Sách xin lỗi em chỉ là con đĩ năm 2024

Review Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình, Cảm ơn Waka.vn đã cho tôi sống lại những kí ức về truyện mà tôi cảm thấy cực kì ấn tượng, cuốn hút đến từng câu chữ. Cuộc sống không phải ai làm cái nghề xấu thì cũng xấu.

Ở chị, tôi cảm thấy có một cái gì đó rất riêng. Truyện chị viết về những hiện thực phũ phàng của xã hội. Không phải là lối văn học lãng mạn điển hình cũng không phải những ảo tưởng xa vời... Chị viết rất thực.

"Xin lỗi! Em chỉ là con đĩ." Khi nhìn thấy cái tên này, bạn cảm thấy thế nào? Liệu bạn còn muốn đọc nó không? Hàng loạt câu hỏi đổ dồn dập và bạn trả lời được bao nhiêu câu. Bạn có thể tự tin vào câu trả lời của mình không? Và bạn có chắc câu trả lời của mình sẽ không thay đổi chứ? Câu trả lời là của mỗi người.

Tôi cũng từng có những suy nghĩ ấy. Khi lần đầu thấy quyển sách này là năm tôi 15 tuổi. Nhìn vào tên truyện tôi thấy vô cùng phản cảm, tôi chỉ lướt qua mà không hề dừng lại dù chỉ một chút để thử đọc qua nội dung. Mặc kệ bạn bè nói truyện này rất hay có ý nghĩa lắm. Tôi cũng kệ, có thể khi ấy tôi cũng nhỏ tuổi. Hơn thế nữa là chữ "Đĩ" này tôi rất ghét, nó làm tôi khó chịu. Và nói thật lòng tôi rất không tôn trọng nghề này, nhưng tôi cũng không khinh rẻ, vì dù gì họ cũng là người và tôi cũng là người. Đều do cha mẹ sinh ra, có mắt, mũi, tay, chân như nhau. Nhưng vì lẽ gì họ lại bị người đời ghét như thế!

Thật cảm ơn chị Tào Đình đã cho tôi đọc một quyển sách hay, cảm động đến thế này. Chị đã cho tôi biết không phải những gì mình nhìn thấy, nghe thấy đã là toàn bộ sự thực. Và khi tôi quyết định đọc truyện này... là nhờ Waka đấy. Thấy cái này tôi rất muốn viết thử xem sao, nhưng không tìm được truyện gì. Tự nhiên tôi nghĩ đến câu chuyện này và tôi bắt đầu đọc thử. Tôi đã bị nó quấn hút ngay từ những trang đầu tiên và cảm giác ấy theo tôi đến những trang cuối cùng. Khi tôi đọc hết thì mới phát hiện trời đang sáng *cười*.

Tại sao tên truyện không thay từ "Đĩ" thành từ khác như là "Cave" chẳng hạn, bạn đã bao giờ từng thắc mắc chưa. Tôi cũng không biết nhưng tôi thấy từ "Đĩ" này có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều. Không biết bắt đầu từ khi nào tôi không còn thấy kinh sợ từ này nữa nhỉ?

Quả thực đây không phải là cuốn tiểu thuyết dâm loạn mà nó chỉ là một câu chuyện xúc động về lòng người sâu sắc.

Hạ Âu là một cô gái trẻ, đẹp. Khi tròn 16 tuổi cô bắt đầu theo nghề này. Tôi không biết vì sao cô ấy lại như vậy, một cô gái hoàn hảo như cô ấy thiếu gì công việc mà lại đi con đường không lối thoát này. Nhưng càng về sau tôi càng hiểu rõ, thấy hết tất cả những bất cập trong cuộc sống của cô.

Lúc này cô gặp một người tên Niệm Bân, cô đã tự nguyện yêu cầu anh ta bao mình. Cô cũng không biết lí do là gì mà khiến cô chọn anh trong số bao nhiêu đàn ông như vậy. Có lẽ vì xung quanh anh không hề có cô gái nào chăng?

Niệm Bân đã từng trả lời cô khi cô hỏi anh nghĩ gì về nghề cô đang làm, anh nói: "Không tôn trọng, cũng không khinh rẻ." Đối với cô gái làng chơi này, anh luôn quan tâm, thông cảm và dần dần đã yêu thương cô là vì chính anh đã thấy cuộc sống của cô, gia đình, quá khứ tối tăm không ánh mặt trời, quan trọng hơn tất cả là con người thật sự của cô.

Một người con gái như này, vì lẽ gì lại có thể đáng yêu, ngoan ngoãn trước mẹ mình như thế! Còn chỉ vì một bát chè tôm lạnh của bác Trương cũng khiến cô ăn ngon và vui như vậy. Tại sao? Cuộc sống của cô không hề hào nhoáng, lạnh lùng, mặc kệ tất cả như vẻ bề ngoài, cô cũng có ước mơ, muốn sống cuộc sống đời thường như bao người khác cũng không được, là do cuộc sống quá bất công hay do người đời quá phũ phàng.

Một câu nói của Hạ Âu đã làm tôi suy nghĩ "Dù là đĩ, cũng là người." Tôi không rõ cảm xúc khi đọc đến đây là gì? Nhưng tôi cứ cảm thấy xót xa, thương thay cho cô ấy.

Một cô gái quá khổ, năm 13 tuổi cô đã bị chính khách hàng của mẹ bóp nát tuổi thơ, bị 9 người đàn ông thường xuyên làm nhục. Mà người mẹ đáng thương của cô không hay biết gì. Cô yêu thương mẹ, không muốn mẹ khổ thêm, nên đã cắn răng chịu đựng sự xỉ nhục như thế! Người con gái thế này đâu thể nào là một con đĩ.

Những người đàn ông ý luôn coi khinh những người như cô, họ chỉ lấy cô làm thú tiêu khiển họ đâu biết rằng chính họ mới là kẻ đáng khinh nhất.

Trong cuộc đời cô, chỉ yêu sâu sắc một người đàn ông duy nhất Hà Niệm Bân, và anh cũng bắt đầu có cảm tình với cô. Yêu anh nên cô cũng có suy nghĩ kết hôn cùng anh nhưng anh lại nói: "Nếu em là một cô gái còn trinh tôi sẽ cưới em làm vợ nhưng xin lỗi, em chỉ là một con đĩ."

Tôi đã thấy bao đau đớn cùng tuyệt vọng trong mắt cô. Cuộc sống của cô, cuộc sống của một con đĩ chỉ có thế thôi ư!

Rồi sau này khi cô phát hiện mình mang thai. Cô đã giấu anh tìm cách ra đi, vì sợ có thể đây không phải của anh. Hạ Âu cố gắng mọi sức giúp anh thăng tiến, mặc bao nhiêu cay đắng tủi hờn, cô cũng cắn răng chịu đựng. Một tình yêu như vậy được mấy ai có.

Đau đớn thay anh hiểu lầm cô, anh lấy vợ và có một cô con gái. Cô càng không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình anh cho nên biết đứa con là của anh cũng không nói cho anh biết.

Cái kết của chuyện là một kết thúc đau đớn, Hạ Âu chết... Vì do quá yêu anh cô hy sinh cuộc đời mình, sinh mạng mình cho anh. Khi cô đau khổ tuyệt vọng nhất anh lại đang ôm trong lòng người phụ nữ khác. Có phải anh quá vô tình. Mãi về sau Niệm Bân mới biết toàn bộ sự thật, anh đau đớn hối hận thì tất cả đều đã quá muộn. Tôi không dễ gì rơi nước mắt nhưng tôi khóc vì thương Hạ Âu.

Tôi không thích những câu chuyện có cái kết buồn, khi đọc đến đoạn kết tôi vô cùng oán trách tác giả, một người như cô ấy sao không thể có một hạnh phúc dù là nhỏ nhoi nhất. Cuộc đời không ai luôn thuận buồm xuôi gió, có như vậy mới là hiện thực xã hội.

Truyện cho tôi biết về con người những góc khuất trong cuộc sống, những mảnh đời ngang trái. Và trên hết là một tình yêu sâu sắc sẵn sàng hy sinh tất cả cho người mình yêu. Một tình yêu cao thượng - đáng được trân trọng.