Nỗi nhớ anh hoa một Tòa thành webtruyen

Tác phẩm: Tư Niệm Thành Thành
(Tư niệm thành thành: 思念成城: Nỗi nhớ đã hóa thành thành trì)
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, giới giải trí, HE
Tác giả: Quân Tử Dĩ Trạch  (Thiên Lại Chỉ Diên)
Chuyển ngữ: Loyal Pang
Poster: Popcorntiger
Ở những năm tháng tuổi hoa rực rỡ nhất, chúng ta thường chưa biết thế nào là yêu nhưng lại gặp được tình yêu của cả đời người.

Cô nói: Hi Thành, em thề sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Nhưng mà, em nghĩ vĩnh viễn mình sẽ chẳng thể yêu ai được như đã từng yêu anh.

Anh là một tòa thành cô nhớ mãi không quên. Còn cô là vết thương khó nói hết bằng lời của anh.

Mười năm cô lẻ loi độc hành với những ký ức về anh, ru ngủ trái tim mình thành một hòn đảo cô đơn.

Cho đến một ngày anh chàng kiến trúc sư nổi tiếng Dante xuất hiện.

Anh là một người đàn ông thần bí mang dung mạo hệt như bạn trai cũ của cô. Anh đã đánh vỡ cuộc sống trên cao tràn ngập sự cô đơn và mang đến cho cô một tình yêu triền miên kịch liệt. Cứ thế anh từng bước chiếm lấy trái tim cô

Đương lúc thành trì nghiêng ngã, tình yêu nở hoa thì một âm mưa được giấu diếm nhiều năm đã phá tan ảo mộng của cô một lần nữa. Thân phận thật sự và mục đích của Dante dần hiện rõ ra....

Khi ta quyết tâm làm thương tổn người khác thì đã định trước chính mình cũng sẽ bị thương. Nhưng mà, trong quá trình đi về đích của con đường tình, có rất nhiều người không tiếc nhận lấy tổn thương cho bản thân để làm đau lòng người mình yêu quý.

Cho dù chúng ta từng hít thở qua không khí trong lành của Barcelona, từng nghe tiếng chuông trên tháp Luân Đôn, từng ngắm nhìn hết tất cả cảnh đẹp trên thế giới. Nhưng cũng không bằng một khoảnh khắc khi em vô tình đi lạc vào trái tim của anh.

Đôi nét về tác giả & tác phẩm:

Quân Tử Dĩ Trạch hay còn gọi là Thiên Lại Chỉ Diên là một tiểu thuyết gia thuộc trường phái hiện đại lãng mạn với văn phong vô cùng tao nhã và tỉ mỉ. Phần lớn các tác phẩm của cô thường liên quan đến nhân văn, triết học, tư tưởng phóng khoáng và độc lập hiện đại của phái nữ.

Tác phẩm “Tư Niệm Thành Thành” được viết theo giọng văn buồn man mác miêu tả về một cuộc tình thanh xuân đã mất của Thân Nhã Lợi và Cố Hi Thành. Liệu mười năm sau, với sự xuất hiện của Dante – người có khuôn mặt giống hệt Cố Hi Thành mang theo đầy rẫy những bí mật. Thì cô có thể tìm lại được hạnh phúc mình đã đánh mất kia không? Hay lại một lần bỏ lỡ và chôn sâu vào năm tháng?

                                    
                                          

Xem ra theo phản ứng của khán giả trong rạp, bộ phim này nhất định sẽ được thành công lớn. Không chỉ vì đây là tâm huyết nhiều năm của Dung Phân, cũng bởi vì cô hoàn toàn có thể nhận thức được tình cảm của Trần Hiểu, cũng mang tất cả tâm tình của mình đặt vào đó. Thật ra thì cách diễn xuất vậy khiến cô cảm thấy không an toàn, có cảm giác như đời tư bị phơi bày trong mắt của đại chúng. Cô vừa nghĩ sau này nên trả lời phỏng vấn thế nào vừa rời khỏi đoàn phim tự mình lái xe về nhà.

Tuyết như cũng chưa từng ngừng rơi. Tuy tuyết không lạnh lẽo như trong "Thành Thời Gian Barcelona", nhưng bởi vì trong thành phố lớn hiện lên vẻ vô cùng tịch mịch. Tuyết trắng đong đưa nhẹ rơi trên kính chắn gió, cần gạt nước máy móc quét chúng đi. Xe dừng trước đèn giao thông, tạp âm xung quanh nhỏ đi một chút, cần gạt nước giống như đồng hồ quả lắc lên xuống theo quy luật, phát ra âm thanh lạch cạch. Cô lấy điện thoại di động mở ra hộp tin nhắn, phát hiện Cố Hi Thành vẫn không có hồi âm. Có lẽ vào trời tối con người sẽ trở nên nhạy cảm kích động, cộng thêm mới vừa xem xong bộ phim thương cảm, cô lại không khống chế được mình, bấm số điện thoại của anh. Tiếng tút tút vẫn vang lên, cuối cùng chẳng qua nhận được trả lời là: "Số điện thoại bạn đang gọi không không trả lời, xin gọi lại sau."

Cô cảm thấy lý trí đã hoàn toàn chạy đến ranh giới, mở hộp tin nhắn tuyệt vọng đánh một hàng chữ: "Nếu như em cũng chết rồi như anh, anh có thể tốn thời gian nhớ đến em dù chỉ một giây hay không?"

Những lời này cô vốn định xóa bỏ lập tức, nhưng bởi vì đèn đỏ chuyển xanh, còi ô tô phía sau không kiên nhẫn nhấn tin tin. Cô bị hoảng sợ đến tay run lên lại gửi tin đi. Nhìn tin nhắn dần dần biến đi, cô khẩn trương nhấn nút tắt điện thoại, nhưng trong chớp mắt màn hình điện thoại tối đi, tin nhắn đã gửi thành công.

Thật là ngu ngốc quá! Cô muốn lập tức đâm đầu vào kính chắn gió. Nhanh chóng lái xe đến cửa một cửa hàng, khẩn cấp mở điện thoại lên, cô lại bổ sung thêm một tin: "Em nói đùa với anh thôi, đừng để ý." Cảm nhận được thay đổi thất thường như vậy dường như càng tệ hơn, cho nên lập tức ảo não vứt điện thoại di động xuống ghế sau, lái xe về nhà. Như mất đi mục tiêu, tốc độ lái xe của cô so sánh với bình thường chậm hơn rất nhiều, hơn nữa còn vì thất thần nên nhiều lần lái sai phương hướng. Trên đường điện thoại luôn vang lên, không có một cuộc nào là anh gọi, cho nên cô cũng không nhận cuộc gọi nào hết. Thật quá mệt mỏi. Chỉ muốn về nhà an ổn nằm xuống ngủ một giấc.

Với cô mà nói, nhớ nhung đã sớm biến thành một thói quen. Dù là anh xuất hiện trước mặt cô lần nữa, tàn nhẫn xé nát tất cả ảo tưởng của cô, ngay cả một chút dư âm cũng không để lại thì khi nhìn thấy anh lần nữa, cô vẫn sẽ nhớ anh. Kiểu tình cảm này chỉ sẽ mãi mãi hành hạ cô không ngừng nghỉ, khiến cô cạn kiệt sức lực.

Cho đến tối nay thấy Cố Hi Thành trên màn ảnh, cô bỗng cảm thấy nên nghỉ ngơi một chút rồi. Người tham lam quá mức là mình.

Cho dù bây giờ anh lõi đời, phức tạp thế nào, trước sau anh đã cho cô tình yêu đầu đẹp nhất. Biết anh còn sống cô đã nên cảm ơn vận mệnh. Tại sao có thể học theo bản tính được voi đòi tiên, hi vọng xa vời anh lại trở về cạnh mình lần nữa?