Làm thế nào để ngừng nhớ anh wordpress năm 2024

Kèm theo một tấm ảnh chụp Tô Dương đang ôm hôn một người đàn ông tại bãi đỗ xe ngầm. Trong ảnh, người đàn ông chỉ có một bóng lưng cao lớn mơ hồ.

Fan của Cố Hằng tiến tới thừa nhận: Chúc mừng Cố ảnh đế nhà ta rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về!

Nhân viên của tập đoàn truyền thông Phương Dịch tỏ vẻ: Bóng lưng này rõ ràng là của Lục boss nhà chúng tôi!

Người vẫn luôn luôn khiêm tốn như tổng giám đốc Tưởng Bách Xuyên lại đăng trạng thái mới trên Weibo cá nhân: [Chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc của chúng ta! @Tô Dương]

Cư dân mạng sôi trào!

[Giới thiệu 2]

Trong mắt Tô Dương, cho dù là tác phẩm giúp cô đoạt được giải thưởng chụp ảnh cũng không khiến cô mê muội bằng một tấm hình mà bản thân tùy ý chụp Tưởng Bách Xuyên.

Cô trầm mê việc chụp ảnh, nhưng càng trầm mê toàn bộ những thể nghiệm cảm quan cực hạn mà người đàn ông này mang lại cho cô, bất kể là về mặt thể xác hay tinh thần.

______________________________

Thật sự thì mình đang nhảy hố bộ này và còn 5 chương nữa là hoàn thành rồi, phải nói thế nào nhỉ, ừm nam chính Tưởng Bách Xuyên của chúng ta có rất nhiều biệt danh. Tưởng vô sỉ, Tưởng mặt dày…..

Động lực để mình nhảy hố bộ này là nhờ Review Ngôn Tình, lúc đọc được review ở đấy, mình chỉ nghĩ chắc hẳn nam chính rất chung tình chăng.

Đúng vậy, nam chính Tưởng Bách Xuyên rất chung tình, chuyện tình của anh với nữ chính Tô Dương kéo dài 11 năm. Họ gặp nhau trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, lúc Tô Dương còn là học sinh trung học thì nam chính đã gặp cô rồi. Họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vì trụ sở chính công ty Hải Nạp của Tưởng Bách Xuyên ở New York, còn Tô Dương làm việc ở Bắc Kinh.

Nói thật là chuyện tình của họ rất đỗi bình dị, hai người đến với nhau rất ừm ba chấm ấy, không ồn ào vội vã chỉ êm đềm như nước hồ mùa thu.

“Hải Nạp Bách Xuyên” ( Biển dung nạp trăm sông ), Studio của Tô Dương mang tên Hải Nạp, ngân hàng đầu tư của Tưởng Bách Xuyên cũng mang tên Hải Nạp.

Tô Dương là nhiếp ảnh chuyên nghiệp, tính cách của cô rất thẳng thắn đôi lúc lại cực kì mạnh mẽ, những người chỉ cần làm cô khó chịu thôi thì cô sẽ trả lại gấp 2 thậm chí 3 4 5 lần.

Tưởng Bách Xuyên là tổng giám đốc của ngân hàng đầu tư toàn cầu Hải Nạp, mình rất thích câu nói mà ai đó từng hỏi nam chính và anh ấy đã trả lời như sau: “Kiếm tiền mua máy ảnh Laca”.

Tô Dương có niềm đam mê chụp ảnh, năm ấy nam chính tặng cho cô một chiếc máy ảnh Laca, đến 11 năm sau Tô Dương được Tưởng Bách Xuyên tặng 129 chiếc máy ảnh Laca.

Mình còn nhớ, lúc Tưởng Bách Xuyên thực hiện dự án thu mua lại Laca, cổ đông của Laca đã hỏi anh rằng:”Sao anh lại có hứng thú với việc kinh doanh truyền thống?”. Tưởng Bách Xuyên cười cười cuối cùng anh cũng nói ra:”My first love….is a Laca fan”. “Mối tình đầu của tôi…là fan của Laca”.

Thật bất ngờ đúng không, một người đàn ông như Tưởng Bách Xuyên cứ ngỡ lạnh lùng lắm nhưng vì có Tô Dương xuất hiện, cuộc đời của anh bừng sáng hẳn lên.

Trích đoạn:

Sau khi nghe qua một lần, cô luôn cảm thấy nội dung nhiều thêm mấy câu so với lần trước, chính là những câu cuối cùng.

Hơn nữa, mấy năm này, câu chuyện càng ngày càng dài, cô đã từng hỏi anh, sao nội dung dài thêm thế?

Khi ấy, anh ngừng vài giây, sau trả lời rằng: “Đây là một bộ phim nhiều tập.”

Tô Dương cầm tai nghe, vỗ vỗ trợ lý của Cố Hằng đang ngồi ở trước cô: “Tiểu Vũ, cậu biết tiếng Đức phải không?”

Cô nhớ Tiểu Vũ từng tìm được một cô bồ người Đức, khi ấy còn đặc biệt đi học một lớp tiếng Đức.

Tiểu Vũ quay đầu: “Đúng ạ.”

Tô Dương cười cười: “Có thể phiền cậu phiên dịch câu chuyện này không?”

Tiểu Vũ cười yếu ớt: “Sợ là sẽ không dịch được ý nghĩa mà câu chuyện muốn biểu đạt, em chỉ là gà mờ thôi.”

Tô Dương đưa di động cùng tai nghe cho cậu: “Không sao, tôi chỉ muốn biết nét chính của câu chuyện này là gì, cậu ghi lại trong note của tôi là được.”

Tiểu Vũ gật đầu nói được.

Bốn mươi phút sau, Tiểu Vũ xoay người, cười cười: “Chị Đồng Đồng, đây là câu chuyện êm tai nhất mà em từng nghe, cũng không biết phải dịch thế nào.”

Tô Dương nháy mắt mấy cái, ngờ vực nhìn cậu: “Thực sự dễ nghe như vậy sao?”

Tiểu Vũ ý vị thâm trường gật gật đầu, trả di động cho cô: “Chị tự xem nội dung của câu chuyện đi.”

Sau đó, cậu nhìn Cố Hằng cùng Lục Duật Thành ở hàng sau, mặt không đổi sắc, khó trách lại bại bởi Tưởng Bách Xuyên, Tiểu Vũ yên lặng thở dài ở trong lòng.

Tô Dương cầm di động, lại đeo tai nghe để tiếp tục nghe. Cô mở note, bắt đầu xem bản dịch tiếng Trung. Chỉ là, khi nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, đáy mắt cô bắt đầu nóng lên.

[Ngày mùng 9 tháng 11 năm 2004, đó lần đầu tiên tôi gặp Đồng. Nghe chú hai nói, trên đường tan học, cô ấy nghịch ngợm đánh mất chìa khóa, tới nhà chú hai để tìm bố cô lấy chìa.

Ngày 22 tháng 12 năm 2005, đây là lần thứ tư tôi nhìn thấy Đồng, ngày ấy, tôi đi đón cô ấy tan học thay chú Tô, tôi thổ lộ với cô ấy, sau khi trở về thì mất ngủ cả đêm.

Tháng 2 năm 2006, tôi tặng Đồng một bộ máy ảnh LACA, cô ấy nói sau này cô ấy muốn trở thành một nhà nhiếp ảnh, sẽ không phải học hóa học cùng vật lý, lại càng không phải học lịch sử cùng chính trị nữa.

Tháng 6 năm 2006, vào kỳ thi cuối cùng, Đồng là người đứng thứ nhất từ dưới lên, trong điện thoại, cô ấy nói, sau này không cần học nữa, bởi vì có học hay không thì cô ấy vẫn sẽ đứng bét.

Tháng 6 năm 2007, Đồng tốt nghiệp trung học, đến studio làm việc vặt vào kỳ nghỉ hè. Cô ấy kiếm được 800 đồng, mua cho tôi một chiếc nhẫn.

Tháng 8 năm 2007, Đồng tới New York lần đầu tiên, cô ấy hưng phấn tới mức hai ngày không ngủ được.

Tháng 11 năm 2008, Đồng nhận được giải thưởng chụp ảnh đầu tiên, cô ấy dùng tiền thưởng để mua một chiếc áo sơmi màu đỏ cho tôi.

Tháng 1 năm 2009, thành tích chuyên nghiệp của Đồng đứng thứ ba mươi sáu trong lớp.

Tháng 6 năm 2010, thành tích chuyên nghiệp của Đồng đứng thứ nhất trong lớp.

Ngày 25 tháng 6 năm 2011 là ngày Đồng tốt nghiệp. Tôi tới tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cô ấy, cô ấy được chọn là sinh viên tốt nghiệp ưu tú của trường.

Ngày 19 tháng 3 năm 2012, Đồng có phòng làm việc của riêng mình, mang cái tên Hải Nạp giống như ngân hàng đầu tư của tôi.

Tháng 12 năm 2013, Đồng trở thành người phát ngôn của LACA. Trước nhà thờ nhỏ, cô ấy gửi một tấm ảnh tự chụp cho tôi. Tiểu cô nương của tôi đã trưởng thành, có thể gả cho tôi rồi.