Khẳng định chủ quyền Tiếng Anh là gì

Bởi Thanh Hải Vô Thượng Sư

Giới thiệu về cuốn sách này

Triều Nguyễn xác lập và khẳng định chủ quyền của nước ta đối với biển, đảo

Cập nhật lúc 08:15 ngày 06/01/2017

/Images/Upload/Article/0/28/2863/697104.jpg

Biển, đảo giữ một vị trí quan trọng trong lịch sử dân tộc, nhất là chủ quyền đối với các quần đảo trên Biển Đông, trong đó có Hoàng Sa, Trường Sa, Côn Đảo, Phú Quốc... Có thể nói, triều Nguyễn là triều đại đã vẽ nên một hình thể lãnh thổ đất nước thống nhất từ đất liền đến biển, đảo để có một nước Việt Nam hoàn chỉnh hiện nay.

Khẳng định Triều Nguyễn xác lập chủ quyền của nước ta đối với biển, đảo, PGS, TS Đỗ Bang, Phó Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử tỉnh Thừa Thiên - Huế cho biết: Các vua triều Nguyễn bấy giờ đã xác lập và khẳng định chủ quyền của nước ta đối với biển, đảo Tổ quốc. Bằng chứng là ngôi chùa có tên Hoàng Sa tự trên đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa là do Cai đội Phạm Văn Nguyên cùng lính và phu dân hai tỉnh Bình Định và Quảng Ngãi chuyên chở vật liệu từ đất liền ra xây dựng.

Bản đồ Việt Nam thời Nguyễn vẽ khoảng năm 1838, đã vẽ "Hoàng Sa", "Vạn lý Trường Sa" thuộc lãnh thổ Việt Nam, phía ngoài các đảo ven bờ miền Trung Việt Nam.

Tháng 6 âm lịch năm Ất Mùi niên hiệu Minh Mạng 16 [năm 1835], sách Đại Nam thực lục chép rằng: “Dựng đền thờ thần ở đảo Hoàng Sa thuộc Quảng Ngãi. Hoàng Sa ở hải phận Quảng Ngãi, có một chỗ nổi cồn cát trắng, cây cối xanh um, giữa cồn cát có giếng, phía tây nam có miếu cổ, bờ đông, tây, nam đều đá san hô thoai thoải uốn quanh mặt nước. Phía Bắc, giáp với một cồn toàn đá san hô, sừng sững nổi lên, chu vi 340 trượng, cao 1 trượng 3 thước, ngang với cồn cát, gọi là Bàn Than thạch. Năm ngoái vua toan dựng miếu lập bia ở chỗ ấy, bỗng vì sóng gió không làm được. Đến đây, mới sai Cai đội Thủy quân là Phạm Văn Nguyên đem lính thợ giám thành cùng phu thuyền hai tỉnh Quảng Ngãi, Bình Định, chuyên chở vật liệu đến dựng miếu. Bên tả miếu dựng bia đá; phía trước miếu xây bình phong. Mươi ngày làm xong rồi về”.

Hoàng Sa tự là “bằng chứng hiển nhiên vết tích của việc xác lập chủ quyền của Việt Nam” tại Hoàng Sa. Về vấn đề này, GS, TSKH Vũ Minh Giang, Chủ tịch Hội đồng khoa học, Đại học Quốc gia Hà Nội khẳng định: “Có thể nói đến thời Nguyễn, chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã được thiết lập và thực thi một cách đầy đủ và toàn vẹn, không có sự tranh chấp nào. Chính vì vậy, khi đánh chiếm được Việt Nam, Pháp đã mặc nhiên đặt quyền quản lý của chính quyền đô hộ lên hai quần đảo. Người Pháp đã cho xây dựng các đài khí tượng, trạm quan trắc và cắt đặt lính đồn trú trên các đảo”.

Từ đó có thể khẳng định, dưới thời Nguyễn, chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã được thiết lập và thực thi một cách đầy đủ và toàn vẹn, không có tranh chấp. Bằng chứng là nhà Nguyễn bằng việc huy động một lực lượng lớn bao gồm quan chức của các cơ quan Trung ương Nội các, Bộ Công, Bộ Hộ, Bộ Binh, Bộ Hình, Giám thành Khâm thiên giám, thuỷ sư... phối hợp với quan chức địa phương và ngư dân các tỉnh Quảng Ngãi, Bình Định hàng năm thực thi công vụ Hoàng Sa như vẽ bản đồ, kiểm kê tài nguyên trên đảo, đo đạc hải trình, cắm cọc tiêu, trồng cây, dựng miếu, cắm bia chủ quyền, xây dựng hệ thống kho tàng, đồn luỹ, đặt trạm thu thuế, quan trắc thiên văn và dự báo thời tiết.

Chính vì vậy, khi đánh chiếm được Việt Nam, Pháp đã mặc nhiên đặt quyền quản lý của chính quyền đô hộ lên hai quần đảo này. Người Pháp đã cho xây dựng các đài khí tượng, trạm quan trắc và cắt đặt lính đồn trú trên các đảo. Trong suốt quá trình tồn tại, các vị vua triều Nguyễn đều nhận thức biển đảo có ý nghĩa quan trọng đối với sự tồn vong của triều đại, với an ninh quốc gia, dân tộc. Nó được xem là nhân tố, là cơ sở để phòng thủ, bảo vệ quốc gia từ xa trước sự dòm ngó của bên ngoài, nhất là các nước phương Tây. Đó cũng chính là một trong những yếu tố tác động đến ý thức hướng biển và chủ trương tăng cường phòng thủ biển, đảo của triều Nguyễn.

Trong một nghiên cứu mới nhất về chủ quyền biển, đảo qua các tư liệu xác thực dưới triều Nguyễn như châu bản và các bộ chính sử của triều Nguyễn như Đại Nam thực lục, Khâm định Việt sử thông giám cương mục, Khâm định Đại Nam hội điển sự lệ, Đại Nam nhất thống chí… TS Phan Thanh Hải, Giám đốc Trung tâm Bảo tồn di tích Cố đô Huế cho biết triều Nguyễn xác lập và thực thi chủ quyền đối với biển, đảo từ giai đoạn 1802 - 1945.

Đáng chú ý, triều Nguyễn được thành lập năm 1802, nhưng trước đó hơn 200 năm, kể từ năm 1558, các đời chúa Nguyễn, từ Nguyễn Hoàng đến Nguyễn Phúc Thuần đã có công lao to lớn trong việc mở mang bờ cõi, bao gồm toàn bộ đất miền Nam và vùng biển đảo phía Nam và Tây Nam của Tổ quốc. Quá trình đấu tranh để khôi phục và thống nhất đất nước của vị hoàng đế đầu triều Nguyễn - Vua Gia Long cũng gắn liền với các hoạt động trên biển, đảo. Việt Nam là một quốc gia gắn liền với biển do địa thế đặc biệt là nằm kề cận Biển Đông, nhìn mặt ra Thái Bình Dương với quá nửa đường biên giới giáp biển. Vì vậy, các vua triều Nguyễn đều ý thức sâu sắc về tầm quan trọng của biển, đảo đối với việc bảo vệ đất nước, mở mang giao thông, phát triển kinh tế và khai thác các nguồn lợi từ biển, đảo. Dưới thời Nguyễn, khu vực biển, đảo thuộc chủ quyền của Việt Nam đã được xác lập từ bắc chí nam, tương đương với khu vực biển, đảo của chúng ta hiện nay, đó là vùng biển từ Quảng Yên [Quảng Ninh] đến Hà Tiên [Kiên Giang] với các đảo ven bờ và hai quần đảo xa bờ là Hoàng Sa, Trường Sa.

Theo Đại Nam nhất thống chí, trong thời Nguyễn đã có hàng chục tòa pháo đài, đồn bảo, cửa tấn được xây dựng kiên cố dọc theo vùng biển của đất nước bao gồm cả trên bờ và các đảo gần bờ từ Bắc chí Nam. Tại kinh đô Huế, ngoài tuyến phòng thủ từ xa và tuyến phòng thủ trung tâm trên đường bộ, triều Nguyễn còn đặc biệt quan tâm đến việc xây dựng hệ thống đồn lũy, cửa tấn ven biển. Năm 1813, vua Gia Long cho xây Trấn Hải thành ở cửa biển Thuận An [thuộc thị trấn Thuận An, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên - Huế ngày nay]. Đây là một pháo đài quân sự kiên cố hình tròn, chu vi 285 m, cao 6,3 m, dày 4 m; xung quanh có hào nước sâu bao bọc, trên đắp 99 ụ súng, ngoài đóng cọc, xây kè và cho trồng 4.000 cây dừa để ngăn sóng biển.

Ngoài pháo đài này là một hệ thống đồn lũy khác bên cạnh cửa Thuận An, gồm Đồn Hòa Duân, Đồn Côn Sơn, Đồn Hạp Châu và đập chắn Thuận An. Hệ thống đồn lũy này đều được bố trí một lực lượng lớn binh lính với các vũ khí mạnh nhất của triều Nguyễn. Cuối năm 1861, tại khu vực này có 1.961 binh lính, 308 đại bác các loại; đến những năm 1881 - 1882, số binh lính và vũ khí còn được tăng cường nhiều hơn nữa. Ngoài cửa Thuận An, triều Nguyễn cho xây dựng hệ thống đồn lũy phòng thủ ở các cửa biển Hải Vân, Chu Mãi [Chân Mây], Cảnh Dương và cửa Tư Hiền để bảo vệ các vùng biển quan trọng thuộc kinh đô. Tại cửa biển Đà Nẵng - Quảng Nam, khu vực được xem là cửa ngõ mặt nam của kinh đô Huế, nơi có cảng quốc tế Hội An vốn đã hoạt động từ hàng trăm năm trước, triều Nguyễn cũng đặc biệt chú ý đến vấn đề phòng thủ cửa biển.

Vua Gia Long quy định việc đón tiếp các đoàn sứ ngoại quốc đến quan hệ với vương triều bắt buộc phải qua cảng Đà Nẵng. Các vua triều Nguyễn kế tiếp sau như Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức... đều nhất quán thực thi luật định này một cách nghiêm túc. Đến cuối triều Minh Mạng, hệ thống bố phòng với những vũ khí hiện đại đã được xây dựng khá hoàn chỉnh tại các pháo đài trên tuyến biển.

Nguồn: bqp.vn

Phóng to
Dịch tên bản đồ cần thận trọng, nếu không người nước ngoài sẽ hiểu không chính xác [ảnh chụp tại triển lãm bản đồ và trưng bày tư liệu [Hoàng Sa, Trường Sa của VN - những bằng chứng lịch sử] ở dinh Thống Nhất, TP.HCM]

Vụ việc mới đây đại úy Vũ Văn Hiệp phát hiện tấm bản đồ thế giới treo tại một phòng của Trường đại học Chỉ huy - tham mưu New Zealand có một lỗi sai nghiêm trọng khi ghi quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam thuộc Trung Quốc. Việc này cho thấy còn nhiều người, thậm chí cả những cơ quan, tổ chức ở nước ngoài, chưa hiểu rõ vấn đề nên đã vô tình hiểu sai hoặc để cái sai tồn tại. Do vậy, chúng ta phải tăng cường hơn nữa thông tin về biển Đông cho mọi người trên thế giới biết.

Trong lĩnh vực này, vai trò các mạng chính thống của Nhà nước Việt Nam không hề nhỏ. Muốn người đọc nhận thức được vấn đề, họ phải hiểu được bài viết với những trích dẫn đúng, do đó chúng ta cần nâng cao tính khoa học, tính pháp lý của các bài viết cũng như chất lượng dịch thuật.

Mới đây, nhân đi xem triển lãm trưng bày bản đồ tư liệu - những bằng chứng lịch sử chứng tỏ Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam tổ chức tại Bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam vào tháng 7, tôi thấy một số bản đồ của Trung Quốc được dịch sang tiếng Anh không chuẩn, nghĩa là để nguyên âm Hán Việt cho người Anh đọc. Lấy ví dụ nổi bật nhất là bản đồ Hoàng triều trực tỉnh địa dư toàn đồ được dịch sang tiếng Anh như sau:

“Map of Hoang Trieu truc tinh dia du toan do. Under the Qing Dynasty, 1904. “Hoang Trieu truc tinh dia du toan do” is China’s oldest map in contemprary times...”.

Cứ tưởng tượng đọc một văn bản tiếng Anh mà tỉnh Vân Nam đáng lẽ phải viết là Yunnan province thì lại là Van Nam province, hay nước Nga được sách báo hay mạng Trung Quốc dịch sang tiếng Việt là nước Eluosi thì chịu sao thấu!

Tôi đã góp ý với ban tổ chức [BTC] phải phiên tên gọi bản đồ theo đúng tiếng Trung Quốc, tức là theo pinyin mới đúng kiểu và người đọc tiếng Anh mới hiểu và tra cứu được. BTC đã nhận ra thiếu sót, tuy lời dịch bản đồ nói trên là do tổ chức khác chứ không phải do BTC triển lãm thực hiện. Rất mừng là sau đó tôi được biết BTC đã chỉnh sửa sai sót trên để trưng bày tại dinh Thống Nhất ở TP.HCM trong các ngày từ 22 đến 28-8.

Tuy nhiên mới đây, đọc tin Trường đại học Bạc Liêu treo “Bản đồ khẳng định chủ quyền quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc lãnh thổ Việt Nam” trước cổng trường, nhưng tấm ảnh cho thấy sai sót dịch thuật nêu trên vẫn tồn tại. Thử tìm kiếm trên mạng xem tên gọi tấm bản đồ “Hoàng triều trực tỉnh địa dư toàn đồ” được dịch sang tiếng Anh ra sao, hóa ra rất nhiều mạng chính thống [phiên bản tiếng Anh] của Việt Nam… đều để nguyên tên Hán Việt khi gọi bản đồ này.

Kiểu dịch này cũng xuất hiện trên tờ báo tiếng Anh xưa nay có tiếng khá chuyên nghiệp là Vietnam News trong bài “New book tells of life on Vietnamese islands” ngày 28-1-2013. Đó là chưa kể nhiều trang mạng của báo đài địa phương hoặc đăng lại hoặc có bài riêng, tất cả đều lặp lại lỗi này.

Tôi chưa tìm thấy trang mạng nào dịch đúng là “Huangchao zhisheng diyu quantu”. Qua chuyện này mới thấy chất lượng dịch thuật trong thông tin đối ngoại, đặc biệt trên các ấn phẩm liên quan đến chủ quyền, lãnh thổ, là vô cùng quan trọng nhưng chưa được giới hữu trách để ý và chấn chỉnh.

NGUYỄN VIỆT LONG

Video liên quan

Chủ Đề