Vì sao cún cưng của lưu vũ tên là mocha

Lưu Vũ đi vào con đường ánh sáng, khi vừa bước chân vào cửa cậu đã bị bất tỉnh một lần nữa. Tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trên một chiếc giường, nhìn cách bày trí xung quanh thì chắc hẳn là đây là phòng khách sạn.Lưu Vũ nhớ mang mán đây là phòng khách sạn được tổ chương trình sắp xếp cho các thực tập sinh trước khi vào doanh. “Mocha?” Lưu Vũ nhìn tới nhìn lui không thấy bóng dáng con cún của mình đâu.“Baba, xảy ra sự cố, mau tới đón con, con đang ở phòng chú Tiết Bát Nhất.” Giọng nói của Mocha vang lên trong đầu Lưu Vũ. “Sao con lại ở đó được?” Lưu Vũ khó hiểu nhưng vẫn vội mặc áo khoác đi sang phòng Tiết Bát Nhất. Đi trên hành lang có chút quen thuộc, cậu nhanh chóng tìm được phòng của Tiết Bát Nhất. ‘Cốc cốc’ Cửa được mở ra, bên trong là một người dáng cao gầy với mái tóc dài. “Cậu tới đây làm gì? Chúng tôi nhớ là chúng ta đã nói xong xuôi mọi việc rồi, Tiểu An không có cố ý chọn trùng bài dự thi với cậu.” Biểu cảm của Tiết Bát Nhất có vẻ như không mấy hoang nghênh Lưu Vũ cho lắm. “Hả? Cậu nói gì vậy Tiết Bát Nhất, Tiểu An là ai?” Gặp lại bạn thân đã lâu không thấy khiến cậu trong phút chốc vui vẻ, nhưng giọng điệu của Tiết Bát Nhất như muốn đuổi cậu đi vậy. Mocha thấy baba mình liền chạy tới bên cạnh Lưu Vũ, dĩ nhiên nó chỉ là vong hồn nên những người khác không thấy nó, sỡ dĩ nó bị đưa đến phòng của Tiết Bát Nhất cũng do một chút sự cố dịch chuyển, nó không biết phòng baba nó ở đâu nên Mocha đã giao lưu sóng não với Lưu Vũ, cũng may là lạc trong phòng Tiết Bát Nhất nên biết rõ địa điểm dẫn Lưu Vũ tới. “Cậu muốn kiếm chuyện với Tiểu An nữa thì đừng trách tôi không màng tình đồng đội với cậu.” Nói rồi Tiết Bát Nhất đóng sầm cửa trước mặt Lưu Vũ. Lưu Vũ ngẩng ngơ trước hành động của Tiết Bát Nhất, Mocha phải tới cắn ống quần cậu kéo đi thì cậu mới hoảng hồn. Trên đường đi Lưu Vũ gặp lại Nine Cao Khanh Trần, cậu chưa kịp chào hỏi thì Nine đã đi lướt qua cậu. Lưu Vũ nhìn theo bóng lưng Nine mà tự an ủi ‘không sao, lúc này Nine chưa quen biết mình’. Về đến phòng Lưu Vũ nằm úp xuống giường nệm, Mocha ngồi ở bên cạnh nhìn baba nó đang hết sức buồn rầu. “Baba, họ chỉ là nhân vật trong trí tương tượng của tác giả, baba đừng coi là thật.” Mocha an ủi. Lưu Vũ quay đầu nhìn Mocha, tay sờ đầu con cún cưng. “Baba hiện tại chưa phân biệt rõ đâu là thật đâu là sách, gặp lại bọn họ baba vui lắm, nhưng mà dựa theo hành động khi nãy của Bát Nhất chắc chắn mối quan hệ bạn bè của baba với họ không được tốt.” Lưu Vũ nói chuyện với giọng rầu rĩ. “Dù sao đây là truyện do antifan của baba viết mà, trông chờ gì được ở bọn họ cho baba cuộc sống bình yên.” Lưu Vũ lăn quan lộn lại, quyết định không nghĩ nữa, điều quan trọng nhất là phải quay về thế giới cũ. “…” “Gì thế baba?” Mocha thấy Lưu Vũ khựng lại thì hỏi. “Con có biết nội dung trong cốt truyện không?” “Nó không phải ở trên tấm card khi nãy baba chọn à?” Lưu Vũ vội vàng lục trong túi quần, trong túi không có, trên người cậu không có. Xong rồi có khi nào cậu đánh mất nó trong lúc dịch chuyển không. Lưu Vũ ôm đầu lẩm bẩm, “Xong rồi, baba làm mất rồi.” “…” Thôi chúc baba may mắn. . Buổi sáng hôm sau, Lưu Vũ theo thói quen dậy sớm, cậu đã làm mất nội dung truyện rồi nên về sau phải tự bản thân lần mò. Nhưng Lưu Vũ không biết bắt đầu từ đâu, thôi thì cứ theo thói quen làm nhưng việc của mình. Lưu Vũ còn nhớ lần đầu gặp Nine là khi cậu chủ động đem theo sách tiếng Thái sang trò chuyện với Tiểu Cửu, Lưu Vũ dự định theo như quá khứ mà làm lại một lần nữa. ‘Cốc cốc’ “Có ai trong đó không ạ?” Lưu Vũ đi tới gõ phòng của Nine. Gõ hai ba lần không thấy ai trả lời. ‘Anh ấy đi ăn sáng rồi hả?’ Lưu Vũ nghĩ. Gõ hồi lâu không thấy ai mở cửa liền quay đầu muốn quay về phòng, chợt cậu thấy bóng dáng Nine đi qua ở cuối hành lang, cậu vội vàng chạy tới thì phát hiện Tiểu Cửu còn đi với một người nữa. Không phải Patrick, cũng không phải thực tập sinh khác, là một gương mặt rất lạ, trước giờ cậu chưa từng gặp. Không phải cậu tự tin nhưng toàn bộ gương mặt của 89 thực tập sinh trong doanh cậu đều nhớ hết, cả staff của chương trình, cho dù không nhớ rõ nhưng vẫn ghi nhớ được đặc điểm nhận dạng của người kia. Còn đây là một gương mặt cực kỳ lạ lẫm, từ lúc tham gia chương trình cho đến thành đoàn cậu chưa thấy bao giờ. ‘Là khách tại khách sạn hay nhân vật trong truyện.’ Lưu Vũ quay trở về phòng, túm con cún đang nằm ngửa ra ngủ nói ra nghi vấn của mình. “Mocha, khi nãy baba thấy có một người khác đi với Tiểu Cửu, nhưng baba chắc chắn không phải thực tập sinh, cũng không phải là khách của khách sạn, khách sạn được chương trình bao hết rồi, không thể có người khác vào thuê được.” Mocha còn đang mơ màng thì bị baba vật tới vật lui tỉnh cả ngủ. “Có khi nào là nhân vật được tác giả thêm vô không?” “Dạ vâng baba nói gì cũng đúng.” Mocha ngái ngủ. Lưu Vũ nhìn con cún béo ú bên cạnh, cậu bực bội nhéo hai má nó sang hai bên khiến Mocha kêu ẳng ẳng. “Baba đọc truyện thấy người ta xuyên không có hệ thống xịn xò lắm, sao con chỉ biết nằm ngủ không vậy Mocha?” Mocha lườm nguýt, “Con chưa tính sổ vụ baba ôm mấy con chó khác ngoài con đâu, baba còn đem con so sánh với một cái máy.” “Ui cha, ngài Mocha còn biết ghen tỵ cơ à, xin lỗi vì bọn nó nhẹ hơn con nhiều, con nặng quá ôm không nổi.” Mocha không nói không rằng nhảy xuống giường đi ra ngoài. “Ấy con đi đâu thế?” Lưu Vũ hỏi vọng ra. “Bổn Mocha bỏ nhà ra đi, trong cái nhà không ai chứa chấp con hết, vĩnh biệt.” Lưu Vũ nghe xong thì cười, nhưng vẫn chạy theo sau để dỗ tổ tông nhà mình. Vừa mới bước ra khỏi cửa đã gặp hội Thiên Hạ đi tới. Tầm mắt Lưu Vũ xẹt qua một bóng người. “Hiếu Thần ca, Tiết Bát Nhất, Tiểu Bảo, Vinh Diệu, các anh đi đâu thế?” Không ai trả lời cậu, ai cũng mặt lạnh tanh khi nhìn Lưu Vũ, không khí trùng xuống, cũng may Vương Hiếu Thần chủ động trả lời. “Bọn anh đi tìm em để tập luyện, ngày kia là phải lên sân khấu rồi.” “Ghét Tiểu An đến nỗi không muốn gọi tên em ấy à?” Tiếng mỉa mai phát từ Vinh Diệu. “Tiểu An là ai?” Lưu Vũ tuy bị nói như thế nhưng cũng không trách, dù sao họ chỉ là nhân vật trong truyện, cậu cũng lường trước là tác giả muốn biến cậu thành ‘độc lang’ rồi. Vừa dứt lời tám đôi mắt như dao ‘chém’ thẳng vào người Lưu Vũ. Lưu Vũ nổi hết cả da gà hỏi lại. “Em nói gì sai ạ?” Bỗng có một giọng nói từ phía sau Tiết Bát Nhất vang lên.“Tôi biết tôi vô tình chọn trúng bài dự thi của cậu, nhưng tôi cũng đã giải thích việc đó chỉ là trùng hợp thôi, tôi đã bỏ bài đó rồi nên cậu cũng không cần ghét tôi đến thế đâu.” Người đó đi từ phía sau Tiết Bát Nhất tiến về phía Lưu Vũ. Cậu nhận ra được người này, là người buổi sáng đi chung với Tiểu Cửu. Giờ phút này Lưu Vũ mới ngộ ra. “Cậu là Tiểu An?” Vậy cậu ta là nhân vật được tác giả thêm vào, Lưu Vũ chắc chắn. “Đúng vậy.” Tiểu An, An Tiêu nhìn thẳng vào Lưu Vũ. Hai người nhìn nhau, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu. Vương Hiếu Thần cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng liền cười cười kéo mọi người đi tới phòng tập. Trên đường đi Lưu Vũ trầm mặc, cậu đang suy nghĩ về người tên An Tiêu này, cậu biết đây là nhân vật được thêm vào, chưa biết có địch ý hay không cậu vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Rốt cục trước đó cậu đã làm gì mà bọn họ có vẻ không thích cậu cho lắm. “Nè Mocha, con nghĩ sao về người này?” Trước mặt người ngoài không thể trò chuyện trực tiếp được nên Lưu Vũ giao lưu bằng sóng điện não với Mocha. “Xin lỗi baba, trước giờ làm chó quen rồi con vẫn chưa hiểu được tư duy của con người cho lắm. Trận này phải để baba gánh team rồi.” Mocha đi bên cạnh nói. Lưu Vũ nhìn Mocha một cái, Mocha cũng đanh đá nhìn lại, hai cha con đối mắt, Lưu Vũ thở dài chịu thua. “Cố lên baba, baba là gà của tổ mà, con tin với thể chất tâm linh của baba cũng sẽ vượt qua thôi. Tuy con không giúp được gì nhiều nhưng con có thể diễn hề cho baba vui nha.” Nói rồi Mocha cố gắng đứng lên bằng hai chi sau. Lưu Vũ nhìn thấy thế liền cười ra tiếng, tiếng cười của cậu tuy nhỏ nhưng trên hành lang im ắng như thế trong một khoảng cách nhỏ cũng có thể nghe thấy, vì thế năm người kia quay đầu lại nhìn cậu. Lưu Vũ xấu hổ hắng giọng rồi đi tiếp. Đến phòng tập, mọi người cùng tập động tác khởi động cho nóng người rồi xếp đội hình. Lưu Vũ cứ như thói quen đứng ở vị trí chính giữa, cậu vừa mới đứng vào liền bị Vi Ngữ Tiết kéo ra, Lưu Vũ nghi hoặc nhìn Tiểu Bảo. “Cậu còn muốn đứng vị trí của Tiểu An, đừng làm hành động xấu hổ thế chứ.” Vi Ngữ Tiết nói lớn. Sắc mặt bốn người kia cũng không đẹp, nhất là An Tiêu.“Xin lỗi, em tưởng mình đứng vị trí này.” Đừng nói là đến cả đội hình sắp xếp cũng bị đổi nha, Lưu Vũ trong lòng gào thét. “Người như cậu có tư cách gì mà đòi đứng Center!? Thực lực không đâu vào đâu, cậu muốn cho cả nhóm xuống lớp F hết à!?” Vinh Diệu ở bên cạnh nói theo. Gì, giỡn hả, năng lực của bản thân cậu tự biết, cho dù không giỏi nhất nhưng thực lực của cậu đủ sức giành được 3A, được cả Center bài hát chủ đề lẫn Center chung kết. Nói cậu không có tư cách, đây là đang đùa đúng không. “Em không biết ngày thường em như thế nào, nhưng trên sân khấu em vẫn luôn nghiêm túc hoàn thành bài diễn. Anh nói em không có thực lực là đang xúc phạm em, em biết bản thân đã học múa từ hồi nhỏ, phong cách không phù hợp với nhóm idol, nhưng em vẫn luôn cố gắng cải thiện bản thân sao cho giống idol nhất.” Lưu Vũ cương quyết nhìn Vinh Diệu khiến anh trong khoảng khắc có chút chột dạ. Tiết Bát Nhất lúc này ‘ha’ một cái. “Hình như cậu bị ảo tưởng thì phải, cậu học múa từ bao giờ? Cậu chỉ là hotboy Douyin có 18 triệu follow thôi. Suốt ngày làm ba trò xàm xí trên đấy rồi đâm ra ảo tưởng à.” “Cái gì! Anh nhắc lại đi Tiết Bát Nhất, anh vừa nói cái gì, ai không học múa cơ?” Lưu Vũ trợn tròn mắt, xông tới chất vấn Tiết Bát Nhất. Tiết Bát Nhất bị hét vào mặt thì bực bội đẩy khuôn mặt cách xa một mét, “Tôi nói cậu bị ảo tưởng, cậu không có học múa, nhóm này chỉ có tôi là biết múa, được chưa!” ‘Ầm vang’ Tiếng sét đánh ngang tai. Lưu Vũ bị sốc, cậu ngồi sụp xuống, đến cả việc múa, sở thích, đam mê của cậu, tất cả cũng bị tác giả lấy đi. “…” “Cậu ta bị sao thế? Bộ việc này chấn động lắm hả?” Vinh Diệu nói nhỏ với Vương Hiếu Thần. Tiết Bát Nhất cũng thấy hơi sợ, “…Kệ cậu ta đi, lúc nào cũng làm trò khiến người khác chú ý.” An Tiêu thấy vậy xua mọi người đi tập luyện, bỏ mặc Lưu Vũ ngồi đó. “Baba có ổn không?” Mocha lại gần hỏi thăm. Nói không ổn là dối lòng, chỉ trong vòng hai ngày mà cậu trải qua đủ chuyện, từ việc mình bị người đánh lén nhập viện, nhìn bạn bè người thân đau khổ vì bản thân, phải xuyên đến thế giới khác để làm nhiệm vụ mới trở lại được nhà, đến đây đồng đội cũ không thân thậm chí chán ghét mình, vị trí chính giữa cũng bị chuyển cho người khác, giờ đến cả việc múa cũng bị tác giả cho bay màu. Một giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, không nhiều nhưng giúp cậu phát tiết tâm tình. Tuy ai cũng nói cậu 20 tuổi mà suy nghĩ lại như 40 tuổi, nhưng nhìn lại cậu chỉ cũng chỉ là đứa trẻ 21 tuổi mà thôi. “Baba đừng khóc, đây chỉ là trong sách thôi, không phải đời thật. Còn nhiều người yêu thương baba mà, họ đang chờ baba trở về đó.” Lưu Vũ ngồi một lúc cũng không khóc nữa, lấy tay lau nước mắt, đứng dậy chỉnh đốn bản thân. Đúng vậy, đây chỉ là trong sách, những thứ bị lấy đi cậu sẽ tìm cách lấy nó lại. Thắng không thua, bại không nản. Lưu Vũ đi đến cạnh bọn họ, có một chỗ chính giữa Vương Hiếu Thần và Tiết Bát Nhất bị bỏ trống, chắc hẳn là chỗ của cậu, Lưu Vũ đi vào đứng chỗ đó. Lúc nào cũng diễn với vị trí Center, hiện tại đứng không phải vị trí đó khiến cậu có chút lạ lẫm, cậu nhớ lại vòng công diễn một và vòng loại trừ hai. Lưu Vũ cười cười sốc lại tinh thần. “Cũng biết vị trí của mình ở đâu ấy nhỉ.” Tiết Bát Nhất bên cạnh cười khinh khỉnh. “Tôi sẽ chứng minh thực lực của mình.” Lưu Vũ đáp trả. Tiết Bát Nhất không nói gì, chỉ hừ một tiếng.