Jonathan harker đã thoát khỏi lâu dài bằng cách nào năm 2024

Will Harker xô mạnh chiếc xẻng xuống nền đất rồi tựa vào cán cầm, quệt ngang lông mày bằng ống tay áo sơ mi kẻ ô.

Tận dưới cùng của khu vườn rộng, hồ nước chia cắt hòn đảo khỏi thành phố toronto. Nó làm anh nhớ đến Sugarloaf Key ở Marathon, Florida. Sau khi đã cân nhắc, anh rời khỏi nước Mỹ và đến Canada. Với tên mới, nhờ Crawford. Cuộc sống mới, vì anh tỉnh dậy trong phòng hồi sức cấp cứu đặc biệt của bệnh viện Mercy ở Miami và nhận ra cái cuộc đời cũ kia đã bị xé ra khỏi chính anh.

Molly và Josh đã làm thế, thể chất là một phần. Còn tâm lý, những gì Polarhyde đã làm với họ là quá xa. Molly Graham đã hôn người chồng đang bất tỉnh của mình rồi nói lời tạm biệt và cô rời khỏi Florida khi mà Will còn đang chìm trong hôn mê.

“Will Graham? Tôi là Đặc vụ Đặc biệt Clarice Starling”

Anh ngẩng đầu nhìn lên khi người phụ nữ trẻ tuổi bước vào khoảng sân vừa mới lát, phù hiệu FBI chìa ra ngay trước mặt. Will khẽ liếc tấm thẻ.

“Tôi không còn là Graham nữa”, anh nói với giọng thờ ơ. “Giờ tôi là Harker”

Người phụ nữ gập tấm thẻ lại rồi bỏ nó vào trong túi áo khoác. “Jonathan Harker? Người đã trốn thoát khỏi lâu đài Dracula và sống sót? Đó là cảm giác của anh hả? Thoát khỏi sự kinh hoàng để sống sót?”

“Cô nghĩ là tôi sống sót ư?”

Will thở dài, mắt nhắm lại trong một khoảnh khắc. “Và cô, thật tình cờ, liên quan đến Jack Crawford?”

Cô thoáng ngạc nhiên, mối quan hệ giữa cấp trên của cô và Graham hẳn là gần gũi. “Ông ấy là cấp trên của tôi. Nhưng ông ấy không gửi tôi đến, chỉ là cho tôi biết chỗ của anh khi tôi hỏi”

Đứng thẳng, Will hít một hơi thở sâu và nhanh, đi ngang qua bãi cỏ đến chỗ cô. “Nước chanh không?”

“Anh Graham, tôi cần nói chuyện với anh”

Anh lắc đầu, đi qua cô và bước vào trong ngôi nhà gỗ hai tầng. Trong nhà bếp, anh tự rót cho mình một ly đầy thứ chất lỏng đắng, nổi bọt từ cái chai nhựa trong tủ lạnh, theo dõi cô qua ô cửa sổ.

Cô vẫn đứng từ trong sân mà nhìn lại anh. Cô có nét giống một người của Crawford. Cũng cái tham vọng trên gương mặt ấy, cái mà anh đã từng có khi Jack cuốn anh đi. Và có cả thứ gì đó khác nữa, thứ mà làm anh nhớ đến chính bản thân mình.

Bước ra ngoài với cái cốc cao và dài trong một tay, tay kia nhét vào túi quần, anh mỉm cười với cô.

“Tôi có thể giúp gì cho cô, Đặc vụ Đặc biệt Starling?”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi muốn nói với anh về Hannibal Lecter”

Nụ cười của Will nhạt đi một chút, và anh nhìn sang chỗ khác. Là anh bị ám ảnh bởi Lecter, anh tự hỏi điều đó, hay là Crawford?

“Chẳng có gì để nói cả”

“Hắn đã bỏ trốn”

Hai từ đó thiêu đốt Will cũng như lưỡi dao đã suýt giết anh của Lecter. Cố gắng để không biểu lộ cảm xúc, nhưng anh biết mình đã thất bại khi cô hỏi một cách không cần thiết rằng anh có sao không.

Bước tới bên chiếc bàn gỗ đặt giữa sân, anh ngồi thụp xuống ghế, đặt cốc nước xuống với đôi tay run rẩy. Cô đi theo, cúi xuống gần anh.

“Làm thế quái nào mà hắn trốn thoát khỏi cái hố các người nhốt hắn hả?”, giọng của Will nặng nề, gằn từng từ một với nỗ lực tuyệt đối kiểm soát bản thân.

“Hắn…không vượt ngục”, cô thận trọng trả lời. “Họ định chuyển hắn tới nơi giam giữ…tốt hơn”

Anh bật cười, âm thanh bị bóp nghẹn và không tin tưởng. “Gì kia?”

“Clinton có một thỏa hiệp với thượng nghị sĩ nếu hắn cứu mạng con gái bà ấy. Hắn được chuyển tới một nhà giam cao cấp, nơi có…”

“…có tầm nhìn”, Will kết lời, khẽ gật đầu. “Thế mà họ cũng chịu?”, sự tức giận tràn đầy không thể ngăn cản trong giọng nói của anh. “Không ai nghĩ dù chỉ một giây thôi rằng hắn đã có kế hoạch cho tất cả hay sao?”

Cô đứng thẳng, ngón tay xoa thái dương như để gạt đi áp lực. Và anh theo dõi cô. Dù gì cũng là điều tra viên cao cấp một thời.

“Cô để hắn quá gần, phải không? Cô nói với hắn quá nhiều và giờ đây cô không biết mình đùa giỡn hắn hay hắn đùa giỡn cô”

Cô nhìn ra chỗ khác, và anh có thể đọc được cơn ác mộng từ chiếc mặt nạ biểu cảm đó. “Hắn…hắn ở trong đầu anh”, cô ấp úng. “Anh biết điều đó. Hắn chui vào trong đầu anh”

“Có rất nhiều tên giết người hàng loạt ở trong đầu tôi, Cô Starling.Nghề của tôi mà”, một cách chung chung, và bằng cách nào đó anh biết nó không lừa được cô trong một khoảnh khắc.

“Nghề mà anh đã bỏ”

“Vậy cô có làm thế không khi cô tỉnh dậy trong phòng hồi sức cấp cứu hai lần, mà đều là do cùng một người”

Cô nhìn anh một lúc lâu, quyết định kế hoạch, anh nghĩ, thật hài hước. Ít nhất đó là cái anh học được từ Lecter”

“Tôi không ở đây để hỏi hay phán quyết gì anh cả”, anh bỏ mặc những từ ngữ đó. “Tôi chỉ cảnh báo cho anh”

“Hắn sẽ không làm hại tôi”

“Anh có vẻ chắc chắn quá sau những gì anh nói về phòng hồi sức cấp cứu”

Anh nhìn sang hướng khác. “Cô có vẻ biết rõ về hắn. Cô lo lắng không?”

Cục diện đã thay đổi. Giờ thì cô do dự. “Tôi nghĩ…tôi nghĩ hắn…cũng thích tôi”

Will không rời mắt khỏi cái hồ rộng mênh mông. Chưa bao giờ chỉ có một cảm giác khi nói đến Lecter. Có quá nhiều hòa trộn lại và luôn luôn khác nhau mỗi lần anh nghĩ đến.

Anh nhẹ nhõm? Hạnh phúc? Buồn? Sợ hãi? Ghen tị?

Anh chắc chắn có sợ hãi. Hannibal mà đã tìm ra thứ yêu thích thì sẽ không bao giờ bỏ qua. Chẳng phải anh luôn biết rằng chừng nào vị bác sĩ còn sống, anh sẽ luôn phải sống trong lo sợ sao?

“Hắn thích tôi”, cuối cùng anh nói, “và hắn vẫn cố gắng để giết tôi”

“Hắn sẽ thấy rằng thô lỗ nếu theo sau tôi”

Will bật cười, cứ tưởng anh đã không còn cảm giác muốn cười nữa. “Phải, hắn cũng có những nguyên tắc của mình”

Clarice thả lỏng. Đi vòng quanh bàn, cô ngồi xuống đầu bên kia của chiếc ghế dài và anh lịch sự quay lại đối mặt với cô, như phản chiếu hình ảnh của cô.

“Anh không như tôi tưởng”, cô đột ngột nói, chủ đề này dễ chịu hơn. “Anh trông trẻ hơn là trong hồ sơ ghi”

Anh do dự. Anh đã nói quá nhiều về bản thân mình cho Lecter biết lúc đầu và sau này phải hối hận. Kể từ đó, anh không còn tin được ai nữa.

“Crawford đưa tôi ra khỏi học viện để giải quyết một vụ”, nghiêng nghiêng đầu, anh quan sát kĩ gương mặt trong sáng của cô. “Anh ta cũng làm thế với cô, phải không?”, cô gật đầu. “Anh ta thích có điều tra viên của riêng mình”

Cô nhíu mày. “Tôi nghĩ hai người thân thiết lắm?”

Jonathan harker đã thoát khỏi lâu dài bằng cách nào năm 2024

“Chúng tôi đã – đang, có lẽ. Tôi chỉ…đổ lỗi cho anh ta,chắc vậy, vì Dolarhyde. Vì đã gửi tôi lại cho Lecter, vì vợ tôi bỏ đi sau khi tôi bảo cô ấy giết Dolarhyde để cứu chính cô ấy và con trai chúng tôi”

Cô nhìn anh với vẻ cảm thông và anh nhìn lại với một chút khinh thường bị che giấu. Cô đến để nói với anh một điều và cô đã làm điều đó, Will nghĩ. Anh không suy sụp hay thua cuộc trước cô. Khoảng thời gian nguy hiểm đã trôi qua.

“Lecter…có hỏi tôi vài điều. Hắn từ chối nói chuyện nếu tôi không nói với hắn về bản thân mình”, cô nói và anh nhận ra rằng cô cần được chia sẻ với người khác. Một cách kì quặc, cô cũng thua cuộc trước Lecter giống như anh đã từng. Mặc dù vậy, người đàn ông này vẫn là một phần của cuộc đời họ và hắn sẽ mãi là như thế. “Hắn cũng dùng trò “có qua có lại” này với anh nữa hả?”

Will khựng lại trước khi lắc đầu. “Chúng tôi trở thành bạn bè khi tôi đang giải quyết một vụ khác. Chúng tôi….đã từng ăn tối với nhau một lần. Chúng tôi ngồi và nói chuyện với nhau trong nhiều giờ, tìm kiếm điểm chung, đưa ra những quan điểm và ý tưởng”

Cô mỉm cười lịch sự, không muốn bị cuốn hút nhưng không thể che giấu sự thích thú. “Lúc tự do hắn có khác không? Trong môi trường của hắn, trong nhà của hắn?”

Anh khẽ cười dù chẳng hài hước. “Cô nói về hắn như một thí nghiệm khoa học vậy”. Sự khinh bỉ trong giọng anh là sự ngụy trang khắc nghiệt.

Nó làm cô ngạc nhiên vì anh vô tình bảo vệ Lecter. “Xin lỗi, ý tôi là…tôi không thể không tự hỏi bao nhiêu phần của hắn trước tôi chỉ là giả tạo, và bao nhiêu phần mới là con người thật”

“Cô không bao giờ có thể thực sự hiểu hắn đâu”

“Nhưng anh thì chắc chắn. Hắn đâm anh, làm anh phải nhập viện ba tháng. Sau đó cho một thằng điên địa chỉ nhà anh, và bảo gã giết anh. Thế mà…anh chưa từng nói một từ xấu nào về hắn”. Giọng cô có chứa sự buộc tội, nhưng biểu cảm lại chứa sự cảm thông. Will không trả lời. “Sao anh tin chắc rằng hắn sẽ không đến tìm anh? Chính anh bắt hắn mà”

Nhưng anh lắc đầu. “Tôi không chắc. Khi Crawford tìm thấy chúng tôi trong văn phòng của Lecter, tôi đã gần chết, tôi đã chết khi hắn đặt vai tôi lên đùi hắn. Việc chữa trị đã khởi động lại trái tim tôi một phút hay nhiều hơn. Tôi đã may mắn, họ nói, vì đã sống sót và không phải chịu bất kì tổn thương não bộ nào. Lecter thì đang nằm trên bàn làm việc của hắn với ba mũi tên cắm vào bụng và hai viên đạn vào ngực. Tôi không bắt hắn”

“Nhưng lời khai của anh đã đưa hắn vào tù”

Will nhún vai. “Hắn sẽ không coi đó là gì hơn việc tôi thực hiện nhiệm vụ công dân của mình”

Clarice lắc đầu, cúi người về trước, không bị thuyết phục. “Hắn có lẽ vẫn đổ lỗi cho anh, Will. Hắn có thể sẽ tới đây”

Cô có vẻ thực sự lo lắng và điều đó chạm đến anh. Bao nhiêu phần cô lo lắng, anh tự hỏi, và bao nhiêu phần là Crawford?”

“Sẽ không đâu”

“Sao anh chắc chắn thế được?”

Đuổi theo những thớ gỗ bằng ngón trỏ, anh nghĩ trước khi trả lời. “Hắn và tôi là bạn qua thư”

Cô nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, cố gắng vạch trần – theo như anh tưởng tượng – nếu anh đang lừa cô. Biết là không, cô nói. “Bạn qua thư?”. Will gật đầu, mỉm cười, với tay lấy cốc nước chanh. “Anh viết về cái gì thế?”

Anh nhìn đi, hi vọng rằng mặt mình không đỏ.

“Việc cá nhân thôi”, anh lắc đầu, một nụ cười nở trên môi. “Việc mà tôi không thể nói cho cô”

“Nhưng anh hạnh phúc nói cho hắn?! Hắn đi vào trong đầu anh, anh sẽ không thể tự do nếu cứ để hắn ở đó”

Khi anh nhìn cô, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. Sao cô có thể cho rằng anh có thể tự do khỏi kẻ mà luôn ám ảnh trong những giấc mơ và cả suy nghĩ của anh? Anh biết rõ rằng đó là thứ mà ít nhất anh phải đấu tranh với, nhưng anh không muốn, không phải sau tất cả thời gian đó, sau những gì anh đã chia sẻ với Lecter.

Với Clarice, anh nói. “Tôi biết hắn. Cô đang lo lắng về tôi. Cứ bảo Jack là tôi ổn”

Cô gật đầu. “Ông ấy cảm thấy tội lỗi vì lần cuối đó. Ông ấy nghĩ ông ấy đã chơi xấu anh, dựa trên bản chất của anh”

“Anh ta đã làm. Và tôi khó có thể thoát khỏi cuộc đời của chính mình. Nhưng….giờ tôi an toàn. Dolarhyde đã chết và Hannibal không làm hại tôi. Hắn sẽ không bám theo tôi”

Đó là một lời dối trá. Tất cả luôn là dối trá. Nhưng anh chắc chắn cô sẽ chấp nhận, dù là chuyên nghiệp hay là khờ khạo. Cái nào đối với anh cũng không thành vấn đề.

Anh chắc chắn, trên thực tế, Lecter sẽ đến. Những lá thư của họ đã trở nên tế nhị và mang tính tình dục trong vài tháng. Giờ hắn đã có tự do, Will chắc chắn rằng hắn muốn những gì mà họ đã viết.

Điều làm Will sợ hãi là anh cũng muốn, bất kể cái giá cao đến mức nào. Lecter sẽ không giết anh, hắn sẽ mất rất nhiều.

Clarice đang theo dõi anh kĩ lưỡng. Cô nghiên cứu anh, và anh tự hỏi tại sao.

“Hắn nhắc đến anh”, cô đột ngột nói, như thế trả lời câu hỏi không được đặt ra của anh. “Suốt buổi nói chuyện của chúng tôi, hắn nói về anh”

Có thứ gì bên trong anh đã bị chạm tới, nhưng anh không cho phép mình nhảy vào lời mời của cô. Thay vào đó, anh chờ cô tiếp tục. Họ trở thành đối thủ, anh nhận ra mà không ngạc nhiên, trong khoảng mười phút.

“Tôi đã hỏi hắn”, cuối cùng cô thừa nhận với một cái gật đầu áy náy. “Sau khi tôi gặp hắn, tôi muốn biết anh. Câu chuyện của hai người, làm sao anh bắt được hắn, là huyền thoại của cả học viện. Cho đến lúc ấy, hắn chơi đùa tôi, cuốn hút tôi. Khi tôi nhắc đến tên anh, thái độ hắn thay đổi, trở nên khắc nghiệt hơn theo cách nào đó. Hắn hỏi sao tôi lại muốn biết về anh. Hắn trở nên rất bảo vệ, sở hữu. Hắn chiếm hữu anh”

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống Will. Không dễ dàng gì với anh. Lecter có khuynh hướng sưu tập những thứ hắn muốn sở hữu. Hít một hơi thở sau, anh bình tĩnh lại, tự nghĩ đến những dòng yêu thích nhất trong mấy lá thư của Lecter.

“Cậu đã nhắc đến những cơn ác mộng. Tôi biết là cậu sợ, Will. Nhưng sao tôi có thể làm hại cậu sau tất cả những gì cậu đã cho tôi? Cậu đã cho tôi một chút cảm xúc con người, tôi nợ cậu mạng của cả hai ta vì điều đó”

“Hắn không thể sở hữu thứ mà hắn không bao giờ có”, Will nói như thể một lời nhận xét vứt đi, muốn làm dịu sự lo lắng của cô và tự thuyết phục chính mình.

Bình tĩnh nào, anh hớp một ngụm nước và chờ đợi.

Anh thở một hơi nhẹ nhõm khi cô đứng dậy.

“Tôi có thể hỏi anh vài điều riêng tư được không?”. Anh khẽ gật đầu. “Anh nằm mơ nhiều không?”

Những từ ngữ như làm vỡ bức tường mong manh rào quanh những xúc cảm và kí ức về lần chạm trán cuối cùng với Lecter.

Nhưng điều anh không trả lời tên giết người hàng loạt, anh nói với cô. “Mỗi buổi đêm chết tiệt. Và nó luôn luôn, luôn luôn là về hắn. Tôi không nghĩ là còn thứ gì sót lại trong tiềm thức tôi bên cạnh hắn. Thế đã trả lời câu hỏi của cô chưa?”

Cô thở dài. “Giữ gìn sức khỏe nhé, Will”. Và sau đó cô đi.

Chỉ khi bị bỏ lại một mình lần nữa anh mới để cho sự căng thẳng của buổi phỏng vấn dâng lên.

Gương mặt anh cúi xuống khi nước ngập trong mắt. Cố quệt chúng đi với những ngón tay run rẩy qua mái tóc màu vàng cát, anh gục đầu xuống giữa hai bàn tay và nức nở lặng lẽ.

***

“Will thân yêu của tôi…”

Nhịp thở của anh ngừng lại khi nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng, ngân nga. Đã hơn một tháng kể từ khi Clarice Starling đến thăm, bỏ mặc anh tan vỡ như khi Lecter đâm và Dolarhyde bắn. Anh đã chuẩn bị, nhưng có nghĩa là sống thận trọng. Thật là nhẹ nhõm khi cuối cùng Hannibal đã ở đây.

Quay lại chậm rãi từ chiếc laptop để mở trên bàn, Will ngẩng đầu nhìn kẻ thù của anh.

“Hannibal…”. Người đàn ông đó trông thật kì quái. Hắn đã ở Florida hay là Cari”be vậy, da sạm hẳn đi và gầy hơn cả khi đang trong chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt và không tập thể dục mà hắn đã từng trải nghiệm trong tù. Cái suy nghĩ rằng hắn đang ăn uống tốt lắm đưa Will tới một cái nơi mà anh không muốn đến.

Mặc dù vậy, anh đứng dậy và chống tay vào mặt bàn gỗ cứng.

Lecter không di chuyển khỏi nơi mà hắn đang nói chuyện với Will từ mép sân. Cánh tay hắn để cách thân mình một chút, bàn tay nắm lại. Từ dưới chiếc mũ Panama màu kem, hắn mỉm cười trấn an người cựu Đặc vụ Đặc biệt yêu dấu của hắn.

“Tôi không ở đây để hại cậu, Will, tôi đã nói rồi. Tôi chỉ muốn nhìn cậu, để đảm bảo rằng cậu vẫn khỏe, rằng cậu đã sống sót mà không phải chịu quá nhiều vết sẹo bên trong”

“Tôi…ổn”, anh gật đầu, không chắc chắn. “Molly…đã đi”

“Tôi biết. Tôi rất tiếc”

Will không thể kiềm được, anh cười cái sự mỉa mai mà anh cảm thấy. “Không, anh không hề. Anh đã nói không ai được an toàn bên cạnh tôi. Thậm chí ngay cả tôi”

Hannibal cúi đầu. “Mọi thứ đã thay đổi rồi. Tôi đã nghĩ về cậu rất nhiều. Những lá thư của cậu là niềm vui hiếm hoi”. Hắn do dự. “Cô ta tổn thương cậu”

“Không bằng một nửa những gì anh làm”, thật là như thế sao? Anh nghi ngờ điều đó. Cô đã bỏ anh khi anh đang hôn mê. Anh tỉnh dậy mơ hồ, đau đớn và hoàn toàn cô đơn.

Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Lecter nói. “Cậu sẽ không bao giờ cô đơn”

Đó là một lời hứa, hay là một sự đe dọa? Anh cho rằng mình không nên biết thì hơn. “Tôi đã gặp Clarice”

Gương mặt Lecter nứt thành một nụ cười rộng, nhưng Will không biết nó có thật hay không.

“Phải. Đáng yêu, phải không?”, Will không trả lời. “Đúng là…một cô gái thú vị. Cậu cũng biết là tôi thích chơi trò chơi của mình đến chừng nào”, đó là sự trêu chọc trong giọng nói ngọt ngào, một lời mời tham gia vào việc chế nhạo chính bản thân mình.

Đêm đó, cả một thời gian dài trước kia, trong văn phòng của Lecter, khi hắn áp vào Will, tay dính đầy máu của chàng trai trẻ rỉ qua vết dao cắt rất ngọt, Lecter đã nói với chàng trai đổ ập xuống bên hắn rằng hắn ước gì trò chơi có thể kéo dài lâu hơn nữa. Will đã không hề nhận ra cả cuộc đời mình chỉ là một trò chơi cho đến giây phút đó.

Đã luôn là một trò chơi. Một trong những trò mà Lecter chọn.

“Cậu ghen tị sao, Will?”, hắn đột nhiên hỏi.

“Không”, nhưng tiếng nấc trong giọng anh quá rõ ngay cả với anh.

“Cưng ơi, không ai có thể chiếm giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi như cậu. Chưa ai từng chạm vào tôi như cậu đã từng. Cậu là của tôi từ trước khi những lá thư được bắt đầu. Cậu biết mà, phải không?”, đó là một câu hỏi tu từ. Will lờ nó đi. “Cô ấy đã nói gì với cậu?”

“Cô ấy nói với tôi anh đã bỏ trốn, để cảnh báo tôi”

“Cô ấy nghĩ tôi làm hại cậu”

“Phải”

Lecter nghiên cứu người kia trong một thoáng. “Tôi đã phải giết sáu người để trốn thoát. Tôi không thích giết người làm tôi khó chịu theo một cách nào đó nhưng tôi không có lựa chọn nào khác”

Biểu cảm của Will nhăn nhúm lại. “Làm ơn, Bác sĩ Lecter…”

Nhưng Lecter cắt lời anh với một cái vẫy tay ngắn gọn. “Dù cậu nghĩ rằng tôi nói cho cậu vì lí do nào chăng nữa, cậu đã sai. Tôi vui khi nghĩ rằng chúng ta gần gũi hơn, cậu và tôi, qua những lá thư. Dù rằng, tôi vẫn không hiểu vì sao cậu viết và không thường xuyên với tôi chút nào khi không biết được tâm lý đằng sau hành động của một người, đặc biệt khi người đó tôi lại biết”

Will bối rối trước khi thú nhận. “Tôi không thể nói tại sao tôi viết chúng”

“Dĩ nhiên là cậu không thể, cậu hiểu điều đó thậm chí còn ít hơn tôi. Cái tôi đang muốn nói, Will của tôi ạ, đó là lần đầu tiên trong một khoảng thời gian rất dài, tôi thấy mình thực sự quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình”

Chẳng có câu khen ngợi nào Will có thể nghĩ ra, nên thay vào đó anh hỏi. “Sao anh lại tới đây?”

“Bởi vì tôi muốn thấy cậu, lần cuối cùng, trước khi tôi biến mất. Và có lẽ tôi quá tự phụ khi nghĩ rằng có thể cậu cần thấy tôi, ngay cả khi cậu không hề muốn”

Chậm rãi, Will gật đầu. “Đúng thế”

“Tốt”. Cởi bỏ cái mũ, hắn thả nó xuống chiếc ghế làm vườn dài dưới cửa sổ phòng bếp. “Tôi không thể xóa đi những kí ức hãi hùng mà tôi đã cho cậu, Will. Nhưng tôi đặt một cái tốt hơn bên cạnh chúng”

Will nuốt từng từ qua cổ họng. Điều Lecter đang đề nghị không phải tình yêu, không phải tương lai hay bất cứ thứ gì có thể tồn tại. Chỉ là một vài giờ được ôm và được chạm vào. Chỉ là phá vỡ sự cô đơn.

Đó là ảo vọng mà họ cùng chia sẻ suốt bao năm qua.

Đi vòng quanh cái bàn hình chữ A, Will thận trọng tiếp cận vị khách của anh, để lại vài feet của khoảng vườn giữa họ.

“Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa”, anh thành thật nói với Lecter, cầu nguyện rằng anh sẽ không bị phản bội một lần nữa, không chắc tại sao mình lại tiếp tục đặt niềm tin lên trên kẻ điên này. “Nếu anh lại làm tổn thương tôi, tôi sẽ tự giết mình. Tôi không biết đó có phải điều anh muốn không. Tôi không còn sức mạnh để đấu với anh thêm nữa”

Với một lời thì thầm mềm mại, Lecter thu hẹp khoảng cách giữa họ, chạm đầu ngón tay vào phần má hơi râu ria của Will.

“Tôi đã đánh mất một thứ quý giá biết chừng nào”, ghé lại gần, miệng hắn gần như chạm vào miệng Will khi hắn nói. “Tin tôi. Tôi sẽ không làm cậu tổn thương nữa”

Đó là cả một sự nhẹ nhõm sâu trong tâm hồn khi để Hannibal ôm lấy anh. Nụ hôn là tất cả những gì anh tưởng tượng và không có gì giống như nó hết. Nó đói khát, cùng với sự dịu dạng vô hạn.

Tháo bỏ sự kiềm nén gắt gao mà anh luôn ép bản thân phải tuân theo, Will tan chảy ra dưới sự vuốt ve của người đàn ông đó. Tay đặt ở tấm lưng gầy của anh, hắn ôm lấy anh như thể một thứ quý giá. Lưỡi của Hannibal luồn vào trong miệng Will, dỗ dành anh, an ủi anh với từng hơi thở.

“Will”, tên anh được thốt lên như lời thì thầm trong gió. “Will của tôi…”

Đôi môi hắn chạy dọc theo xương hàm của anh trước khi quay trở lại với môi anh.

Cuối cùng anh đã cảm thấy hoàn toàn.

Cái thứ đen tối trong tâm trí đã quấy nhiễu anh kể từ khi đêm ra viện đầu tiên sau cuộc tấn công của Dolarhyde. Anh tỉnh dậy trên chiếc giường hẹp trong một căn phòng thừa của Crawford, mồ hôi ướt đẫm cơ thể còn đang lành vết thương, đầu óc thì đi kèm với những ý nghĩ đầy tình dục của Lecter.

Những bức thư đã trở thành nơi giải phóng duy nhất của anh. Khi anh nhận được thư trả lời đầu tiên, anh đã chờ đợi ba ngày mới dám mở phong bì, không muốn đối mặt với sự xua đuổi của Lecter. Đến khi đọc những từ ngữ Lecter dành cho mình, anh cảm thấy rung động và kinh hãi, hưng phấn và ghê tởm trong cùng một lúc.

Giờ đây, tất cả những gì anh cảm thấy là sự thỏa mãn, một sự cần thiết – rất sâu đã trở thành một phần của anh, được lấp đầy.

“Hãy vào trong”, Hannibal thì thào khe khẽ, trượt bàn tay xuống cánh tay rám nắng của Will và nắm tay anh trong một kiểu cách đem đến hồi tưởng về lá thư đầu tiên.

Anh gật đầu, và để tên giết người hàng loạt bước vào trong nhà mình.

Trong bếp, Will dừng và quay lại. “Tôi cần nó”

“Tôi biết”

“Tôi cần…”

Bước tới cho đến khi một chân đặt giữa Will, Hannibal thì thầm qua đôi môi, “Tôi biết”, trước khi hôn anh.

Trong giây phút đó, Lecter xoay người anh, đẩy anh sát vào tủ để cốc. Tiếp theo, tay hắn đặt trên hông Will, đẩy anh ngồi lên dễ dàng trên mặt phẳng đá trơn láng.

Will căng thẳng, tay cứng lại trên vai của Lecter. Nụ hôn đã trở nên gần với bạo lực và trong một nhịp tim, Lecter giữ nó như sự đe dọa. Rồi hắn buông ra, đưa lưỡi ra khỏi miệng Will, liếm chậm rãi đôi môi đang hé mở của anh.

Hắn chạm tay vào cái áo len xám của chàng trai trẻ, dọc theo thân thể mảnh dẻ, thậm chí quá gầy yếu qua lớp vải len. Trượt những ngón tay dưới gấu áo, Hannibal sờ vào làn da trơn nhẵn dưới rốn Will, tay phải bao phủ vết sẹo dài nhợt nhạt chạy từ bụng cho đến xương sườn.

“Ngả người ra sau”, hắn khẽ ra lệnh. Will làm theo, thu tay lại và chống tay xuống. Lecter luồn tay xuống dưới chiếc áo len và cúi xuống, đặt những nụ hôn dọc theo vết thương đã liền sẹo mà anh phải chịu.

Will run rẩy trong vong tay dịu dàng của Hannibal, mắt anh nhắm lại. Anh cảm thấy một bàn tay đang vuốt ve một bên hông mình rồi kéo đến phần lưng gầy nhỏ. Hơi ngồi thẳng dậy, anh để bản tay đó giữ thăng bằng cho mình rồi cởi chiếc áo len qua đầu.

Ngân nga đầy khen ngợi, Lecter đẩy đầu lưỡi qua bụng Will và hôn ba vết sẹo tròn để lại sau những phát súng của Dolarhyde.

“Cậu hẳn đã sợ hãi biết bao”, hắn thì thầm, “thật can đảm khi đứng đó bắn khi mà những viên đạn này đã trúng vào cậu. Có đau không, Will?”. Hắn không cần nhìn lên để thấy anh gật đầu. “Cậu có…mất kiểm soát bản thân khi cơn shock đó đến không?”. Hắn ngẩng đầu lên, và nhìn thấy vẻ xấu hổ quen thuộc trong đôi mắt màu xanh băng giá. Đặt đầu ngón tay vào làn môi nhợt nhạt, Lecter lặng lẽ ngăn người kia lên tiếng. Rồi hắn thay thế đầu ngón tay bằng chiếc lưỡi.

Will mút lấy, hồi tưởng về hương vị của người anh yêu, thật khác biệt so với những gì anh đã tưởng tượng. Anh cảm nhận được bàn tay Lecter trên cánh tay mình, lòng bàn tay ma sát mạnh mẽ với những thớ cơ của anh, rồi sau đó, lên trên bả vai anh.

Khi nụ hôn kết thúc, Will ngả đầu ra sau, khiến cho Hannibal dễ dàng tiếp cận phần cổ, cho phép đầu lưỡi của hắn tiếp tục dạo quanh yết hầu và xuống dần phần lõm vào phía dưới họng. Đôi môi đặt một nụ hôn giản dị lên phần nhạy cảm đó trước khi biến mất khỏi làn da.

Ngửa đầu lên, một lời chửi thề thoát khỏi miệng Will khi cảm giác hơi nóng ẩm ướt và hàm răng sắc trên đầu vú phải chiếm hữu toàn bộ sự chú ý của anh.

“Mẹ kiếp!”

Nhìn xuống, Will ngắm nhìn mái tóc tối màu nhấp nhô trước ngực mình. Sau đó Lecter cắn mạnh vào chồi non đã cứng lên khiến tiếng rên của Will chuyển thành tiếng thét.

“Bao nhiêu…”, Hannibal hỏi giữa lúc cắn, “…cậu có thể chịu được?”

Cơn đau nhói thấm thía tâm can. Lecter luân phiên giữa răng và môi, xoa dịu sau mỗi lần công kích. Khi phía bên phải đỏ ửng lên đau đớn, hắn chuyển sang bên còn lại.

Không lâu sau Hannibal nếm được vị máu.

Thời gian dần trôi. Đôi tay tiếp tục giữ nhịp khám phá chậm rãi, thong dong trên lưng và mặt trước của Will, xuống dần dưới xương vai, đầu ngón tay tìm kiếm từng đốt xương sống theo đường cong của tấm lưng thanh tú.

Cảm thấy tin cậy với từng cái động chạm, Will quấn chân quanh đùi trên của Hannibal và vắt ngang mắt cá chân. Bàn tay Lecter chạy dọc theo cái quần bò xanh, lòng bàn tay đặt lên đùi Will.

“Tôi đã khao khát biết bao, Will, cũng đã lâu lắm rồi”, Lecter nói với người yêu cùng nụ cười trêu chọc.

“Có lẽ chúng ta nên đuổi bắt nhau thêm vài lần nữa, và vài cuộc vượt ngục nữa giữa mỗi lần”, Will gợi ý, gương mặt đầy gợi cảm.

Ngón tay di chuyển trên thân thể Graham, Lecter thầm đồng ý với đề xuất đó. Hắn luồn tay vào trong quần bò, ngạc nhiên khi không chạm thấy đồ lót, chỉ có trái cầu nặng và vật thể cương cứng chạm vào lòng bàn tay.

Trần trụi, Will chuyển sự chú ý sang quần áo của người yêu. Tháo từng chiếc khuy cài, anh mở chiếc áo cotton để lộ những cơ bắp đẹp như tạc trên khuôn ngực. Ngón tay anh phảng phất trên làn da rám nắng. Những ảo tưởng của anh không thường xuyên liên quan đến việc chạm vào người đàn ông này. Anh băn khoăn điều đó nhưng chưa bao giờ đặt ra câu hỏi.

“Đừng, nếu như cậu không muốn”

Lo lắng, Will chạm vào làn da, trượt qua đầu vú cứng sẫm màu. Hannibal bật ra tiếng rên khẽ, phân tán khi phía bên kia cũng bị động chạm. Tự tin hơn, Will cởi bỏ lớp vải mỏng ra khỏi bờ vai khỏe mạnh của người yêu và Hannibal mặc nó rơi xuống sàn gạch.

Với đôi tay run rẩy, Will tháo dần khuy quần và đẩy nó xuống.

“Tôi không bao giờ mặc đồ trong cả”, Hannibal nói với anh cùng một nụ cười trơ tráo. “Một điều luật của nhà tù”. Hắn bước đến trước, đôi chân Will quấn quanh một lần nữa, kéo hắn lại gần nhất anh có thể.

Lúc đó, Graham chủ động một nụ hôn sâu khi vật cương cứng của anh áp mạnh mẽ vào bụng Hannibal.

Lecter đặt hai tay quanh vòng mông tròn rắn chắc của Will, đẩy anh ra phía mép của tủ bếp.

Rời ra, dựa cả người vào cánh tay chống thẳng, Will duỗi những ngón tay trên mặt bằng đá trơn bóng. Ngón tay đầy nước bọt của Hannibal ấn vào giữa hai mông anh, vạch ra, tìm kiếm cổng vào.

Will thở dốc khi anh bị xâm phạm và xuyên qua. Nhưng cơn đau không kéo dài. Nó nhanh chóng được thay thế bằng ngọn lửa nóng cháy khi ngón tay chọc đến trúng tuyến tiền liệt.

Ngồi trên rìa của tủ đựng cốc, đôi chân quấn quanh eo Lecter, Will cảm thấy được sự cân bằng và sẵn sàng cho sự xâm nhập của người yêu.

Anh ngạc nhiên khi Hannibal vươn tay và nhẹ nhàng chạm vào mái tóc màu cát của anh, tạo nên một cảm giác dễ chịu trên da đầu. Ghé người xuống, Lecter hôn anh, mở miệng, lưỡi cuốn lấy lưỡi anh.

Với tay còn lại của mình, Hannibal chuẩn bị sẵn sàng và đẩy phần đầu vào trong thân thể Will, chầm chậm.

“Chúa ơi…”, Will hít một hơi thở sâu, cố ép mình thả lỏng.

“Từ từ thôi, Will”, giọng êm ái của Hannibal cũng giống như khi hắn đâm lưỡi dao qua bụng Will và cắt vào gan. Cơn đau và nỗi kinh sợ khi ấy cũng tương đương với sự thỏa mãn và hưng phấn bây giờ.

Thở hết toàn bộ dưỡng khí trong phổi ra, Will để thân thể mở rộng cho Hannibal đưa hết tất cả vào trong.

Không dễ dàng gì ở tư thế đó để tạo thành nhịp, nhưng họ di chuyển cùng nhau, Will kìm chặt hông Lecter với một tay và nâng cơ thể bằng tay kia. Hannibal đỡ anh với một tay đặt dưới mông, tay kia nâng sau đầu.

Tiếng la của Will chạm tiếng rên của Hannibal, và Lecter ra mạnh khi Will rùng mình khi đạt khoái cảm.

Đổ ập xuống giữa mặt tủ và bức tường, Will co rụt lại khi Hannibal rút ra.

“Đi nào”, trượt tay xuống dưới người Will, ôm lây lưng, Lecter mang anh đi như thể bước vào phòng lạnh. Không cần chỉ dẫn, hắn đưa Will vào phòng ngủ của họ.

*

Will ngủ lơ mơ một lúc, tận hưởng khoảnh khắc, mong ước vòng ôm ấm áp, đầy yêu thương này có thể kéo dài. Nhưng anh biết là không thể. Họ sẽ không bao giờ có được điều đó – không phải trong cuộc đời này. Họ là những người lệch nhau ở những vị trí sai lầm.

Sau khi vào giường, họ nằm quay mặt vào nhau, lặng lẽ tâm sự.

Will kể về chi tiết của những cơn ác mộng, cơn đau và nỗi nhục nhã khi ở bệnh viện. Hannibal hỏi về việc anh cố gắng tự tử và Will kể hết tất cả.

Anh nhớ lại đứt quãng về Clarice Starling đã nói để Lecter vào trong đầu. Sự thật là, có quá nhiều Lecter ở trong đầu anh, anh nghi ngờ không biết còn mấy phần của mình sót lại.

Trả lại cho sự thành thật của anh, Hannibal cho anh biết những chi tiết kinh dị của cuộc tẩu thoát. Chẳng còn chỗ nào cho mơ mộng về thứ gì cả, nên anh cũng không lấy đó làm phiền lòng. Cái cảnh để một tên giết người hàng loạt làm tình với mình trong nhà bếp cũng không ảnh hưởng gì.

Một giờ sau, anh để Lecter làm tình với mình trong phòng ngủ.

Họ ngủ lơ mơ một lúc trước khi Will hỏi về Starling. Hannibal lại một lần nữa kêu anh ghen tị, một nụ cười nhảy múa trên môi hắn.

“Cậu đừng nên ghen tị”, và đúng ý hắn là thế. Với Will nằm bên cạnh, đầu gối trên trái tim Hannibal, thân thể ấm áp mảnh dẻ quấn quanh người, chân đan vào nhau, không có sự cạnh tranh nào cả. Hắn không thể giữ Will. Hắn không thể giữ ai trong cả hai. Đó là một ảo vọng hắn không thể thực hiện. “Có giúp được gì không nếu tôi nói cậu là người đầu tiên tôi làm tình trong hơn năm năm qua?”

Will ngẩng đầu lên, “có”

“Cô ấy thật đáng kinh ngạc. Tôi có cảm giác với cô ấy. Nhưng Will…cậu là một phần của tôi từ lâu rồi”

“Tôi…tôi không ghen”, anh thanh minh lần nữa.

Nhiều giờ trôi qua. Họ rung cảm nhau chầm chậm, đầy trêu ghẹo. Họ cùng đạt khoái cảm kéo dài.

Cuối cùng, họ rơi vào giấc ngủ, Will cuộn lại bên cạnh, Hannibal vây xung quanh, tay quấn ngang đầy bảo vệ quanh anh.

Vài tiếng sau, họ như hai người đàn ông bất kì nào đang cùng chia sẻ một đêm hoan ái và khao khát.

Will tỉnh dậy nhưng không di chuyển. Trời vẫn còn tối ngoài kia qua lớp rèm mỏng của phòng ngủ. Hannibal ấm áp phía sau, một thứ mà anh nhớ nhung nhiều hơn anh biết.

Không thể kéo dài.

Cuối cùng, anh cảm thấy hơi ấm rời xa mình và Hannibal ngồi dậy phía sau anh. Đôi môi chạm cổ và giọng thì thầm trầm thấp, “Tôi phải đi thôi, Will”

Anh không cử động. “Tôi biết”. Anh không mở mắt.

Sự im lặng giữa họ kéo dài cho đến khi Lecter đứng dậy. Một giây sau, Will thở dài khi cảm thấy người yêu anh cúi xuống bên tấm đệm và lần lượt hôn mỗi bên mí mắt anh.

“Giữ gìn nhé, Will yêu quý nhất của tôi. Tôi sẽ không trở lại, nhưng cậu sẽ luôn luôn ở trong tâm trí tôi”

Do dự trong thoáng chốc, Will nghiêng đầu và chạm môi Hannibal trong một nụ hôn nhẹ nhàng phảng phất.

Rồi anh rúc đầu xuống, gần như cuộn tròn lại bên cái gối. “Han? Đừng quên viết thư”. Anh mở mắt sau đó, và bắt gặp nụ cười yêu thương của Hannibal.

“Yêu cậu, Will”

Một giây sau, cửa phòng ngủ đóng lại.

Will chớp một giọt nước từ khóe mắt, để nó rơi xuống tấm ga giường. Anh vẫn nằm đó, lắng nghe âm thanh lặng lẽ của Hannibal khi xuống cầu thang, mặc quần áo trong nhà bếp. Một phần nhỏ trong anh hi vọng được nghe âm thanh cánh cửa chính hoặc cửa sau mở rồi đóng. Tất cả sẽ kết thúc, và anh sẽ không bao giờ nhìn thấy người đàn ông đó nữa.

Nhưng anh biết Lecter quá rõ.

Kế hoạch của anh quá kĩ lưỡng.

Lắng nghe, anh nghe thấy tiếng ly thủy tinh va chạm nhẹ nhàng. Một chai rượu Brandy đắt tiền được lấy ra và một chiếc ly được chọn ngẫu nhiên trên khay đặt ngay trước cửa chính.

Có thể là bất cứ gì. Hai chai rượu Chianti mà Hannibal ưa thích trong nhà bếp. Một chai Chardonnay ướp lạnh trong tủ lạnh. Cà phê, trà, bất cứ thứ đồ uống nào hắn muốn.

Tất cả đều chứa lượng thuốc an thần đủ mạnh để hạ gục một con voi.

Khi Will bước xuống cầu thang nửa giờ sau đó, mắt đỏ vì nước mắt, Lecter vẫn bất tỉnh trên sàn nhà. Nhấc điện thoại lên, Will mặc quần áo và bước ra sân sau.

Không quá mười phút sau, hòn đảo nhỏ tràn ngập ánh đèn.

Một chiếc trực thăng hạ xuống công viên cách ngôi nhà vài thước. Mười chiếc ô tô trên chuyến phà khẩn cấp họ huy động.

Cảnh sát xích và khóa Bác sĩ Lecter vẫn còn đang ngủ và tống hắn lên chiếc xe tải kiên cố bên ngoài.

Will theo dõi tất cả với vẻ trống rỗng chết lặng cho đến khi những ánh đèn mất hẳn.

Hai giờ sau, khi mặt trời lên, Jack Crawford tìm thấy anh ngồi bên cái bàn gỗ ngoài sân, đầu đặt trên hai cánh tay, khóc thổn thức một cách lặng lẽ.