Anh nhìn em như thế này được bao lâu iambep

Nhân sinh chẳng qua chỉ là một ly trà, đầy cũng được, vơi cũng được, tranh làm gì! Đậm cũng được, nhạt cũng được, đều có vị riêng. Vội cũng được, chậm cũng được, vậy thì sao? Ấm cũng được, lạnh cũng được, nhìn nhau cười một cái. Nhân sinh bởi vì quan tâm nên đau khổ. Bởi vì hoài nghi nên tổn thương. Bởi vì xem nhẹ nên vui vẻ. Bởi vì lãnh đạm nên hạnh phúc. Chúng ta đều là khách qua đường trong thế giới này, rất nhiều người, rất nhiều việc, chúng ta đều không thể làm chủ. Chữ “Tâm” có ba nét chấm, không có nét chấm nào hướng ra ngoài. Bạn càng muốn túm chặt, thì nó luôn rời bạn nhanh nhất. Hết thảy tùy duyên, duyên sâu thì gặp nhau nhiều, duyên nhạt thì tùy nó đi. Nhân sinh xem nhẹ, lãnh đạm bao nhiêu, thì đau khổ càng rời xa bạn bấy nhiêu. Ai nấy đều sợ mình không tỉnh táo, hy vọng mình minh mẫn sáng suốt. Thực ra nhân sinh hà tất quá tỉnh táo? Nấu cháo cần phải cho ba phần gạo, bảy phần nước. Làm việc phải ba phần vì mình, bảy phần vì người. Đối với bạn bè phải ba phần nghiêm túc, bảy phần khoan dung. Đối với gia đình phải ba phần yêu, bảy phần trách nhiệm. Đọc văn, ba phần đọc, bảy phần thưởng thức. Uống rượu phải ba phần say, bảy phần tỉnh. Ba phần, bảy phần… chẳng qua là ước lượng của cuộc đời. Đọc sách nhưng thứ nghiệm ra lại là thế giới, pha trà nhưng thứ nếm được là cuộc sống, rót rượu nhưng thứ nếm được lại là cực khổ. Nhân sinh tựa như vé một chiều không có lượt về, không có diễn tập, không có lặp lại, nên trân trọng những thứ trước mắt hơn, điều bạn cần làm bây giờ là sống thật tốt giây phút hiện tại.

iambep:

Tôi gối đầu lên chân nàng, nghiêng sang bên phải để nàng nhổ tóc bạc.

Nàng bảo anh dạo này nhiều tóc bạc quá, chưa đến 3 chục tuổi đầu, thế này sau phải tính sao.

Thì nhuộm lại, anh ra chợ mua thuốc, em về nhuộm cho anh. Ở nhà bố mẹ vẫn hay làm thế. Anh nhớ nhuộm tóc xong để chờ gội đầu lại, bố hay kê ghế ra khoảnh sân rồi ngồi hút thuốc, ngắm dàn hoa giấy nhà trồng. Sau đi đâu anh cũng không quên được.

Ngoài trời mưa rất lớn, gió cứ ào ạt. Chúng tôi nằm trên gác xép rồi nhìn ra cửa sổ mong thôi mưa. Nhưng tiếng mưa rơi trên mái làm thời gian như dài mãi ra. Người ta bảo sau cơn bão, mưa sẽ dai dẳng mất mấy ngày.

Mấy hôm nữa đóng tiền nhà, mình còn chưa đủ. Tháng này, nhiều đám cưới quá. Nàng nhổ được một sợi dài, đặt lên bìa cuốn tạp chí bên cạnh.

Tôi bảo không lo, chắc anh sẽ được trả lương sớm thôi. Còn không sẽ nói khó với bác chủ nhà được. Lần nào chẳng thế.

Mình thuê được cái nhà cũng rẻ, mỗi tội hơi xa thôi. Đi đâu cũng phải bắt xe buýt, nhưng được cái không khí thật trong lành. Cũng nhờ cái vườn này trước mặt, mọi thứ yên tĩnh đúng như ngày xưa em mơ.

Bao giờ kiếm được việc tốt hơn, em có muốn chuyển nhà không, sẽ không còn một tầng một gác xép thế này nữa. Sẽ có nhiều phòng, có cả chỗ cho mình uống trà tiếp khách. Bếp cũng sẽ rộng hơn. Đi lại sẽ đỡ vất vả.

Em không biết, nhưng như thế sẽ còn vui như bây giờ không anh. Nàng khẽ thở dài. Chắc tại, em nghĩ ở bên anh là đủ rồi, cũng chưa bao giờ em nghĩ xa được chuyện gì.

Nếu biết vất vả thế này, em có dọn về đây với anh không.

Thế nếu anh biết em nấu ăn tệ như vậy, anh có chịu ở với em không.

Dạo này em lên tay nhiều rồi mà. Tôi cười. Em biết không, nếu có tiền, anh sẽ mua một cái loa mới, không tậm tịt bên có bên không như cái mình đang dùng. Đấy, anh cũng chỉ nghĩ được đến vậy thôi.

Còn em muốn mua một bộ ga giường mới, một cái chăn. Sắp lạnh rồi. Người ta bảo mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.

…..

Có một ngày.

Khi ấy, chúng tôi còn dại. Thường xuyên thức khuya cùng nhau, rồi ăn mỳ gói. Nếu nhà có xúc xích, tôi sẽ luộc xúc xích bỏ vào ăn cùng, rồi hành hoa, thêm lát cà chua. Nếu còn trứng, tôi sẽ luộc hai quả. Một cho nàng. Một cho tôi. Nàng thích ăn lòng đỏ, tôi sẽ nhường, tôi chỉ ăn lòng trắng.

Mỗi cuối tuần cả hai xem những chương trình chán ngắt trên ti vi, nhưng vẫn giữ được nụ cười. Nếu hôm nào có phim, hôm nào ít quảng cáo, chúng tôi sẽ vui cả một tối. Rồi đi ngủ, sáng mai thức dậy cùng nhau pha một ấm trà nóng sau bữa cơm rang.

Những ngày ấy.

Mọi chuyện đều đơn giản. Không ai nghĩ xa. Bởi là những kẻ đầu xanh ở nơi đất khách quê người, không biết nương tựa vào ai ngoài chút hy vọng vào bản thân.

…..

Có một lần.

Từ tầng 14 của công ty. Tôi ngó qua cửa kính lớn nhìn về phía xa. Trời sẽ đổ một cơn mưa lớn. Tôi không biết mình sẽ đi về đâu sau khi hết một ngày.

Đi ăn một tiệm ăn nào đó. Đi nhậu với mấy người đồng nghiệp rồi đánh bi a đến đêm khuya mới mò về nhà. Đi quán bar nào rồi bắt cặp với một cô gái nếu ngày hôm đó đủ may mắn và tỉnh táo. Chúng tôi ngủ với nhau và rồi tôi quên ngay một cái tên vào lúc tôi đóng cánh cửa lại.

Những lần ấy.

Tôi thấy mình thật đơn giản. Nhưng vì hời hợt sống, nên mới đơn giản. Bởi kẻ không dám nghiêm túc chuyện gì, nên cười cợt xuề xòa cho qua. Tôi sợ nếu mình cả nghĩ, lại là lúc mình thấy bản thân có quá nhiều vấn đề. Có lựa chọn nào mà không đi đến tổn thương đâu.

…..

Tôi đứng ở cửa hàng tiện lợi. Ăn một que kem Vani. Cà vạt chưa tháo. Áo vest không cài khuy. Tôi phải tránh xa cái quạt vì sợ kem chảy hết mất. Sấm âm ỉ rên lên kéo trời khuya giãn ra.

Các đôi cứ đi bộ, che ô cho nhau. Mặc áo mưa đi song song với nhau. Nhìn họ thật hạnh phúc. Những nụ cười, ánh mắt trong veo kia nếu như cứ gắn cả đời vào cõi lòng, đừng bao giờ tan tác đi thì tốt. Tôi lắc đầu. Quan trọng gì. Giờ họ có nhau, ấy tức là hạnh phúc.

Một cậu trai thích mỳ mới của Hàn Quốc, có vị cay xè. Cậu bảo vậy. Càng cay càng tốt. Cô gái tóc ngắn đi bên cạnh nói không ngon đâu, sao bằng mì của Thái được. Họ cứ chí chóe mãi.

Tôi nhận ra phải rất lâu rồi mình không ăn mỳ gói nữa. Tôi không còn luộc trứng như ngày xưa, ăn hết lòng trắng, để cho nàng ăn lòng đỏ.

Một vệt kem chảy xuống mũi giày da của tôi.

Tôi quay vào quầy thanh toán. Lấy một gói thuốc lá. Để lại thêm tiền, nói nhỏ với bạn nhân viên.

Để tôi trả cho mấy gói mỳ của hai bạn kia.

…..

Tôi bước ra ngoài phố. Mưa nhỏ hơn. Cắm tai nghe, ca khúc “24 - 25” của Kings Of Convenience. Tôi đi một mình về nhà.

Những ngày mưa thế này.

Tôi rất sợ một mình.

Sợ tóc tôi cứ thế mà bạc đi mãi.

“Je pense toujours à toi.”

From BeP

lanvinla:

Vì chẳng ai cứu nổi mình, ngoài chính bản thân mình.

Có khi bạn mệt mỏi đến nổi chỉ cần một người mình thật sự tin tưởng, thinh lặng lắng nghe những gì cấu xé trong lòng. Nhưng chợt nhớ ra, ai cũng có đủ những niềm riêng trong cuộc sống, vậy là bạn lặng thinh.

Rõ ràng là bạn có cô độc đâu. Nhưng cô đơn sống lặng lẽ lâu rồi, dù đi đến đâu, chạm đến ngã ba đường nào, dẫu khó khăn mấy, bạn cũng phải chọn cho mình một ngã rẽ riêng, ngã rẽ chỉ có riêng bước chân mình.

Tự mình vượt qua, tự mình lau khô hai hàng nước mắt, tự trói chặt vào thứ niềm tin, rằng mình sẽ ổn.

Phía trước con đường, chắc còn lắm hi vọng.

haukino:

“Trước làn mưa xám đầy ảm đạm trong đêm, nhành hoa thơm có thể nở thắm tươi như vậy, cũng là bởi vì được đắm chìm giữa bão giông.”

“Thời khắc cánh hoa rực rỡ nhất phai tàn, cũng là lúc những cánh hoa đẹp đẽ khác bừng nở. Mỉm cười. Gọi tên tuổi trẻ.”

Đến một lúc nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng. Hân hoan cũng im lặng, buồn đau cũng im lặng. Thi thoảng, chỉ muốn lùi vào một góc quen thuộc, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời. Cuộc đời cứ thế biên niên cô đơn …!

Có đôi khi tôi ghét sự nhạy cảm của chính mình. Nó khiến tôi biết trước điều gì sẽ xảy ra, nhưng không giúp tôi thay đổi được kết quả. Cảm giác gì là tệ nhất ? Chính là hữu tâm vô lực. Biết ít một chút sẽ vui vẻ hơn nhiều, có phải không ?!
#Hoa_Giấy_thôi_rơi #Chuyện_của_Cáo

May mắn là chỉ có 5km, nếu có là 50km, 500km, 5000km…Em cũng vẫn đi tới bên anh. Con đường dài rộng không đáng sợ, đáng sợ là cuối con đường đó không có nụ cười em thương .

Vòng đời ngắn ngủi của một mùa hoa cho người ta thời gian để nghĩ về những thứ đẹp nhất của đời người.

Video liên quan

Bài Viết Liên Quan

Toplist mới

Bài mới nhất

Chủ Đề