giật mình bừng tỉnh thoát khỏi cơn ác mộng từ kiếp trước. Cô mở mắt ra, bật dậy ngồi trên giường. Chỗ bên cạnh đã trống không, căn phòng vắng lặng khiến trái tim cô quạnh. Cô vội vàng vén chăn rời giường. Có lẽđộng tác quá nhanh nên cô hơi loạng choạng, vươn tay bám lấy mép bàn. Tiếng mở cửa phòng, Quý Noãn ngước lên đã thấy Mặc Cảnh Thâm trang phục chỉnh tềđứng đó. Xem ra anh cũng mới tỉnh dậy, vừa tắm rửa, thay âu phục nghiêm chỉnh. "Em không khỏe à?" Mặc Cảnh Thâm thấy sắc mặt Quý Noãn gần như trắng bệch, liền bước qua. Quý Noãn đứng im nhìn anh, nhìn đến khi anh bước lại gần, nhìn đến khi anh ân cần vươn tay xoa đầu cô, cứ thế, cô nhìn anh không hề dời mắt. Hóa ra mọi chuyện ngày hôm qua không phải là mơ. Mặc Cảnh Thâm thấy ánh mắt của cô bèn rụt tay lại. Trước kia cô luôn né tránh sựđụng chạm của anh, có lẽ sự bất thường ngày hôm qua là do gặp ác mộng? Đây là hôm nay đã tỉnh táo lại? Nên cô bắt đầu dốc sức đẩy anh ra? "Em bị choáng à?" Anh không tiếp tục chạm vào cô nữa: "Có lẽ do di chứng va đầu tối qua, hôm nay em đi chụp CT não đi, tôi gọi chị Trần qua giúp em thay quần áo." Nói xong, ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm trở nên hờ hững, anh quay người muốn bỏđi. "Mặc Cảnh Thâm!" Quý Noãn không kịp nghĩ ngợi, gọi giật anh lại. Anh xoay người đột ngột, khiến Quý Noãn va vào lồng ngực anh. Mặc Cảnh Thâm khựng lại, vô thức định giơ tay ôm lấy cô. Nhưng cô gái nhỏ trong lòng đãôm chặt thắt lưng, vòng tay quấn quanh hông anh. Động tác trìu mến của cô khiến anh thoáng run rẩy. Anh nhìn cái đầu nhỏđang nép chặt trong lòng mình, giơ tay vỗđầu cô trấn an: "Em không khỏe thìđến bệnh viện, nhé?" Quý Noãn không trả lời, chỉôm chặt lấy anh, hít vào mùi sữa tắm thơm mát buổi sáng trên người anh. "Em gặp ác mộng à?" Anh hỏi. "Ừ." Quý Noãn vẫn ôm riết lưng anh, dựa dẫm không chịu buông, nghẹn ngào nói: "Em mơ thấy anh không quan tâm em nữa, mơ thấy anh bỏđi, mười năm sau quay lại cưới người phụ nữ khác." Cô mới ngủ dậy nên giọng nói vừa mềm mại vừa lười biếng, nũng nịu hiếm thấy. Mặc Cảnh Thâm xoa đầu cô, trầm giọng nói: "Em đừng nghĩ ngợi lung tung. Ngoài em ra, anh sẽ không bao giờ cưới người khác." Quý Noãn vùi mặt vào ngực anh, không phản bác. Cho dù kiếp trước có thế nào, kiếp này…cô không bao giờ muốn rời xa anh! "Em còn đau đầu nữa không?" "Không đau, em xuống giường đột ngột quá nên hơi choáng, không sao đâu." "Chị Trần chuẩn bị bữa sáng xong rồi, em rửa mặt xong thì xuống ăn nhé." "Vâng."



Page 3

Quý Noãn điều chỉnh xong tâm trạng, lúc này mới phát hiện sau khi rời giường, cô còn chưa rửa mặt đãđứng trước mặt anh. Cô lúng túng vội giơ tay cào tóc, che mặt quay người vào phòng tắm. Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng không tự nhiên của cô, ánh mắt sâu lắng tao nhã khẽ chuyển động: "Không phải ngày đầu mới cưới, cũng đâu phải lần đầu anh thấy bộ dạng mới ngủ dậy của em, che cái gì chứ?" Chuyện này không liên quan đến việc cô kết hôn bao lâu! Mà là vì trước nay Quý Noãn không hề có cảm giác mình đã kết hôn! Cô không giải thích, chạy vào phòng tắm kiểm tra xem ngủ dậy mắt có bị sưng không. Đến khi cô cúi đầu thì mới phát hiện trong phòng tắm của anh không cóđồ dùng cá nhân của cô. Sau chuyện tối qua, cô không biết Mặc Cảnh Thâm có dọn luôn đồ cá nhân của anh về phòng ngủ chính hay không. Cô quyết định nhân lúc Mặc Cảnh Thâm đã rời phòng, chạy về phòng ngủ chính, mở tủ phòng tắm, cầm ít sữa rửa mặt hay dùng chuyển qua phòng anh. Như vậy dù anh ở phòng nào cũng bị cô chiếm giữ! Để xem anh có thể trốn đi đâu! Quý Noãn thay đồ rồi xuống lầu ăn sáng. Trên bàn là món bánh mì trứng sữa mà cô yêu thích. Vừa ngồi xuống, Mặc Cảnh Thâm đã nhắc chị Trần đặt một ly sữa nóng trước mặt cô. Quý Noãn ngồi bên bàn ăn, nhận lấy ly sữa, cắn miếng bánh mì nướng, ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, rồi lại uống một ngụm sữa bò, ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm. Bữa ăn sáng này, đôi mắt cô không hề rời khỏi người Mặc Cảnh Thâm. Chị Trần vừa dọn dẹp đồăn bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì mặt mày hớn hở, lặng lẽ kéo người giúp việc bên cạnh trở về phòng bếp. Quý Noãn lại cắn một miếng bánh mì nướng, mứt đậu phộng dính ở khóe miệng mà không hay, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện đãăn xong bữa sáng, đang tự nhiên xem tạp chí kinh tế. Gương mặt lạnh lùng rõ nét, mũi cao thẳng, đường nét đẹp như tạc, hoàn mỹ không cóđiểm nào đáng chê. Mặc Cảnh Thâm dừng tay giở tạp chí, không chút dao động nhìn người phụ nữ vẫn luôn dán mắt vào mình như thể anh sẽ bốc hơi bất kỳ lúc nào. Quý Noãn hoàn hồn, vội giơ miếng bánh mì lên che mặt, cầm ly sữa uống một ngụm lớn. Kết quả là cô uống vội nên bị sặc, cô liền đặt ly sữa và miếng bánh mì xuống, ho khan mấy tiếng, "Khụ khụ khụ…" Mặc Cảnh Thâm đưa khăn giấy cho cô, thấy cô ho dữ dội, liền tự tay giúp cô lau mứt đậu phộng ở khóe miệng: "Từ hôm qua em cứ là lạ, thích nhìn chằm chằm anh vậy à?" "Khụ… khụ khụ…" Thật ra Quý Noãn không sặc đến mức như vậy, nghe anh nói liền cốý ho thêm vài tiếng. Lúc này, chị Trần vội ra khỏi phòng bếp: "Bà chủ làm sao vậy? Sao lại ho dữ thế này?" "Khụ khụ, không có gì, tôi bị sặc sữa thôi…" "Không sao là tốt rồi. À, hôm qua cô Mộng Nhiên nói hôm nay muốn tới Ngự Viên ở. Tôi có cần phải làm thêm một phần cơm cho côấy không?" Quý Noãn vẫn không thay đổi sắc mặt, ho tiếp mấy tiếng, rồi quay sang nói: "Chị Trần, chị dọn dẹp lại phòng em gái tôi thường ởđi, sau này đừng để nó ngủ lại Ngự Viên nữa." "Nhưng hôm nay cô Mộng Nhiên muốn qua đây…" "Tôi sẽ nói rõ với nó. Ngự Viên không phải nhà họ Quý, nó thường xuyên ra vào nơi này không tiện." Chị Trần nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Trước kia, chị thấy cô Hai nhà họ Quý này hay ở lại Ngự Viên, suốt ngày hỏi ông Mặc thích gì, thường xuyên thăm dò hành tung của ông chủ, không hề xem mình là người ngoài, thật sự khiến người khác không ưa. Chị Trần không chậm trễ, chạy nhanh đi thu dọn phòng khách. Đột nhiên, chiếc di động Mặc Cảnh Thâm đặt trên bàn ăn rung nhẹ một cái. Quý Noãn nghĩ là tin nhắn linh tinh của 10086, lại thấy Mặc Cảnh Thâm đang xem bài tổng kết bằng tiếng Anh trên tạp chí kinh tế, không đểý tới điện thoại, cho nên cô nhìn thoáng qua hàng chữ trên màn hình. Vừa nhìn thấy vài chữ trên màn hình, cô liền cầm di động của anh lên. 136xxxxx: "Anh Cảnh Thâm, anh đừng giận chị em nhé! Em không ngờ tối hôm trước chịấy lại chuốc thuốc anh. Chịấy định đưa người phụ nữ khác lên giường anh, em khuyên mãi mà chịấy không nghe. Hai người cứ hành hạ nhau như vậy, sẽ có kết quả tốt sao? Em rất thương chịấy nhưng lại càng cảm thấy không đáng thay cho cho anh!" Đọc xong tin nhắn, Quý Noãn nhướng mày. "Nhiều người biết số di động của anh lắm à?" Quý Noãn ngước mắt lên. Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, tiện tay đặt tờ tạp chí sang bên. "Nhiều người là em nói ai?" Quý Noãn nhớ không có mấy người biết sốđiện thoại riêng của Mặc Cảnh Thâm, và anh càng không dễ nói cho người ngoài biết được. "Em không nghĩ Mộng Nhiên lại quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng ta như vậy. Vì chuyện của em mà thường xuyên nhắn tin cho anh." Quý Noãn cười, ánh mắt lộ ra vẻ ghen tuông rõ rệt. Mặc Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt bực bội cố nén của cô, hỏi lại: "Không phải em là người đưa số của anh cho cô ta sao?" "…" Hình như, đúng là có chuyện như vậy… Quý Mộng Nhiên thường xuyên nghịch di động của cô, không biết từ lúc nào cô ta đã lén nhớ sốđiện thoại riêng của Mặc Cảnh Thâm. Trước kia Quý Noãn có bao giờ chúýđến vấn đề này. "Cô ta nhắn, nhưng anh không xem." Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt đáp. Quý Noãn nghe vậy, vô thức nhìn xuống, phát hiện có mấy chục tin nhắn chưa đọc tới. Ngoại trừ một sốít tin nhắn công ty gửi đến, đúng là có rất nhiều tin Quý Mộng Nhiên gửi, đều hiện thị chưa đọc. Cô tiện tay mở xem, nội dung cơ bản đều là sắm vai em gái tử tế. Ngoài mặt cô ta nói tốt cho chị mình, nhưng thực tế lại bảo Quý Noãn không hiểu đạo lý, lập dị và cay nghiệt. Đúng làđầy dã tâm! Mặc Cảnh Thâm thấy côđột nhiên im lặng, lãnh đạm nói: "Nhỏ tuổi không có nghĩa làđơn thuần. Dù ruột thịt em cũng không nên tin tưởng hoàn toàn. Em sớm nhìn ra cũng không phải là chuyện xấu." Quý Noãn kinh ngạc nhìn người đàn ông dường nhưđã sớm biết tất cả. Thảo nào mỗi lần Quý Mộng Nhiên tới đây ở, Mặc Cảnh Thâm rất ít khi về nhà. E rằng anh đã nhìn thấu dã tâm của Quý Mộng Nhiên từ lâu. Lẽ ra mình phải tỉnh ngộ từ mười năm trước! Sao lại rộng lượng vậy chứ! Quý Noãn gõ mạnh mấy cái lên đầu mình, kết quả chạm vào vết thương hôm qua, cô kêu "A" một tiếng, đau đến mặt mày nhăn nhúm. Mặc Cảnh Thâm liền đứng dậy đi tới, gạt tay cô ra, nhìn cái trán vẫn còn hơi sưng đỏ, cau mày: "Còn chưa đủđau à? Phải làm nó nặng hơn thì em mới vừa lòng đúng không?" Quý Noãn ngước lên, dùđau chảy nước mắt, nhưng vừa thấy gương mặt nghiêm nghị của anh thì cô lộ vẻăn năn: "Em không bao giờđể người khác tùy tiện ở lại Ngự Viên nữa đâu. Có phải trước đây em gây rất nhiều phiền toái cho anh, đúng không?" "Những chuyện liên quan đến em đều không phải phiền toái. Mấy việc này em tự quyết định đi." Mặc Cảnh Thâm giữđầu cô, kiểm tra vết thương trên trán, quay sang gọi người giúp việc tới: "Mang thuốc tối qua của côấy tới đây."



Page 4

Những chuyện liên quan đến côđều không phải phiền toái… Trái tim Quý Noãn không ngừng rung động, cô nhào vào lòng anh. Mới sáng sớm đã bị cô nhào vào ôm hai lần, Mặc Cảnh Thâm cũng gần nhưđã quen với sự nồng nhiệt ngọt ngào đột ngột này của cô. Anh cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui trong ngực mình mà không kìm được đưa tay vuốt ve: "Ăn no rồi về phòng nghỉđi. Đã vào thu, em đừng để bị cảm lạnh." "Ăn no rồi lại đi ngủ, anh xem em là heo để vỗ béo sao?" Quý Noãn dụi mặt vào ngực anh. Chợt phát hiện người giúp việc đi ngang qua chung quanh, cô lại xấu hổ lúng túng, vội vàng rời khỏi anh, để rồi cô lại thấy ánh mắt Mặc Cảnh Thâm mang theo ý cười nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy khó hiểu. "Không phải trước đây em vẫn như vậy sao?" "Lúc đó em…" Trước kia Quý Noãn không mấy khi ăn sáng cùng anh. Cô toàn ăn thật nhanh rồi kiếm cớ về phòng nghỉ, không muốn ở bên anh một giây nào. "Khụ, thời gian trước em ngủ không ngon, buổi sáng muốn về phòng ngủ bù thôi." Quý Ngoan vừa giải thích vừa chọc vào má: "Anh nhìn đi, ngủ ngon thì da mới đẹp!" Mặc Cảnh Thâm cười khẽ vì lời giải thích gượng ép của cô, không thèm phản đối lý do cả vú lấp miệng em kia. Thấy anh không tin, cô nắm tay anh áp lên má mình: "Không tin thì anh sờ thử xem, có phải vừa mềm lại vừa mịn không?" Bàn tay ấm áp của Mặc Cảnh Thâm mơn trớn mặt cô. Quý Noãn cầm tay anh nhưng không thể khống chếđược động tác của anh. Đến lúc tay anh bắt được đến cằm thì gương mặt côđãđỏ như bị phỏng, nhìn người đàn ông đang ghé sát gần hơn. "Đúng là rất mịn, rất mềm." Giọng nói của anh có chút khàn khàn mờám, anh dùng âm thanh chỉ có cô mới có thể nghe được để miêu tả. Bốn chữ này chẳng qua chỉđể miêu tả da mặt cô. Thế mà từ giọng nói khẽ khàng của anh, nghe thế nào cũng cảm giác nó chứa đựng cảm xúc gìđó khiến tim người ta đập nhanh, mặt ửng hồng… "Bà Mặc thẳng thắn quyến rũ anh thế này là vì không muốn để anh đến công ty sao?" Tiếng của Mặc Cảnh Thâm vang lên, gần thật gần, chỉ cúi một chút là có thể hôn vào. Tim Quý Noãn lập tức hẫng một nhịp. Tại sao có thể mê hoặc người đến mức này… Sao Mặc Cảnh Thâm có thể mê hoặc người như thế! Kiếp trước chắc đầu côúng nước nên mới đẩy anh cách xa ngàn dặm! Ai nói kiểu người đàn ông lạnh lùng cao cao tại thượng sẽ lại không thú vị trong chuyện tình cảm và hôn nhân? Rõ ràng là anh quyến rũ côđến chết người! Quý Noãn nhắm mắt lại, vậy màđợi lâu thật lâu, nụ hôn mong chờ lại không hạ xuống. Mở mắt ra, cô thấy Mặc Cảnh Thâm đang nhìn mình. Từ trước đến giờ, anh luôn tỉnh táo, tự kiềm chế, xa cách với người khác, mắt nhìn người rất chính xác. Tính tình Quý Noãn đột nhiên thay đổi và trở nên chủđộng hơn, anh không hỏi, không có nghĩa là sự bất thường này của cô không tồn tại. Quý Noãn bỗng chốc khựng người, nghĩ không biết có phải mình quá nóng vội không, cho nên cô vô thức lùi về sau một bước. Cô vừa định tránh xa mặt anh một chút thì thắt lưng bất chợt bị anh kéo lại. Đôi môi cô lập tức bị anh chặn lại. Người giúp việc đã dọn đồăn trên bàn đi. Lúc này không còn ai ở xung quanh, không gian yên tĩnh đến mức họ có thể nghe được tiếng thở của nhau. Quý Noãn vòng tay ôm chặt cổ anh, đôi mắt tràn ngập si mê. Anh nhắm mắt lại. Không thể nhìn được, anh mà nhìn nữa thì hội nghị ban giám đốc công ty phải hoãn đến ngày mai mất. Người phụ nữ bé nhỏ này bẩm sinh đã có mùi hương thơm mát, chỉ cần câu dẫn anh một chút, đâu chỉ là một nụ hôn, anh còn mơ tưởng đến chuyện nghiền nát phá hủy cô. *** Chị Trần thu dọn chăn mềm từ phòng dành cho khách mang ra ngoài, đi xuống lầu liền nhìn thấy mặt Quý Noãn đỏửng mãi không hết, ngồi như mất hồn trên sofa. Bên ngoài Ngự viên lúc này vang lên tiếng chuông cửa. Mặc Cảnh Thâm vừa trả lời điện thoại của công ty xong, đang chuẩn bịđi nên anh đi thẳng ra cửa luôn. Cửa mở ra, bên ngoài chính là Quý Mộng Nhiên. Quý Mộng Nhiên mặc bộ váy liền thân màu sáng, trang sức trang nhã phù hợp với lứa tuổi. Vừa nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm tự mình mở cửa, ánh mắt cô ta sáng rực lên. "Anh Cảnh Thâm! Bình thường giờ này anh đãđến công ty rồi, sao hôm nay anh còn chưa đi?" Quý Mộng Nhiên mừng rỡ. Thời gian trước Quý Mộng Nhiên luôn lấy cớ muốn an ủi Mặc Cảnh Thâm để tìm anh, nhưng anh luôn ở công ty. Mặc thị lại được bảo vệ nghiêm ngặt, cô ta không có cách nào đi vào. Đêm hôm trước cô ta cũng chỉ nhìn thoáng qua anh ở Ngự Viên, thấy anh lôi Quý Noãn thẳng về phòng. Lâu lắm rồi cô ta mới nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy! Thấy anh ra mở cửa, cô ta quả là vui mừng khôn xiết! Thân hình Mặc Cảnh Thâm cao ngất, đứng chắn trước cửa, không cóý cho cô ta đi vào. Quý Mộng Nhiên nhìn vào trong. Từ góc độ này, cô ta không nhìn thấy bóng Quý Noãn đâu nên khẽ hỏi: "Chị em còn đang ngủ sao? Ôi, cả ngày giam mình trong phòng không muốn gặp ai. Chả trách tính tình chịấy ngày càng quái dị. Để em lựa lời khuyên chịấy." Cô ta dám nói như vậy, đương nhiên trong lòng đã rất chắc chắn. Dù sao Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đã có khoảng cách từ trước. Tuy không biết vì sao đêm qua anh lại trở về Ngự Viên, nhưng cô ta có thể khẳng định nơi này đêm qua không hề yên ổn. Chắc chắn Quý Noãn lại gây sự với anh rồi. "Đến sớm vậy sao?" Mặc Cảnh Thâm dửng dưng hỏi, không thể hiện gì, giọng nói không chút ấm áp. Quý Mộc Nhiên đã quen với sự lãnh đạm của anh. Hơn nữa anh thế này cũng có nghĩa làđêm qua bọn họ chẳng hề vui vẻ. Cô ta ra vẻ tâm lý, khẽ mỉm cười: "Em sợ tâm trạng chị em hai ngày nay không vui, sẽ buồn bực hoặc sinh sự vô lý, nên em mới đến đây thăm chịấy sớm như vậy." "Chịđã làm những chuyện gì vô lý hả?" Giọng nói của Quý Noãn chợt vang lên. Trong nháy mặt Quý Mộc Nhiên ngẩn người ra. Quý Noãn đi đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, tự nhiên khoác tay anh, rất vui vẻ. "Trước đó, ngoại trừ tính tình chị có hơi nóng nảy một chút thìđã làm chuyện gì vô lýđáng để em lúc nào cũng cố tình nhắc đến như vậy không?" Quý Mộc Nhiên nhìn Quý Noãn có chút chột dạ. Ánh mắt cô ta lại rơi vào cánh tay Quý Noãn đang khoác tay Mặc Cảnh Thâm. Mới trải qua chuyện đêm hôm trước, đáng lẽ Mặc Cảnh Thâm phải hoàn toàn thất vọng về Quý Noãn chứ… Sao có thể… "Chị và anh Cảnh Thâm…" Quý Mộng Nhiên ngờ vực mở miệng. Nhưng Quý Noãn đã cắt ngang lời cô ta: "Mộng Nhiên, chịđã kết hôn bao lâu rồi, sao tới bây giờ em vẫn còn chưa đổi cách xưng hô? Anh ấy là anh rể của em, không thể gọi là anh Cảnh Thâm nữa." Mặt Quý Mộng Nhiên đen lại khi nhìn một màn trước mặt. Cô ta hít sâu vào một hơi rồi bất chợt lên tiếng hỏi: "Anh Cảnh Thâm, có phải anh làm gì chị của em không? Trước kia chịấy trốn anh như trốn hủi, bị anh chạm vào một cái làước gìđược tắm đi tắm lại mười tám lần, làm gìđột nhiên chịấy lại gần gũi với anh như vậy…" Quý Noãn dựa bên người Mặc Cảnh Thâm, trêu ghẹo nói: "Vậy là phải tắm đến lột da à? Em chị quả nhiên vẫn còn trẻ con thật, nói chuyện không biết nặng nhẹ, khoa trương khiến người ta buồn cười." Mặc Cảnh Thâm nhìn nhìn cô: "Chẳng trách da em vừa trơn mịn lại nõn nà, thì ra là mỗi ngày đều phải tắm mười tám lần." Tay anh đặt bên hông Quý Noãn, cúi đầu thì thầm bên tai, cất lời trêu ghẹo mà chỉ có cô mới nghe thấy được.



Page 5

Quý Noãn không ngờ Mặc Cảnh Thâm cũng có tiềm năng ngoài lạnh trong nóng, cô lén lút liếc anh một cái. Sự tương tác mập mờ nhưng lại không hề che giấu giữa hai người trước mặt khiến giọng nói của Quý Mộng Nhiên trở nên rất chói tai: "Chị, hai người đang làm gì vậy? Cứ liếc mắt đưa tình! Em vẫn còn đứng đây đấy!" "Anh chị còn có thểđang làm gì nữa? Cử chỉ cũng không có gì quá thân mật, chẳng qua chỉ là giao lưu ánh mắt với nhau thôi mà cũng cần em cho phép à?" Quý Noãn tựa đầu lên vai Mặc Cảnh Thâm, nở nụ cười lười biếng, cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh mặt trời: "Ông xã, đã hơn 8 giờ rồi, nếu anh còn không đi thì sẽảnh hưởng đến cuộc họp ban quản trị sáng nay đấy." Quý Mộng Nhiên trợn trừng hai mắt. Ông xã? Chị ta gọi anh ấy làông xã? Từ trước đến nay, Quý Noãn luôn giấu nhẹm chuyện kết hôn. Cô không chỉ cấm đoán mọi người gọi cô là bà Mặc, mà còn căm ghét tất cả những ai gán ghép tên cô với Mặc Cảnh Thâm. Mãi đến bây giờ, cô vẫn chưa từng thừa nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng sao bây giờ chị ta lại gọi ông xã rồi? Đây… là chuyện gì chứ? Quý Mộng Nhiên không hiểu, bối rối cả ngày, trong lòng nổi lên đủ loại tín hiệu cảnh giác. Theo đà này, làm sao cô ta có cơ hội cướp được anh đây? Mặc Cảnh Thâm nhìn đồng hồ. Quả thật hôm nay công ty có cuộc họp quản trị rất quan trọng, nhưng vì một tiếng ông xã của cô nhóc bên cạnh mà anh có nổi ý"Quân vương không lên triều" hiếm có. Anh cười khẽ, ánh mắt chứa chan tình cảm ấm áp vui vẻ chỉ dành cho riêng Quý Noãn, tay vuốt ve đầu cô: "Hai chị em trò chuyện đi, anh đi làm đây." Động tác vuốt đầu này thiếu chút nữa làm Quý Mộng Nhiên bất tỉnh. Cô ta nhẫn nhịn thật lâu mới có thể duy trì nụ cười trên mặt: "Anh Cảnh Thâm, em mới đến mà anh đã vội đi rồi sao?" "Anh rể em có chuyện phải làm ở công ty. Chẳng lẽ anh ấy phải dời giờ họp vìở lại đây tán gẫu chuyện nhà với em hả?" Quý Noãn liếc nhìn cô ta ý tứ sâu xa. "Em không cóý này, em…" Quý Mộng Nhiên hiếm khi bị Quý Noãn chặn họng như vậy. Trước kia mình nói thế nào, Quý Noãn cũng đều nhường nhịn, đồng ý hết thảy. Thế mà hôm nay cô ta lại có cảm giác mình bị quản chế khắp nơi! Mặc Cảnh Thâm sửa sang lại tay áo sơ mi, nhận lấy áo vest từ tay người giúp việc bên cạnh, không nhìn Quý Mộng Nhiên lấy một lần "Em mặc ít như vậy, đừng đứng trước cửa quá lâu nhé!" Mặc Cảnh Thâm dịu dàng nhắc nhở Quý Noãn rồi bước ra ngoài bầu trời trong xanh gió mát, trong tiếng cười giòn tan của Quý Noãn. Thấy anh ra ngoài, Quý Mộng Nhiên xoay người muốn đi theo. Cô ta nghi ngờ mấy hôm nay Quý Noãn đã nói gìđó với anh. Nếu không, tuy ngày thường Mặc Cảnh Thâm không quan tâm tới mình, nhưng vì nể tình Quý Noãn, ít nhiều gì anh cũng sẽ nói vài câu với cô ta. Nhưng hôm nay cô ta lại cảm thấy rất bất an. Còn chưa kịp đi thì cô ta đã bị Quý Noãn níu tay lại. "Mộng Nhiên, chị muốn nói chuyện với em." Quý Noãn làm như không thấy bộ dạng vội vàng muốn bỏđi của cô ta. Quý Mộng Nhiên bị kéo tay đột ngột, cô ta bực mình quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Quý Noãn. Cô ta lập tức bình tĩnh lại: "Em nhận ra hôm nay anh Cảnh Thâm rất vui vẻ. Chị nên lợi dụng lúc anh ấy đang vui mà nói rõ ràng đi. Nếu như chị dùng thái độ cởi mở, lại bình tĩnh lý trí, bày tỏý nguyện không muốn sống chung với anh ấy nữa thì có lẽ chuyện ly hôn của hai người đãđược giải quyết từ sớm rồi." "Hình như em còn sốt ruột chuyện anh chị ly hôn hơn cả chị." Quý Noãn nhìn chằm chằm cô ta. Vẻ mặt của Quý Mộng Nhiên lập tức thay đổi: "Chị cóý gì? Không phải từ trước tới nay chị là người sống chết đòi ly hôn sao? Lúc chị và anh Cảnh Thâm kết hôn, là ba ép chị gả cho nhà họ Mặc, chị vẫn luôn chống đối chuyện này! Nếu từ nhỏ chị ngoan ngoãn nghe lời ba thìông ấy đã không nổi giận mà gả chị cho người ta như thế! Em sợ chị nghĩ không thông, cho nên thường xuyên đến đây giải sầu cho chị. Thấy chịđau khổ, em vắt óc giúp chị nghĩ cách để chị mau chóng được tự do! Chẳng lẽ là em làm sai sao?" Nếu như không phải đã sống lại, Quý Noãn thật sự sẽ tin những lời này. Trải qua hai đời, giờ cô mới biết Quý Mộng Nhiên ngụy trang thâm sâu cỡ nào. "Em không sai. Nhưng hiện tại, chị và Mặc Cảnh Thâm rất hòa thuận. Nếu có thể duy trìđược mối quan hệ như thế này, chị thà không ly hôn." Giọng Quý Noãn đều đều, nhưng người khác lại không dám lên tiếng chất vấn. Quý Mộng Nhiên trầm lặng vài giây, sau đó giọng nói hơi quái gở vang lên: "Chị không muốn ly hôn?" Quý Noãn khẽ cong môi: "Cho dù là gia thế hay năng lực, bề ngoài hay tính cách, Mặc Cảnh Thâm đều vượt trội, đàn bà yêu thích anh ấy đếm không xuể. Thế thì tại sao chị phải khăng khăng đòi bỏ anh ấy, nhường đường cho đám phụ nữ kia?" "Có phải chịđã suy nghĩ quá nhiều…" Quý Mộng Nhiên âm thầm chột dạ. "Ầy, nếu Mặc Cảnh Thâm không phải là anh rể của em, đàn ông như anh ấy, chẳng lẽ em không thích?" Quý Noãn vẫn nhìn chăm chú vào mắt cô ta. "Chị! Chị nói gì vậy!" Tim Quý Mộng Nhiên bất chợt nhảy loạn, ánh mắt hốt hoảng không kịp che giấu. "Chị chỉ nói đùa thôi, em cuống lên làm gì?" "Em có cuống lên đâu! Em chỉ rất ngạc nhiên… Thật ra thì vậy cũng tốt." Quý Mộng Nhiên lắp bắp, miễn cưỡng nở nụ cười gượng ngạo: "Ba sẽ không nhồi máu cơ tim vì chuyện ly hôn của chị, còn em thì khỏi phải lo lắng chị nghĩ không thông suốt." "Em không cần lo lắng, cũng không cần vất vả lui tới Ngự Viên nữa." Quý Noãn vừa nói vừa nhìn bên trong, cao giọng: "Chịđã bảo người giúp việc dọn dẹp phòng dành cho khách. Đồđạc của em sẽđược thu xếp đàng hoàng, ngày mai chị bảo người đưa qua nhà cho em." Quý Mộng Nhiên há miệng, ánh mắt kinh ngạc, nửa ngày trời mà không thốt ra được một lời. Đây là chị muốn đuổi cô ta đi?



Page 6

Ra khỏi Ngự Viên, Quý Mộng Nhiên vẫn còn hoài nghi. Chẳng lẽđêm hôm trước, thừa dịp Mặc Cảnh Thâm bị chuốc thuốc, mình cốýăn mặc quáít nên bị Quý Noãn nghi ngờ? Nếu không phải thì tại sao thái độ trước sau của chị ta lại thay đổi nhiều như vậy? Cô ta nhìn xung quanh, nghĩ xe Mặc Cảnh Thâm cũng chưa đi xa, nên cầm điện thoại lên gọi cho anh. Dù sao lần này cô ta cũng không lái xe đến đây, hơn nữa nhà họ Quý và tòa nhà Mặc thị cũng xem như thuận đường. Nếu cô ta nhờ Mặc Cảnh Thâm đưa mình về nhà họ Quý, anh chắc phải đồng ý thôi. Nếu có cơ hội ngồi lên xe anh, cô ta nhất định phải "hàn huyên" thật kỹ về chuyện Quý Noãn! Điện thoại vang lên thật lâu cũng không ai nghe máy. Quý Mộng Nhiên không từ bỏýđịnh, vẫn tiếp tục bấm gọi. Kết quả cô ta chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ phía sau. Cô ta đảo mắt nhìn sang, thấy Quý Noãn đang cầm chiếc điện thoại đen nhánh của Mặc Cảnh Thâm bước đến. Điện thoại di động kia lại đang trong tay Quý Noãn! Nét mặt Quý Mộng Nhiên lập tức trở nên phức tạp không thể diễn tả nổi. Nhìn thấy cô ta đứng sững ởđó, Quý Noãn giống như thờơ nói: "Chắc anh rể em hôm nay có chuyện gấp ở công ty nên lúc đi còn không cầm theo cảđiện thoại. May là anh ấy còn một chiếc điện thoại nữa, nếu không thì chị phải gọi trợ lý Thẩm vềđây lấy." Thấy ánh mắt Quý Noãn thoáng tia cười lạnh lẽo, Quý Mộng Nhiên lạnh toát cả sống lưng. "Mới rồi là em gọi điện sao?" "Không, không phải đâu." Quý Mộng Nhiên đứng ngoài cổng Ngự Viên, tay chân luống cuống trả lời. "Không phải à?" Quý Noãn đường hoàng nhìn thoáng qua cuộc gọi nhỡ trên điện thoại: "Tuy số này không lưu tên, nhưng chị nhìn rất quen mắt. Có phải vừa rồi em gọi nhầm điện thoại không?" Thì ra Mặc Cảnh Thâm chưa từng lưu lại số di động của cô ta trong danh bạ sao? Trong lòng Quý Mộng Nhiên nguội lạnh đi không ít, mặt trắng bệch: "Có lẽ vừa rồi em bấm nhầm…" Nói rồi Quý Mộng Nhiên vội vàng đi thẳng ra ngoài. Cô ta cũng không muốn giải thích thêm câu nào, sợ nói nhiều lại bị hớ. *** Quý Noãn đang định nhờ chị Trần giúp cô cất đi những tấm hình cưới mà cô mới tìm ra thì bất chợt nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến. Cô vội vàng lái xe chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố Hải Thành. Tại phòng bệnh riêng của khoa chỉnh hình, cửa phòng đột nhiên mở ra, một bác sĩ nam thân hình cao ngất trong bộáo blouse trắng từ bên trong bước ra. Bác sĩ nam đeo khẩu trang y tế, chỉ lộ ra mi mắt, nhưng cũng không cản được Quý Noãn vừa nhìn thấy đã nhận ra anh ngay. Cô không lên tiếng, đối phương cũng chỉ nhìn lướt qua mặt cô với ánh mắt lạnh lùng rồi thản nhiên đi qua người cô. "Quý Noãn! Có phải cậu đến rồi không? A~ mình đau muốn chết đi được này!" Trong phòng, cô gái trẻ tuổi đang nằm trên giường kêu rên thảm thiết. Đây là HạĐiềm, người bạn quan trọng nhất, tốt nhất của Quý Noãn. HạĐiềm nhìn thấy nét mặt của cô lúc đi tới thì không nhịn được mà nhướng mày lên: "Vẻ mặt gì thế này? Mình chỉ bị tai nạn xe, bị gãy chân thôi mà, có chết đâu!" Thấy vẻ mặt Quý Noãn, HạĐiềm quẹt ngang miệng nói: "Mới vừa rồi mình gọi để nhờ cậu mua giúp một suất gà KFC. Cả ngày còn chưa được ăn, vừa đói lại vừa khó chịu! Bác sĩ còn yêu cầu từ hôm nay ngày nào mình cũng phải uống canh xương ít muối ít dầu mỡ! Đây không phải là muốn giết mình sao! Mình là loại người ghét nhất canh xương, thế mà bắt mình ngày nào cũng uống!" Cô lại cúi xuống nhìn hai tay trống trơn của Quý Noãn: "Ôi! Không phải thật chứ! Cậu đến tay không thật à…" Đúng thật là tay không tới mà, không phải sao? Lúc mới nhận được cuộc gọi, suýt chút nữa Quý Noãn đã không cầm chắc được cái điện thoại nữa kìa! HạĐiềm đã từng là người toàn thân đầy máu chết trước mặt cô, giờ bất chợt ở trong điện thoại tủi thân nói mình xảy ra tai nạn, muốn cô mua cho cậu ấy một phần combo KFC đưa tới bệnh viện. Lúc ấy trong đầu Quý Noãn làm gì có KFC, làm gì có combo KFC nào! Cô lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ còn thiếu nước bay đến! HạĐiềm còn sống! Lúc này cậu ấy còn chưa ở chung với người đàn ông cặn bãđã hủy hoại cuộc đời cậu ấy! "Chân cậu bị thương như vậy rồi, cậu đừng ăn mấy đồ linh tinh kia nữa." Quý Noãn bình tâm lại, kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh: "Gần đây có một nhà hàng canh xương lâu năm, hương vị rất ngon. Lát nữa mình đi mua cho cậu." HạĐiềm khéo miệng: "Chậc! Không có KFC thì mình cần cậu để làm gì chứ!" Quý Noãn không đôi co với bạn, chỉ ngồi bên cạnh nhìn. HạĐiềm thấy hiếm khi Quý Noãn có dáng vẻ yên tĩnh thế này: "Mình bảo, có phải gần đây cậu lại tìm đường chết trước mặt Mặc Cảnh Thâm không hả? Mình đã nói với cậu từ trước rồi, đừng gần gũi em gái của cậu quá! Cô ta căn bản là không cóý tốt! Mặc Cảnh Thâm đối xử với cậu tốt như vậy, cậu còn muốn lạnh nhạt với anh ấy đến khi nào nữa?" Những lời khuyến cáo dường nhưđã rất lâu rồi cô không thấy, giờ lại gần bên tai. Mũi Quý Noãn có chút xót xa mà mỉm cười. "Biết rồi, tự mình có chừng mực." Cô không cách nào nói chuyện mình trọng sinh ra được, nhưng cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy người bạn thân thiết nhất giẫm lên vết xe đổ: "HạĐiềm, sau khi xuất viện, cậu tuyệt đối không được liên lạc với người đàn ông đâm xe làm cậu bị thương kia! Kể cả anh ta có muốn gặp để bồi thường gìđó cho cậu thì cậu cũng đừng gặp. Nhớ chưa?" Lần tai nạn này đã từng xảy ra ở kiếp trước, cũng chính vì tai nạn này mà HạĐiềm quen biết người đàn ông đã hủy hoại cả cuộc đời mình. "Cậu có chừng mực cái gì? Chừng mực cái con khỉ!" HạĐiềm hoàn toàn không để nửa câu nói sau của Quý Noãn vào đầu: "Rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm có gì không tốt! Bao nhiêu phụ nữước gìđược leo lên giường anh ấy! Cũng chỉ có Quý Noãn cậu cố chấp như vậy! "Được rồi được rồi, là mình cố chấp, trước kia đều là mình không đúng!" "Cậu xem cậu xem! Cứ mỗi lần nhắc đến Mặc Cảnh Thâm với cậu là cậu đều mất hết kiên nhẫn…" HạĐiềm hừ một tiếng: "Lòng tốt cũng bị cậu làm cho thành lòng lang dạ sói rồi! Thật tức chết!" Quý Noãn không lên tiếng, chỉ dùng sức kéo tay HạĐiềm đặt lên chăn nắm thật chặt. HạĐiềm chán ghét: "Nắm chặt như thế làm gì? Không phải cậu bị cô em gái kia tẩy não, làm không có hứng thú với đàn ông nên giờ bắt đầu có hứng thú với phụ nữ chứ? Má nó, mình không chơi bách hợp* đâu nhá! Cậu buông tay mình ra ngay…" (*) Bách hợp: là một thuật ngữ mà những người hâm mộ anime, manga thường dùng để gọi những tác phẩm thuộc thể loại có liên quan đến đồng tính nữ. Quý Noãn đâu chỉ muốn lôi kéo tay HạĐiềm không đâu, thậm chí cô còn muốn ôm cậu ấy cho thật chặt! Ôm thật mạnh vào! "Tháng sau là sinh nhật ba cậu, cậu có muốn nhân dịp này về nhà họ Hạở thành phố S luôn không? Bồi dưỡng tình cảm với gia đình một chút?" Quý Noãn chợt nói. Nhất định cô phải nghĩ cách để HạĐiềm tránh được thời điểm gặp lại tên đàn ông cặn bã kia một tháng sau ở Hải Thành, cho dù là cô phải bắt cậu ấy trở về ngôi nhà mà cậu ấy ghét nhất. Cô tuyệt đối không thể lại nhìn cậu ấy vì tên khốn kia mà mang thai rồi sảy thai, tan nát cõi lòng đến mức tự tìm cái chết! "Còn lâu mình mới về!" HạĐiềm không bao giờ muốn nhắc tới chuyện nhà của mình, trong chớp mắt lại trưng ra bộ mặt tội nghiệp: "Noãn Noãn, vậy mình không muốn combo KFC đâu, chỉăn hai cái cánh gà thôi được không?" "Không được." Quý Noãn biết HạĐiềm đói bụng, nên đứng lên: "Cậu ngoan ngoãn nằm đây không được nhúc nhích, mình đi mua canh xương cho cậu." "Chỉăn một cặp cánh gà thôi được không?" "Không được." "Vậy một cái thôi?" "Không được!" Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Quý Noãn không hề quay đầu lại. HạĐiềm đau khổ than thở: "Thật là không nên để bạn bè lừa gạt, chẳng biết thương tiếc người ta tí nào…" Cửa phòng bệnh bỗng dưng lại mở ra, giọng nói của Quý Noãn ở ngoài cửa: "Gà nguyên vị, loại không cay, ăn không?" "Ăn ăn ăn! Ăn ăn ăn!" Vẻ mặt buồn bã vừa rồi của HạĐiềm lập tức thay đổi, cô toét miệng cười, vội vàng gật đầu thật mạnh như một chú chó Nhật dễ thương.



Page 7

Sắc trời dần tối. Quý Noãn cầm bình giữ nhiệt mới mua chứa đầy canh xương thơm ngào ngạt trở về bệnh viện. Đầu phố vừa lên đèn, một chiếc Rolls-Royce Ghost màu đen phiên bản giới hạn chạy ngang qua. Thẩm Mục thoáng nhìn ra ngoài, bỗng ngạc nhiên nói: "Mặc tổng, kia có phải là cô Quý không?" Mặc Cảnh Thâm dời mắt khỏi văn kiện trên tay, đôi mắt đen sâu thẳm đột nhiên nhìn về hướng Thẩm Mục chỉ. *** Khi Quý Noãn ra khỏi bệnh viện lần nữa thìđã tám giờ tối. Vừa định đi đến bãi đỗ xe đối diện thì khóe mắt cô chợt nhìn thấy một cửa hàng nhãn hiệu xa xỉ trên con phố trước mặt. Trong tủ kính là một chiếc áo sơ mi màu xám đậm rất đẹp, hình như là thương hiệu thời trang nam cao cấp kinh điển của Pháp, dùđểđến mười năm sau cũng không lỗi thời, màu sắc vô cùng trầm ổn khiêm tốn. Nếu Mặc Cảnh Thâm mặc vào nhất định sẽ rất hợp! Hơn nữa, hình như trước giờ cô chưa từng mua đồ gì cho anh. Đừng nói làáo sơ mi, lúc mua nhẫn kết hôn cũng là người lớn nhà họ Mặc quyết định đi chọn. Đến cả nhìn cô cũng chưa kịp liếc mắt tới. Càng nghĩ càng thấy bản thân đã bạc đãi anh đã lâu, Quý Noãn dứt khoát bước vào cửa hàng đó. Vừa bước vào, nhân viên trong cửa hàng thấy cách ăn mặc của cô thì hai mắt lập tức sáng rỡ bước tới nghênh đón. "Hoan nghênh ghé thăm, cô muốn chọn áo sơ mi hay làâu phục ạ? Cô muốn mua cho bạn trai hay sao?" Nhân viên cửa hàng vồn vã hỏi. "Áo sơ mi." Quý Noãn nói rồi quay người đi về phía tủ kính, ngắm nghía cái áo cô vừa nhìn trúng từ bên ngoài. Nhân viên cửa hàng đi theo phía sau: "Côđúng là có mắt chọn đồ! Đây là kiểu dáng mới nhất vừa được mang từ Paris về chiều hôm qua. Chất liệu của áo sơ mi này được dệt từ sợi tổng hợp 300s, sờ vào rất mềm mại dễ chịu, là cực phẩm trong các loại áo sơ mi sợi tổng hợp. Hơn nữa…" Trong phòng thửđồ bỗng có một nam một nữđi ra. Họ mới thử xong quần áo, đang chuẩn bị tính tiền thì cô gái xinh đẹp có dáng người cao gầy vừa ngoái lại đã nhìn thấy Quý Noãn. "Ôi, đây chẳng phải là cô Quý sao?" Nghe thấy giọng nói ấy, Quý Noãn quay người lại nhìn. Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ kia cũng kinh ngạc quay đầu lại. Vừa nhìn thấy hai người họ, Quý Noãn lạnh nhạt dời mắt đi, nói với nhân viên cửa hàng: "Lấy cho tôi cái áo này, cỡ màđàn ông có chiều cao chuẩn 1m88 mặc vừa ấy. Phiền cô kiểm tra kích cỡ cẩn thận giúp tôi, đừng lấy nhầm." "Vâng ạ!" Nhân viên cửa hàng vui vẻ vội vàng quay người đi in hóa đơn. Quý Noãn nhìn sang chỗ khác, muốn tìm một cái cà vạt phù hợp để phối với áo. Cô gái bên kia bị phớt lờ hoàn toàn thì lườm: "Đúng là ra vẻ! Ở ngoài ra vẻ nhưđại tiểu thưăn trên ngồi trốc, thật ra chỉ là một đứa con riêng! Còn là một đứa con riêng chiếm chỗở của người khác!" Dứt lời, cô gái đó quay lại nhìn người đàn ông đang lạnh lùng nhướng mày sau lưng: "Đúng không Thiên Viễn? Lúc trước nhà họ Quý suýt chút làm thông gia với nhà họ Hàn các anh nhỉ? Kết quả vẫn là bác Hàn có tính toán trước, không cho anh cưới một đứa con riêng vào nhà. Nếu không thì bây giờ cô Quýđây đã là vợ của anh rồi." Hàn Thiên Viễn là một cậu ấm ăn chơi nổi danh ở Hải Thành. Trước đây tên này quả thực cũng thèm nhỏ dãi dung mạo và dáng người của Quý Noãn. Nhưng Quý Noãn lại chẳng nể mặt anh ta. Cô vừa kiêu ngạo lại bướng bỉnh, không ít lần làm anh ta mất mặt. Vì vậy dần dần cậu ấm này từ yêu thích trở nên công kích cô. Sau khi Quý Noãn kết hôn, anh ta lấy việc nghe ngóng chuyện xấu của Quý Noãn làm niềm vui. Cô gái kia vẫn không ngừng líu lo: "Còn nữa, mấy đời nhà họ Mặc đều đi theo con đường thương nghiệp lẫn chính trị. Cho dù là quyền thế hay uy danh đều tuyệt đối là số một số hai trong nước, sao lại có mắt như mùđi cưới một đứa con riêng về làm vợ chứ." Hàn Thiên Viễn hiếm khi có cơ hội châm chọc Quý Noãn, lập tức bày ra gương mặt giễu cợt: "Nói không sai, nếu không phải ông cụ Mặc kiên trì, cộng thêm nhà họ Quý muốn ôm chặt đùi nhà họ Mặc thì loại người như cô ta căn bản chẳng bước qua được bệ cửa của nhà họ Mặc nữa là." "Em nghe nói sau khi kết hôn, lâu vậy rồi mà Quý Noãn cũng chưa từng xuất hiện cùng Mặc Cảnh Thâm, đoán chừng là cô ta đã sớm bị"đày vào lãnh cung" rồi. Chỉ là bà Mặc trên danh nghĩa, đúng không?" Cô gái kia vừa cười vừa cốý ngoái lại nhìn Quỳ Noãn với ánh mắt giễu cợt. "Thưa cô." Nhân viên cửa hàng lo Quý Noãn bịảnh hưởng đến tâm trạng sẽ bỏđi, dẫn đến việc tờ hóa đơn sắp tới tay sẽ bay mất, cho nên cô ta vội vàng cầm túi quần áo đãđược gói kỹđi tới: "Tôi đã gói áo lại cho cô rồi, cô quẹt thẻ hay ghi sổạ?" Từđầu đến cuối Quý Noãn đều không nhìn hai người kia. Cô chưa lên tiếng thì cô gái nọ bỗng xáp lại gần: "Cô Quý sang quá nha, mua một chiếc áo sơ mi một trăm sáu mươi nghìn luôn, cô chi nổi không đấy?" Rốt cuộc Quý Noãn cũng nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: "Hóa ra thiểu năng cũng không phải ngốc hoàn toàn, ngay cả mấy số cũng có thểđếm được rõ ràng." Cô có chút ấn tượng về cô gái này. Cô ta tên là Chu Nghiên Nghiên, gia thế không tệ, tính tình khinh người còn hơn cả mình trước đây. Cũng không biết tại sao cô ta lại biết được những bí mật kia của nhà họ Quý, thường xuyên rêu rao khắp nơi trong giới thượng lưu chuyện Quý Noãn là con riêng. Dĩ nhiên Quý Noãn không phải con riêng, nhưng nhà họ Quý quả thực cũng không chỉ có hai người con gái là cô và Quý Mộng Nhiên. Đây đều làác nghiệt do ba cô gây ra lúc còn trẻ. Tất cả người nhà họ Quýđã sớm giữ kín như bưng mấy chuyện này, không ai dám đề cập tới cả. Bị mắng là thiểu năng, Chu Nghiên Nghiên trừng Quý Noãn hồi lâu, rồi mở miệng châm biếm: "Cô chắc rằng thẻ này có thể quẹt được hả? Chẳng phải trước khi cô gả vào nhà họ Mặc, tất cả thẻ của côđều đã bịđóng băng rồi sao? Có cần tôi và anh Hàn mua giúp cô không? Chỉ có một trăm sáu mươi nghìn! Cô Quý không cần khách sáo với chúng tôi đâu!" Quý Noãn không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng lại trầm xuống. Quả thực côđã quên béng chuyện này! Lúc trước, để cô không đào hôn, ba côđã nhẫn tâm đóng băng tất cả thẻđứng tên cô. "Đường đường là cô Quý, vậy mà sau khi kết hôn lại trở thành bát nước hắt đi của nhà họ Quý, không chỉ bịđóng băng tất cả tài sản trên danh nghĩa, mà thẻ cũng không dùng được! Nói ra sợ là sẽ làm người ta cười rụng răng mất!" Giọng nói của Chu Nghiên Nghiên càng lúc càng lớn, cứ như sợ người khác không biết đại tiểu thư nhà họ Quý không trả nổi một trăm sáu mươi nghìn này vậy. Hàn Thiên Viễn đứng bên cạnh hùa theo châm chọc: "Xem ra là hết tiền thật rồi? Nếu sau khi kết hôn mà cô Quý không mấy hạnh phúc, mà tôi thì cũng không so đo việc côđã kết hôn, chi bằng thế này đi, tôi trả giúp cô khoản này, cô ngủ với tôi một đêm, thế nào?" "Nói gìđấy! Anh xem em là người vô hình hả?" Chu Nghiên Nghiên thu lại vẻ mặt đắc ý vừa rồi, lập tức không vui liếc mắt trừng anh ta. Hàn Thiên Viễn vẫn tỏ vẻ cà lơ phất phơ: "Chẳng lẽ em nghĩ tiền của anh là từ trên trời rơi xuống à? Anh không ngủ cũng không sao, cho cô ta ngủ với mấy anh em của anh một đêm cũng được. Một trăm sáu mươi nghìn một đêm, e rằng cô Quýđây sẽ là người đắt giá nhất Hải Thành này!" Chu Nghiên Nghiên lập tức bật cười thành tiếng, ánh mắt hưng phấn: "Đúng đúng đúng! Vụ mua bán này không tệ! Sao hả cô Quý? Có cần chúng tôi trả tiền giúp cô không?" "Hai người nói chuyện đồng điệu thế này, người không biết còn tưởng hai người đang hát song ca đấy." Quý Noãn không những không giận, mà còn cười: "Trông khí chất của hai người quả thật rất hợp diễn xiếc khỉ trên sân khấu!" Chu Nghiên Nghiên đắc ý nhếch mày: "Khoe phong thái thanh cao như thế thì cóích gì? Cô thật sự cho rằng một đứa con riêng sẽ có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng ư? Nếu không nhờ hào quang của nhà họ Quý thì bây giờ nói không chừng cô còn đang trong nhà chứa nào đó rên la ấy chứ!" Quý Noãn nghe được câu này thì nở nụ cười, vừa lười biếng lại vừa tùy ý, chậm rãi kéo dài ngữđiệu: "Cô Chu mười lăm tuổi đã thôi học cấp hai ở nhà, lăn lộn trong các khách sạn tư nhân, ngủ với vô sốđàn ông. Cô nói xem, nếu không nhờ hào quang của nhà họ Chu, thì bây giờ người kêu gào trong nhà chứa là cô hay là tôi?" Cơ mặt của Chu Nghiên Nghiên giật giật.



Page 8

Chu Nghiên Nghiên muốn chửi đổng một câu, nhưng nhất thời bị nghẹn lại. Tuy rằng bản thân Quý Noãn làđại tiểu thư xấu tính, nhưng nhà họ Quýđãđưa cô ra nước ngoài du học từ lâu. Cho nên dù bây giờ Quý Noãn là kẻ rỗi việc, ở nhà không làm gì, nhưng chuyện côđã lấy được bằng cấp và học bổng ở Mỹ lúc mười mấy tuổi là thật. "Hứ! Nói cho cùng thì bây giờ chẳng phải cô chỉ là phế vật phải dựa vào thẻ của nhà họ Quýđể sống hay sao?" Chu Nghiên Nghiên vênh váo tựđắc, chê cười: "Đừng kéo chuyện của tôi vào, mà hãy nói bây giờ cô có mua nổi cái áo sơ mi này không? Mua không nổi thì nhận đại đi!" Cửa hàng cao cấp này tọa lạc tại vị trí rất nổi bật trong khu vực phồn hoa, trong ngoài cửa đã có không ít người vây xem. Quý Noãn không hoảng không loạn, càng nhiều người, ý cười trong mắt cô càng đậm. Hàn Thiên Viễn đứng một bên, mí mắt co giật, khó tránh khỏi dự cảm không lành. Anh ta cảm giác Quý Noãn có gìđó là lạ. Nếu là trước kia, người phụ nữ này đã cầm cái túi trên tay nện thẳng vào đầu Chu Nghiên Nghiên rồi. Cô sẽ không cần biết mọi chuyện thế nào, cứđánh trước một trận rồi tính. Vậy mà bây giờ cô lại đứng ởđó, bình tĩnh ung dung, giống nhưđã thay đổi thành một người khác. "Cô Chu mở miệng là hào khí ngất trời, tôi mà làm cô mất mặt thì chẳng phải hóa ra tôi có vẻ giống người không ra gìđúng không?" Quý Noãn cười sâu xa. Chu Nghiên Nghiên cảm giác trong lời nói của cô cóẩn ý, lập tức nhíu mày cảnh giác. Quý Noãn đặt chiếc áo sơ mi đang cầm trên tay lên quầy rồi ngắm nghía tấm thẻ quả thật quẹt cũng không ra bao nhiêu tiền trong tay, thong thả ung dung nói: "Trước khi cặp với anh Hàn đây, cô vừa lừa gạt được một trăm triệu phí chia tay từ người đàn ông khác, thế nên một trăm sáu mươi nghìn này trong mắt cô chỉ như hạt cát trong sa mạc. Nếu cô cứ muốn trả số tiền này thay tôi thì tôi đây cũng không dám tranh giành danh tiếng với cô Chu rồi." "Cô nói bậy bạ gìđó? Cái gì mà phí chia tay một trăm triệu hả?!"Ánh mắt Chu Nghiên Nghiên thoáng hốt hoảng, bất chợt sống lưng lạnh toát. "Điều tôi nói sau đây, chắc chắn anh Hàn sẽ cảm thấy hứng thú." Khoảnh khắc Quý Noãn liếc mắt qua, đôi mày Hàn Thiên Viễn liền nhíu lại. "Trước đây cô Chu đã từng đeo bám một người đàn ông có gia đình. Người đó chính là quản lý tài chính tập đoàn Hàn thị của các người. Cô ta và vị quản lý tài chính này lợi dụng lỗ hổng tài vụ, bòn rút vài trăm triệu tiền mặt. Sau khi bỏ vợ bỏ con, gã ta định mang theo cô Chu chạy ra nước ngoài. Nhưng cô Chu vẫn luôn là người cóánh mắt sắc bén, chỉ quan tâm đến số tiền trong tay gã. Cô ta vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, lừa được một trăm triệu từ chỗ gã này." Giọng nói Quý Noãn nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, Chu Nghiên Nghiên nghe mà sợ mất hồn mất vía. Lúc này Hàn Thiên Viễn đã không còn bình tĩnh được nữa. Quả thật mấy tháng trước, công ty bọn họ thất thoát mấy trăm triệu. Dù bọn họđã báo án nhưng đến giờ vẫn chưa điều tra ra. Lẽ nào thật sự có liên quan đến Chu Nghiên Nghiên? Cẩn thận nghĩ lại, từ sau khi Chu Nghiên Nghiên leo lên giường anh ta, đúng là côả thường lơđãng hỏi thăm tiến triển vụán lỗ hổng tài vụ. Thấy mặt Hàn Thiên Viễn đổi sắc, Chu Nghiên Nghiên hoảng sợ, vội vàng xoay người giải thích với anh ta: "Anh đừng nghe cô ta nói bậy! Nhà họ Chu chúng em không thiếu tiền, sao lại có thể làm loại chuyện phạm pháp này…" "Không thiếu tiền? Thế tại sao cô Chu lại ôm bắp đùi nhà họ Hàn không buông thế hả? Tôi nhớ trước đây rất lâu, tôi đã từng nghe chính miệng bạn thân cô nói, côđối với con gà quèn không biết đấm đá như anh Hàn đây chẳng có một chút hứng thú nào mà?" "…" Sắc mặt Hàn Thiên Viễn đen đi một nửa. "Anh Hàn, tôi đề nghị anh hãy điều tra cho kỹ, có phải khoảng thời gian trước nhà họ Chu bị thất thoát tiền bạc, sau đóđột nhiên có một trăm triệu rót vào, hơn nữa số tiền kia lại không rõ nguồn gốc hay không? Anh hãy báo phía cảnh sát bắt đầu điều tra từ nhà họ Chu đi, kết quả cuối cùng nhất định sẽ khiến anh Hàn hài lòng." "Cô im miệng, đừng nói bậy!" Chu Nghiên Nghiên không ngờ chuyện giấu kỹ như vậy mà lại bị một kẻ trước giờ rỗi việc mặc kệ sựđời như Quý Noãn phát hiện. Cô ta cuống đến mức hận không thể xé rách cái miệng thối của Quý Noãn ra! Về căn bản không ai có khả năng biết được chuyện này! Nhưng thậm chí ngay cả thời gian mà Quý Noãn nói cũng vô cùng chuẩn xác! Sao có thể thếđược? Nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Chu Nghiên Nghiên, Quý Noãn chỉ mỉm cười. So với bọn họ, cô có nhiều hơn hẳn mười năm trí nhớ. Vài năm sau, cuối cùng vụán tài chính lớn này cũng được phá. Chuyện này đã từng chấn động Hải Thành một thời gian, cô muốn không biết cũng khó. Cô vốn không định dùng cách này, vì cảm giác thắng lợi cũng không có gì hay ho. Thật ra cô còn có rất nhiều cách đểđối phó với hai người bọn họ. Nhưng đứng ởđây chịu thiệt uổng phí thì không phải tính cách của Quý Noãn cô. Kiếp trước cô bị chính người thân của mình phản bội, sau đó từng bước sai lầm, nhưng không có nghĩa là cô yếu đuối đến mức bịảđàn bà như Chu Nghiên Nghiên đèđầu cưỡi cổ. "Em không có làm! Là Quý Noãn ngậm máu phun người! Chắc chắc cô ta ở nhà họ Mặc chịu ghẻ lạnh đến nỗi bịđả kích nên mới…" "Con mắt nào của cô thấy tôi ở nhà họ Mặc chịu ghẻ lạnh?" Chu Nghiên Nghiên lập tức dời mắt sang, bực tức quát: "Cô cưới Mặc Cảnh Thâm đãđược nửa năm, các người đã từng xuất hiện cùng nhau chưa? Ngay cả khi truyền thông chụp hình từ xa, cô và Mặc Cảnh Thâm cũng không ở chung một khung ảnh nữa kìa!" Chu Nghiên Nghiên càng nói càng hăng, lúc tức điên lên thì cái gì cũng dám phun ra: "Bây giờ trong Hải Thành ai mà chẳng biết chuyện Quý Noãn cô chỉ là bà Mặc hữu danh vô thực, Mặc Cảnh Thâm vốn chẳng xem cô ra gì! Tôi thấy cô chẳng bao lâu nữa sẽ bịđuổi ra khỏi cửa thôi!" "Phải không?" Một giọng nói lạnh lùng như gió xuyên qua cửa trước truyền vào, lạnh lẽo tựa gió rét lùa qua nhưng lại thu hút sự chúý của mọi người ngay lập tức.



Page 9

Quý Noãn nhìn sang, giật mình khi thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mặc Cảnh Thâm từ cửa đi vào… Sao anh lại có mặt ởđây?! Người xung quanh đều sửng sốt ngắm nhìn. Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của người vừa tới dường như mang theo gió thu ngoài cửa vào. Vẻ sắc bén trong đôi mắt đen thẳm lạnh lùng ấy khiến người ta nhìn mà e sợ, tựa như một vị thần không biết từ nơi nào tới. Khoảnh khắc Chu Nghiên Nghiên và Hàn Thiên Viễn quay lại trông thấy Mặc Cảnh Thâm, vẻ mặt hai người đều sợđến phát run. Người bình thường ởđây không biết mặt Mặc Cảnh Thâm thì không tính, nhưng sao hai người họ lại không nhận ra được chứ! Đôi mắt đen lãnh đạm của Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua Chu Nghiên Nghiên rồi rơi nhanh trên người Quý Noãn, nhìn áo sơ mi được đặt trên quầy cạnh tay cô. "Bà Mặc bịđuổi ra khỏi nhàà? Sao tôi lại không biết nhỉ?" Anh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp, nghe như không sắc bén nhưng vẫn làm nhiệt độ không khí trong tiệm dường như bịép xuống trong nháy mắt! Chu Nghiên Nghiên run run: "Mặc tổng, sao ngài lại ởđây…?" Mặc Cảnh Thâm không thèm nhìn cô ta. Anh đi đến chỗ Quý Noãn, nhân viên cửa hàng đứng cạnh vô thức lùi sang một bên. Quý Noãn không biết vì sao anh lại xuất hiện, nhưng trong lòng cô yên tâm hơn rất nhiều vì có anh. Lúc anh đến gần, cô ngước mắt lên cười với anh: "Em không sao, anh không cần ra mặt giúp em." Tuy nhiên, Mặc Cảnh Thâm lại làm như không nghe thấy, cầm tay côđặt vào tay mình. Động tác này lặng lẽ nhưng lại kiên định. "Mặc tổng, đây chỉ là hiểu lầm…" Hàn Thiên Viễn vừa nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đã lập tức sợ hãi. Quyền thế của nhà họ Hàn lớn cỡ nào cũng không bằng nhà họ Mặc, nếu vì một chuyện cãi vã nhỏ mà chọc phải Mặc Cảnh Thâm thì chỉ sợ rằng đêm nay về nhà, anh ta sẽ bị ba mẹ chặt đứt chân mất. Nhưng Mặc Cảnh Thâm chẳng thèm nhìn anh ta một cái, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói vôích kia, anh cất giọng lạnh lùng trả lời câu trước: "Tại sao tôi lại ởđây à? Tôi dạo phố với vợ của mình cũng cần phải giải thích với các người sao?" "…" Chu Nghiên Nghiên đứng bên kia lập tức nghẹn họng. Đi dạo phố cùng Quý Noãn? Ai chẳng biết Mặc Cảnh Thân là người kiêu ngạo lạnh lùng, người ta có ngửa mặt nhìn lên cũng khó mà với tới. Kiểu người như anh sao lại có lòng dạ thảnh thơi đi dạo phố với Quý Noãn được! Bây giờ trong lòng Hàn Thiên Viễn tràn đầy oán hận Chu Nghiên Nghiên, trước mắt chỉ muốn tự vệ: "Mặc tổng, đây chỉ là chút chuyện cãi vã giữa phụ nữ với nhau, tôi thật sự không can nổi. Ngài xem, việc này đúng là…" "Phụ nữ cãi nhau thì không cần mang theo não à?" Mặc Cảnh Thâm cầm lấy áo sơ mi bên cạnh Quý Noãn, ánh mắt lạnh lẽo, ngữđiệu rất nhạt: "Không nhìn ra côấy cốý mua cái áo sơ mi này cho tôi sao? Thế này mà các người cũng bịa đặt ra được chuyện bà Mặc bị bỏ rơi và sắp bịđuổi ra khỏi nhàư?" Sắc mặt Chu Nghiên Nghiên dần trở nên trắng bệch. Mặc dù vừa rồi cô ta trông thấy Quý Noãn mua áo sơ mi, nhưng cũng không nghĩ ra là mua cho Mặc Cảnh Thâm! Sao có thể chứ…? Rõ ràng bên ngoài đồn đại Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm bất hòa cơ mà! Mặc Cảnh Thâm lướt mắt nhìn qua tấm thẻ trong tay Quý Noãn rồi ngay sau đó hời hợt nói một câu: "Đã nói với em bao nhiêu lần, đi ra ngoài phải nhớ mang theo thẻ. Anh đây đã chiều hư em rồi, đi dạo phố mà chẳng mang theo gì cả, em tưởng chỗ nào cũng là Ngự Viên sao?" Một tấm thẻđen bỗng nhiên từ tay Mặc Cảnh Thâm rơi vào tay Quý Noãn. Quý Noãn không ngốc, nhanh chóng phối hợp: "Lúc nãy em đi gấp quá, nhất thời quên mất…" "Lần sau đừng có quên nữa đấy." Mặc Cảnh Thâm dịu dàng xoa đầu cô, giống nhưđang dỗ dành một đứa bé hay quên, nhưng lại hết mực chiều chuộng. Người xung quanh đứng vây xem bịép ăn một mồm thức ăn chó thật lớn. Mấy cô gái cho dùđã kết hôn hay còn độc thân đều ôm lấy ngực, ước ao ghen tị. Quý Noãn nắm lấy chiếc thẻ trong tay, là thẻđen cao cấp không giới hạn toàn cầu. Thật ra không phải trước đây Mặc Cảnh Thâm không đưa thẻ cho cô, thậm chí lúc mới kết hôn anh đãđưa hết tất cả thẻ mà anh có thểđưa cho cô. Chỉ là khi đó cô sống chết cũng không muốn ở chung với anh. Dù bị nhà họ Quýđóng băng tất cả cô cũng kiên quyết phân rõ giới hạn. Ngoại trừ việc ở lại Ngự Viên, cô nhất định không dùng một đồng nào của anh. "Mặc tổng!" Hàn Thiên Viễn vẫn không sợ chết muốn đi qua tiếp tục giải thích. Giây phút anh ta đến gần, Quý Noãn trông thấy hình như trong đáy mắt không gợn sóng của Mặc Cảnh Thâm chợt lóe lên một tia lạnh lẽo. Chắc hẳn anh đã nghe thấy hết đoạn đối thoại vừa rồi. Cô vội bóp ngón tay anh một cái. Quyền thế của nhà họ Mặc rất lớn, nhưng hiện giờđịa vị của nhà họ Hàn ở Hải Thành cũng không đơn giản. Cô và Chu Nghiên Nghiên mà dẫn đến tranh cãi, không đến mức khiến Mặc Cảnh Thâm và nhà họ Hàn trở mặt. Cô không muốn vì cô mà anh có thêm phiền phức không đáng có nào, dù những phiền phức này đối với anh mà nói chẳng là gì cả. Bản thân cô có chút rắc rối nhỏ thì thôi đi, nhưng cô không muốn anh hạ thấp đẳng cấp của mình để dính líu với loại người này. Không đáng! Hơn nữa sẽ bẩn tay anh! Quý Noãn vội áp sát vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Em đói rồi, muốn đi ăn gìđó." Mặc Cảnh Thâm nhìn cô. Hiếm khi Quý Noãn lại lựa chọn dàn xếp ổn thỏa nhanh như vậy. Mặc dùđây thật sự là cách làm thỏa đáng, nhưng sau này anh sẽ tự có cách giải quyết để cô không phải chịu uất ức trong chuyện này và càng không gây ra bất kỳý kiến bất đồng nào trong gia tộc. Nhưng Quý Noãn đã thay đổi… Rốt cuộc vìđiều gì mà cô lại thay đổi? Chu Nghiên Nghiên bắt đầu muốn chuồn êm nhưng lại bị Hàn Thiên Viễn nhìn thấy. Chuyện mấy trăm triệu kia vẫn chưa giải quyết, anh ta mặc kệ là thật hay giả cũng không thểđể cô ta bỏ trốn thế này, thế là anh ta đưa tay tóm cô ta lại. "Á! Anh làm gì vậy?" Chu Nghiên Nghiên quay lại nhìn anh ta, sợđến nỗi vội hạ giọng năn nỉ: "Thả em ra…" "Gây họa xong rồi tính bỏ chạy à? Con mẹ nó, chẳng lẽ cô thật sự có liên quan đến chuyện đó?!" Hàn Thiên Viễn khẽ rủa một tiếng rồi túm ả ngốc đó lại. Chân Chu Nghiên Nghiên run cầm cập, cô ta chẳng dám nói câu nào. Quý Noãn lại giật nhẹ góc áo của Mặc Cảnh Thâm: "Ởđây nhiều người quá, không khí không tốt lắm." Ngụý là bây giờ cô muốn rời đi. Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô, chăm chú nhìn cô một lát, rồi giọng nói gần như không nghe ra chút độấm nào: "Nói xin lỗi!" Hàn Thiên Viễn và Chu Nghiên Nghiên đơ mặt, mấy chữ này rõ ràng là nói với bọn họ. Muốn bọn họ xin lỗi ư? Còn xin lỗi ở trước mặt nhiều người thế này? Hàn Thiên Viễn thấy xung quanh vẫn chưa giải tán, thậm chí càng lúc càng đông hơn. Anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Hàn, chuyện xin lỗi trước mặt mọi người thế này… Chu Nghiên Nghiên cũng có chút xấu hổ, nhưng mặt mũi có quan trọng cỡ nào thì trước mắt cũng tuyệt đối không thểđắc tội với Mặc Cảnh Thâm! "Mặc tổng…" Chu Nghiên Nghiên chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh trước mắt, vội vàng nghe lệnh mà nói: "Thật xin lỗi, mấy lời hôm nay tôi nói đều là nghe truyền thông tung tin bậy bạ…" Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ nhìn lướt qua cô ta, vô cùng lạnh lùng nghiêm khắc: "Côđang xin lỗi tôi đó hả?" Trước đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm của anh, cả người Chu Nghiên Nghiên run lên, mắt đỏ hoe, bất đắc dĩđành phải nhìn sang Quý Noãn: "Quý Noãn, cô Quý, thành thật xin lỗi…" "Chẳng lẽ cô Chu đây là mới vừa kêu gào trong nhà chứa sao? Bị khàn giọng hay sao mà nói nhỏ vậy? Tôi thật sự không nghe rõ." Quý Noãn mỉm cười, nghiêng mặt qua.



Page 10

Nhất thời Chu Nghiên Nghiên ngước mắt lên trừng cô, nhưng lúc chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Mặc Cảnh Thâm thì lập tức khuất phục. Khóe miệng cô ta run run, vừa khóc vừa nói: "Cô Quý, xin lỗi cô!" "Hửm? Tôi không nghe rõ." Quý Noãn bày ra nụ cười vô hại. "Xin lỗi! Cô Quý! Tôi sai rồi!" Lúc này Quý Noãn dứt khoát không thèm lên tiếng. Chu Nghiên Nghiên cắn răng, hít sâu một hơi, bất chấp đám đông xung quanh vây xem náo nhiệt, gân cổ lên gào: "Cô Quý! Xin lỗi cô!!!" Ánh mắt Quý Noãn vẫn lạnh lẽo như cũ, cô nhìn qua chiếc áo mà Hàn Thiên Viễn mới mặc thử trên người: "Anh Hàn, chiếc áo trên người anh không rẻđâu nhỉ, chi bằng để tôi mua cho hai người nhé?" Dường như Chu Nghiên Nghiên biết tiếp theo Quý Noãn sẽ nói câu gì, vẻ mặt cô ta thoắt cái trắng bệch. "Tôi bỏ tiền, nhưng không cần côđi ngủ với người khác. Tôi chỉ cần tối nay cô Chu mặc bikini đến quảng trường Hải Thiên, múa cột mấy giờ liền, thì chuyện này xem như xí xóa. Tôi nghe nói cô Chu múa cột rất điêu luyện thì phải?" Quý Noãn nhoẻn miệng cười, trông vừa biếng nhác, vừa mê người. Cơ thể Chu Nghiên Nghiên như rơi vào hầm băng… "Thế nào? Không muốn nhảy à?" Quý Noãn đảo mắt nhìn về phía đám người vây xem ngoài cửa. "Vậy chi bằng để tôi chọn đại một người đàn ông qua đường nào đóđể cô ngủ với anh ta một đêm." Tức khắc, ngoài cửa vang lên vài tiếng huýt sáo hưng phấn. Toàn thân Chu Nghiên Nghiên phát run, không biết rốt cuộc là vì sợ hay vì giận. Hàn Thiên Viễn đứng bên cạnh mà nghe tim mình đập loạn xạ. Nếu tối nay bọn họ không nói xin lỗi trước đám đông, đừng nói đến sự hiện diện có tính áp bức của Mặc Cảnh Thâm ởđây, chỉ cần một mình Quý Noãn thôi làđã khóđối phó rồi! "Cô Quý, tôi xin lỗi cô vì những lời nói vừa rồi của mình. Xin cô nể mặt giao tình giữa nhà họ Hàn và hai nhà Quý Mặc, đừng quá tính toán." Hiếm khi Hàn Thiên Viễn đứng đắn nói tiếng người. Quý Noãn cười khẩy: "Tuy rằng nhà họ Hàn hưng thịnh, nhưng cứ lần lượt sinh ra mấy đứa trẻ thiểu năng. Có người con như anh thìđoán chừng nhà họ Hàn đã gặp báo ứng từ hai mươi mấy năm trước rồi." Hàn Thiên Viễn nhẫn nhịn, không phản bác: "Nếu cô Quý cảm thấy những lời này có thể trút giận thì cứ mắng đi." "Mắng? Loại người như anh, tôi giết sợ bẩn tay, mắng sợ bẩn miệng." Quý Noãn châm chọc nói một câu, sau đó mỉm cười: "Nghe nói có hai công ty địa ốc đứng tên anh Hàn sắp bán lại, chi bằng ra giá thấp một chút, bán cho tôi nhé, thế nào?" Hàn Thiên Viễn sửng sốt. Anh ta thật không ngờ một kẻ không có hứng thú với kinh doanh như Quý Noãn lại ra điều kiện như vậy. Mặc Cảnh Thâm cũng nhìn Quý Noãn một cái. Quý Noãn nhìn biểu cảm trên mặt Hàn Thiên Viễn: "Ba mươi triệu, hai công ty đó sẽ thuộc quyền sở hữu của tôi, đồng ý không?" "Ba mươi triệu? Cả hai công ty đấy! Hai trăm triệu cũng xem như giá chuyển nhượng thấp lắm rồi. Rõ ràng cô Quýđây cướp…" Quý Noãn không thèm để tâm, cười khẽ: "À, anh không đồng ý thì thôi." "…" Khóe miệng Hàn Thiên Viễn run lên bần bật. Vẻ mặt này của cô… chắc chắn là cốý! Hàn Thiên Viễn nhắm mắt, cắn răng. Anh ta không thểđắc tội với Mặc Cảnh Thâm, nếu không đừng nói đến hai công ty nhỏ, chỉ e rằng ngay cảđại gia tộc Hàn thị cũng khó sống nổi ở Hải Thành. Bây giờ cho dù bắt anh ta chắp tay dâng lên hai công ty, anh ta cũng không có cách nào từ chối. Cóđiều chẳng biết rốt cuộc bà cô nhỏ Quý Noãn này đang tính toán điều gì, tự nhiên lại muốn mua hai công ty địa ốc kinh doanh không mấy khả quan đó. "Được, ba mươi triệu thì ba mươi triệu!" Quý Noãn tươi cười rạng rỡ: "Cảm ơn, mấy ngày nữa tôi sẽđến tìm bộ phận pháp lý công ty anh để ký hợp đồng chuyển nhượng. Anh Hàn, ởđây nhiều người như vậy, không chừng còn có truyền thông trà trộn trong đó, anh nói thì phải giữ lời đấy." Hàn Thiên Viễn có tranh cãi cũng vôích: "Giữ lời! Nhất định giữ lời!" Quý Noãn cười khẽ một tiếng, kéo cánh tay Mặc Cảnh Thâm: "Ông xã, đi thôi ~ Em đói sắp chết rồi!" Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn cô một hồi. Quý Noãn có cảm giác ánh mắt anh dường như có thể nhìn thấu linh hồn cô. Cô dừng lại, giương mắt nhìn anh. Thế nhưng anh chỉ giúp cô vén sợi tóc bên má ra sau tai, sau đó giúp cô cài cổáo lại. Trước khi đi, Quý Noãn vẫn không quên lấy chiếc áo sơ mi mới mua, sau đó cô sánh vai đi cùng chồng mình trước biết bao cặp mắt ngưỡng mộ. *** Đêm thu lạnh lẽo, nhưng ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm cô lại không cảm thấy lạnh chút nào. Quý Noãn vừa đi vừa hỏi: "Sao anh biết em ởđây? Vừa rồi anh ở tòa nhà gần đây hả?" Mặc Cảnh Thâm im lặng mở cửa cho cô ngồi vào xe. Quý Noãn ngồi vào xong, liền vội vã thòđầu ra ngoài: "Hôm nay em tự lái xe tới." "Bảo Thẩm Mục lái xe em về." "Trợ lý Thẩm cũng ở gần đây?" Quý Noãn tò mò quan sát bên ngoài một vòng nhưng lại không thấy người. "Em muốn ăn gì?" Mặc Cảnh Thâm lên xe. "Cái gì cũng được, đơn giản một chút." "Thẻ bịđóng băng mà sao không nói?" Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, nhưng rõ ràng là bởi vì sự phô trương của cô trước nay mà không vui. "Cũng không phải đóng băng hoàn toàn, mỗi tháng vẫn có hơn mười nghìn mà. Em cũng không cần mua gì nên không nói." Nhắc đến đây, cô vội giao thẻđen trong tay lại cho anh: "Em ở Ngự Viên chẳng thiếu thứ gì, quả thật không cần dùng đến tiền, thẻ này vẫn nên…" Còn chưa dứt lời, côđã thấy ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nhìn mình. Ánh mắt anh có vẻ như nếu cô dám trả thẻ, anh sẽ lập tức lấy đầu cô vậy. Quý Noãn khựng lại, bây giờ Mặc Cảnh Thâm không phải là người đàn ông nhượng bộ cô mọi thứ giống như lúc vừa kết hôn. Nếu lại cậy mạnh trước mặt anh lần nữa, lỡ như anh nổi cáu, sau này bỏ mặc cô thật thì lúc đó cô có khóc, anh cũng chẳng quan tâm. Cô lập tức tự giác rút thẻ lại, bỏ vào túi xách mình lần nữa: "Vậy trước tiên cứđể chỗ em, sau này thấy áo sơ mi nào đẹp hoặc đồ dùng hàng ngày linh tinh nào đó tốt, em sẽ mua giúp anh." "Anh không cần quá nhiều, em thích thì tự mua cho mình đi." Bên ngoài cửa xe, đèn đường sáng rực rỡ lạ kỳ, Quý Noãn nhìn ra ngoài một lát, rồi lại nhịn không được, quay đầu hỏi: "Vừa rồi tại sao anh lại xuất hiện ởđấy?" "Đi ngang qua." Nếu muốn từ Mặc thị trở về Ngự Viên, quả thật xung quanh bệnh viện có vài con đường bắt buộc phải đi ngang qua. Quý Noãn không hỏi nữa, đồng thời quay đầu nhìn về phía anh. Trên người Mặc Cảnh Thâm mặc áo sơ mi đen đặt may thủ công, không thể nhìn ra nhãn hiệu, nhưng chỉ cần một cái liếc qua đã có thể nhận ra giá trị không rẻ. Cô nghĩ một lát nữa về nhà nhất định phải bắt anh mặc thửđồ cô vừa mua mới được. Nhưng đúng lúc định mở miệng thì cô lại hắt hơi một cái: "Hắt xì!" Mũi hơi khó chịu, Quý Noãn giơ tay lên xoa mũi, kết quả lại thêm một tiếng: "Hắt xì!" "Buổi sáng vừa mới dặn em cẩn thận đừng để cảm lạnh." Mặc Cảnh Thâm vừa nghe hai tiếng hắt hơi của cô thìđã mở luôn lò sưởi trong xe. Quý Noãn xoa mũi, buồn bực nói: "Buổi chiều, lúc ra đường em đâu cảm thấy trời lạnh đâu. Chắc do mũi khó chịu thôi, chưa chắc đã bị cảm." Lúc chiều cô ra cửa hơi vội, hơn nữa dù sao cũng nghĩ mình lái xe, cho nên ngay cả cái áo gió mỏng cũng không mặc. Gần đây Hải Thành đã vào thu, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá lớn. Khi đi ra khỏi bệnh viện, côđã cảm thấy hơi lạnh, nhưng lại không đểýđến.



Page 11

Dọc đường đi Quý Noãn thật sự không nhịn được mà hắt hơi mấy cái liền. Mặc Cảnh Thâm lái xe thẳng về Ngự Viên, đến cả bữa tối cũng không dẫn côđi ăn, gọi ngay chị Trần nấu trà gừng đường đỏ cho cô. Quý Noãn cũng không để tâm đến chuyện mình bị cảm lạnh. Vừa cầm ly trà gừng đường đỏ uống vài ngụm đã bị cay đến nhăn mày nhăn mặt. Trước kia cô cũng ghét uống trà này, thật sự nuốt không trôi. Cô vừa định đặt ly trà xuống, ngước mắt lên thì thấy Mặc Cảnh Thâm đứng trước mặt. Có vẻ như nếu cô không uống hết ly trà thì tối nay cũng đừng nghĩđến chuyện ăn cơm. "Trà gừng này cay quáđi." Quý Noãn hiếm khi cảm thấy e sợ: "Em có thểăn cơm trước rồi uống tiếp được không?" "Bà chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Cô uống trà gừng trước cho ấm người đã." Chị Trần từ bên cạnh bước đến càu nhàu: "Gần đây nhiều người bị cảm mạo, triệu chứng rất nặng. Cháu gái tôi ở quê hôm qua mới gọi điện thoại lên nói lần cảm mạo này làm cho nó ba ngày không rời khỏi giường được, khó chịu đến mắt cũng không mở nổi. Cho nên bà chủ nhất định phải để mồ hôi toát ra, ngàn vạn lần đừng để bị cảm!" Quý Noãn ngước mắt lên, vì không thích uống nên chỉ có thể khẽ liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm. Mặc Cảnh Thâm: "Nghe thấy chưa? Uống đi." Quý Noãn miễn cưỡng, không thể làm gì khác hơn là bưng ly lên uống vài ngụm. Cay rất khó khó chịu, nhưng cô không thể không uống, cuối cùng đành bịt mũi uống. Trước kia đúng là sức khỏe của Quý Noãn không được tốt. Khi còn bé, phương Bắc quá lạnh nên cơ thể cô rất dễ bị cảm sốt. Nhưng tính tình cô lại ngoan cố, mỗi lần bịốm cũng chỉ tự giam mình trong phòng, trùm chăn ngủ hai ngày, không tiêm, không uống thuốc. Trà gừng đường đỏ khó uống như vậy lại càng không uống. Đến khi nhìn thấy đáy ly, Mặc Cảnh Thâm mới ra hiệu cho chị Trần mau đi dọn bữa tối, vì trước đóở ngoài đường Quý Noãn cứ kêu đói bụng. "Em về phòng tắm nước nóng trước đi, thay bộđồ khác cho dễ chịu." Mặc Cảnh Thâm nói. Quý Noãn cũng định như vậy. Dù sao uống xong trà thì côđã thấy người nóng lên khó chịu. Cô về phòng chưa bao lâu, không biết có phải là vì triệu chứng cảm mạo hay không màđầu óc ngày càng váng vất. Nghĩ tới ngâm mình tắm nước nóng là tốt nhất nên cô quyết định cởi đồ vào phòng tắm. Cô ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng chưa đầy một phút thìđã nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng buồn ngủ. Nhưng làm thế nào cô cũng không thể ngủ yên, muốn thức dậy nhưng lại không tỉnh lại được… Cô như rơi vào băng hỏa, lúc thì cảm giác người nhưđứng giữa băng tuyết, lát sau lại thấy nóng như ngồi trong lò luyện đan của Thái thượng Lão quân. Cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu. Cô cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng không thể hé ra được. Cơn ác mộng trong bóng tối tàn nhẫn tấn công cô. Cô mơ thấy cổ tay mình bị cắt một vết thật sâu, từng giọt từng giọt máu không ngừng chảy xuống… Trong giấc mộng, cô yếu ớt nằm trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng, cổ tay trắng nhỏ bị quấn một lớp băng gạc. Bên cạnh cô có một bóng người cao ngất đứng đó cảđêm. Láđơn ly hôn đặt bên gối, cô dường như nghe được tiếng người đàn ông mơ hồ bên tai. Cảnh tượng không ngừng biến đổi. Quý Noãn muốn nắm lấy bóng người đang kiên quyết rời đi kia, nhưng chỉ có thể lảo đảo chạy vôđịnh trong bóng tối. Cô mơ thấy, sau khi ly hôn, tất cả người lớn bên nhà họ Mặc đều lảng tránh cô. Vì cô tự tử, lại còn ly hôn, nên ba cô giận đến phát bệnh, hai năm liền không cho phép cô bước chân vào nhà họ Quý. Cô mơ thấy Quý Mộng Nhiên dẫn mình đến quán bar mờảo uống say, mơ thấy mình bị chích ma túy ởđó rồi bị nghiện! Nhà họ Quý phá sản, ba côôm hận mà chết, từng người thân yêu của cô dần dần ra đi. Cuộc sống nhung lụa mà cô từng kiêu hãnh cũng từ từ sụp đổ. Trong khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời, HạĐiềm tìm được cô, mang cô về nhà, tâm sự với cô, động viên cô nỗ lực lên. Cảnh tượng lại biến đổi. Trong giấc mơ Quý Noãn lao nhưđiên về phía trước nhưng không thể với được gấu quần kia. Cô nhìn thấy cả người HạĐiềm đầy máu ngã xuống cầu vượt, mắt vẫn nhìn lên cánh chim nhạn đang bay trên bầu trời, đến chết vẫn không nhắm mắt. Niềm tin vào cuộc sống của Quý Noãn lại một lần nữa suy sụp. Những người cô yêu thương và những người yêu thương cô liên tiếp sinh ly tử biệt… Những người từng đối địch với nhà họ Quý tìm thấy cô. Cô bị bắt cóc, bịđe dọa, bịđưa đi trên một chiếc xe đò cũ nát, bị bán đến một vùng núi xa xôi cùng với mấy cô gái dáng dấp xinh đẹp khác. Cô bị bán cho một người đàn ông năm mươi tuổi. Trong nhà lão ta còn có người con trai thiểu năng hơn hai mươi tuổi. Bao nhiêu lần cô bỏ trốn là bấy nhiêu lần bị bắt về, lần nào cũng bịđánh chửi tàn nhẫn, có vài lần còn suýt nữa bị hai cha con kinh tởm kia cưỡng ép. Cô dùng dao rạch mặt và cơ thể mình, ngày nào người cô cũng bê bết máu, khiến cho bọn họ không thể nào ra tay… Cuộc sống đen tối không chút ánh sáng đó…sao có thểđi vào giấc mộng của cô một lần nữa? Cô muốn tỉnh lại! Cô không muốn thấy những ác mộng ở kiếp trước nữa! Cảnh tượng đen tối lại thay đổi. Cô trốn được khỏi vùng núi, rồi lại bị bán vào nhà họ Vân ở Hải Thành. Tiểu thư nhà họ Vân bị giết, cô bị cho là hung thủ. Cảnh sát nói họđãđiều tra từ nhiều nguồn, biết được từ một người thân của cô rằng cô từng xích mích với tiểu thư nhà họ Vân nhiều năm trước, nên họ càng thêm khẳng định động cơ giết người của cô. Người thân? Với tình cảnh lúc ấy của cô, ngoại trừ Quý Mộng Nhiên đã mất tích từ lâu, côđâu còn người thân nào nữa. Những ngày tháng cuối đời, cô bị bỏ tù oan, bị giam cầm ba tháng, chất độc phát tác rồi ho ra máu… Cuộc sống vất vả… Một giấc mộng mười năm… Không! Tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Cô không muốn lại nghe thấy tin tức Mặc Cảnh Thâm mang Quý Mộng Nhiên về nước… Cô không muốn… Quý Noãn khổ sở giãy giụa trong cơn ác mộng, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi những vòng xoáy đen tối đó. Bên tai chợt vang lên tiếng cửa phòng tắm mở ra, có một bàn tay hơi lạnh khẽđặt lên đầu cô. "Côấy sốt rồi. Chị Trần, đi lấy thuốc." Giọng nói rành mạch vang lên bên tai, lúc này Quý Noãn mới thức tỉnh từ giấc mộng. Cô cố hết sức mở mắt ra, nhưng trong thoáng chốc đã bị cánh tay mạnh mẽ bế cô từ trong nước ra ngoài. Cô thậm chí còn có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở nơi nào, thậm chí cũng không phát hiện trên người đang không một mảnh vải che thân. Da cô trắng như tuyết, đôi chân thon dài, bầu ngực mềm mại, tất cảđều phơi bày trước mắt anh. Mái tóc dài như tảo biển buông rơi. Mặc Cảnh Thâm quấn cô vào khăn tắm vì người cô nóng rực hơn anh tưởng. Theo phản xạ, Quý Noãn tựa đầu vào ngực anh, khó chịu nhắm mắt lại. Những cơn ác mộng kia không xuất hiện nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy dường như trong mắt có gìấm nóng sắp trào ra. Tốt rồi… Những chuyện kia đã qua đi… Đây là vòng ôm của Mặc Cảnh Thâm, ấm áp đến mức khiến người ta quyến luyến, là vòng ôm chỉ thuộc về mỗi mình cô… Kiếp trước, nếu như cô không ngu ngốc như vậy, thì dù có mất đi tất cả nhưng ít nhất cô vẫn còn có Mặc Cảnh Thâm. Kết quả là, đến cả anh cũng bị côđẩy đi, đẩy đi xa như vậy, thật xa! Cô muốn khóc, nhưng lại cố nén nước mắt rúc đầu vào ngực anh. "Ông Mặc, đây là thuốc hạ sốt có hiệu quả nhanh nhất, còn có cả nhiệt kếđây nữa!" Chị Trần như vừa chạy đi tìm thuốc nên giọng nói nghe hơi hổn hển. Quý Noãn được đặt xuống giường. Theo phản xạ, cô vội vàng giơ tay lên kéo ống tay áo sơ mi của Mặc Cảnh Thâm. Cho dù cô yếu ớt không đủ sức, nhưng vẫn huơ huơ tay muốn níu anh lại. Mặc Cảnh Thâm liếc thấy cửđộng của cô, không đứng dậy bỏđi mà còn nắm lấy tay cô: "Đừng sợ, anh không đi." Giọng nói trầm tĩnh như liều thuốc an thần hiệu quả nhất. Quý Noãn yếu ớt mở to mắt, khóe mắt ửng hồng, cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa nhưng vẫn nắm lấy ống tay áo của anh không buông.



Page 12

Mặc Cảnh Thâm thấy bộ dạng cô như thế liền đo nhiệt độ cho cô ngay. Sau đó Quý Noãn nghe thấy anh nói: "39 độ." "Ôi! Bà chủ tắm thế nào mà lại sốt cao như vậy? Sốt cao quá rồi!" Chị Trần nghe xong liền sốt ruột: "Lúc trước bà chủ cũng bịốm, nhưng bà chủ cứ tự giam mình trong phòng, cơm không ăn, thuốc không uống, tôi cũng không biết làm thế nào cho phải. May lần này cóông chủở nhà, nếu không…" "Chịđi lấy túi chườm lạnh." Mặc Cảnh Thâm nhàn nhạt, ngắt lời chị Trần. Khóe miệng đang lẩm bẩm của chị Trần lập tức ngưng lại, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài đi tìm túi chườm lạnh. Quý Noãn biết lần nào cảm mạo cũng tự nhiên bị sốt nên đã quen rồi. Mặc Cảnh Thâm cũng biết như vậy, nên mới thường xuyên dặn dò côđừng để bị cảm lạnh. "Em uống thuốc đi." Mặc Cảnh Thâm đỡ cô dậy. Cô ngồi tựa vào ngực anh không cửđộng. Chỉđến khi anh đút thuốc hạ sốt tới tận miệng thì cô mới nhíu mày. Quả thật trước kia cô rất ít khi uống thuốc. Khi còn bé, sau mỗi lần bị cảm lạnh, côđều phải uống thuốc bắc bồi bổ, thành ra sau này cô chán ghét tất cả các loại thuốc đắng. Cô thà bị mê man nằm mấy ngày cũng không muốn uống thuốc. "Nghe lời, uống thuốc đi." Mặc Cảnh Thâm nói thật khẽ, dỗ dành cô. Cô gối đầu lên khuỷu tay anh, mở mắt ra nhìn người trước mặt. Ánh mắt cô có chút nài nỉ, cô có thể không uống không? Anh im lặng một lát rồi khẽ nói: "Muốn anh dùng cách khác đút thuốc cho em sao?" Quý Noãn lập tức tò mò khẽ hỏi: "Đổi cách nào?" Không lẽ anh định chuẩn bị mấy viên kẹo cho cô sao? Đúng là hồi còn bé, mỗi khi uống thuốc côđều làm nũng, dì giúp việc ở nhà họ Quý lúc nào cũng chuẩn bị cho cô rất nhiều kẹo trái cây đặt ởđầu giường. Nhưng sự thật là không có kẹo như côđoán, chỉ có cảnh Mặc Cảnh Thâm đưa thuốc lên miệng anh trước ánh mắt chăm chú của cô. Quý Noãn lập tức hiểu ra, vội vàng giơ tay lên cản, rồi lại cẩn trọng đè tay anh lại, cầm lấy viên thuốc đút vào miệng mình. Tuy cô không phản đối anh mớm thuốc cho cô, nhưng cũng không muốn lây bệnh cho anh. Trong miệng vịđắng lan ra, cô nhăn mặt cầm lấy chiếc ly thủy tinh anh đưa đến, uống một hớp nước ấm to. Thuốc đã nuốt xuống, vậy mà cô vẫn cảm thấy cổ họng đắng muốn chết. "Đắng quáđi thôi." "Biết rõ mình không được bị cảm lạnh mà ra ngoài cũng không thèm mặc áo khoác. Em muốn cứđến mùa thu đông hàng năm là anh nhốt em ở Ngự Viên không cho ra khỏi cửa phải không?" Mặc Cảnh Thâm vuốt mái tóc ướt nhẹp trên đầu cô, trầm giọng nói: "Ngồi đàng hoàng, đừng nằm, còn phải sấy khô tóc thì mới ngủ tiếp được." Quý Noãn vẫn tựa vào ngực anh không thèm nhúc nhích. Vừa uống được vài ngụm nước, côđã không còn cảm giác khó chịu như trước nữa, nhưng vẫn không có chút sức lực nào. Thấy côốm yếu lại vô cùng phụ thuộc, Mặc Cảnh Thâm khẽ thở dài, dứt khoát đứng dậy đi tìm máy sấy, cắm vào ổđiện sát mép giường. Quý Noãn ngồi trên giường, thật sự không có sức mà sấy tóc. Cô quay đầu nhìn anh, định ăn vạ nhờ anh sấy cho. Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì côđã nghe thấy tiếng gió thổi từ chiếc máy sấy trong tay anh vang lên. Luồng gióấm áp thổi qua tóc, thổi ấm cả da đầu. Đầu cô còn đang đau nhức choáng váng, hơn nữa vì những cơn ác mộng kia, trạng thái tinh thần của cô vô cùng căng thẳng giống nhưđang đi trên vách núi. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, sự thoải mái ấm áp đột ngột này lại khiến cả người cô nhẹ nhõm. Sấy tóc chưa được vài phút thì côđã bị cơn buồn ngủ tấn công. Thuốc cảm và thuốc hạ sốt vốn có thành phần của thuốc ngủ, nên Quý Noãn buồn ngủ nhắm mắt lại. Đến khi tóc được sấy khô hẳn thì Mặc Cảnh Thâm mới tắt máy sấy. Cô trượt người như muốn ngã xuống. Mặc Cảnh Thâm vươn tay đỡ lấy cô, nhìn cô cứ lẳng lặng tựa vào ngực mình mà nhanh chóng đi vào giấc ngủ như vậy. Trong không khí chỉ còn lại hơi thởđều đều an ổn của cô. Anh khẽ thở dài, cúi người đỡ cô nằm ngay ngắn trên giường. Vô tình tầm mắt anh lại lướt qua cơ thể côđang bị bao bọc trong chiếc khăn tắm. Vừa rồi ở phòng tắm anh chỉ có thể tiện tay quấn khăn choàng lên người cô, bây giờ khăn đã bắt đầu lỏng dần, mái tóc dài xõa xuống, che đi một phần bầu ngực trắng nõn đang căng tròn kia. Cả người cô hoàn toàn thả lỏng nằm trong lòng anh. Đôi mắt Mặc Cảnh Thâm từ từ thẫm lại, cùng lúc anh sờđến đôi tay lạnh như băng của cô. Toàn thân cô nóng nhưng tay lại lạnh như băng, hơi thở của anh nặng nề. Anh cầm tay côđặt vào lòng bàn tay mình. Một lát sau, như nghĩđến điều gì, mắt anh lại nhìn xuống đôi chân trắng nhỏđang lộ ra bên ngoài khăn tắm. Chạm vào, anh phát hiện thì ra chân cô cũng lạnh y như tay. Đặc biệt là trong lòng bàn tay anh, chân cô lạnh đến nỗi khiến anh phải cau mày. Quý Noãn đang ngủ khẽ rên hừ một tiếng, như thể tay chân có cảm giác ấm áp mà thoải mái lầm bầm: "Ưm…" Mặc Cảnh Thâm phủ chăn lên người cô, đảm bảo cả người cô từ trên xuống dưới chỉ lộ ra cái đầu. Tay anh nhẹ nhàng mơn trớn vầng trán nóng bỏng của cô, men theo mái tóc mềm mại từ từ trượt xuống. Thật ra Quý Noãn cũng chưa thật sự ngủ. Vốn cả người đang sốt, toàn thân lại bị trùm kín nên cô cảm thấy khó chịu. Cô mơ hồ cựa quậy thì bị anh đè lại. "Ông chủ." Chị Trần đẩy cửa đi vào, đặt túi chườm đá bên cạnh. Thấy Quý Noãn đã ngủ, chị Trần liền nhỏ giọng hỏi: "Tôi vừa mới làm lại mấy món ăn cho bà chủ, còn nấu cháo nữa. Ông chủ có muốn gọi bà chủ dậy ăn một chút không? Bữa tối bà chủ còn chưa ăn." "Chị cứủ cháo nóng, đợi lát nữa côấy tỉnh lại rồi ăn." Bây giờ có bảo cô ngồi dậy thì chắc cô cũng có sức mà há miệng ra. "Được, vậy…Ông chủ, ông đi nghỉđi, để tôi ở lại đây. Tôi sẽ chăm sóc bà chủ." "Không cần. Tối nay tôi ởđây." *** Tuy rất buồn ngủ nhưng Quý Noãn lại không hề yên giấc, cô nửa tỉnh nửa mê, cảm giác như cả chiếc giường đang chìm xuống. Trên người cô bịủ chăn, toát mồ hôi hột, ươn ướt dính dính rất khó chịu. Đôi mày thanh tú nhíu lại khiến cho nét mặt cô có vẻ bực bội. Mấy giây sau, cô bịôm vào trong lòng, chăn mền trên người lại được đắp ngay ngắn, không lộ ra khe hở nào. "Nóng quá…" Cô mơ mơ màng màng nói. Mặc Cảnh Thâm ở bên cạnh ôm cô, hết lần này tới lần khác giúp côđắp lại tấm chăn bị cô cố gắng đá văng ra. Mãi đến khi tay chân cô không còn bị lạnh, người vì bị trùm kín toát mồ hôi mà nhiệt độ giảm đi rõ rệt, Mặc Cảnh Thâm mới vuốt ve mái tóc mướt mồ hôi của cô: "Em chịu khó một chút. Hạ sốt rồi thì sẽ không còn khó chịu nữa." Cô ngoan ngoãn nằm yên. Đến nửa đêm, Quý Noãn chợt tỉnh giấc, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc trước mặt. Vì sốt cao nên mắt hằn lên tia máu, cô im lặng ngắm nhìn anh. Sau một phút bị cô nhìn ngắm, Mặc Cảnh Thâm mở mắt ra: "Tỉnh rồi à? Chị Trần vẫn ủ cháo nóng cho em. Ngồi dậy ăn chút đi." Anh đứng lên. Quý Noãn vội vàng níu tay anh lại không chịu buông: "Em không ăn, anh đừng đi…" Sự lệ thuộc và quyến luyến trong giọng nói không hề bị cô che giấu. Mặc Cảnh Thâm định rút tay ra nhưng rồi vẫn giữ nguyên như vậy. Nếu chỉ sốt nóng khó chịu rồi làm nũng thì anh cũng không thấy có gì khác lạ. Nhưng vẻ yếu đuối và sợ hãi như thế này lẽ ra không nên xuất hiện trên người Quý Noãn.



Page 13

"Vẫn còn khó chịu lắm à?" Anh ngồi bên mép giường, một tay ôm cô vào lòng, một tay sờ lên trán cô. Quý Noãn lắc đầu, nhưng lại đầy dựa dẫm mà tựa vào ngực anh, "Khỏe hơn nhiều rồi." Chị Trần vẫn luôn không yên tâm, nửa đêm đi ngang qua cửa phòng, nghe thấy động tĩnh bên trong liền vội vàng múc cháo mang lên. "Ông Mặc, đã muộn lắm rồi, tôi tới đút cháo cho bà chủ. Trước đó côấy sốt cao như vậy, nhất định phải ăn chút gì mới được." Mặc Cảnh Thâm dùng cánh tay rảnh rang nhận lấy bát cháo: "Không cần, để tôi." Chị Trần ngạc nhiên, thấy sau cơn sốt, Mặc Cảnh Thâm lại không rời Quý Noãn nửa bước. Xem ra đôi vợ chồng trẻ trước đây như người dưng nước lã này đã thật sự bắt đầu muốn sống một cuộc sống hạnh phúc rồi. Chị Trần mỉm cười, không quấy rầy hai người nữa, vội vàng lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Quý Noãn ngửi thấy mùi cháo trắng, bên trong hình như còn có một ít thịt bằm, rất thơm, cô lập tức nhìn vào bát, nhìn xong lại càng thấy đói hơn. Mặc Cảnh Thâm rút tay mình ra khỏi tay cô, hơi nghiêng người, một tay đỡ vai cô, để cô ngồi dựa ngay ngắn vào lòng mình. Mặc dù Quý Noãn không choáng đầu nữa nhưng vẫn còn mệt mỏi, toàn thân giống như không xương tựa vào ngực anh, vầng trán như có như không màáp vào cằm anh. Từđầu đến cuối cô luôn nhìn chằm chằm vào bát cháo, thèm thuồng như mèo con đang cầu xin chủ nhân cho ăn. Đồng thời cô còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh đang phả xuống khiến đỉnh đầu cô nhồn nhột. Mặc Cảnh Thâm đưa thìa cháo đến bên miệng cô: "Há miệng." Lúc này, Quý Noãn rất nghe lời, ngoan ngoãn há miệng. Lúc nuốt xuống cô cảm thấy vị giác nhưđược đánh thức, thật thơm ngon. Thấy cô chịu ăn, hơn nữa còn há to miệng như thểăn rất thỏa mãn, Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, cứ thếđút từng thìa cho côđến khi hết bát cháo. Quý Noãn ăn uống no nê lại nằm xuống giường, hưởng thụ sự chăm sóc của Mặc Cảnh Thâm. "Cả người toàn mồ hôi, em có thể tắm thêm lần nữa không?" Cô nhẹ giọng hỏi. "Em vẫn chưa hết sốt hoàn toàn, sáng mai lại tắm." "Nhưng người em ẩm ướt nhớp nhúa khó chịu quá…" "Chịu đựng một đêm đi." Anh tắt đèn, chỉđể lại chiếc đèn ngủ lờ mờ trước giường: "Ngủ thêm vài tiếng nữa đi, sáng mai sẽđo nhiệt độ cơ thể lần nữa." Mặc Cảnh Thâm nằm xuống cạnh cô, Quý Noãn bắt đầu sán lại gần anh. Mãi đến khi được anh ôm vào lòng, đồng thời vỗ vỗ lưng để cô nhanh ngủ, Quý Noãn mới lại gối đầu lên cánh tay anh, nói khẽ: "Vừa rồi anh cứ bế em ra khỏi bồn tắm như thế…" Mặc Cảnh Thâm không nói gì. Cô lại mơ mơ hồ hồ nói tiếp: "Anh đã thấy hết cơ thể em rồi, vậy bế em vào tắm lần nữa cũng không quáđáng mà, em sẽ không nói gìđâu…" Mặc Cảnh Thâm: "…" *** Cuối cùng, bởi vì bệnh sạch sẽ không tắm rửa là ngủ không yên mà Quý Noãn dây dưa không chịu bỏ qua, bắt Mặc Cảnh Thâm bế côđi tắm lại. Tắm đến khi toàn thân nhẹ nhõm, hương thơm ngào ngạt thì cô mới cảm thấy bệnh đã khá hơn phân nửa. Sau đó cô lại được anh quấn trong chiếc khăn tắm lớn bế về giường. Nhưng lúc này đây, Mặc Cảnh Thâm không ôm cô ngủ nữa. Quý Noãn trở mình, trong ánh đèn ngủ lờ mờ nhìn người đàn ông chẳng hiểu tại sao lại đưa lưng về phía mình, chọc chọc ngón tay vào lưng anh. "Sao anh lại quay lưng lại với em?" Cô hỏi, giọng nói ít nhiều vẫn còn hơi khàn. Mặc Cảnh Thâm không trả lời, vòng tay nắm lấy ngón tay đang chọc lung tung sau lưng mình, đè xuống. "Ngủđi." Anh hờ hững nói, giọng nói trầm thấp ẩn chứa âm điệu mờám không tên. Quý Noãn bỗng cảm thấy có lẽ mình ngã bệnh nên hơi nhõng nhẽo, trái tim lập tức như thủy tinh mong manh dễ vỡ, không vui vì anh quay lưng với mình. Thế là cô nhất quyết nhích lại gần anh, áp sát người vào lưng anh, tay bám lên vai anh, đồng thời dán mặt vào lưng anh. "Anh có thể quay người lại không, em muốn anh ôm em ngủ!" "…" "Lúc nãy vẫn bình thường mà, vì sao bây giờ tự nhiên lại quay lưng lại với em?" "…" Nghe cô nhỏ giọng phàn nàn như tiếng muỗi kêu, anh khẽ thở dài rồi xoay người lại, cuối cùng vẫn dang tay ôm cô vào lòng như cô mong muốn. Khoảnh khắc anh xoay người lại, Quý Noãn mới cảm giác được thân dưới của anh… biến đổi… Hình như côđã biết được nguyên nhân… Bây giờ bảo anh quay lưng đi còn kịp không? Lúc này, Mặc Cảnh Thâm không nhìn nổi ánh mắt dâng trào sóng nước của cô, anh ôm lấy cô, áp đầu cô vào ngực mình. "Chờ sau khi em khỏi bệnh lại bảo anh tắm cho em thử xem." Anh khẽ thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm khàn nặng nề nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp khiến người ta mặt đỏ tim run: "Anh không ngại tắm với em cảđêm đâu!" Quý Noãn lập tức ngoan ngoãn lại, nằm im trong vòng tay anh không dám nhúc nhích. Nhưng bây giờ cô không ngủđược, nhẹ nhàng níu lấy cúc áo tinh xảo trên áo sơ mi của anh. Cô cảm thấy dù anh không động đậy, nhưng dưới tình huống bây giờ thì làm sao có thể mặc sức mà ngủ. Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh. Cho dùở góc độ nào, người đàn ông này cũng đẹp đến mức không cóđiểm gìđể chê. "Có phải anh cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều không?" Cô hỏi. Hai ngày nay, Mặc Cảnh Thâm luôn trông chừng cô, đã mấy lần cố nhìn thấu cô. Rõ ràng anh đã nghi ngờ sự thay đổi của cô nhưng lại tỉnh bơ như không. Đã thế, chi bằng cô chủđộng một chút. Anh im lặng, vỗ nhẹ lưng cô nhưđang dỗ một đứa bé ngủ không yên cứ muốn tìm chủđề nói chuyện. "Vậy anh thích em như bây giờ, hay là thích em như trước kia?"Đôi mắt cô sáng như trăng dưới ánh đèn ngủ. Sốt cao cũng không thể che giấu được ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt cô. "Đều là em cả, có gì khác đâu chứ?" Anh chậm rãi nói. "Đương nhiên là khác rồi, trước đây em một mực không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta, nhưng bây giờ lại nỗ lực muốn gần gũi anh." Quý Noãn vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói: "Trước đây anh luôn tốt với em, ngay cả khi em càn quấy mà anh vẫn không ngừng tiến lại gần em. Dù bây giờ anh có cảm thấy em thay đổi quáđột ngột hay không, mong anh đừng nghi ngờ trái tim em. Chẳng sợ khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, anh đãđi mấy chục bước, nếu anh mệt rồi thì cứ giao cho em, để em đi tiếp. Hãy để em làm điều đó, hãy để em học cách trân trọng tất cả những điều này, để cóđược anh…được không?" Không khí chìm vào tĩnh lặng. Quý Noãn muốn nhìn thử sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm lúc này. Cả hai kiếp người côđều chưa từng thổ lộ với ai như thế. Nhưng khi cô thử ngước lên thì lại bị anh ôm chặt vào lòng, ngay cảđầu cũng kề sát vào cổ anh, trong chốc lát không thể ngẩng lên được. "Mặc Cảnh Thâm…" Anh vẫn không nói gì. "Những lời em vừa nói là nghiêm túc, em không sốt, em…" Bỗng nhiên, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn cố kiềm chế của anh vọng xuống từđỉnh đầu: "Em mà nói thêm gì nữa, anh sợ rằng anh sẽ không thể bận tâm đến tình trạng sức khỏe của em. Em xác định vẫn tiếp tục muốn trêu chọc anh?" Quý Noãn hơi kinh ngạc. Phí công cô bày tỏ, thế này cũng gọi là trêu chọc sao?



Page 14

Quý Noãn bất chợt cảm giác một nụ hôn được đặt xuống giữa hàng chân mày. "Đừng tưởng anh thật sự giữđược bình tĩnh. Em còn bệnh, ngoan ngoãn ngủđi." Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của anh rơi vào giữa chân mày cô. Thấy cô vẫn mở mắt, anh trầm giọng nói: "Mau ngủđi." Lúc này, Quý Noãn không nói nữa, nhắm mắt lại. Trong hơi thởđều là mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh, thật khiến người ta yên lòng. *** Sáng hôm sau, Quý Noãn ngủđến hơn chín giờ mới dậy. Cô giơ tay sờ lên trán, xem nhưđã hết sốt, nhưng dù sao triệu chứng cảm mạo vẫn còn. Cô ngồi dậy vén chăn lên, đang định xuống giường thì bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình. Là váy ngủ tơ tằm mềm mại. Rõ ràng tối qua tắm xong cô chỉ trùm khăn tắm rồi ngủ thôi mà. Đây là… chị Trần thay đồ cho cô? Hay là… Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, cô ngẩng đầu lên, tóc tai rối bù, ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm đi vào phòng. Màn cửa tựđộng từ từ kéo ra, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên người anh. Khí chất thanh thuần vàđẹp trai của người đàn ông trước mặt thật sự khiến người ta ngẩn ngơ. Mặc Cảnh Thâm thấy cô ngồi ngơ ngác ở mép giường thì hỏi: "Em đã khỏe hơn chưa?" "Mấy giờ rồi? Anh không đến công ty hả?" Quý Noãn lấy lại tinh thần, không trả lời mà hỏi lại. Hỏi xong, cô liền cầm điện thoại để cạnh giường nhìn thoáng qua. Chín giờ rưỡi? Đã chín giờ rưỡi rồi! Mặc dù Mặc Cảnh Thâm không cần đến công ty mỗi ngày, nhưng trong trí nhớ của cô, anh rất hiếm khi vắng mặt vào ngày làm việc, càng rất ít khi nghỉ phép. "Hôm nay công ty không có việc gì, không đến cũng được." Mặc Cảnh Thâm đến bên giường, cầm lấy nhiệt kếđo nhiệt độ cho Quý Noãn một lần nữa trong lúc cô vẫn còn ngây người. Quý Noãn đang tự trách vì mình đã làm ảnh hưởng đến kế hoạch làm việc của anh, thì lại nghe anh nói: "37,6 độ, bây giờ em cảm thấy thế nào?" "Khỏe hơn nhiều rồi, không còn khó chịu như tối qua nữa." Quý Noãn giơ tay sờ lên trán mình, "Nhiệt độ này không tính là sốt phải không?" "Ít nhiều gì cũng còn hơi nóng, hôm nay em đừng ra khỏi nhà, ngoan ngoãn ở nhà uống thuốc nghỉ ngơi đi." Mặc Cảnh Thâm ấn cô ngồi lại xuống giường: "Em muốn ăn gì cứ bảo chị Trần mang lên, đừng đi lung tung khắp nơi, biết chưa?" "Em đâu bị bệnh nặng thế, hơn nữa thế này cũng không tính là sốt…" Quý Noãn vẫn chưa nói dứt lời thì bên ngoài bỗng vọng vào tiếng bước chân. Người giúp việc đứng ngoài cửa nói: "Ông Mặc, cóđiện thoại tìm ông." Mặc Cảnh Thâm liếc mắt ra hiệu cho Quý Noãn, ý bảo cô ngoan ngoãn ở lại phòng rồi mới ra ngoài nghe điện thoại. Quý Noãn ngồi trên giường, cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm cho thấm giọng. Sau đó cô cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho HạĐiềm. Hôm qua cô vốn đã hứa với HạĐiềm là hôm nay sẽđến bệnh viện với côấy. Nhưng với tình hình trước mắt thì hôm nay Mặc Cảnh Thâm tuyệt đối sẽ không cho phép cô ra ngoài, anh sợ cô sẽ gặp gió. Hơn nữa, cơ thể sợ lạnh của côđúng là nên điều dưỡng cho tốt, không nên chỉ vừa gặp lạnh làđã ngã bệnh, yếu ớt quá cũng không được. Dưới lầu, Mặc Cảnh Thâm bước xuống cầu thang bằng đá hoa cương, trông thấy điện thoại bàn đang đặt trên bàn trà. Anh lạnh nhạt hỏi: "Điện thoại của ai vậy?" Người giúp việc đứng bên cạnh cung kính trả lời: "Là của cô Mộng Nhiên ạ." Mặc Cảnh Thâm dừng chân, lãnh đạm liếc nhìn người giúp việc. Người giúp việc vội vàng giải thích: "Vừa rồi cô Mộng Nhiên bỗng gọi tới. Ban đầu tôi cũng tò mò tại sao côấy không gọi vào điện thoại bà chủ mà lại gọi vào điện thoại nhà. Tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nói cho côấy biết chuyện tối qua bà chủ ngã bệnh. Sau đó cô Mộng Nhiên hỏi ông cóđến công ty không, tôi bảo hôm nay ông ở nhà chăm sóc bà chủ, thế là côấy nói muốn ông nghe máy ạ." Vẻ mặt của Mặc Cảnh Thâm lạnh như băng. Anh không đi qua mà lạnh lùng nói: "Sau này có nhận được điện thoại của cô Hai nhà họ Quý thì không cần cho tôi biết." Người giúp việc vội vàng gật đầu: "Tôi biết rồi, thưa ông Mặc. Vậy cuộc điện thoại này…" "Nói với cô ta là bà chủđã khỏi bệnh, không cần dựa vào tôi để tìm hiểu tình trạng sức khỏe của côấy. Nếu cô ta thật sự có lòng thì bảo cô ta tự gọi cho Quý Noãn đi." Mặc Cảnh Thâm quay người đi lên phòng. Quý Mộng Nhiên đang tràn đầy hi vọng chờđiện thoại, còn nghĩ sẵn những lời hay ho trong đầu, chuẩn bị kỹ càng đợi Mặc Cảnh Thâm nghe máy thì sẽ nói với anh. Bây giờ cô ta không thểđến Ngự Viên thường xuyên được nữa. Mặc dù không đi được, cô ta cũng nhất định phải tìm cơ hội tốt để nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm. Sự thay đổi của Quý Noãn thật sự rất quái lạ, cô ta không biết hiện giờ thái độ của Mặc Cảnh Thâm thế nào. Ngày ấy, Quý Noãn bảo rằng không cóýđịnh ly hôn, nhưng những chuyện chị ta làm trước đóđều rất quáđáng. Chẳng lẽ Mặc Cảnh Thâm thật sự có thể tiếp tục chịu đựng? "Alo, cô Mộng Nhiên, thật ngại quá, ông Mặc đang chăm sóc bà chủ, lúc này bận quá nên không có thời gian đến nghe điện thoại ạ." Giọng của người giúp việc ởđầu dây bên kia vang lên: "Ông Mặc nói là nếu cô Mộng Nhiên muốn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của bà chủ thì hãy đích thân hỏi thăm bà chủđi ạ." Dẫu sao người giúp việc cũng không dám nói thẳng như vậy, nên uyển chuyển dùng từ rất khéo. Nhưng Quý Mộng Nhiên vẫn nghe ra được ý tứ trong lời nói này! Đây căn bản là anh không muốn nghe điện thoại của mình! Rõ ràng vừa nãy cô ta mơ hồ nghe được giọng của Mặc Cảnh Thâm trong điện thoại. Anh đã xuống nhà chuẩn bị nghe máy, thế nhưng lại không tới bắt máy! Trước đây, Mặc Cảnh Thâm không để mắt đến cô ta. Cô ta muốn đến Ngự Viên nhiều hơn, xuất hiện nhiều trước mặt anh để anh thấy cô ta tốt đẹp như thế nào. Dù sao tính tình của cô ta cũng tốt hơn nhiều so với Quý Noãn ngang ngạnh suốt ngày ầm ĩđòi ly hôn. Sớm muộn gì anh cũng sẽ có những cảm xúc khác dành cho cô ta. Nhưng hết thảy đều không có tiến triển. Cô ta không thểđến Ngự Viên được nữa, thậm chí ngay cả cơ hội tới gần anh cũng chẳng có. Bây giờ anh còn không nhận điện thoại, cô ta càng không biết giữa Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn đã tiến triển đến mức nào rồi! Quý Mộng Nhiên tức đến nỗi mặt mày méo xệch, cả giận nói: "Cô chuyển lời thế nào vậy? Không nói là tôi tìm anh Cảnh Thâm có chuyện gì sao? Tôi biết rất rõ tình trạng sức khỏe của chị tôi, mỗi lần chịấy bị cảm đều như vậy, tôi cần gì phải hỏi nhiều chứ? Cô hãy đi nói với anh Cảnh Thâm là tôi muốn nói chuyện với anh ấy…" "Cô Mộng Nhiên, có chuyện gì thì cô gọi vào máy của ông chủ và bà chủđi. Điện thoại này bình thường chỉ có trưởng bối của nhà họ Mặc gọi tới. Cô gọi vào máy của bọn họ trao đổi trực tiếp đi ạ. Thật ngại quá, tôi phải đi làm việc khác." Người giúp việc hấp tấp nói xong liền cúp máy. "Alo? Cô! Cô không được cúp máy, cô…" Trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng cúp máy. Sắc mặt Quý Mộng Nhiên trở nên khó coi, cô ta ném mạnh điện thoại lên giường. Từ nhỏđến lớn, Quý Noãn luôn thích đối đầu với ba, nhưng vẫn được ba xem trọng nhất. Vì sao người được gả cho Mặc Cảnh Thâm lại không phải là mình chứ! Dựa vào đâu mà Quý Noãn không cần phải hao tâm tổn trí cũng có thể cóđược tất cả những gì mình mong muốn nhất! Là do khoảng thời gian trước mình thể hiện rõ ràng quá sao? Rốt cuộc tại sao đột nhiên Quý Noãn lại bài xích mình như vậy? Dù Quý Noãn không nói rõ, nhưng Quý Mộng Nhiên vẫn cảm nhận được rõ ràng. Thái độ của chị ta đối với cô rõ ràng đã thay đổi rất nhiều! Nhưng thay đổi thìđã sao chứ? Giữa Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn cũng sẽ chẳng có bất kỳ kết quả gì! Một ngày nào đó, nhất định Mặc Cảnh Thâm sẽ là của cô!



Page 15

Trong phòng ngủ chính. "Rộp, rộp…" Quý Noãn nghe thấy âm thanh gặm táo từ trong điện thoại truyền đến, vừa bực mình vừa buồn cười bất lực. "Noãn Noãn, cậu nhắn tin mà vẫn còn nhớ dặn mình đừng liên lạc với người đàn ông đụng mình bị thương kia, rốt cuộc làđã xảy ra chuyện gì? Cậu quen anh ta à?" HạĐiềm gặm táo nên giọng nói qua điện thoại không rõ ràng. "Dù sao anh ta cũng không phải là người tốt, cậu cách xa anh ta một chút làđược." Quý Noãn rất kiên trì trong chuyện này. "Ừ, nghe giọng điệu của cậu thì giống như anh ta là kẻ rất khốn kiếp vậy." "Là rất khốn kiếp! Vô cùng khốn kiếp! Có thể gọi là tên đàn ông cặn bã! Cho nên cậu đừng bao giờđến gần anh ta!" "Khụ khụ, cậu đừng kích động! Sau này nếu gặp lại anh ta mình sẽđi đường vòng, được chưa?" Giọng điệu HạĐiềm như dỗ dành cô: "Mình đảm bảo sẽ giữ khoảng cách với anh ta!" Quý Noãn cong khóe môi, nhưng nụ cười không đọng lại nơi đáy mắt. Tốt nhất kiếp này đừng để cô gặp cái tên khốn kiếp khiến HạĐiềm chết không nhắm mắt kia. HạĐiềm gặm xong một quả táo, lau miệng, đảo mắt nhìn về phía tivi trong phòng bệnh: "Vừa rồi, tivi phát một tin tức rất thú vị. Cậu còn nhớ cái cô Chu Nghiên Nghiên cốýđối phó cậu trong buổi tiệc cách đây không lâu không, cái cô Chu màđuôi sắp vểnh lên trời ấy?" "Cậu nhắc tới cô ta làm gì?" Tối hôm qua không hẹn mà gặp, Quý Noãn cũng không muốn nhắc đến loại người này. Thật không ngờ HạĐiềm lại bất chợt nhắc đến cô ta. "Cậu không xem tin tức à? Tối hôm qua, Chu Nghiên Nghiên mặc bikini, múa cột ba tiếng đồng hồ tại quảng trường Hải Thiên! Mình thấy cô ta giống như hút thuốc phiện quá liều rồi bị phấn khích ấy! Lúc sau, vì người vây xem đông quá nên cô ta bị cảnh sát đến dẫn đi ngay! Còn nữa, cô ta không lên tin tức giải trí linh tinh của giới nhà giàu, mà là loại tin tức xã hội liên quan đến pháp luật và trị an. Ha ha, mình chết cười mất thôi!" "… Cô ta đi nhảy thật hả?" "Dĩ nhiên! Vừa rồi trên TV còn cắt mấy góc camera từ xa! Mình liếc sơ qua đã nhận ra người đó là Chu Nghiên Nghiên rồi!" "Ha, đúng làđáng đời." "Sao mình cảm giác như cậu biết chuyện này rồi vậy? Nhiều lần mình đã muốn tặng cái miệng thúi của Chu Nghiên Nghiên mấy tát rồi! Bây giờ thật đúng là báo ứng! Cô ta bị mất mặt làđáng đời! Nhưng mà không biết rốt cuộc tối hôm qua cô ta lên cơn điên gì. Ôi trời, ở trong bệnh viện chán quá, tin tức cũng hạn chế, chỉ có thể xem tivi thôi." Quý Noãn cười: "Trời cao có mắt, không nên làm chuyện xấu, mất mặt cũng do cô ta tự chuốc lấy." Dứt lời, Quý Noãn cầm hộp điều khiển tivi lên, nhìn về phía chiếc LCD trên tường ở phía bên kia phòng ngủ. Côđiều chỉnh đến kênh tin tức truyền hình Hải Thành. Lúc này, tin tức vềđiệu múa cột gây rối trật tự trị an của Chu Nghiên Nghiên tối hôm qua đã qua. Truyền hình đang trực tiếp phát hình ảnh nhà họ Chu bị nhà báo bao vây. Với tính khí của ba Chu Nghiên Nghiên, đoán chừng bây giờông ta đã bị chọc tức đến phát điên. Toàn bộ Hải Thành đều biết con gái mình bị mất mặt, thậm chí mấy từ như"Nghi vấn hút thuốc phiện", "Ăn mặc hở hang", "Múa cột" khiến bọn họ không ngóc đầu lên nổi. Cho dù nhà họ Chu tranh đến bểđầu cũng không thể nào tự xưng là một trong tứđại gia tộc ở Hải Thành, nhưng danh tiếng cũng không hề thấp. Vậy mà hiện tại lại trở nên thế này, e rằng cổ phiếu công ty của nhà họ Chu cũng xuống giá theo. Có lẽ bản thân Chu Nghiên Nghiên cũng không ngờ tới hiệu ứng cánh bướm như vậy. "Noãn Noãn, chuyện của cô ta không liên quan tới cậu chứ?"Đột nhiên HạĐiềm hỏi. "Sao cậu lại hỏi thế?" "Mình nghe nói nhà họ Chu có người chống lưng, bọn chúng đều là xã hội đen. Cậu nhất định đừng dính líu đến chuyện này, nếu không lỡ như bọn họ giở trò sau lưng thì sẽ rắc rối." Quý Noãn nhớđến biểu cảm không cam lòng trong mắt Chu Nghiên Nghiên ngày hôm qua rồi cười nhạt: "Không sao, chỉ cần nhà họ Quý còn ởđây một ngày, cho dù bọn họ là bạch hay hắc đạo, cũng không ai dám tự tiện đụng đến mình." "Đúng thật, ở Hải Thành này, nếu muốn động đến cậu, dù không nể mặt nhà họ Quý, thì cũng phải nghĩ xem nhà họ Mặc có dễ trêu chọc hay không." HạĐiềm vừa nói vừa chậc lưỡi: "Chậc chậc, Mặc Cảnh Thâm mới là chỗ dựa lớn nhất của cậu. Nếu lần này cậu không học được cách ôm chặt bắp đùi ông chồng mình, lỡ như anh ta ngây ngô bị người khác cướp mất, lúc đó cậu chỉ biết có khóc mà thôi!" Quý Noãn cười: "Cậu yên tâm, trên đùi anh ấy chỉ có mình, một khe hởđể người khác ôm cũng không cóđâu" Mặc Cảnh Thâm đứng ngoài cửa không vào, nghe thấy "trên đùi anh ấy chỉ có mình" thìđôi môi mỏng nhếch lên một đường cong. Anh cầm điện thoại, ngón tay dài ấn số gọi đi. Mặc Cảnh Thâm đi tới đầu hành lang, đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Làm giúp tôi một chuyện." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp lạnh lùng, lộ ra vài phần biếng nhác gợi cảm: "Hử?" "Giám sát nhất cử nhất động nhà họ Chu ở Hải Thành. Nếu họ có bất kỳ hành động nhỏ nào, hay lui tới với người nào không rõ lai lịch thì lập tức báo cho tôi biết. Quan sát kỹ lưỡng cả hai thế lực hắc bạch, đừng để bọn họ có cơ hội giở trò sau lưng." "Nhà họ Chu? Bọn họ chọc tới cậu à?" Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói: "Cứ xem là vậy, canh chừng bọn họ." Đầu dây bên kia yên lặng chốc lát, rồi vang lên tiếng cười khẽ: "Được, tôi biết rồi." Mặc Cảnh Thâm đểđiện thoại xuống, quay đầu lại thì thấy Quý Noãn từ trong phòng ngủ bước ra. "Lại đói à?" Anh bước thẳng tới. Quý Noãn hơi xấu hổ sờ bụng mình: "Chắc do bị bệnh nên cơ thể tiêu hóa nhanh, rõ ràng khuya hôm qua em mới ăn rồi mà." "Em về phòng chờđi, anh bảo chị Trần mang cơm lên." Thấy động tác chậm chạm đứng trước cửa không nhúc nhích của cô, Mặc Cảnh Thâm lại nhìn cô một cái: "Em còn muốn gìà?" "Em muốn ăn bánh trôi bốn vị của Từ Kýở gần công ty anh." Thấy ánh mắt tao nhã sâu xa của Mặc Cảnh Thâm khẽ lay động, cô vội nói: "Thật ra không ăn cũng không sao, chị Trần nấu món gì cũng ngon. Em chỉ cần ăn bữa sáng chị Trần nấu làđủ rồi…" Thấy cô hiếm khi thèm ăn, lại thêm dáng vẻ biện bạch kia, Mặc Cảnh Thâm không nhịn được, bật cười. Anh nhấc tay lên vuốt tóc cô: "Anh đi mua." "Thật không?" Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch khóe môi, ra hiệu cho cô về phòng đợi. Lúc này Quý Noãn mới nghe lời quay người đi về phòng. Khi đóng cửa lại, cô còn len lén chừa một khe hở nhìn ra ngoài. Thấy Mặc Cảnh Thâm đã bước xuống lầu, cô cảm giác chắc hẳn bản thân mình đã bị cái người tham ăn như HạĐiềm đồng hóa rồi. Một chén cháo trắng của chị Trần và một phần bánh trôi cũng đủ làm cô vui vẻ thật lâu. *** Bánh trôi bốn vị Từ Ký mà Quý Noãn nói quả thật làở gần tập đoàn Mặc thị. Chiếc Ghost màu đen dừng ven đường, Mặc Cảnh Thâm vừa bước xuống xe đã thấy một đám người xếp hàng dài trước cửa quán không lớn không nhỏ. Anh nhìn đồng hồ, bước tới. Phía trước có hai cô gái trẻ trung cũng xếp hàng tại đấy. Một cô chợt thúc sau lưng cô gái còn lại, nhỏ tiếng hỏi: "Cậu nhìn kìa, kia có phải là Mặc Cảnh Thâm không?" Cô bé kia quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc khẽ nói: "Chắc chỉ là dáng dấp giống nhau thôi hả? Làm sao Mặc tổng có thểđích thân tới trước cửa hàng nhỏ này xếp hàng mua bánh trôi được?" "Cậu xem chiếc xe dừng ở gần đó kìa. Đó là chiếc Rolls-Royce Ghost phiên bản kỷ niệm trăm năm đó, toàn thế giới chỉ có một chiếc! Nghe nói đấy là xe của Mặc Cảnh Thâm, cái này chắc không sai đâu nhỉ?" "Ôi trời ơi! Đúng rồi! Cậu mau nhéo mình một cái đi, để xem có phải mình đang nằm mơ không! Không ngờởđây mà cũng gặp được nam thần."



Page 16

Người đứng xếp hàng trước cửa quán rất dài, nhưng Mặc Cảnh Thâm không hề sai người đi mua thay, hơn nữa cũng không bảo người chen ngang phía trước. Khoảng bốn mươi phút trôi qua, rốt cuộc anh cũng mua được bánh trôi bốn vị mà Quý Noãn chỉđích danh. Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm định đi, hai cô gái núp dưới tán cây vừa trồng cây si vừa nói: "Không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại kiên nhẫn xếp hàng mua loại đồăn vặt này. Mình và nam thần của mình cùng ăn một món ăn vặt đây này!" "… Cậu vừa vừa thôi, không thấy anh ấy không chỉ mua một phần thôi sao? Chắc không phải bản thân anh ấy muốn ăn đâu." "Hình nhưđúng là mua không ít! Loại đồ ngọt ngày chỉ có con gái thích, anh ấy mua cho ai?" "Đường đường là Mặc Cảnh Thâm mà lại cốý tốn công tốn sức xếp hàng mua loại đồăn này, nhất định là mua cho phụ nữ! Cậu nói xem có phải Mặc tổng có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?" "Chắc không đâu… Cậu không nhớ tin tức về Chu Nghiên Nghiên sáng sớm nay à? Nghe nói tối hôm qua Chu Nghiên Nghiên ăn nói khó nghe trước mặt bà Mặc cho nên đắc tội với Mặc tổng. Lúc đó có nhiều người vây xem lắm! Những người đóđều nói tối hôm qua là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy Mặc tổng đấy. Không ngờ anh ấy lại cưng chiều vợ mình như vậy. Mình đoán bánh trôi này là mua cho vợ anh ấy. Rốt cuộc kiếp trước cô Cả nhà họ Quý tích được bao nhiêu phúc đức đây…" "Ồ? Không đúng, bạn thân của mình có quan hệ không tệ với cô Hai nhà họ Quý, nghe cô ta nói quan hệ giữa chị cô ta và Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn là cưới mà không yêu, đoán không chừng sẽ mau chóng ly hôn thôi! Cô ta còn nói nhà họ Quý vẫn luôn vì chuyện này mà phiền lòng, còn bảo chị cô ta không biết trân trọng người bên cạnh ~" "Nghe nói thì cóích gì? Mắt thấy mới là thật! Cậu có số của nhị tiểu thứ nhà họ Quý không? Mau báo cho cô ta biết một tiếng đi, dù gì chúng ta cũng là người đầu tiên đưa tin! Nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này để làm thân với cô ta. Sau này xem như chúng ta cũng có bạn bè trong giới quyền quý rồi!" "Đúng đúng đúng, để mình tìm điện thoại…" Tại nhà họ Quý. Quý Mộng Nhiên nằm trên giường lăn qua lăn lại. Mền gối trên giường bị cô ta ném đầy đất nhưđể trút giận. Bất chợt điện thoại vang lên, cô ta mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn dãy số hiển thị, là một dãy số lạ. Cô ta nghi ngờ nhìn một lát rồi mới bắt máy. Nghe nội dung trong điện thoại, mặt Quý Mộng Nhiên càng khó coi hơn, cuối cùng thẳng thừng cúp máy. Mặc Cảnh Thâm vậy mà lại hạ mình xếp hàng mua bánh trôi cho Quý Noãn? Thậm chí anh còn không mượn người khác mà tự mình đi xếp hàng! Bình thường ở công ty, Mặc Cảnh Thâm bận đến nỗi dường như bất kỳ giây phút nào cũng rất quý giá. Thế mà anh lại tốn nhiều thời gian đứng xếp hàng mua bánh trôi như vậy! Quý Noãn trở nên nhõng nhẽo như vậy từ lúc nào thế, muốn ăn đồăn mà còn phải bảo Mặc Cảnh Thâm đi mua cho, đúng là không biết xấu hổ! Không được! Cô ta nhất định phải nói rõ ràng với Mặc Cảnh Thâm! Gần đây Quý Noãn thay đổi vô cùng bất thường, nhất định phải nói Mặc Cảnh Thâm đề cao tinh thần cảnh giác mới được. Cô ta không thể tiếp tục để mặc như vậy, không thểđể Quý Noãn hoàn toàn chiếm đoạt anh. Quý Mộng Nhiên không cam lòng cầm điện thoại bấm số riêng của Mặc Cảnh Thâm. Cô ta không tin điện thoại đó vẫn còn nằm trong tay Quý Noãn. "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Quý Mộng Nhiên cau mày, trong lòng có dự cảm không tốt. Cô ta vội bấm điện thoại gọi lại. Gọi liên tục vài lần nhưng vẫn là giọng nữ lạnh lùng cứng nhắc lặp lại câu nói ấy! Giống như có một con rạch mà cô ta vĩnh viễn không thể nào vượt qua được! Quý Mộng Nhiên vừa sốt ruột vừa giận dữ! Cho dù bây giờ Mặc Cảnh Thâm đang trên đường trở về Ngự Viên hay đang ở Ngự Viên thì tín hiệu điện thoại cũng sẽ không kém. Anh lại không tắt máy. Nhưng cô ta đã gọi liên tục vài lần mà vẫn là giọng nói nhắc nhở như vậy. Lý do chỉ có thể là số cô ta đã bị chặn! *** "Bà chủ, chỉăn một bát ít như vậy cóđủ no không?" Chị Trần thấy rõ ràng Quý Noãn ăn khỏe, nhưng lại chỉăn một bát nhỏ rồi bỏ xuống, nên không nhịn được mà dặn côăn nhiều một chút. Quý Noãn còn chưa đáp thì Mặc Cảnh Thâm đã trở về Ngự Viên. Chị Trần thấy lúc Mặc Cảnh Thâm vào cửa, trên tay anh còn xách theo túi đồ, lập tức nở nụ cười ra vẻđã sáng tỏ. Thảo nào lúc bà chủ vừa mới ăn cơm xong, ánh mắt thỉnh thoảng cứ liếc ra ngoài. Thì ra làông Mặc đích thân đi mua đồăn vặt cho bà chủ. Chị Trần nhanh chóng mang bát đi, dặn dòđôi câu lần nữa rồi mới bước nhanh ra khỏi phòng. Quý Noãn ngồi ở mép giường. Cô nhìn Mặc Cảnh Thâm sau khi vào cửa thì lấy bánh trôi mới mua đặt lên chiếc bàn ở cạnh mép giường, mở túi, tháo nắp hộp nhựa ra. "Mua được thật sao? Anh xếp hàng lâu lắm phải không? Em cốý chỉăn một ít bữa sáng để chừa bụng đây này". Vừa ngửi thấy mùi thơm, Quý Noãn đãđứng dậy tiến sát đến. Mùi vị vừa thơm vừa thanh ngọt bay trong không khí. Đã mười năm rồi cô chưa nếm được mùi vị của bánh trôi, chỉ ngửi thôi đã thấy ngọt tận tim. "Không lâu lắm. Em thích ăn đồăn vặt kiểu này lắm à?" Mặc Cảnh Thâm không lấy thìa cho cô, mà chỉ giúp cô mở nắp rồi nhìn cô một cái. Anh thấy dáng vẻ sáp đến gần như muốn ăn ngay của cô mà không khỏi cười khẽ. "Nhà họ Quý quản rất nghiêm, em không có nhiều cơ hội được ăn đồăn vặt loại này. Có hai lần tình cờđược ăn, đến giờ em vẫn nhớ mãi mùi vịấy." Quý Noãn vừa nói xong lại ngửi một cái, giơ tay lên phía trên hộp, quạt quạt hương thơm về phía mũi mình. "Coi chừng nóng, ngồi xuống trước đã." Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói. Quý Noãn nghe lời ngồi lại trên giường. Cô còn nghĩ rằng Mặc Cảnh Thâm để cô chờ thức ăn nguội chút rồi mới ăn, không ngờ anh lại múc bánh trôi bốn vị vào cái bát đặt bên cạnh. Sau khi để nguội hai phút thì anh tiến lại gần, múc một thìa đút tới miệng cô. "Ăn đi, hết nóng rồi." Cô nhìn anh mà giật mình. Nhưng cô chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó há miệng nuốt bánh trôi trước ánh mắt của anh. Thật ngọt, thật ấm, dường như trái tim cô cũng vì vị ngọt vịấm này mà trào dâng vô số bong bóng màu hồng… Cho đến khi anh lại đút một thìa tới nữa, Quý Noãn nuốt xong, vội nói: "Tự em ăn được mà." "Vết thương trên đầu vừa mới bớt sưng, không ngờ em chớp mắt một cái thìđã cảm mạo phát sốt thành bộ dạng này. Đồ nóng như vậy màđể em tựăn, nếu như em lại vôý làm bỏng tay mình thì anh e rằng phải sắp xếp bảo mẫu ở bên cạnh theo sát em hai mươi bốn giờ không chợp mắt, thì anh mới có thể miễn cưỡng yên tâm một chút." Anh nói xong, lại đút cho cô một thìa nữa. Mỗi một thìa Mặc Cảnh Thâm đút cho cô vừa có bánh vừa có nước, không khô cũng không quáướt, nhiệt độđều vừa phải, rất ngọt nhưng không ngấy. "Bảo mẫu theo sát hai mươi bốn giờ không chợp mắt? Vậy đó là người máy hay là yêu quái không ngủ?" Quý Noãn cắn bánh trôi trong miệng: "Hơn nữa em đâu có không đáng tin như vậy? Ăn đồăn thôi mà, sao lại làm mình bị bỏng được." Mặc Cảnh Thâm khẽ cong môi, lại múc một thìa lên chặn miệng cô: "Em có quá nhiều lúc không đáng tin rồi." Miệng Quý Noãn bị nhét đầy bánh trôi, nhất thời chẳng thể mở miệng oán giận được. Cô há miệng úớ, nhưng bịánh mắt Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm nên đành im bặt. "Ăn đi, đừng nói chuyện." "… Anh cốý…ưm…" Bụng dạ người này quáđen tối, anh không muốn cô nói chuyện nên mới đút vào miệng cô nhiều như vậy. Cô vừa định mở miệng ra thì anh lại đút thêm một thìa. Rốt cuộc anh mua cho cô mấy phần bánh trôi bốn vị vậy? Một bát chỉ có bốn cái bánh trôi, chẳng lẽ anh đặc biệt mua mười mấy bát đểđút cô no căng…



Page 17

Vừa qua buổi trưa, Quý Noãn được Mặc Cảnh Thâm đốc thúc uống thuốc. Tuy cô không sốt nữa nhưng lại phải uống thêm một viên thuốc cảm. Thuốc này khiến cô ngủ thẳng một giấc đến buổi chiều. Khi cô tỉnh lại đã gần chạng vạng. Trong phòng yên lặng, Quý Noãn đứng dậy bước ra ngoài. Không nhìn thấy bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đâu, cô tưởng anh ở trong phòng sách nên quay vào tìm, nhưng vẫn không tìm thấy người. "Bà chủ, cô tỉnh rồi." Người giúp việc nghe tiếng nên đi tới: "Côđang tìm ông Mặc sao?" Quý Noãn quay lại nhìn người giúp việc. Cô không chỉ không nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, mà ngay cả chị Trần cũng không thấy đâu. "Mặc Cảnh Thâm đến công ty rồi à?" Chẳng lẽ công ty tạm thời có chuyện gấp cần anh đến? "Ông Mặc ở dưới lầu đón tiếp khách." "Khách?" Khoảng thời gian trước, ngoại trừ Quý Mộng Nhiên được đặc cách cho phép thường xuyên lui tới nơi này thì bình thường cũng chẳng có bạn bè thân thích nào sẽđến. Nửa năm nay, trưởng bối bên nhà họ Quý và nhà họ Mặc cũng không hề lui tới. Nếu muốn gặp bọn họ, người trong nhà sẽ gọi họ về, chứ không đích thân đến Ngự Viên. Cho nên đột nhiên khách ởđâu ra? Nếu trong nhà có khách, Quý Noãn lại đang bị bệnh, dáng vẻ mặc đồ ngủ này của cô trông không thích hợp lắm. Thấy người giúp việc bận rộn quay người đi, cô quyết định trở về phòng thay quần áo, chỉnh trang bản thân để trạng thái tinh thần tốt hơn một chút rồi mới ra ngoài. Vừa mới bước xuống cầu thang, còn chưa thấy rõ người đến là ai, côđã nghe được tiếng phụ nữ: "Cảnh Thâm, bây giờ cháu bận rộn nhiều việc lắm à? Gần đây rất hiếm khi cháu về nhà họ Mặc. Haiz, trong nhà còn nhiều chuyện chờ cháu tiếp quản, nhưng hết lần này đến lần khác, người trẻ tuổi như cháu lại cứ muốn ra riêng tự lập. Công ty của nhà họ Mặc bên Mỹ vẫn còn cần…" Vì sự xuất hiện của Quý Noãn mà giọng nói kia chợt ngưng bặt. Giọng điệu tận tình khuyên bảo lập tức chuyển sang giễu cợt: "Cô Cả nhà họ Quý tỉnh ngủ rồi sao? Quả nhiên làđược nuông chiều từ béđến lớn, bình thường không có việc gì làm, rảnh rỗi ở nhà thì thôi đi, vậy mà mỗi ngày côđều thức dậy muộn như vậy. Đúng là thiên kim tiểu thư không biết đến nỗi khổ nhân gian!" "Côấy bị bệnh, là cháu bảo côấy ăn xong uống thuốc, rồi ngủđến giờ." Mặc Cảnh Thâm nhìn về phía Quý Noãn. Quý Noãn nhận ra người đến là ai, liền bước tới chào hỏi: "Chào cô họ, thật ngại quá, người giúp việc cũng không báo cho cháu là côđến." Đây là Mặc Bội Lâm, cô họ của Mặc Cảnh Thâm, là con gái của em trai Mặc lão gia, có thể xem như họ hàng xa. Nhưng quan hệ của họ hàng thuộc thế hệ của Mặc lão gia rất thân thiết, cho nên đám con cháu thuộc thế hệ sau cũng đều sống tại Hải Thành. Bọn họ thường hay gặp nhau trong các buổi tiệc họp mặt của nhà họ Mặc. Mặc Bội Lâm làm như không nghe thấy câu nói của Quý Noãn, lạnh lùng liếc cô một cái. "Cho dù là thiên kim bảo bối nhà nào, nếu đã vào nhà họ Mặc thì không thể xem đây như nhà mình được, chẳng có chút quy củ lễ phép nào cả. Cảnh Thâm à, cái gì nên quản lý thì vẫn phải quản lý, không thể dung túng như vậy được." Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm xa cách lãnh đạm: "Đây là Ngự Viên, không phải nhà họ Mặc. Côấy không cần tuân thủ quy củ gì cả." "Vậy thì không được. Tuy rằng bây giờ không phải là xưa kia, nhưng nếu con dâu nhà họ Mặc mà không hiểu chuyện, lại còn luôn biếng nhác như vậy thì quả thật khó coi!" Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng cười khẽ một tiếng, không thèm để tâm đến lời nói đầy ác ý của bà ta. Thấy Quý Noãn đứng đó không nhúc nhích, anh thản nhiên nói: "Đứng mệt không? Đến đây ngồi đi." Quý Noãn bật cười. Ngay trước mặt Mặc Bội Lâm, cô ngoan ngoãn bước đến ngồi bên cạnh anh. Thấy bọn họ ngồi gần như vậy, vẻ mặt Mặc Bội Lâm bất chợt có vài phần khó coi. Cô con gái Mặc Giai Tuyết đang ngồi bên cạnh Mặc Bội Lâm vẫn luôn theo dõi mọi chuyện, vẻ mặt thoạt nhìn không mấy vui vẻ. Chị Trần bê ra một bình trà ngon lúc trước mang từ nhà họ Mặc về. Dưới sự ra hiệu của Mặc Cảnh Thâm, chị lại lấy thêm bình nước ấm đặt lên bàn trà. "Khỏe hơn chút nào chưa?" Mặc Cảnh Thâm rót ly nước ấm cho Quý Noãn. Bây giờ côđang bị cảm, không thể uống trà. "Cả ngày không ăn thì ngủ, bây giờđã khỏe hơn nhiều rồi." Quý Noãn ngồi bên cạnh anh cười, làm như không nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của hai mẹ con nhà kia. "Cô cũng biết mình không ăn thì ngủ hả? Hết ăn lại nằm thì còn ra thể thống gì! Cảnh Thâm với cô kết hôn đã hơn nửa năm, đến bây giờ vẫn chưa thấy cô về nhà họ Mặc. Ai không biết còn nghĩ rằng Cảnh Thâm chúng tôi còn độc thân đấy." Mặc Bội Lâm bị ngó lơ hết nửa ngày, ngồi đó trợn trắng mắt: "Cô Quý thật là nhõng nhẽo đủ chuyện, bị bệnh chút xíu thôi mà cũng khiến Cảnh Thâm bỏ mặc công ty, ở nhà chăm sóc bên cạnh cô." Quý Noãn nhìn sang bà ta: "Cô họ, còn hơn một tuần lễ nữa mới đến đại thọ tám mươi tuổi của ông nội. Cháu đang chuẩn bị chờđại thọ của ông nội rồi về thăm ông luôn." "Nếu đại thọ của ông cụ Mặc mà cô cũng không về thì e rằng sau này cô không cần vào cửa nhà họ Mặc nữa!" Mặc Bội Lâm cười khẩy. Mặt Quý Noãn không biến sắc, cô nhướng đôi mày xinh đẹp lên, ngữđiệu ngạo mạn: "Bình thường ông nội đãđủ bận rộn rồi. Cháu ít khi trở về chẳng phải làđểông nội có thêm thời gian yên tĩnh hay sao?" Gương mặt Mặc Bội Lâm cứng đờ, ánh mắt tràn đầy bất mãn. Ý tứ trong câu nói của Quý Noãn chính là những người họ hàng thân thích bắn đại bác cũng không tới như bọn họ, vìôm bắp đùi nhà họ Mặc mà cả ngày réo ông ới ông ời để tranh thủ tình cảm, làm hại ông cụ Mặc ngày thường không có cả chút thời gian yên tĩnh? "Hứ! Đúng là cô nên trở vềít thôi, tránh để nhà họ Mặc phải xem chừng sắc mặt của cô!" Vẻ mặt của Mặc Bội Lâm thật khó chịu, giọng điệu cũng đay nghiến hơn: "Không biết Cảnh Thâm trúng bùa gì mà lại xem trọng cô nữa!" Bởi vì giọng điệu và thái độ của Mặc Bội Lâm, bà ta cứ mở miệng ra là chất vấn Quý Noãn mà Mặc Cảnh Thâm cau mày. Giọng nói của Mặc Bội Lâm lại tiếp tục nâng cao thêm vài đề-xi-ben: "Ban đầu cô không biết điều, đã kết hôn rồi mà mặt mày vẫn nhăn nhó. Từ lúc kết hôn đến bây giờ mà trong bụng vẫn chưa có tin tức gì. Tôi thấy cô vốn chưa từng muốn sống an phận mà! Vậy cô còn chiếm cái danh phận bà Mặc để làm gì? Mau ly hôn cho rồi, trả lại tự do cho Cảnh Thâm nhà chúng tôi! Con gái tốt muốn gả cho nó còn nhiều lắm, rất nhiều! Hải Thành rộng lớn như vậy, thiên kim nổi tiếng xinh đẹp xứng với Cảnh Thâm cũng phải trên cả chục nghìn người!" Mặc Cảnh Thâm chợt lên tiếng, ngữđiệu lạnh lùng: "Chị Trần, tiễn khách." Nhận thấy sự giận dữ trong giọng nói lạnh lùng của anh, Quý Noãn không hề lên tiếng. Cô chủđộng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, khẽđè lòng bàn tay anh xuống, tỏý mình không để tâm đến những lời này. Mặc Bội Lâm vốn không cóýđịnh bỏđi, nên ngồi ở trên ghế sofa không chịu đứng dậy: "Cảnh Thâm, cô nói còn chưa hết đâu! Hôm nay cô cốýđến Mặc thị một chuyến, kết quả bọn họ bảo hôm nay cháu không đến công ty! Nếu cháu nhất quyết muốn tự lập thìđương nhiên chuyện của công ty quan trọng hơn. Ấy vậy mà cháu lại ở nhà chăm sóc Quý Noãn!" "Cái gì nặng cái gì nhẹ cháu tự có chừng mực, không cần cô họ nhọc lòng."Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn lãnh đạm như cũ, vẻ khách khí ban đầu cũng đã không còn. "Cô vốn là bậc trưởng bối, cũng không muốn ngồi ởđây nói lời khó nghe như vậy, nhưng không phải cô ta chỉ là cảm mạo phát sốt thôi sao? Đâu phải là bệnh nghiêm trọng gì mà cháu phải cốýở bên cạnh chăm sóc cô ta? Cô thấy tình cảm cô ta đối với cháu tuyệt đối không được như sự quan tâm của cháu đối với cô ta đâu."



Page 18

Cho dù chuyện Quý Noãn lâu nay náo loạn đòi ly hôn không hề truyền ra ngoài, nhưng người nhà họ Mặc đều biết. Mặc Bội Lâm nói như suy bụng ta ra bụng người: "Cảnh Thâm, cháu cũng đừng để bụng những lời cô họ nói. Cô chỉ là cảm thấy không đáng thay cho cháu thôi…" Tay Quý Noãn vẫn được Mặc Cảnh Thâm nắm trong lòng bàn tay, dường như không hề bị những lời nói này tác động. Quý Noãn ngầm hiểu trong lòng, mỉm cười lên tiếng: "Chắc chắn cô hiểu lầm chuyện gì rồi. Khoảng thời gian trước đây, cháu và Cảnh Thâm có một vài xích mích, cho nên chỉ là chiến tranh lạnh một thời gian dài mà thôi. Huống hồ chuyện giữa vợ chồng chúng cháu, ba mẹ còn chưa đểý tới, có phải cô họđã hơi quá phận rồi không?" "Cô…" Mặc Bội Lâm còn tưởng rằng Quý Noãn chỉđơn giản ỷ vào Mặc Cảnh Thâm có mặt ởđây nên mới không thèm quan tâm quy củ. Không ngờ cô ta đúng thật là phách lối quá mức! Dám trực tiếp bác bỏ lời mình! "Quý Noãn còn bệnh, côấy cần không gian yên tĩnh tuyệt đối để nghỉ ngơi." Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không thèm đểýđến vẻ mặt bị mắc nghẹn lúc này của Mặc Bội Lâm: "Nếu hai người chỉđến chỗ cháu để tùy tiện giải sầu thì thứ lỗi, cháu đây không tiếp." "Mẹ." Mặc Giai Tuyết ngồi bên cạnh Mặc Bội Lâm dè dặt kéo kéo tay bà ta, thấp giọng nói: "Mẹđừng nói nữa… Nói chuyện chính đi." "Hừ, từ nhỏđến lớn tính tình cậu ta đều như núi băng vậy. Cùng lắm thì mẹ chỉ mới nói Quý Noãn vài câu thôi, cậu ta đã che chở nó như thế rồi…"Ánh mắt của Mặc Bội Lâm lại nhìn Quý Noãn một cách hung tợn. "Đi thong thả, không tiễn." Mặc Cảnh Thâm không thèm nhìn hai người nữa, dắt Quý Noãn đứng lên. Ý muốn đuổi khách quá rõ ràng, Mặc Bội Lâm vội nói: "Đợi chút! Cô nói chuyện chính đây! Cảnh Thâm, dù gì Giai Tuyết cũng là em họ cháu. Năm nay nó tốt nghiệp khoa thương mại đại học Hải Nam, năng lực trên mọi phương diện đều xuất sắc. Cô nghe nói tạm thời vị trí thư ký bên cạnh cháu còn trống, hay làđể Giai Tuyết thử một chút, thế nào?" "Cháu không đồng ý!"Ánh mắt Quý Noãn chợt lạnh, lập tức cự tuyệt theo bản năng. Mặc Bội Lâm bỗng chốc trừng Quý Noãn, vẻ mặt vô cùng bất mãn: "Cô không đồng ý? Tại sao cô không đồng ý? Người tôi hỏi là Cảnh Thâm!" Sao Quý Noãn có thể không nhìn ra mục đích tới đây của người cô họ này chứ? Mở miệng ra là nói cô không xứng với Mặc Cảnh Thâm, thật ra Mặc Bội Lâm muốn tìm cơ hội sắp xếp con gái bà ta đến bên cạnh anh, là muốn gần quan được ban lộc sao? Mặc Bội Lâm đã ly hôn từ khi còn rất trẻ. Con gái theo họ bà nhưng rốt cuộc vẫn không tính là người nhà họ Mặc, chỉ là họ hàng bình thường mà thôi. Nhưng nếu có thể thân càng thêm thân, cộng thêm mối quan hệ với Mặc Cảnh Thâm, sau này bọn họ chẳng cần phải nghĩ mọi cách đi lôi kéo tình thân từ phía lão gia nữa. Dĩ nhiên Quý Noãn làm gì cho bọn họ cơ hội đó, "Cô họ, tập đoàn Mặc thị không phải là công ty tầm thường. Nhân viên các bộ phận đều phải trải qua khâu xét duyệt tư cách và kinh nghiệm mới có thể vào làm. Chức vụ quan trọng như thư ký tổng giám đốc sao có thể nói cho người nào là cho người đóđược?" "Dù sao vị trí thư ký bên cạnh Cảnh Thâm vẫn còn trống, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được người nào thích hợp, bảo Giai Tuyết làm thì sao lại không được!?"Đúng là chõ mồm vào việc của người khác! Mặc Bội Lâm lại càng ghét cay ghét đắng, chướng mắt Quý Noãn hơn! Dường như Quý Noãn nghe được gìđó thú vị, bật cười: "Con gái cô hai mươi ba tuổi tốt nghiệp khoa thương mại đại học Hải Nam, cháu mười tám tuổi đã lấy được bằng tài chính của đại học MIT ở Mỹ. Nếu nói như vậy, cô xem có phải cháu thích hợp hơn không?" "Em tin thứ công ty anh họ xem trọng chính là năng lực." Mặc Giai Tuyết vừa nghe lời này thìđột ngột đứng lên, đẩy kính cận trên sống mũi một cái, nói chen vào. Đồng thời ánh mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Thâm. Chỉ trong một thoáng nhưng khuôn mặt cô ta đã không kiềm được màửng hồng. Cảm xúc thầm yêu đơn phương từ lâu, vừa có chút tự ti lại vừa có chút mong chờ, biểu lộ hết sức rõ ràng. "Đúng vậy! Quý Noãn, côđừng có khoe khoang năng lực. Tôi đoán chừng bằng cấp đó cũng là do nhà họ Quý mua cho cô. Hiện giờ cô vẫn còn nhỏ, mới chỉ hai mươi tuổi, chưa có kinh nghiệm làm việc, làm người nhàn rỗi cả ngày hết ăn rồi nằm mới thích hợp với cô!" Mặc Bội Lâm vừa cười vừa châm biếm, liếc cô một cái. Đúng lúc này, điện thoại của Mặc Cảnh Thâm vang lên. Hai phút sau, anh cúp điện thoại. Quý Noãn nghiêng đầu hỏi: "Ở công ty có chuyện quan trọng cần anh đến sao?" "Không, chỉ có một hợp đồng anh bắt buộc phải tựđọc. Trước năm giờ, Thẩm Mục sẽđưa đến Ngự Viên." Mặc Cảnh Thâm nói xong, một tay bị cô kéo không rời đi, tay còn lại thì tùy ýđút vào túi quần tây, lãnh đạm liếc nhìn Mặc Giai Tuyết đỏ mặt đứng bên cạnh Mặc Bội Lâm. "Đúng là Mặc thị coi trọng năng lực, nhưng theo cháu được biết, luận văn tốt nghiệp của Mặc Giai Tuyết là nhờ người khác viết thay, thành tích sát hạch mọi mặt của cô ta đều không được xuất sắc." Giọng điệu anh lạnh lùng thờơ, nghe không quá sắc bén, nhưng cũng chẳng chừa cho đối phương chút vận may hay bất cứ lý do nào để tiếp tục dây dưa. Sắc mặt Mặc Giai Tuyết cứng đờ: "Em…" Mặc Bội Lâm gấp gáp muốn bênh vực con gái mình: "Ôi trời! Loại chuyện viết thay này sao có thể xảy ra với con gái côđược! Cảnh Thâm, cháu đừng tin mấy tin tức vỉa hèđó! Thành tích của Giai Tuyết rất tốt!" Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt cong khóe môi, nhưng không nhìn bọn họ mà chỉ nhìn Quý Noãn: "Mệt không?" Quý Noãn lắc đầu một cái: "Không mệt, không sao đâu." *** Tốc độ của Thẩm Mục rất nhanh, còn chưa đến năm giờ mà cậu ta đãđưa tài liệu đến Ngự Viên. Mặc Bội Lâm vẫn tiếp tục tìm đề tài nói chuyện, nhất quyết không chịu đi. Lúc nhìn thấy có tài liệu đưa đến, bà ta nhanh tay nhanh mắt đi đến trước cửa nhận ngay, sau đó giao lại cho Mặc Giai Tuyết. Dưới vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm, Mặc Giai Tuyết nhìn xuống tài liệu trong tay. Chỉ mới nhìn sơ qua, nhưng trong chớp mắt cô ta đã sửng sốt. Đây là… toàn bộ tài liệu bằng tiếng Anh! Hơn nữa còn là tiếng Anh cóđộ yêu cầu trình độ cao! Cô ta nhìn các thuật ngữ chuyên ngành khó khăn mà hoa cả mắt. "Thất thần gìđó? Mau đưa qua cho anh họđi!" Mặc Bội Lâm ra hiệu bằng ánh mắt cho cô ta, nhằm để cô ta nắm cơ hội mà thể hiện cho tốt. Mặc Giai Tuyết ngập ngừng lúng túng, không dám nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm, cầm tài liệu đưa đến. Mặc Cảnh Thâm không nhận, thờơ nói: "Không phải cô muốn chứng minh năng lực của mình sao? Dịch trang đầu tiên tôi nghe thử xem." "Hả? Trang, trang đầu tiên…" Mặc Giai Tuyết lúng túng, ngước mắt lên nhìn anh. Đối diện với đôi mắt không hề có nhiệt độ của Mặc Cảnh Thâm, cô ta lập tức run bắn người. Làm sao cô ta có thể dịch được trình độ tiếng Anh khó như vậy… Ngay cả thực tập cô ta còn chưa từng thử qua, huống chi tài liệu như thế này, cô ta nhìn thấy vô cùng lạ lẫm… Bất chợt, một cánh tay trắng nhỏ nhắn duỗi tới, đón lấy tài liệu trong tay cô ta. Mặc Giai Tuyết vừa nhìn thấy động tác của Quý Noãn thìđịnh nói gìđó, chỉ là lời đãđến miệng nhưng lại không thể không nuốt xuống. Bản thân cô ta không biết, lẽ nào kẻ thường ngày chơi bời lêu lổng như Quý Noãn lại biết? "Đây là tài liệu gì?" Quý Noãn tùy tiện lật xem rồi đọc lưu loát một đoạn văn tiếng Anh đầu tiên. Hơn nữa cô còn dùng cách dịch ngắn gọn nhưng vô cùng chuẩn mực để tóm tắt nội dung ghi chú trọng điểm. Sau khi đọc xong, cô giương mắt lên nhìn vẻ mặt đãđỏửng của Mặc Giai Tuyết: "Chẳng lẽ ngay cả những cái này mà cô cũng không biết sao?" Mặc Giai Tuyết ngây người. Sao cô ta lại quên, trước đây Quý Noãn đã du học ở nước ngoài nhiều năm! Mặc Bội Lâm thấy thế vội vã bước lên, che chắn cho con gái đang đứng chết trân ở sau lưng. Mặt mày bà ta bực bội, nhìn chằm chằm cô: "Giai Tuyết tốt nghiệp đại học trong nước, không rành tiếng Anh chẳng phải cũng là chuyện bình thường sao? Mười mấy tuổi côđã du học nước ngoài, biết chút tiếng Anh thì có gì hay ho màđắc chí?"



Page 19

"Dù gì tập đoàn Mặc thị cũng là công ty đã lên sàn, thường hợp tác với công ty nước ngoài. Thư ký tổng giám đốc mà ngay cả tài liệu đơn giản như vậy cũng không dịch được, lẽ nào chỉ cần ngồi uống trà trước máy tính là cô ta có thể làm thư kýđược sao?" Quý Noãn điềm tĩnh hỏi ngược lại. "Giai Tuyết chúng tôi không đảm đương nổi vị trí thư ký tổng giám đốc, lẽ nào một con nhóc hai mươi tuổi còn chưa mọc đủ lông như cô thìđược à?" Mặc Bội Lâm tức giận nên nói năng lộn xộn: "Vậy chi bằng nói côỷ có Cảnh Thâm cưng chiều o bế cho rồi! Nếu không cô cũng không có tư cách để làm!" "Lời cô họ nói quá phiến diện. Vừa rồi chẳng qua cháu chỉ lấy mình làm ví dụđơn giản mà thôi. Cháu từng du học nước ngoài, nhưng ba cháu cho rằng năng lực cháu không đủ, cho nên sau này vẫn phải sắp xếp cho cháu học khóa bổ túc tài chính trong nước. Đến bây giờ cháu vẫn chậm chạp chưa học xong, chưa chính thức tốt nghiệp. Huống chi, quả thật cháu vẫn còn chưa đủ tuổi. Chắc chắn cháu sẽ không dựa vào thân phận bà Mặc để tiến vào công ty. Hơn nữa, Mặc thị cũng đâu phải là chỗ mà người không đàng hoàng nào cũng có thể vào được, cô nói cóđúng không?" Lúc Quý Noãn nói lời này thì bật cười khanh khách. Mặc Bội Lâm tức giận đến mặt mũi trắng bệch! Cô ta bảo ai là người không đàng hoàng? Lại còn dám bảo con gái cưng của bà ta là người không đàng hoàng cơđấy! "Cảnh Thâm! Cháu xem rốt cuộc cháu đã cưới thứ gì về nhà họ Mặc vậy! Cô ta dám dùng thái độ này để nói chuyện với người lớn kìa!" Mặc Bội Lâm tức giận không nhẹ. Vành môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch lên, ánh mắt không gợn sóng, anh nói: "Lời côấy nói chính là lời cháu muốn nói, không có bất kỳđiều gì không đúng." "Cháu! Cháu…"Ánh mắt Mặc Bội Lâm giận dữ: "Cảnh Thâm! Lúc Giai Tuyết còn bé vẫn thường đến nhà họ Mặc, cháu vẫn luôn rất quan tâm nó! Thế sao gặp phải loại chuyện thế này thì hết lần này đến lần khác cháu cứ bênh vực người ngoài? Rốt cuộc Quý Noãn đã cho cháu uống thuốc lú gì rồi, nó…" "Ở nhà họ Mặc, cháu là chủ, các người là khách. Thay vì nói quan tâm chăm sóc, chi bằng nói đó làđạo đãi khách cơ bản đi." Anh lạnh nhạt nói. Lời Mặc Cảnh Thâm nghe rất thản nhiên, nhưng trong chớp mắt đã xóa sạch mối quan hệ mật thiết giữa bọn họ và nhà họ Mặc không còn dấu vết. Mở miệng ngậm miệng đều là nhà họ Mặc, nhưng ngoại trừ mang họ Mặc ra, bọn họ có chút xíu quan hệ thật sự nào với nhà họ Mặc ở Hải Thành không? Đơn giản chẳng qua bọn họ muốn đứng vững gót chân tại Hải Thành, nên không thể không bám víu vào gốc rễ lớn mạnh của nhà họ Mặc. "Mẹ, chúng ta nên đi thôi…" Từ chuyện tài liệu, Mặc Giai Tuyết đã nhận ra cô ta thật sự khó màđảm nhận được vị trí thư ký tổng giám đốc. Lúc này vẻ mặt cô ta đã xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể nhỏ tiếng khuyên Mặc Bội Lâm. Mặc Giai Tuyết vốn dĩ là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, ra đời chưa bao lâu. Hơn nữa, cho dù Quý Noãn có bị châm chọc cỡ nào, tay cô vẫn được Mặc Cảnh Thâm nắm chặt, cô vừa an toàn vừa được tiếp thêm sức mạnh khi đứng bên cạnh anh. Trên mặt cô cũng chẳng biểu hiện chút gì khiến người ta cảm nhận được côđang khó chịu. Có lẽ từ nhỏ Quý Noãn đãđược hưởng nền giáo dục tốt nhất, cho dù trong tình huống nào, biểu hiện của cô cũng ngập tràn sự tự tin và bình tĩnh. Khí chất của cô không phải là loại mà một cô gái bình thường có thể cóđược. Điểm này càng khiến Mặc Giai Tuyết thêm tự ti. Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh lại tự chuốc lấy nhục. "Không đi! Tại sao chúng ta phải đi! Mẹ vẫn chưa nói hết!" Mặc Bội Lâm nổi giận, quát: "Quý Noãn không phải họ Mặc! Cô ta cho rằng mình là ai chứ? Bây giờ lập tức bảo người nhà họ Mặc đến đây phân xử công bằng!" Vì mẹ mình bắt đầu giở dáng vẻ càn quấy nói bậy mà Mặc Giai Tuyết lúng túng không biết làm sao. Cô ta cố sức lôi bà ta đi, nhưng kéo không được. Cuối cùng cô ta đành đỏ mắt đứng đó, không nói lời nào. "Bà chủ, tôi đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi, chỗ này ồn ào quá." Chị Trần nhận được ánh mắt ra hiệu của Mặc Cảnh Thâm, vội vàng bước tới bên cạnh, nói nhỏ với Quý Noãn. Quý Noãn vẫn không nhúc nhích. Cô nhìn thẳng vào mắt Mặc Bội Lâm định lên tiếng, nhưng tay đã bị Mặc Cảnh Thâm lẳng lặng kiềm lại. Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt thấp giọng nói: "Quý Noãn là vợ tôi, côấy không phải họ Mặc à? Kết luận của cô họ là từđâu ra vậy?" Mặc Bội Lâm nghẹn họng, đờ người một chút rồi bắt đầu già mồm át lẽ phải: "Dù sao sớm muộn gì cũng ly hôn thôi!" Mặc Cảnh Thâm hơi nghiêng người tới, nắm lấy tay Quý Noãn, môi mỏng như phủ băng lạnh, giọng nói tựa như sương tuyết giá rét, nói với Mặc Bội Lâm: "Tôi kính trọng cô họ là trưởng bối nên giữ thể diện cho cô. Cô họ nên chúý lời nói của mình, đừng có quáđáng, tránh cho sau này không thể gặp lại nhau." Bàn về dáng vóc, diện mạo, thân phận, địa vị hoặc khí chất ung dung lạnh nhạt này, Mặc Cảnh Thâm nhìn như bình tĩnh nhưng trước giờ lại luôn làm người khác cảm thấy áp lực, dần dần khiến họ hít thở không thông. Giờ phút này Mặc Cảnh Thâm thật sự tức giận. Tuy rằng ngoài mặt không nhìn ra, nhưng nhiệt độ trong không khí lại bất giác lạnh băng, khiến sống lưng Mặc Bội Lâm lạnh toát… Quý Noãn nhìn người đàn ông vẫn luôn bênh vực mình mà trái tim thoáng đập nhanh. Thật ra cô không thèm chấp loại phụ nữ rảnh rỗi nói nhảm này, nhưng có Mặc Cảnh Thâm bảo vệ lại khiến cho cô cảm giác được anh đặt mình dưới đôi cánh, vừa ấm áp, vừa yên bình. "Cháu đây trưởng thành rồi, học được cách ức hiếp cô nhi quả phụ chúng ta đúng không…" Bất chợt Mặc Bội Lâm tựa như uất ức, giọng nói cũng bắt đầu run run. Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn lãnh đạm như cũ: "Mời không đi, vậy là các người muốn bịđuổi?" "Mẹ, còn ởđây nói tiếp thì chúng ta sẽ không có lợi đâu." Mặc Giai Tuyết lại kéo tay áo Mặc Bội Lâm: "Mẹ cũng đừng nói những lời như Quý Noãn và anh họ ly hôn hay không ly hôn nữa. Tình cảm của họ thoạt nhìn rất tốt, nói những lời này ởđây là chúng ta không đúng rồi." Mặc Bội Lâm nghiến răng, đè thấp giọng nói: "Con bé chết tiệt này nói cái gìđấy? Cổ vũ uy phong người khác, diệt chí khí của mình hả?" Đây mà là nói bậy à? Mặc Giai Tuyết ngước mắt lên nhìn một chút, thấy tay Quý Noãn vẫn luôn được Mặc Cảnh Thâm nắm trong tay, cảm giác rõ ràng là không có bất kỳ người thứ ba nào có thể xen vào. Trước giờ, Mặc Cảnh Thâm đều là người buồn vui không lộ, hôm nay có thể thấy được anh thật sự tức giận. Hơn nữa từđầu đến cuối anh đều che chở Quý Noãn, nếu còn nói gì thêm nữa… Sợ rằng sau này đừng nói là Ngự Viên, ngay cả cổng lớn nhà họ Mặc bọn họ cũng không vào được… Mặc Bội Lâm cũng không ngốc, không phải là không nhận ra tình huống trước mặt vô cùng bất lợi đối với mình. Đắc tội Quý Noãn không quan trọng, nhưng nếu vì vậy mà náo loạn làm căng với nhà họ Mặc thì tương lai sau này, bà ta khỏi phải nghĩđến nữa. Cho dù trên mặt khó chịu, nhưng trước khi kéo con gái đi, Mặc Bội Lâm vẫn bực bội nói lại một câu: "Quý Noãn, côđừng đắc ý quá sớm! Cảnh Thâm không phải là người đơn giản như cô nghĩđâu! Cô cho rằng cậu ta đối xử tốt với cô, cưng chiều che chở cô, trên thực tế còn không phải vì quan hệ lợi ích gia tộc hay sao? Dù sao người phụ nữ cậu ta yêu thương nhất đã…" "Mẹ!" Mặc Giai Tuyết nhìn thấy ánh mắt Mặc Cảnh Thâm mà cả người phát run, vội vàng cắt ngang lời mẹ, ra sức kéo bà ta đi ra ngoài. Cửa mở ra rồi đóng lại, lúc đóng còn vang lên một tiếng "Rầm" kinh người. Quý Noãn vì tiếng động đó mà không khỏi khựng người một lúc.



Page 20

Đôi mắt Mặc Cảnh Thâm sâu thẳm tĩnh mịch: "Kẻ rảnh rỗi nói nhảm, không cần quan tâm." Quý Noãn: "…" Cô còn chưa nói mình đểýđến những lời nói khó hiểu này mà. "Mới vừa rồi có người ngoài ởđây nên anh không nói với em. Đại sảnh tầng trệt rất lạnh, vậy mà em không thèm mặc áo khoác đãđi xuống. Em muốn anh phải nghỉ phép một tháng ở nhà trông chừng em hả?" Mặc Cảnh Thâm nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô, giọng điệu không vui. "Khụ. Vừa rồi em đã xem thử tài liệu trợ lý Thẩm đưa tới, hình như quả thật rất quan trọng, anh có muốn xử lý chuyện công ty trước không, em…" "Em quan trọng nhất." "…" Quý Noãn còn chưa kịp cảm động đã bị anh xách thẳng lên lầu. Cô không mặc áo khoác thì ngay cả cầu thang anh cũng không đặt cô xuống. "Chồng quản" trong truyền thuyết làđây hay sao? *** Đêm đến, Mặc Cảnh Thâm bước vào phòng ngủ, không nhìn thấy bóng dáng Quý Noãn đâu. Anh nhìn về phía cửa phòng tắm đóng chặt. Tuy rằng bên trong không có tiếng động gì nhưng quả thật có tiếng nước chảy trong bồn tắm. Anh giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ. Mười mấy phút trôi qua, Quý Noãn vẫn chưa ra. Quý Noãn đúng làđang ở trong phòng tắm. Nước hơi nóng, mà cô lại ngâm hơi lâu, cho nên ánh mắt có chút mê ly nhìn sương mờ bốc hơi trước mắt. Bên tai dường như vang lên câu nói kia: "Người phụ nữ cậu ta yêu thương nhất đã…" Lời nói như thế… hẳn là Mặc Bội Lâm cốý làm ra vẻ huyền bí mới nói vậy thôi chứ gì? Dù sao cả hai đời, côđều nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đối xử với mình rất tốt. Không phải chỉ nhìn thấy bằng mắt mà cô còn có thể cảm giác được bằng trái tim. Hơn nữa, ban đầu trước khi kết hôn, côđã tìm hiểu quá khứđen tối của Mặc Cảnh Thâm để làm cớ hủy hôn. Thậm chí cô còn đặc biệt thuê người âm thầm điều tra anh hơn cả một tháng. Mặc Cảnh Thâm hành tung bất định, kín kẽ thần bí, hơn nữa dường như bên cạnh anh còn có rất nhiều vệ sĩâm thầm bảo vệ, rất khó ra tay. Nhưng qua một thời gian dài âm thầm rình rập, kết quảđiều tra là phụ nữ theo đuổi anh không ít, người yêu anh, muốn gả cho anh, thậm chí phụ nữ vìđể gặp mặt anh mà uy hiếp nhảy lầu tự tử cũng có, từ người nổi tiếng xinh đẹp trong giới thế gia vọng tộc, cho đến các lớp nữ minh tinh cấp một hai ba. Nhưng căn bản Mặc Cảnh Thâm chưa từng cho những người phụ nữ kia cơ hội. Thậm chí dù có người làm càn, lấy cái chết uy hiếp, anh vẫn không hề dao động, dù là liếc mắt cũng không. Trước mặt phụ nữ, anh vĩnh viễn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, giữ khoảng cách, khó nắm bắt, khó thân cận, tự kiềm chế và tỉnh táo giống như cấm dục. Không đúng! Đêm hôm đó, anh giày vòđến mức cô khóc khàn cả giọng mà anh cũng không bỏ qua cho cô! Còn nữa, tối hôm qua cô sốt đến phờ người mà anh cũng cứng lên được! Cấm dục cái quỷấy, anh mà cấm dục! Cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Quý Noãn đang ngẩn người nằm trong bồn tắm chợt giương mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang bước từng bước dài đi thẳng vào phòng tắm. Trong màn hơi nước trắng xóa, thân hình người đàn ông cao lớn có phần chói mắt. Cô nheo một mắt, mới vừa tỉnh táo được đôi chút, lúc này mới phát hiện mình đã ngâm nước quá lâu, đầu óc u mê có phần chậm chạp. "Anh làm gì vậy? Em đang tắm." Tóc côướt nhẹp xõa trên đầu vai và sau lưng, giống như dải rong biển màu đen. Bọt nước trên mặt ánh lên ánh đèn trong phòng tắm. Mặc Cảnh Thâm chỉ liếc cô một cái rồi kéo khăn tắm, vớt cô ra khỏi bồn nước. Quý Noãn chưa kịp cự tuyệt thì cả người đã bị bọc lấy rồi. Anh không nói tiếng nào, ôm cô ra ngoài. "Mặc Cảnh Thâm, em đang tắm, anh đột nhiên vào làm gì..." "Anh đã cho em gần hai mươi phút. Nước nóng như vậy, em lại ngâm người lâu, chẳng lẽ muốn ngất trong đó một lần nữa?" Quý Noãn nghe ra giọng điệu anh không vui, không biết tại sao đang yên đang lành mà anh lại đột ngột nổi đóa. Cô nhíu mày: "Vậy anh ở ngoài gọi em một tiếng làđược rồi…" Mặc Cảnh Thâm thả cô lên giường, tiện tay rút khăn tắm trên người cô ra. Người Quý Noãn chợt lạnh, cô không mảnh vải che thân, theo bản năng vội vã xoay người lăn một vòng trên giường, lấy chăn bao bọc mình lại. "Tối hôm qua không phải anh đã giúp em tắm rồi sao?" "Nhưng tối nay em tự tắm được…" Mặc Cảnh Thâm giống như không nghe thấy, gạt lớp chăn mền bọc trên người cô ra. Sự báđạo đột ngột này của anh khiến Quý Noãn không biết phản ứng thế nào. Chắc không phải do tối qua anh ngủ không ngon, tối nay thấy sức khỏe cô khá hơn, nên lập tức muốn đền bù chứ? Mặc Cảnh Thâm xốc chăn lên nhét cô vào trong, lãnh đạm nói: "Quý Noãn, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng. Em không nên vì bất cứ kẻ rảnh rỗi nào đó nói nhảm mà tâm tình dao động." Giọng điệu anh quá lạnh nhạt, Quý Noãn liếc nhìn cặp chân mày thẳng tắp của anh. Vừa rồi ở trong phòng tắm, quả thật côđã suy nghĩ nhiều chuyện không nên nghĩ… Mặc Cảnh Thâm biết thuật đọc tâm sao? Hay là anh dễ dàng nhìn thấu lòng người? "Không muốn ngủ? Bệnh hết hẳn rồi sao?" "…" "Nếu không muốn ngủ, chi bằng chúng ta làm chuyện khác đi." Ngón tay nắm trên chiếc chăn của Quý Noãn không khỏi co rút một chút: "Chưa, vẫn chưa khỏe hẳn…" Mặc Cảnh Thâm cúi người, đưa tay nâng cằm cô lên, cụp mắt xuống, khóa chặt gương mặt cô. Quý Noãn vừa định nói chuyện, thì lại bị anh thừa cơ cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn sâu ngoài dựđoán khiến cho cô có phần hoa mắt, cho đến khi cơ thể trần trụi của cô cuộn tròn trong chăn thì anh mới cắn khẽ lên môi cô, kề môi khàn giọng nói: "Đi ngủ hay ngủ với anh, chọn một trong hai." "Roẹt" một cái, Quý Noãn kéo chăn lên tận đầu. Đương nhiên làđi ngủ! Mặc Cảnh Thâm đột nhiên báđạo như vậy, cô sợ mình không chịu đựng nổi! *** Khi Quý Noãn tỉnh lại, ánh nắng ấm áp trong phòng đã chiếu lên giường. Cô nheo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cầm di động lên xem giờ. Mặc Cảnh Thâm dậy sớm hơn cô, hơn nữa chắc giờ này anh đã tới công ty rồi. Ngày hôm qua anh cố tình ở nhà với cô, nhưng sáng hôm nay công ty có cuộc họp hàng tuần. Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, Quý Noãn đánh răng rửa mặt trong trạng thái tinh thần tươi tỉnh. Đến lúc cô trở về phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo thìđiện thoại trên đầu giường reo vang, côđi tới nhìn, là nhà họ Quý gọi đến. Đoán cũng biết chắc hẳn là ba cô vừa biết được tin tức nên gọi tới. Nếu không, với tính tình vừa xấu vừa cứng nhắc đó, ông tuyệt đối sẽ không bao giờ gọi điện cho cô. "Ba mới nghe nói con định mua hai công ty địa ốc trong tay Hàn Thiên Viễn?"Điện thoại vừa kết nối, Quý Hoằng Văn đã lên tiếng phủđầu, lạnh lùng chất vấn. "Vâng."Đã lâu rồi không nghe được giọng nói của ba, trong chớp mắt, Quý Noãn hơi ngẩn ngơ. "Chuyện lớn như vậy sao con không bàn với gia đình một tiếng? Cái tên phế vật Hàn Thiên Viễn trước giờ không biết làm ăn! Chưa nói đến bây giờ ngành địa ốc trong nước không phổ biến, hai công ty trong tay cậu ta lại có nguy cơ phá sản, con còn dám mua lại với giá ba mươi triệu? Cái loại công ty đó, một triệu chúng ta cũng không thèm mua!" "Ba, chuyện này chờ con về nhà rồi bàn bạc với ba sau." Giọng điệu Quý Noãn rất bình tĩnh, cô không muốn tranh cãi về vấn đề này trong điện thoại.



Page 21

"Đứa nhỏ trước giờ không quan tâm bất cứ chuyện gì như con mà cũng có hứng thú với công ty à? Được, ba không ép con! Từ sau khi kết hôn thì con hờn dỗi tới lui đến bây giờ, ba biết trong lòng con vẫn luôn không vui, nhưng con cũng không thể càn quấy như vậy!" "Ba, xin ba tin tưởng con. Vài năm nữa hai công ty này có thể sinh ra lợi nhuận rất khả quan." Quý Hoằng Văn vừa định nói tiếp nhưng nhất thời khựng lại. Đứa con gái này của ông rất tùy hứng. Từ khi mẹ con bé qua đời, ông tái giá, con bé chưa từng nói chuyện khách sáo với người làm ba nhưông bao giờ. Mỗi một lần gọi điện thoại, hiếm khi nào mà con bé không tranh cãi ầm ĩ với ông. Nhưng con bé lại vừa mới nói, ba, xin ba tin tưởng con. Giọng nói thành khẩn, lại thêm thái độôn hòa, không giống như phát ra từ miệng Quý Noãn… Quý Hoằng Văn chỉ ngừng lại trong chốc lát, nhưng giọng điệu vẫn không vui: "Bây giờ con về nhà họ Quý ngay cho ba, trình bày mọi chuyện rõ ràng. Ba bảo tài xế qua đón con!" "Không cần đón, con tự lái xe về." Bệnh của Quý Noãn đã bớt nhiều, cô vốn dựđịnh thay quần áo xong sẽđến bệnh viện thăm HạĐiềm một lát. Cô chậm rãi nói: "Mấy ngày trước HạĐiềm bị tai nạn xe, chân bị gãy xương, con phải đến bệnh viện thăm cậu ấy một lát." "Được, lái xe chúý an toàn, đừng quá bất cẩn!" Tuy rằng giọng nói của Quý Hoằng Văn nghe vẫn có vẻ hung dữ, nhưng ít nhiều gìđã dịu đi một chút. Quý Noãn mỉm cười: "Trước sáu giờ con sẽ vềđến nhà. Ba, đừng quên nói dì Cầm làm cơm cho con." "…" Đột nhiên con gái nói chuyện dịu dàng như vậy, nhất thời Quý Hoằng Văn cảm thấy không quen. Một lúc lâu màông cũng không hừ ra được tiếng nào, cuối cùng dứt khoát cúp máy cái "rụp". *** Vừa hơn sáu giờ, Quý Noãn lái xe vềđến nhà họ Quý. Xe vừa lái vào trước sân nhà, Quý Mộng Nhiên đang ở ban công lầu hai nghịch điện thoại đã nhìn thấy bóng dáng Quý Noãn. Cô ta đặt điện thoại xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía chị. "Chị? Sao chị vềđây?" Quý Noãn làm như không nhìn thấy cô ta, dừng xe xong thìđi thẳng vào nhà. Dì Cầm từ bên trong bước ra đón: "Đại tiểu thưđã về, mấy tháng trời không gặp cô rồi!" "Dì Cầm, dì có nhớ cháu không?" Quý Noãn kéo cánh tay dì Cầm. "Nhớ, sao lại không nhớđược chứ? Ông Quý nói tối nay cô vềăn cơm, tôi đãđặc biệt làm món sườn kho mà cô thích nhất, còn có củ sen chưng cách thủy nữa!" Dì Cầm cười híp mắt, vỗ vỗ tay cô: "Lần này trở về, cô có muốn ở lại nhà thêm vài ngày không?" Quý Noãn vẫn chưa trả lời, bước vào cửa đã nhìn thấy mẹ kế Thẩm Hách Nhưđi ra. Thấy cô thật sự trở về nhà họ Quý, Thẩm Hách Như nở nụ cười vui vẻ, bước lên đẩy dì Cầm sang một bên, kéo tay Quý Noãn nói: "Noãn Noãn, nếu con còn không về, ba con sẽđánh xe đến nhà họ Mặc đòi người đấy!" Quý Noãn liếc bà ta một cái, lạnh nhạt rút tay ra khỏi khuỷu tay bà ta, quay đầu lại hỏi dì Cầm vừa bịđẩy sang một bên: "Ba cháu đâu?" Dì Cầm vội nói: "Gần đây trạng thái tinh thần của ông Quý không tốt lắm, ông mới bảo trở về phòng lấy vài viên thuốc uống nữa rồi." Uống thuốc? Quý Noãn không đổi sắc mặt, nhưng đột ngột bước nhanh lên lầu. "Ôi, Noãn Noãn, con đừng vừa mới vềđã gây gổ với ba con. Ôi, con bé này, đi vội như vậy làm gì…" Thẩm Hách Như ngoài mặt giống như dặn dò, nhưng ánh mắt lại quét qua dì Cầm, hung dữ trừng một cái. Dì Cầm lui xuống, không nói gì nữa. Quý Noãn bước nhanh đến bên ngoài cửa phòng Quý Hoằng Văn. Côđang định gõ cửa thì nghe thấy bên trong có tiếng ly nước đặt lên bàn, cho nên dứt khoát đẩy cửa đi vào. "Rầm" một tiếng, tiếng cửa phòng vang dội. Trên tay Quý Hoằng Văn cầm hai viên thuốc màu trắng, khoảnh khắc nhìn thấy Quý Noãn bất chợt xông vào, ông lập tức nhíu mày không vui: "Con bao nhiêu tuổi rồi hả? Không biết nặng nhẹ! Mở cửa thôi mà có cần lớn tiếng vậy không!" "Ba!" Quý Noãn bước tới, đưa tay ngăn cản trước khi ông bỏ viên thuốc vào miệng: "Đây là thuốc gì?" Quý Noãn đoạt lấy viên thuốc trên tay ông, lại tiện tay cầm lọ thuốc nhỏ trên bàn nhìn tới nhìn lui. Trên đóđều là chữ nhỏ bằng tiếng Anh, nội dung đại khái viết đây là thuốc bổ tăng cường sức khỏe thích hợp cho người trung niên. "Đây là thuốc mà dì Thẩm con mang từ nước ngoài về trong dịp du lịch cách đây không lâu, là bộ sản phẩm có lợi cho sức khỏe, có thuốc viên nén cũng có viên nang." Quý Hoằng Văn giải thích đơn giản một câu, sau đó sắc mặt liền không vui, nhìn cô: "Không phải nói trở về trước sáu giờ sao? Bây giờđã gần sáu rưỡi rồi! Thật là không có khái niệm thời gian chút nào!" "Lúc nãy là giờ cao điểm tan làm, bị tắc đường." Quý Noãn vừa nói vừa siết chặt lọ thuốc trong tay. Kiếp trước, Quý Noãn đã cho rằng cái chết của ba vô cùng kỳ lạ. Lúc ấy, cô vẫn còn đối địch với gia đình, cho nên đến khi ba qua đời, cô vẫn không thểở bên cạnh ông. Cô chỉ kịp gặp mặt ông lần cuối tại bệnh viện, cũng không có cơ hội gặp bác sĩđể biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của ông. Tuy nhiên trên giấy chứng tử ghi rằng ông chết vì suy hô hấp và bệnh tim bộc phát mà cấp cứu không có hiệu lực. Trong trí nhớ của cô, sức khỏe ba cô rất tốt. Năm ông qua đời cũng chỉ mới năm mươi tuổi, tại sao chỉ trong vài năm màđột nhiên tình trạng sức khỏe của ông lại tuột dốc quá mức như vậy. Coi như nhà họ Quý có phá sản, xui xẻo đến độ nhà dột gặp đêm mưa cũng không thể khiến ông chịu không nổi áp lực mà tim ngừng đập trong đêm rồi qua đời. Lúc ấy cô không cóở nhà họ Quý nên không nắm rõ tình huống. Vừa rồi nghe dì Cầm nói ông đang ở trong phòng uống thuốc thìđột nhiên Quý Noãn mới nghĩđến chuyện này! Ba không hề có bệnh, sao đột nhiên lại uống thuốc? Thẩm Hách Như nói đây là sản phẩm có lợi cho sức khỏe, thì nhất định làđúng sao? Quý Noãn vẫn chưa quên trong nhà Thẩm Hách Như có không ít người học y vàđiều chế thuốc. Rốt cuộc thuốc này là như thế nào, chắc chắn không đơn giản như vậy. "Con cầm thuốc của ba làm gì? Mau để xuống!" Quý Hoằng Văn đứng lên, nhướng mày trợn mắt nhìn Quý Noãn: "Còn nữa, hôm nay con nhất định phải giải thích rõ ràng cho ba chuyện hai công ty đó là thế nào!" Quý Noãn ngước mắt lên, vẫn không bỏ qua đề tài này, nghiêm túc nói: "Ba, có thểđể con mang thuốc này đi vài ngày không, con sẽ nhờ bên Cục Kiểm định Dược phẩm kiểm tra thành phần bên trong ạ." Quý Hoằng Văn cau mày, tức giận mở miệng: "Làm càn! Kiểm tra thành phần gì chứ! Dì Thẩm con gả cho ba mười mấy năm, thuốc bàấy mua mà con cũng nghi ngờ sao? Khó trách đều gọi là dì Thẩm như nhau, nhưng quan hệ giữa Mộng Nhiên và bàấy lại thân thiết như mẹ con, mà con lại giống nhưđối diện với kẻ thâm thùđại hận vậy, trước giờ chưa từng hòa nhã với người ta! Cửa phòng bỗng nhiên được đẩy ra, Quý Mộng Nhiên rón rén mở cửa đứng đó. Cô ta lóđầu vào bên trong nhìn, vẻ mặt nhu thuận hỏi: "Con vừa mới đi ngang qua đã nghe thấy tiếng động ở bên trong rồi. Ba, chị vừa mới trở về mà hai người đã cãi nhau rồi sao?" "Không phải chuyện của con, ra ngoài!" Quý Hoằng Văn trừng mắt về phía cửa. Quý Mộng Nhiên kêu "Dạ" một tiếng rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Tuy rằng bị ba quát một câu, nhưng Quý Mộng Nhiên lại không hề cảm thấy gì, ngược lại còn có chút hả hê, bỏđi. Lâu rồi Quý Noãn không trở về, vừa vềđãđối địch với ba. Đoán không chừng, tối hôm nay lại có màn kịch hay rồi!



Page 22

Dì Cầm và người giúp việc nhà họ Quý đã bày biện xong bữa ăn tối. Lúc Quý Hoằng Văn xuống lầu, Thẩm Hách Như và Quý Mộng Nhiên lập tức nhìn thấy ông lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Thậm chíông còn chẳng thèm nhìn Quý Noãn đang đi phía sau. Quý Mộng Nhiên thấy cảnh này liền thừa dịp mở miệng nói: "Ba, đừng tức giận với chị nữa. Hiếm khi chị mới về nhà, có khi lại gây gổ với anh Cảnh Thâm nên không vui. Tối nay cứ để chị ở lại nhà họ Quý, không cần về nữa. Dù sao có trở về Ngự Viên thì chưa chắc anh Cảnh Thâm đã có ở đó…" "Lại gây gổ không vui cái gì hả?" Quý Hoằng Văn liếc mắt nhìn Quý Noãn sau lưng một cái: "Đã nửa năm rồi, lúc nào thì con mới có thể từ bỏ cái ý định ly hôn này cho ba hả?" Quý Noãn nhìn về phía Quý Mộng Nhiên. Được lắm, chưa gì đã bắt đầu chiếu tướng cô rồi. Biết rõ bấy lâu nay chuyện cô ầm ĩ đòi ly hôn chính là mồi lửa gây mâu thuẫn giữa cô với ba, cho nên Quý Mộng Nhiên mới cố ý nói như vậy. Thẩm Hách Như ngồi ở bàn ăn không nói gì mà chỉ nhìn Quý Noãn một cái. Bà ta biết lần nào Quý Noãn cũng vì chuyện của Mặc Cảnh Thâm mà làm trời làm đất một trận, cho nên bà ta không nói lời nào, im lặng ngồi đó chờ xem náo nhiệt. "Ba, lần này con trở về là muốn nói lời xin lỗi đàng hoàng với ba." Quý Noãn đi đến gần bàn ăn, khoác tay Quý Hoằng Văn: "Trước kia do con tùy hứng, không biết những chuyện ba sắp xếp cho con đều là những điều tốt nhất, cho nên vẫn luôn đối địch với ba. Con thật xin lỗi." Vẻ mặt Quý Hoằng Văn khựng lại, kinh ngạc nhìn cô. Không tranh cãi ầm ĩ sao? Vậy mà Quý Noãn lại nói xin lỗi à? Quý Mộng Nhiên và Thẩm Hách Như cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong đôi mắt. Sao có thể xảy ra chuyện này được? "Trước kia con quá cố chấp muốn theo ý mình. Sau khi kết hôn với Cảnh Thâm, vì trong lòng không vui mà luôn càn quấy. Nhưng dù sao tim người cũng đều là thịt, bên nhau thời gian dài sẽ phát hiện những mặt tốt của đối phương. Bây giờ con không muốn ly hôn nữa, con quyết định sau này sẽ ngoan ngoãn sống bên cạnh Cảnh Thâm, không bao giờ khiến ba vì con mà bận tâm nữa." Quý Noãn vừa nói vừa ngồi xuống cùng với Quý Hoằng Văn, đồng thời cô bất chợt đảo mắt nhìn về phía Quý Mộng Nhiên: "Thật ra thì mấy ngày trước con cũng đã chia sẻ suy nghĩ này với Mộng Nhiên rồi. Đúng không, Mộng Nhiên?" Đột nhiên đầu mối câu chuyện lại chĩa về phía mình, Quý Mộng Nhiên bị đứng hình một hồi. Đúng là Quý Noãn đã từng nói câu này… Quý Mộng Nhiên vẫn một mực nghĩ Quý Noãn nhất thời hồ đồ nên mới từ bỏ ý định ly hôn, cho nên cô ta cũng không nói cho ba biết chuyện này. Đột nhiên Quý Noãn lại tự thú kiểu này, Quý Mộng Nhiên không thể nói láo trước mặt cô, chỉ có thể cười theo: "Hôm đó em đi gấp, suýt nữa quên mất chuyện này. Đúng là chị có nói chị đã thông suốt rồi, không định ly hôn nữa." Quý Noãn cười với cô ta, nụ cười mặt đối mặt trông giống như chị em tình thâm ăn ý lẫn nhau. Nhưng khuôn mặt tươi cười này lại khiến toàn thân Quý Mộng Nhiên lạnh lẽo như va phải một đống băng vụn. "Ba, bây giờ ba đã tin chưa? Con thật sự muốn sống hạnh phúc bên cạnh Cảnh Thâm." Quý Noãn kéo cánh tay Quý Hoằng Văn, giọng nói dịu dàng mềm mại, tựa như một cô con gái nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời đang làm nũng. Từ khi trưởng thành, Quý Noãn chưa từng nhõng nhẽo nũng nịu, cho nên trái tim của Quý Hoằng Văn bất chợt mềm hẳn đi, ông vô cùng xúc động, cơn giận cũng lập tức giảm xuống không ít. "Được rồi, con biết Cảnh Thâm tốt là được. Cuộc sống sau khi kết hôn vẫn luôn luôn là cả quá trình tương tác hòa hợp lẫn nhau. Bây giờ con có thể nghĩ thông suốt thì cũng không tính là muộn. Hai người có mâu thuẫn gì thì cứ nói với nhau, chứ đừng bao giờ một mình giở tính khó chịu, cũng như không thể cứ mãi không hiểu chuyện được, biết không?" "Con biết rồi, ba." Quý Noãn tựa đầu lên vai ông. "Trước kia lúc con tùy hứng đã nói bậy, làm chuyện sai lầm. Bây giờ con xin lỗi ba, ba đừng tức giận với con nữa được không?" "Hừ, bây giờ con nhận sai cũng vô dụng, lại còn không chịu nói chuyện hai công ty kia là thế nào. Con đừng tưởng rằng mình có thể vượt qua cửa ải bằng cách lừa dối dễ dàng như vậy!" "Lát nữa con sẽ giải thích chuyện này với ba." Rõ ràng Quý Hoằng Văn vẫn cảm thấy cô không mấy đáng tin trong chuyện này, cho nên ông khoát tay nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước. Sau khi kết hôn hiếm khi con mới về nhà, bây giờ con có thể giác ngộ được như vậy đúng là hiếm thấy. Mới đầu ba cũng không trông mong con và Cảnh Thâm có thể cùng nhau trở về nhà họ Quý, nhưng bây giờ tình cảm vợ chồng son các con đã bắt đầu thay đổi tốt hơn, sau này con nên trở về cùng với nó. Đừng có lúc nào cũng đơn độc một mình, người khác nhìn thấy lại nghĩ hôn nhân của hai đứa chỉ là vẻ bề ngoài." "Đúng rồi Noãn Noãn, nếu con đã muốn chung sống hạnh phúc với Cảnh Thâm thì sao lại trở về nhà họ Quý một mình? Hay đây chẳng qua chỉ là lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ ba con vậy?" Quý Hoằng Văn vừa dứt lời, Thẩm Hách Như đã nói xen vào. Bà ta trên mặt thì cười tươi rói, nhưng ánh mắt lại càng thêm vài phần chế giễu lạnh lùng. Quý Hoằng Văn trừng mắt nhìn Thẩm Hách Như một cái: "Không phải chuyện của bà! Sáng nay là do tôi gọi điện bảo Quý Noãn lập tức trở về, là ý định bất chợt mà thôi. Cảnh Thâm cũng đâu phải người lúc nào cũng rảnh rỗi, sao có thể thu xếp thời gian trở về cùng lúc được!" "Nhưng con cảm thấy tình cảm giữa chị và anh Cảnh Thâm không đáng tin tí nào. Rõ ràng vài ngày trước họ còn gây gổ rất…" Quý Mộng Nhiên vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng thì thầm: "Trước đây rõ ràng là quậy đến lật trời, đột nhiên bây giờ chị lại bảo không ly hôn nữa. Chị, có phải chị cóýđịnh gì khác nên cốý lừa gạt mọi người không chịu nói ra không?" Gương mặt Quý Mộng Nhiên khi nói câu này trông có vẻ rất đơn thuần, giống như chẳng qua chỉ là tò mò mà thôi. Quý Noãn vẫn khoác cánh tay của Quý Hoằng Văn, lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Chị còn có ý gì nữa chứ? Chị và Cảnh Thâm đã kết hôn một khoảng thời gian rồi, lâu ngày nảy sinh tình cảm thì ở bên nhau thôi. Hôn nhân chính là đơn giản thếđấy, làm gì có nhiều suy nghĩ linh tinh như thế? Và cũng làm gì có nhiều tại sao như vậy?" "Lời này nói không sai, đơn giản là tốt nhất." Quý Hoằng Văn gật đầu một cái. Ông bị Quý Noãn tung chiêu làm nũng, trái tim già nua đã bị cô cưa đổ đến đờ đẫn có phần khó thích ứng, nhưng đồng thời cũng rất vui mừng. Thật ra trước khi Quý Noãn trở về nhà họ Quý, cô cũng định hỏi thử xem Mặc Cảnh Thâm có thời gian hay không. Nhưng nghĩ đến việc ba muốn chất vấn cô về chuyện hai công ty của Hàn Thiên Viễn, trong nhà lại còn có Quý Mộng Nhiên và Thẩm Hách Như, sau khi mình về nhà nhất định sẽ loạn cào cào, cho nên suy đi tính lại một hồi, cô quyết định không nói với anh chuyện này. Hơn nữa, cô cũng không hi vọng Quý Mộng Nhiên và Mặc Cảnh Thâm lại tiếp xúc lần nữa, tránh làm bản thân cảm thấy khó chịu. Quý Mộng Nhiên nhẫn nhịn không nói thêm gì nữa, lặng lẽ dùng ánh mắt liếc Thẩm Hách Như. Quan hệ giữa Quý Noãn và ba càng căng thẳng thì người được lợi chắc chắn là Thẩm Hách Như. Bây giờ Quý Noãn chợt ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thấy cha con hàn gắn quan hệ thế này, chẳng lẽ Thẩm Hách Như ngồi yên được sao? "Dì Thẩm, có phải dì cảm thấy chị con thay đổi nhiều quá không?" Quý Mộng Nhiên giống như lơ đãng hỏi một câu như vậy. Đúng thật là lúc này Thẩm Hách Như đang hoài nghi. Sao Quý Noãn lại đột nhiên thay đổi, trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy? "Noãn Noãn à, đã lâu rồi dì Thẩm không gặp con, mau tới đây ngồi bên cạnh dì này." Thẩm Hách Như cười, chỉ vào vị trí bên cạnh. Đó là vị trí cách xa chỗ Quý Hoằng Văn hơn. Quý Noãn vẫn ngồi bên cạnh Quý Hoằng Văn không nhúc nhích, làm như không nghe thấy lời bà ta, lạnh nhạt nói: "Ba, sức khỏe ba rất tốt, sau này ít uống thuốc đi. Thật ra mấy loại thuốc không rõ nguồn gốc nghe đâu là sản phẩm có lợi cho sức khỏe ít nhiều gì cũng sẽ làm giảm sức đề kháng của cơ thể." Nghe thấy những lời này, Quý Hoằng Văn còn chưa kịp mở miệng thì bàn tay Thẩm Hách Như đang định cầm đôi đũa lên chợt khựng lại tại chỗ, suýt nữa không nắm vững.



Page 23

Quý Noãn liếc nhìn bà ta, cười như không cười, hỏi: "Dì Thẩm sao vậy? Cầm đũa cũng không xong? Có phải uống thuốc của nước ngoài nhiều quá rồi không?" "Đang nghe Noãn Noãn nói, vừa đúng lúc ngón tay của dì không cẩn thận đụng phải bát canh, bị bỏng một chút nên tay mới run mà thôi." Thẩm Hách Nhưđặt đũa xuống, điềm tĩnh nhìn cô cười: "Không phải trước kia Noãn Noãn vẫn luôn ngồi bên này sao? Dì Thẩm cốý ngồi ởđây, đợi lúc ăn cơm sẽ tâm sự chuyện này với con đấy." Kiếp trước, mỗi lần ăn cơm ở nhà họ Quý, côđều ngồi cách Quý Hoằng Văn rất xa. Lần nào cô cũng khiến Quý Hoằng Văn khó chịu, khiến ông không ngừng trách mắng cô ngay trên bàn ăn. Tình cảm cha con lúc đó càng lúc càng mong manh. "Con ngồi ởđây được rồi, vừa hay có thể nói chuyện với ba con." Quý Noãn nhìn thấy người giúp việc chuẩn bịđưa chai rượu trắng Quý Hoằng Văn thường uống cho ông, cô lập tức giơ tay giữ chai rượu lại. "Ba, lúc còn sống mẹ con đã nói, ba bịđau dạ dày, xã giao thông thường uống vài ly không sao, nhưng ở nhà thì không được uống!" Quý Noãn nói xong liền nói với người phía sau: "Dì Cầm, dì mang rượu đi đi. Sau này lúc nào ăn cơm mà ba con muốn uống rượu thì dì cứ nhắc lại lời nói của mẹ con!" "Được, được." Dì Cầm vội vàng lấy rượu mang đi. Tuy Quý Hoằng Văn muốn uống rượu, nhưng đứa nhỏ Quý Noãn này từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm mình như vậy. Ông chép miệng: "Trước đến giờ ba đều thích uống rượu, con lại còn muốn quản!" "Sức khỏe của mình thế nào bản thân ba còn không rõ sao? Đáng ra ba có thể sống đến một trăm tuổi, nay nhất định phải vì vài hớp rượu này mà vô duyên vô cớ sống ít đi vài chục năm, ba vui sao?" Quý Noãn nhướng mày nói: "Cái gì mà uống thuốc bồi bổ tráng kiện? Con thấy ba uống ít vài ngụm rượu thì tốt hơn đấy!" "Được được được, đứa con gái này không hiểu chuyện thì thôi, một khi hiểu chuyện rồi thì lại thích lải nhải." Quý Hoằng Văn bất đắc dĩ phất tay, ý bảo dì Cầm đang không biết phải làm sao mang rượu đi. Thẩm Hách Như từ nãy đến giờ không xen được vào đột nhiên cười nói: "Noãn Noãn về lần này… thật sự thay đổi quá nhiều…" Quý Noãn ôn hòa nhìn bà ta: "Dì Thẩm lấy ba con mười mấy năm rồi, thói xấu uống rượu của ba không những dì mặc kệ, mà còn thường xuyên để mấy người người nhà họ Thẩm đưa rượu cho ba. Đây là thật lòng muốn gây khó dễ cho dạ dày của ba con sao?" "Noãn Noãn, con hiểu lầm rồi, tính ba con cố chấp thế nào con cũng biết mà, dì khuyên cóđược đâu…" Mặt của Thẩm Hách Như vẫn giữý cười, rõ ràng có vài phần kiêng dè Quý Noãn của hiện tại. Hơn nữa, vừa rồi Quý Noãn còn cốý nhắc tới người mẹ ruột đã chết mười mấy năm. Lời nói dường như không nghe ra được ý tứ sắc bén, nhưng khiến bà ta tự cảm thấy khó chịu! Quý Noãn lạnh lùng bĩu môi: "Phải rồi, dì không khuyên ba uống ít rượu đi, mà lại khuyên ba uống thêm thuốc phải không? Con nhớ cả nhà dì Thẩm làđều là thầy thuốc mà, dì hiểu rõ nhất chính là chuyện uống thuốc nhiều không có lợi cho sức khỏe." Trong nháy mắt, Thẩm Hách Như có vẻ như không nén được giận. Quý Noãn này quả nhiên thật quái lạ! Trước kia, cho dù Quý Noãn không thích mẹ kế, nhưng cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Quý Hoằng Văn. Côở nhà tới lui một mình, cũng sẽ không nói cạnh nói khóe bà ta như vậy. "Ăn cơm, ăn cơm thôi, Noãn Noãn đừng cãi với dì Thẩm nữa." Quý Hoằng Văn nhìn bàn ăn không có chai rượu, cố kiềm chếýđịnh gọi dì Cầm mang rượu ra, mà chỉ cầm đũa lên. Trước kia Quý Noãn ở nhà, có tranh cãi thì chủ yếu cũng là giữa ông với đứa nhỏ này. Bình thường Quý Noãn chưa bao giờđể mắt tới Thẩm Hách Như. Lần này Quý Noãn lại đột nhiên bắt đầu đối đầu với Thẩm Hách Như, Quý Hoằng Văn thật sự không chịu được màn đấu khẩu giữa phụ nữ trong nhà này. Thẩm Hách Như cười nói: "Phải phải, mấy lời này của Noãn Noãn ẩn chứa quá nhiều châm chọc, trong một lúc tôi chưa phản ứng kịp. Con vẫn luôn trực tiếp như thế, nói chuyện không kiêng nể ai, tôi quen rồi." "Ba, là con đang dặn dò dì Thẩm quan tâm đến sức khỏe của ba nhiều hơn, sao lại là tranh cãi? Không phải con vì sức khỏe của ba hay sao?" Quý Noãn tỏ ra thành khẩn nhìn ông: "Con quan tâm vài câu ba không vui à?" Khóe miệng Quý Hoằng Văn hơi run: "Được rồi, đều là lỗi của ba, sau này ba sẽ uống ít rượu lại." Thấy hai cha con người ta nói chuyện kẻ tung người hứng, Thẩm Hách Như thật sự tức giận, tay dưới bàn bóp chặt vài cái. Vốn muốn mượn cơ hội để Quý Hoằng Văn dạy dỗ Quý Noãn vài câu, nhưng Quý Noãn này lại càng lúc càng thâm sâu khó lường, nói chuyện luôn có thể lướt qua điểm mâu thuẫn. Thế mà rốt cuộc lại khiến Quý Hoằng Văn hiếm khi bỏ mặc thể diện mà xuống nước với con gái. "Lão Quý, Noãn Noãn nói đúng, ông tốt nhất nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Mấy thứ như rượu này nọ, có thể uống ít thì uống ít một chút." Thẩm Hách Như lập tức thay đổi vẻ mặt suýt nữa không nhịn được cơn giận thành khuôn mặt tươi cười, dịu dàng mà nói. Quý Noãn ngoài cười mà trong không cười nhìn bà ta một cái. Xem ra Thẩm Hách Như này cũng là người biết nhịn. Cũng đúng, bà ta ở nhà họ Quý thức thời nhẫn nhịn mười mấy năm, mục đích cuối cùng không phải là gom hết tiền của nhà họ Quý vào túi bà ta sao? Nghĩ tới nét mặt của ba ôm hận chết trong bệnh viện ở kiếp trước, Quý Noãn đột nhiên nhấc chân dưới bàn ăn, đá mạnh vào bắp chân của Thẩm Hách Như một cái. Muốn giả vờ bình tĩnh cho qua chuyện thuốc bổ hay sao? Cô không thểđể bà ta bình tĩnh được! "A!" Thẩm Hách Như không phòng bị, xương bắp chân bỗng nhiên đau thấu trời. Bà ta không chịu nổi kêu lên một tiếng. "Bà làm gìđấy? Ăn một bữa cơm cũng không yên được à? Lớn tuổi như vậy gào khóc trên bàn ăn còn thể thống gì nữa!" Sắc mặt Quý Hoằng Văn khó coi, ông tức giận nói. Thẩm Hách Như không ngờ Quý Noãn lại cho bà ta một cú như vậy, ấm ức nói: "Vừa rồi hình như Quý Noãn đá tôi dưới bàn, không biết có cốý hay không, tôi đau nên mới…" "Con đá dì khi nào?"Ánh mắt Quý Noãn vô tội, rồi nhìn sang Quý Hoằng Văn đang tức giận: "Ba, con không có." "Rõ ràng con đá dì! Hai mươi tuổi đầu rồi, còn làm chuyện trẻ con như vậy! Tất cả mọi người đều ngồi đây, chẳng lẽ dì vu oan cho con?" May là Thẩm Hách Như kiềm chếđược, xương chân đau như thế này, bà ta suýt chút nữa đã không chịu nổi. Hơn nữa Quý Noãn chắc chắc cốý, đá vào phía trước xương bắp chân dễ bịđau nhất. Quý Hoằng Văn nhìn xuống phía dưới, thấy chân của Quý Noãn vẫn đặt ngay ngắn trước ghế của mình. Hơn nữa, váy của Quý Noãn dài có thể phủ cả gót chân, không hề nhăn nheo, che kín đến độ không nhìn rõ cô mang giày cao gót hay giày dép gì. Thoạt nhìn quả thật không giống như côđã làm ra động tác mạnh như vậy. "Im lặng ăn cơm cho tôi, lớn hết rồi, đừng hành động như trẻ con vậy." Quý Hoằng Văn không kiên nhẫn nói một câu, ánh mắt không vui lướt qua người Thẩm Hách Như. Thẩm Hách Như tức giận đến nỗi mặt mày nhăn nhúm, biểu cảm bình tĩnh nhẫn nhịn vừa giữđược một chút liền tiêu tan trong nháy mắt. Bà ta cầm đũa bóp thật mạnh. Quý Noãn không hề thay đổi sắc mặt, uống canh dì Cầm vừa mang tới cho cô. Thẩm Hách Như, chúng ta từ từ mà tính món nợ kiếp trước bà hại ba tôi chết côđộc trong bệnh viện.



Page 24

Quý Mộng Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt mà vẫn không nói gì. Cô ta chậm rãi ăn, mắt vẫn nhìn Quý Noãn chằm chằm. Xem ra sau này mình phải thay đổi sách lược. E rằng chuyện tẩy não Quý Noãn để chị ta rời xa Mặc Cảnh Thâm, rồi sau đó tìm mọi cách để ly hôn sẽ không thể nào thực hiện được. "Ba, uống nhiều canh mới tốt cho sức khỏe." Quý Noãn đích thân múc canh cho Quý Hoằng Văn rồi đưa tới trước mặt ông. Quý Hoằng Văn thấy Quý Noãn thật sự thay đổi rất nhiều thì trong lòng vô cùng dễ chịu. Bây giờđứa nhỏ này có chính kiến như vậy, chẳng lẽ việc con bé muốn mua lại hai công ty của Hàn Thiên Viễn là thật sựđã có tính toán? Bữa cơm này mọi người đều mang tâm sự riêng. Sau khi ăn xong, Quý Noãn đang định gọi điện thoại về Ngự Viên thì Quý Hoằng Văn đã gọi cô vào phòng sách. "Nói đi, chuyện hai công ty kia là thế nào? Con là con gái của Quý Hoằng Văn ba, nếu con lấy chuyện này ra làm tròđùa thì ba sẽ rất mất mặt!" Vào xế chiều, trước khi về nhà họ Quý, Quý Noãn đã cốýđi in hai phần tài liệu. Cô lấy tài liệu từ trong túi xách ra đặt lên bàn: "Ba, ba không thể nào dựđoán được ngành bất động sản hay mạng lưới khoa học kỹ thuật trong nước mười năm sau sẽ phát triển đến mức nào đâu. Chỉ nói riêng bất động sản thì giá nhà và giáđất trong nước từ ba năm trở lại đây đã bắt đầu tăng dần lên. Hơn nữa khuynh hướng tăng trưởng sẽ không dừng lại ởđó." "Chẳng phải hiện tại có rất nhiều bất động sản đang bị giảm vài phần trăm sao? Nhiều chuyên gia đã dựđoán rằng ngành bất động sản sẽ nhanh chóng trở thành bọt biển! Bỏ vào bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu!" "Ba đừng tin những lời lung tung của mấy người được gọi là chuyên gia ấy. Ba hãy xem trước những số liệu mà con đưa ba, xem xong thì cho con câu trả lời cũng không muộn." Quý Hoằng Văn nhìn xấp văn kiện nọ, sau đó lại nhìn cô: "Quả nhiên con đã có chuẩn bị." "Lần đầu tiên con gái ba chinh chiến thương trường mà, nhất định phải chuẩn bị kế hoạch vẹn toàn. Con nhất định phải làm việc này, hơn nữa còn phải làm thật chắc chắn. Con cam đoan sẽ không làm ba mất mặt!" Quý Hoằng Văn xem tư liệu một lát rồi mới vui cười hớn hở nói: "Tốt, có sự quyết đoán của ba năm xưa. Nhưng sao con khẳng định nền kinh tế mười năm sau sẽđi theo dựđịnh và kế hoạch của con? Ngộ nhỡ tính sai, con có nghĩđến hậu quả sau này không…" Quý Noãn cụp mắt cười nhạt. Mọi thay đổi trên thế giới và cơ hội thương mại trong mười năm tới đều nằm trong đầu cô. Trước mắt, thừa dịp tài chính vẫn ổn định và các mối quan hệ giao thiệp đều không tệ lắm, chuyện đầu tiên cô nên làm là phải nắm vững cơ hội kinh doanh bất động sản mà chỉ kiếm lời không lỗ trong mười năm tới. Vốn dĩ cô vẫn chưa tìm được cơ hội nào để bắt đầu. Ngày đó gặp Hàn Thiên Viễn, tự nhiên cô tình cờ nghĩđến hai công ty sắp bán trao tay kia. Vừa có thể khiến anh ta đau mà không dám rên, vừa có thểđạt được lợi ích mình mong muốn, đây cũng xem như một mũi tên trúng hai con nhạn. Cô có thểđứng ởđây, tất nhiên sẽ có cách thuyết phục ba. *** Hai tiếng sau. Ra khỏi phòng sách, Quý Noãn thoáng nhìn qua đồng hồ: "Ba, đã không còn sớm nữa, con về trước đây." Quý Hoằng Văn đã xem qua tài liệu mà côđưa cho ông, cũng nghe cô tóm tắt đâu vào đấy. Sau đó tuy ông không tỏ thái độ gì chính thức, nhưng cũng không bác bỏ quyết định này của cô nữa. Có thể thấy rằng, lòng ông đã dao động. "Đừng về, đêm nay ở lại nhàđi." Quý Hoằng Văn nói từ trong phòng sách: "Hai ngày trước con mới vừa bị cảm, ban đêm gió lạnh, ba sẽ bảo Mặc Cảnh Thâm ngày mai tới đón con." Nói xong, ông liền bấm máy gọi điện cho Mặc Cảnh Thâm. Quý Noãn định nói gìđó nhưng lại thôi, ba cô cũng đã lên tiếng rồi. Nếu không để cho Mặc Cảnh Thâm tới đón cô, đoán chừng ông sẽ suy nghĩ nhiều, nghi ngờ những lời dựđịnh sống hạnh phúc của cô là cốý lừa ông. Mấy phút sau, Quý Hoằng Văn đi ra: "Ba đã nói với Cảnh Thâm rồi, đêm nay để con ở lại nhà họ Quý, sáng sớm ngày mai nó sẽđến đón con." "Sáng sớm sẽđến sao?" "Đừng tưởng ba không biết con đang nghĩ gì, con sợ trễ nải công việc của nóđúng không? Con bé này, tình cảm với Cảnh Thâm vừa khá hơn chút làđã lo cho người ngoài rồi!" Khóe miệng Quý Noãn giật một cái, tâm tư hiện giờ của cô lộ ra rõ ràng vậy sao? "Con chẳng biết ngày tháng gì hết hả? Ngày mai là cuối tuần! Ba thấy lòng con đã sớm bay về Ngự Viên rồi. Rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm đã làm gì mà lại có thể khiến con bỗng nhiên cam tâm tình nguyện thế này?" Gương mặt Quý Noãn như bị bỏng: "Ba à…" Thấy cô xấu hổ, tảng đá lớn trong lòng Quý Hoằng Văn xem nhưđã rơi xuống. Lần này quả nhiên là cô thật lòng. Xem nhưông cũng được an ủi. Nếu cô cố tình gây sự khiến đứa con rể màông vừa ý nhất chạy mất dép, nếu thật sự phải ly hôn, vậy sau này chẳng biết gia đình cô gái nào sẽđược hưởng lợi, nghĩ thôi ông đãđau lòng! "Về hai công ty của Hàn Thiên Viễn, ba sẽ cho con cơ hội thử nghiệm lần này, nhưng ba có một điều kiện." "Điều kiện gìạ?" "Trong vòng nửa năm, nếu con không mang cả vốn lẫn lời từ khoản đầu tư này về thì ngoan ngoãn tiếp tục đi học quản trị kinh doanh cho ba!" Ý của ông là, nếu Quý Noãn không thể dựa vào năng lực của mình để kiếm về số tiền kia thì chỉ có thể ngoan ngoãn trông coi công ty của gia đình. Ông cũng sẽ không cho cô cơ hội lập nghiệp một mình gìđó. Bản tính của Quý Hoằng Văn vẫn luôn cố chấp, lần này có thể nới lỏng tay thật sự không phải dễ dàng. Quý Noãn trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được ạ." *** Đêm đến, Quý Noãn không tài nào ngủđược, nằm lăn qua lộn lại trên giường trong phòng. Nửa năm, ba mươi triệu, phải kiếm về cả vốn lẫn lãi, thật ra chẳng phải là chuyện dễ dàng. Ngày này mười năm trước, ngành bất động sản trong nước vốn có một khoảng thời gian đình trệ, thậm chí còn sụt giảm. Mặc dù không giảm nhiều, sau vài năm lại tăng liên tục, nhưng bây giờđúng là lúc cô bị kẹt ở thời điểm tỷ lệ giao dịch rất thấp. Cho nên kỳ hạn nửa năm với cô mà nói là một thử thách rất lớn. Thật sự không ngủđược, Quý Noãn quay sang nhìn đồng hồ. Đã hơn chín giờ tối rồi, bây giờ Mặc Cảnh Thâm đang ở Ngự Viên hay làở công ty nhỉ? Sau khi sống lại, chưa đêm nào cô rời xa anh… Quý Noãn lại lăn qua lộn lại một lúc, cuối cùng cứ nằm lì trên giường, cầm điện thoại di động định gọi cho anh. Nhưng ngón tay cô dừng lại trên màn hình. Tập đoàn Mặc thị hợp tác rất nhiều với nước ngoài, buổi tối anh thường xuyên họp video cùng các đối tác xuyên quốc gia. Gọi điện thế này, lỡ như gặp đúng lúc anh đang bận thì có phải không tốt lắm không? Ngẫm nghĩ chốc lát, Quý Noãn nghĩ cứ gửi tin nhắn làđược rồi. Nhưng hình như Mặc Cảnh Thâm rất ít khi đọc tin nhắn. Chậc, mặc kệ anh cóđọc hay không, dù sao cô cũng không ngủđược. Gửi tin nhắn cũng xem như là cách giải quyết nỗi nhớ nhung thì cũng tốt mà. Tay cô gõ trên màn hình hồi lâu: "Chồng yêu dấu, em rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất nhớ anh, thật sự rất rất rất nhớ anh…" Cô suy nghĩ nửa ngày mới đánh được mấy chữ"chồng yêu dấu" kia. Cô vừa gõ chữ trên màn hình vừa đỏ mặt mỉm cười. Sau khi gửi đi, Quý Noãn không nén được vui mừng, xoay người nằm ngửa trên giường, sau đó xem lại tin nhắn vừa gửi rồi phì cười. Ai nói chỉ có Mặc Cảnh Thâm mới có thể càn rỡ trêu chọc cô chứ, rõ ràng cô cũng có thể trêu anh… Gửi tin nhắn đi mấy phút, Quý Noãn bèn đứng dậy chuẩn bịđi tắm. Bất thình lình, điện thoại đặt trên giường vang lên tiếng chuông êm tai. Cô ngoái lại nhìn, tim lập tức rung động vì hết hồn! Ấy thế mà Mặc Cảnh Thâm lại gọi điện tới.



Page 25

Quý Noãn vọt đến giường, cầm điện thoại bắt máy. "Không ngủđược à?" Giọng nói trầm bổng quyến rũ của Mặc Cảnh Thâm phát ra từđiện thoại. Quý Noãn vừa nghe được giọng anh thì cả người liền mềm oặt nằm rạp xuống giường, tay bóp chặt cái gối: "Anh đọc tin nhắn em gửi rồi hả?" "Ừ." "Cũng đã tới giờ rồi, anh trở về Ngự Viên chưa?" "Chưa, các đối tác nước ngoài tạm thời đưa ra một số tình huống, mới vừa họp xong." Mặc Cảnh Thâm trầm giọng. "Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Em không ở nhà là anh lại bắt đầu thức khuya làm việc phải không?" Quý Noãn không nhịn được mà thì thầm: "Em nên ở bên cạnh canh chừng anh mỗi ngày mới đúng, đêm đến sẽ cởi quần áo của anh rồi đè anh xuống giường, để anh không đi đâu được cả, đừng nói là làm việc, ngay cả phòng sách cũng không được vào!" Trong chớp mắt, đầu dây bên kia chìm vào im lặng, sau đó tiếng cười trầm thấp vang lên, "Em định khi nào sẽ cởi quần áo của anh?" "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! Làm vậy làđể anh ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi sớm một chút!" Mặc Cảnh Thâm lại cười: "Nhưng anh càng mong chờđược em tự tay cởi đồ rồi ngủ tiếp hơn." "…" Quý Noãn vùi mặt vào gối ôm, nghe thấy tiếng động ởđầu dây bên kia thì thầm than. Rõ ràng là cô chủđộng trêu Mặc Cảnh Thâm, sao vừa đảo mắt đã giống như bị anh trêu ngược lại vậy. Hình như anh đã ra khỏi công ty, cô loáng thoáng nghe được âm thanh trống trải ở bên kia. Có lẽ là anh đang ở ga-ra tầng hầm. Quý Noãn không nỡ cúp điện thoại, nhưng cũng không muốn quấy rầy anh lái xe. Cô nằm lì trên giường, nheo mắt nói: "Anh đeo tai nghe lái xe đi, không cần phải nói chuyện với em. Anh lái xe trong đêm nhất định phải chúý an toàn." "Buồn ngủ rồi hả?" Anh hỏi. "Không, không ngủđược. Có thể là lâu quá em không về nhà họ Quý, cho nên tự nhiên mất ngủ." Quý Noãn vẫn nằm trên giường, uể oải nói: "Lạ thật đấy, rõ ràng giường trong nhà với giường ở Ngự Viên chẳng khác gì nhau, nhưng sao em nằm ởđây lại không ngủđược nhỉ?" "Có lẽ là vì… trên giường thiếu anh." Quý Noãn cười, vươn tay kéo con gấu bông to màu trắng mà cô thường ôm vào lòng, im lặng một lúc. Yên lặng hồi lâu như thế, không biết có phải anh đã sắp vềđến Ngự Viên rồi không, nhưng hai người đều không cúp điện thoại. Cô lười biếng nói: "Haiz, xem ra tối nay chỉ có thểđể ngài Gấu ôm em ngủ rồi." Mặc Cảnh Thâm hỏi ngay: "Ngài Gấu nào?" "Thì là… ngoài chồng hợp pháp là anh ra thì người duy nhất có tư cách leo lên giường em chính là… ngài Gấu." Quý Noãn vừa nói vừa nhéo con gấu bông to màu trắng trong lòng, sau đó lại nhìn vào mắt nó, cười nói: "Được rồi, anh lái xe đi, em không nói với anh nữa, mai gặp." Nói xong, Quý Noãn định cúp máy. Nhưng hiện giờ quả là cô không nỡ, bèn nghĩ, hay làđể anh cúp trước rồi mình cúp sau. Thế nên cô lại lặng lẽáp điện thoại lên tai. Nhưng nghe cả buổi, hình như Mặc Cảnh Thâm cũng không cúp máy. Chẳng lẽ là anh đang chờ cô cúp trước? Quý Noãn cười một tiếng, đang định lấy điện thoại ra khỏi tai thì chợt nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: "Ra mở cửa đi." "…" "…" "…" "!!!" Quý Noãn ngây người hồi lâu mới bật dậy từ trên giường, xoay người vọt tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô nhìn thấy đèn xe màu trắng lóe lên ngoài cửa sắt chạm trổở sân trước nhà họ Quý. Trong đêm tối lờ mờ, cô vẫn có thể nhận ra chiếc xe kia là xe của Mặc Cảnh Thâm. Quý Noãn ngạc nhiên: "Chiếc xe kia là… là anh hả? Anh… Anh đãđến rồi?" "Bà Mặc à, quần áo của anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hoan nghênh em cởi bất cứ lúc nào." Giọng nói bình thản của Mặc Cảnh Thâm xen lẫn ý cười khó hiểu. Lúc Quý Noãn vẫn còn chưa định thần thì anh đã cúp điện thoại. Quý Noãn ngây người. Cho nên đó là lý do thật sự khiến Mặc Cảnh Thâm tới đây? Tập đoàn Mặc thị cách nhà họ Quý cũng không tính là xa, nhưng sao anh lại tới nhanh như vậy? Anh… anh, anh thế mà tối nay đã tới thẳng đây? *** Trước sân nhà họ Quý, quản gia và người giúp việc vừa thấy xe của Mặc Cảnh Thâm đã vội vàng ra mở cửa nghênh đón. Giờ này người trong nhàđều vẫn chưa ngủ, Quý Hoằng Văn nghe tin liền đi xuống nhà. Ngay cả Thẩm Hách Như và Quý Mộng Nhiên cũng kích động vì nghe tin Mặc Cảnh Thâm đến nhà họ Quý. Chỉ có Quý Noãn là nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen hồi lâu, cuối cùng mới tạm thời phản ứng kịp, vội vàng xoay người chạy ra ngoài. "Anh Cảnh Thâm!" Quý Mộng Nhiên vừa mới tắm xong, chỉ mặc mỗi cái váy ngủ hai dây mỏng tang màu hồng chạy ra nghênh đón: "Anh đến nhà sao không báo trước một tiếng?" Sau khi Mặc Cảnh Thâm vào nhà, Quý Mộng Nhiên liền đứng ngay trước mặt anh, cản trở tầm mắt của anh nhìn về phía những người khác. Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không đểý tới, rồi chuyển tầm mắt về phía Quý Hoằng Văn đang đi tới. Anh khách sáo chào ông: "Chào ba." "Sao con lại tới đây giờ này?" Rõ ràng Quý Hoằng Văn cũng không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại đến nhà họ Quý muộn như vậy: "Con chưa về Ngự Viên à? Từ công ty tới thẳng đây luôn hả?" Mặc Cảnh Thâm đi thẳng vào nhà, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng: "Công ty cách nơi này không xa, Quý Noãn ởđây nên con tiện đường ghé qua." "Ôi, Noãn Noãn mới về nhà họ Quý một đêm thôi mà Mặc tổng con đã không nỡ rồi à?" Giọng điệu của Thẩm Hách Như hơi quái gở. Thật sự không hiểu nổi rốt cuộc con bé Quý Noãn kia lấy may mắn ởđâu ra. Không chỉ thuận lợi cưới được một người như Mặc Cảnh Thâm, mà còn được anh quan tâm như thế. Hơn nửa năm cứầm ĩ sống chết đòi ly hôn, thế mà bây giờ vẫn còn là vợ của Mặc Cảnh Thâm. Quý Noãn vừa xuống nhàđã nghe thấy giọng điệu không mấy thiện cảm của Thẩm Hách Như. Quả nhiên người đàn bà này ở trước mặt cô là một bộ mặt, nhân lúc cô không ởđây lại là một bộ mặt khác. "Nếu con đã tới rồi thì ngủ lại đây đi. Chị Cầm, lên gọi Quý Noãn xuống đây." Lúc này, tâm trạng của Quý Hoằng Văn không tệ, con gái con rểđều có mặt đủ cả, thật là hiếm thấy. Dì Cầm gật đầu, kết quả vừa định quay người lên lầu thì thấy Quý Noãn đã xuống tới nơi. "Cô Cả, ông Mặc tới ạ." Dì Cầm cười tủm tỉm nhìn cô. "Cháu biết. Vừa rồi chúng cháu vừa nói chuyện điện thoại mà." Quý Noãn chẳng hề giấu giếm, đi thẳng xuống nhà. Thứđập vào mắt côđầu tiên chính làáo khoác màu đen mà Mặc Cảnh Thâm khoác bên ngoài bộâu phục được thiết kế rất vừa vặn. Sao người đàn ông này… lại có thểđẹp trai vậy chứ… Khoác đại một chiếc áo khoác cũng có thểđẹp đến thế. Còn chưa bắt kịp ánh mắt của anh thì côđã nghe được giọng nói của của Quý Mộng Nhiên cốý xen vào: "Anh Cảnh Thâm, tối nay bên ngoài lạnh lắm hả? Đã vào thu nhiều ngày rồi, hai ngày trước chị em không lây cảm cho anh chứ? Anh đừng chỉ lo làm việc thôi, cũng phải chăm sóc tốt cho mình nhé!" Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt "ừ" một tiếng, từđầu đến cuối đều không nhìn Quý Mộng Nhiên. Thay vào đó, tầm mắt anh xuyên qua cô ta nhìn thẳng về phía Quý Noãn. Anh vẫn đứng đó, bình thản nhìn cô. Tất cảánh nhìn chỉ tập trung vào mỗi mình cô. Mọi người đều nhận ra được, sau khi vào nhà, Mặc Cảnh Thâm luôn lạnh lùng khó gần. Chỉ khi nhìn thấy Quý Noãn thì anh mới có chút giống người bình thường.



Page 26

"Sao đột nhiên anh lại tới đây? Làm em hết hồn!" Quý Noãn đi lên phía trước, vòng qua người Quý Mộng Nhiên tiến đến cạnh anh.Mặc Cảnh Thâm thuận tay nắm lấy tay cô, sau đó cúi xuống nhìn cô: "Sao tay em lạnh thế này?""Ừ, đêm nay hơi lạnh. Lúc nãy quên mởđiều hòa trong phòng, vừa khéo, anh đãđến rồi thì có thểủấm tay cho em." Quý Noãn vừa nói vừa híp mắt cười, trong chớp mắt giống như cô vợ nhỏđược anh nuông chiều vậy."Anh Cảnh Thâm, tối nay anh…" Quý Mộng Nhiên hưng phấn vì Mặc Cảnh Thâm đến nhà. Mặc kệ bọn họ phớt lờ mình ra sao, cô ta cũng vẫn muốn nói chuyện với anh.Quý Hoằng Văn chợt ho một tiếng, hắng giọng, sắc mặt khó coi nói: "Mộng Nhiên, nhìn xem con ăn mặc kiểu gì thế kia? Cảnh Thâm là anh rể của con, sao con mặc đồ mỏng vậy đã chạy xuống rồi?!"Lúc này mọi người mới đểýđến bộ váy ngủ mà Quý Mộng Nhiên đang mặc, hoàn toàn là kiểu đồ ngủ gợi tình.Bộ váy vừa mỏng lại ngắn, hở một khoảng lớn xương quai xanh, ngay cả ngực của cô ta cũng nhưẩn như hiện.Gấu váy chỉ có thể miễn cưỡng che khuất nửa bắp đùi, ngắn đến mức không thể nào ngắn hơn.Sự chúýđổ dồn vào Mặc Cảnh Thâm vừa rồi lúc này đột nhiên chuyển sang Quý Mộng Nhiên. Mặt của Quý Hoằng Văn đãđen nhưđáy nồi."Ba, lúc nãy con chuẩn bịđi ngủ, nghe nói anh Cảnh Thâm tới liền chạy ra luôn…"Quý Mộng Nhiên đang giải thích thìđột nhiên bị ném lên đầu một chiếc áo khoác mỏng.Cô ta kéo chiếc áo trên đầu xuống, bỗng lia mắt nhìn sang Quý Noãn, nhận ra chiếc áo khoác này làáo khoác mà lúc xuống nhà Quý Noãn đã mặc."Mặc vào đi, em không sợ lạnh nhưng bọn chị nhìn thôi cũng thấy lạnh." Quý Noãn bình thản nói."Cảm ơn chị…"Trong lúc nhất thời, Quý Mộng Nhiên không tìm được chủđề khác để tiếp tục, chỉđành lén liếc sang Mặc Cảnh Thâm. Từđầu đến cuối anh chẳng hề nhìn mình, đừng nói là chân, ngay cả bả vai cũng không chạm mắt tới."Ôi chao, lạnh quá." Quý Noãn bỗng rùng mình một cái: "Không ngờ cởi áo khoác ra lại lạnh như vậy. Ba, đã không còn sớm nữa, mọi người mau về phòng ngủđi, con và Cảnh Thâm cũng về phòng đây!""Anh rể mới đến mà chịđã muốn dẫn anh ấy về phòng rồi à?" Quý Mộng Nhiên lẩm bẩm.Quý Hoằng Văn lườm Quý Mộng Nhiên: "Sao con nói nhiều vậy? Mau về phòng mặc thêm đồđi!"Thấy mọi người đều đứng đây, dì Cầm chủđộng nói: "Hay là tôi vào bếp nấu mấy món ăn khuya nhé? Gần đây đúng là lạnh thật, ăn chút đồấm rồi ngủ tiếp cũng tốt.""Đúng đúng đúng, dì Cầm, dì mau đi nấu đi…" Quý Mộng Nhiên quay đầu lại, giơ tay tán thành."Mọi người ăn đi, tối nay con ăn nhiều rồi, bây giờ không thấy đói. Cảnh Thâm cũng bận rộn ở công ty cả ngày, không ăn khuya với mọi người muộn vậy đâu." Quý Noãn bình tĩnh khoác tay Mặc Cảnh Thâm, dứt khoát không cho Quý Mộng Nhiên có cơ hội tới gần."Được rồi, tất cả về phòng nghỉ ngơi hết đi. Không cần nấu nữa đâu chị Cầm." Quý Hoằng Văn nghiêm nghị lên tiếng.Dì Cầm nghe xong liền dừng bước chân đang định đi vào phòng bếp.Vất vả lắm Quý Mộng Nhiên mới chờđược Mặc Cảnh Thâm tới nhà, cô ta muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh vài câu.Nhưng bây giờ, đừng nói là nói chuyện riêng với anh, mà ngay cả ngồi chung với mọi người để có cơ hội ngắm anh một chút cô ta cũng không có.Đôi mắt của Quý Noãn lóe lên tia sáng nhàn nhạt như có như không nhìn cô ta.Cô ta ăn mặc thế kia chạy xuống nhà, với tính tình bảo thủ của ba thì không thể nào không tức giận.Em gái ngoan yêu dấu à, em đúng là vì lợi trước mắt mà quá gấp gáp rồi đấy.Thế này là dễ bại lộ lắm nhé!Quý Mộng Nhiên không cam lòng mà ngoảnh lại, chỉ thấy Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đang nhỏ giọng nói chuyện. Trước mặt nhiều thành viên trong gia đình thế kia mà hai người lại thì thầm với nhau, thật không biết xấu hổ!Bình thường Mặc Cảnh Thâm cao cao tại thượng như thế, vậy mà lại nuông chiều Quý Noãn thế này. Quý Mộng Nhiên càng nhìn càng nổi nóng.Nhưng bây giờ cô ta không thể lên tiếng cũng chẳng thể làm gì.Trước đây, Quý Noãn về nhà là gây ầm ĩ với ba. Ba luôn lấy sự ngoan ngoãn và vâng lời của mình để so sánh với Quý Noãn bốc đồng và không hiểu chuyện. Sau đó Quý Noãn đều sẽ tức điên lên đạp cửa bỏđi, hoàn toàn không nể mặt bất cứ người nào trong nhà họ Quý. Lần nào ba cũng tức giận đến nỗi chỉ muốn đuổi luôn Quý Noãn ra khỏi nhà.Nhưng bây giờ thì sao, chẳng lẽ phong thủy đổi dời?Quý Noãn trở thành tri kỷ, còn mình thì cùng lắm cũng chỉ mặc váy ngủ xuống nhà gặp Mặc Cảnh Thâm mà thôi, thế nhưng lại bị dạy dỗ một trận trước mặt nhiều người thế này.Rốt cuộc Quý Noãn này làđược cao nhân nào chỉ bảo chứ?Rõ ràng mọi người đều thấy được tính tình kiêu căng tự mãn của Quý Noãn, nhưng sao lại không ghét chị ta?Thẩm Hách Như thấy Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đã lên lầu thì bỗng dưng mở miệng nói nhỏ: "Con bé Noãn Noãn này sao lại không hiểu chuyện vậy chứ? Hơn nửa đêm Cảnh Thâm đến nhà họ Quý, dù sao cũng phải để cho nó chút thời gian trò chuyện với trưởng bối và tâm sự chút chuyện thường ngày. Thế mà nó lại không hiểu chuyện, kéo luôn cả Mặc Cảnh Thâm theo nó, đúng là không xem người lớn ra gì.""Dì Thẩm nói rất đúng. Ba, ý của con là cảm thấy chị có hơi quáđáng…" Quý Mộng Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.Quý Hoằng Văn nghiêm nghị nhìn bọn họ: "Hai người có thôi đi không? Sao không nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Nhất định phải nói chuyện giữa đêm khuya thế này sao?"Thẩm Hách Như thấy ông nổi giận thì sắc mặt lập tức dịu xuống, không nói thêm gì nữa.Con quỷ Quý Noãn này hình như càng ngày càng khóđối phó. Quý Hoằng Văn lại bênh vực nó, bà ta vẫn nên tạm thời bớt nói thì hơn."Ba…""Con câm miệng! Về phòng đi!" Quý Hoằng Văn lia mắt nhìn sang, nghiêm khắc trừng Quý Mộng Nhiên.Quý Mộng Nhiên vừa mới khống chế cảm xúc, bị ba quát một tiếng thì lập tức nơm nớp lo sợ không dám nói nữa, nhưng vẫn hơi uất ức. Cô ta lại ngước mắt nhìn lên lầu, không cam lòng âm thầm cắn môi, rồi nổi giận đùng đùng quay người đi về phòng mình.***Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, đèn trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng nhu hòa."Sao bỗng nhiên anh lại tới đây vậy? Cũng không nói trước một tiếng."Quý Noãn quay lại trừng mắt nhìn kẻđầu têu mới vừa làm mọi người trong nhà rối loạn cả lên kia."Chẳng phải em nói nhớ anh sao?" Trong khoảnh khắc cô quay đầu lại Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên cúi xuống. Quý Noãn hơi khựng người, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc trước mắt.Khoảng cách giữa hai người chưa đến 0,5cm. Bất chợt gần gũi thế này, hơi thở nam tính phả vào mặt khiến tim côđập thình thịch.Ý thức được nơi này là nhà họ Quý, cho dùđóng cửa, Quý Noãn vẫn vô thức đẩy anh ra.Kết quả, vẫn chưa kịp đẩy thì cơ thểđã bị một cánh tay mạnh mẽ giam cầm. Sau đó cô liền bịđưa tới bên giường.Mặc Cảnh Thâm bế cô lên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo cô: "Chẳng phải lúc nãy trong điện thoại còn luôn miệng nói muốn cởi quần áo anh sao? Bây giờ anh ở trước mặt em rồi đây, thế nào, ngay cảđầu cũng không ngẩng lên được hả?"Quý Noãn đẩy tay anh ra. Chẳng biết sự can đảm dám trêu chọc anh khi anh không có mặt vừa rồi đã chạy đến nơi nào trên đảo Java rồi. Đẩy cả buổi mà anh vẫn không nhúc nhích, côđành phải vỗ vào tay anh, như giận như không mà quay lại nhìn, "Ai bảo anh tới đột ngột vậy chứ? Chẳng cho em chuẩn bị tâm lý chút nào cả."Anh thấp giọng cười bên tai cô: "Em xác định không chào đón anh? Vậy bây giờ anh về, để em ôm ngài Gấu mất ngủđến sáng nhé?"Mặc Cảnh Thâm đồng thời liếc sang con gấu bông to màu trắng đang nằm nghiêng ngả trên giường, khóe môi cong lên một nụ cười tươi.